LÁGRIMAS (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Warning:

Sau lời đề nghị của Vegas ở chương trước thì Loud muốn thông báo là chương này sẽ có nội dung rất nhạy cảm và có thể làm mọi người khó chịu. Vì vậy, nếu cảm thấy không thể đọc được thì mọi người có thể ngưng truyện hoặc bỏ qua chương này nha. Cám ơn mọi người. 💚💛

--------------------

Đã là lần thứ 5 ngân hàng gọi cho Porsche, chưa kể email và tin nhắn để yêu cầu cậu thanh toán khoản nợ phải trả hàng tháng. Porsche phải chặn số điện thoại của ngân hàng để không thấy những cuộc gọi dồn dập nhưng họ vẫn tìm mọi cách để liên lạc với cậu và yêu cầu thanh toán trong thời gian sớm nhất, nếu không họ sẽ phải lấy nhà cậu để siết nợ. Dù bản thân đang vô cùng tuyệt vọng và lời đề nghị của Vegas ngày hôm qua rất hấp dẫn nhưng nó chỉ làm Porsche càng thêm đau lòng mà thôi. Nếu khách hàng là một người khác thì có thể Porsche sẽ vui vẻ nhận lời mà không cần phải suy nghĩ hay bất cứ điều kiện gì, nhưng đây lại là em họ của Kinn nên cậu cảm thấy vô cùng khó chịu với đề nghị này.

- Đặt tay dưới cằm và chạm nhẹ thôi..... - Vegas nói với Porchay sau khi dừng việc chụp ảnh và đến chỉnh sửa lại trang phục cho cậu bé, nhưng có vẻ anh ta vẫn chưa hài lòng với những bức ảnh vừa chụp.

- Tôi nghĩ là nên thay đổi hay kết hợp lại trang phục vì bộ này không phù hợp, chúng ta cần thứ gì đó hấp dẫn hơn..... - Vegas đề nghị với stylist và một lúc sau người đó đã mang đến một chiếc áo sơ mi trong suốt.

- Không được..... Em trai tôi sẽ không mặc những trang phục như vậy..... - Porsche tỏ ra không hài lòng, bực bội phản đối và giật chiếc áo khỏi tay stylist.

- Porsche..... Cậu phải hiểu thứ gì không được trưng bày ra thì sẽ không thể bán được..... - Vegas nói trong khi giật chiếc áo trên tay Porsche.

- Bán được hay không..... Tôi không quan tâm..... - Porsche gay gắt đáp trả và lập tức xé chiếc áo vì tức giận.

- P'Porsche..... - Porchay kéo tay Porsche, lo lắng Vegas sẽ khó chịu với thái độ của anh trai mà không chụp ảnh nữa, nhưng Porsche đã hất tay Porchay ra.

- Anh sẽ không để em ăn mặc lộ thân như vậy..... Em còn là trẻ vị thành niên nên anh không chấp nhận..... - Porsche cương quyết nói và Vegas nhếch mép cười tung chiếc áo Porsche đã xé lên không trung.

- Những gì cậu nói đều là luật..... - Vegas nhìn Porsche tán tỉnh nói và yêu cầu stylist lấy một bộ trang phục khác phù hợp với Porchay hơn nhưng vẫn tôn lên nét thu hút của cậu bé.

Nhìn thái độ của Vegas, Porsche nhận ra rằng anh ta chỉ đang muốn trêu chọc cậu khi nhìn cậu cười tán tỉnh và hành động đó khiến cậu vô cùng khó chịu. Trong khi đó, Porchay nhận trang phục từ stylist và nhanh chóng chạy đi thay đồ trước khi Vegas thay đổi không muốn chụp ảnh cho cậu bé vì thái độ của Porsche. Những gì đang diễn ra khiến Porsche vô cùng mệt mỏi và tự hỏi rằng việc cậu cho Porchay tham gia vào showbiz là đúng hay sai, liệu ba mẹ cậu có nghĩ những gì cậu đang làm là đang tham vọng không?? Chỉ nghĩ đến đó thôi thì cũng đã làm Porsche buồn hơn rất nhiều. Dù đã cố gắng gạt đi những suy nghĩ tiêu cực đó ra khỏi tâm trí trong khi trầm ngâm nhìn ra cửa sổ, nhưng Porsche không thể quên được những lời cậu đã hứa với mẹ là sẽ luôn chăm sóc Porchay thật tốt.

- Ba mẹ ơi.... Tại sao con không thể quay lại tuổi thơ hạnh phúc khi có ba mẹ..... - Porsche buồn bã trong tâm trí.

Bởi vì chìm trong suy nghĩ và nỗi nhớ ba mẹ mà Porsche không nhận ra Vegas đã chụp được khung cảnh cậu trầm ngâm nhìn ra cửa sổ cho tới khi có tiếng máy ảnh vang lên.

- Anh đang làm gì vậy?? - Porsche bối rối hỏi.

- Chỉ kiểm tra lại ánh sáng thôi..... - Vegas bình thản trả lời và tiếp tục hướng máy ảnh về Porsche mặc cho sự phản đối của cậu.

- Dừng lại đi..... Tôi không thích người khác chụp ảnh mà không có sự cho phép của tôi..... - Porsche khó chịu nói.

- Được rồi..... Cậu đẹp lắm và máy ảnh thích cậu..... - Vegas lại mỉm cười nói khi xem những bưc ảnh đã chụp và phải thừa nhận rằng Porsche rất đẹp dưới ánh nắng rọi qua cửa sổ như thể cậu rất hợp với những gì tỏa sáng. 

Nhìn thái độ của Vegas, Porsche không thể nói được gì mà chỉ có thể thở dài, lắc đầu, tỏ vẻ khó chịu.

- Tôi không muốn cậu giận khi chọn trang phục không phù hợp cho Porchay..... -Vegas lên tiếng trong khi kiểm tra lại đèn chiếu sáng.

- Tôi không thích em trai tôi khoe cơ thể như vậy vì trông giống như..... - Lời của Porsche bị ngắt nửa chừng.

- Một thằng điếm..... - Vegas nói một cách mỉa mai khi đặt máy ảnh lên chân đỡ.

- Thằng bé không phải là loại người đó..... - Porsche càng lúc càng giận dữ hơn nhưng Vegas hoàn toàn không sợ hãi mà còn tiến đến gần và nắm tay cậu.

- Tôi không muốn cậu suy nghĩ quá nhiều về chiếc áo sơ mi lúc nãy vì đó chỉ là trò đùa thôi.... Còn về lời đề nghị của tôi..... là thật lòng muốn giúp đỡ cậu..... - Vegas nói thận trọng hơn tránh làm Porsche tức giận thêm nữa.

- Tại sao?? - Porsche nhíu mày hỏi vì không cảm nhận dược sự chân thành trong lời nói của Vegas như anh ta thể hiện.

- Tôi cảm thấy không ai có thể giúp cậu ngoài tôi..... - Vegas thản nhiên trả lời và càng khiến Porsche ngạc nhiên hơn.

- Tôi.... không cần ai phải giúp đỡ..... - Porsche giất mạnh tay khỏi tay Vegas và thẳng thắn đáp trả.

- Lời để nghị của tôi luôn dành cho cậu..... - Vegas nhéch mép cười rồi quay lại vị trí khi nhìn thấy Porchay đã quay lại sau khi thay trang phục mới.

- Trông em ổn hơn rồi đó..... Chúng ta chụp thêm vài bức ảnh nữa là xong..... - Vegas nói và tiếp tục công việc của mình như chưa từng xảy ra cuộc nói chuyện vừa rồi với Porsche.

Sau khi buổi chụp ảnh kết thúc và Porchay khá hài lòng với những bức ảnh của mình nên Porsche đồng ý cho cậu bé đăng lên mạng xã hội, sau đó cả hai nhanh chóng về nhá. Tuy nhiên.....

- Khun Porsche Pachara Kittisawasd..... -Bỗng nhiên có một người mặc vest đen tiến đến gần hai anh em Porsche và cậu biết người đó đang đợi ai.

- Ở đây đợi anh một chút..... - Porsche nói với Porchay rồi cùng người đàn ông đi ra phía xa, tránh để cậu bé nghe thấy những gì họ sẽ nói.

- Khun Porsche..... Đây là thông báo của tòa án.... Nếu ngày mai cậu không thanh toán khoản nợ thì ngân hàng sẽ tịch thu nhà cậu..... xin lỗi vì không thể làm gì khác được..... - Người đàn ông vừa nói vừa đưa cho Porsche giấy thông báo của tòa án.

- Có chuyện gì vậy P'Porsche?? - Porchay bỗng xuất hiện hỏi Porsche khi thấy khuôn mặt lo lắng xen lẫn mệt mỏi của anh trai.

- Anh đã nói là em đợi mà..... Nhờ anh chuyển lời giúp là sáng sớm mai tôi sẽ đến đáp ứng yêu cầu của họ..... - Porsche lập tức giấu tờ giấy thông báo và nhíu mày nói với Porchay, rồi qua sang nói với người đàn ông.

- Cậu có thời gian đến 12 giờ trưa mai..... Nếu muộn hơn thì chúng tôi bắt buộc phải thực hiện theo thông báo đã đưa ra..... - Người đàn ông nói rồi rời đi.

- Có chuyện gì vậy, P'Porsche..... - Porchay lo lắng hỏi nhưng đáp lại cậu bé là nụ cười của Porsche.

- Anh nói là không có chuyện gì mà.... - Porsche hôn lên trán Porchay rồi vuốt tóc cậu bé trả lời.

- P'Porsche..... - Lời nói của Porsche càng khiến Porchay lo lắng hơn vì cậu bé chưa bao giờ thấy anh trai mệt mỏi như thế này nên càng cảm thấy đau lòng hơn.

- Đợi anh một chút nữa nhé..... - Porsche trầm tư suy nghĩ gì đó một lúc rồi mỉm cười nói với Porchay, sau đó ngay lập tức quay lại phim trường để tìm Vegas vẫn còn đang thu dọn thiết bị chụp ảnh.

- Tôi chấp nhận lời đề nghị của anh..... - Porsche nói đột ngột khiến Vegas ngạc nhiên.

Vegas có chút bối rối với lời Porsche nói nhưng ngay sau đó lập tức hiểu ý cậu, nên nhếch mép cười đi về phía cậu.

- Cho tôi số điện thoại để tôi gửi địa chỉ căn hộ của tôi cho cậu..... - Vegas nói như thể hài lòng khi Porsche đã chấp nhận lời đề nghị của anh ta và cậu lập tức làm theo lời anh ta.

- Tôi sẽ đợi cậu..... - Vegas vui vẻ nói trước khi Porsche gật đầu và rời đi.

Suốt quãng đường về nhà, Porsche luôn hối hận về quyết định của mình và tự hỏi liệu cậu có mắc sai lầm không, nhưng rồi lại tự bào chữa rằng cậu không còn lựa chọn nào khác lúc này nếu không muốn đánh mất tài sản duy nhất của ba mẹ đã xây dựng và để lại cho anh em cậu.

----------------------

Tối đó Porsche đến Yok's Bar để lấy những thứ cần thiết và mặc một bộ quần áo có thương hiệu nổi tiếng cùng trang sức sang trọng vì nơi khách hàng cậu ở là một trong những căn hộ xa xỉ nhất của Bangkok. Porsche mặc một bộ vest đỏ hở ngực không áo sơ mi bên trong, đeo đồng hồ Rolex và cài một chiếc cài áo bằng kim cương, trang điểm phong cách sang trọng với kẻ mắt đậm, trông cậu vô cùng hoàn hảo với tư cách là Phoenix.

- Mày có khách tối nay hả?? - Pete hỏi khi sắp xếp quần áo vào tủ.

- Em họ của Kinn..... - Porsche vừa trả lời vừa thoa nước hoa lên cổ tay và sau gáy.

- Là Vegas hả?? Tại sao vậy?? - Pete kinh ngạc hỏi rồi cảm thấy lo lắng khi nhìn khuôn mặt buồn bã của Porsche.

- Anh ta sẽ giúp tao thanh toán toàn bộ số tiền nợ ngân hàng..... - Porsche thở dài nói và chuẩn bị rời đi.

- Porsche..... Cẩn thận nhé..... Tao cảm giác gã đó không phải người tốt...... - Pete nói trong khi chỉnh lại cài áo cho Porsche.

- Tao biết rồi..... - Porsche mỉm cười trả lời để Pete an tâm rồi nhanh chóng đi gặp khách hàng.

Porsche không khỏi ngạc nhiên khi bước xuống taxi vì đây là lần đầu tiên cậu bước vào khu căn hộ sang trọng, những khách hàng trước đây đều yêu cầu phục vụ ở khách sạn để hạn chế lộ thông tin quá nhiều, kể cả Kinn và Vegas là người duy nhất yêu cầu Porsche đến nơi ở của anh ta. Sau khi bảo vệ xác nhận với Vegas, họ đưa Porsche đến thang máy và nhập mật khẩu để đưa cậu lên căn hộ của khách hàng. Khi cửa thang máy vừa mở ra, Porsche không khỏi ngạc nhiên và nhận ra đây là thang máy riêng mở thẳng ra căn hộ penthouse.

- Tôi đang đợi cậu..... - Vegas ngồi trên sofa và cầm trên tay hai ly whisky.

- Cám ơn nhưng tôi không uống rượu khi làm việc..... - Porsche lạnh lùng nói khi Vegas đưa cậu ly rượu và chú ý đến tiếng nhạc nhẹ đang phát ra từ hệ thống âm thanh.

- Tôi muốn được hài lòng..... - Vegas đặt ly rượu vào tay Porsche và cậu trở nên căng thẳng, từ từ đưa lên môi nhấp một ngụm nhỏ vì không thể làm trái ý khách hàng.

- Thật sự thì tôi chưa bao giờ trải qua việc này trước đây nên cậu phải hướng dẫn tôi nhé..... - Vegas lại nở nụ cười bí ẩn quen thuộc trong khi ngồi gác chân trên ghế dài.

- Tôi ở đây để thực hiện bất cứ yêu cầu nào của anh..... - Porsche cố gắng tỏ ra bình tĩnh trả lời dù thâm tâm cậu đang rất lo lắng và không thoải mái.

- Đừng lo lắng..... Tôi chỉ là một trong những khách hàng của cậu thôi..... - Vegas bất ngờ kéo Porsche lại gần, vừa vuốt ve má cậu vừa nói rồi hôn nhẹ lên môi cậu.

- Đúng vậy..... Vegas cũng chỉ là một khách hàng khác mà thôi..... - Porsche tự nhủ trong tâm trí để thuyết phục bản thân không suy nghĩ đến việc Vegas là em họ của Kinn và bắt đầu hôn đáp trả lại anh ta như những khách hàng khác.

Vegas di chuyển môi hôn lên cổ Porsche trong khi cậu nhanh chóng mở nút quần anh ta và đưa tay vào để xoa nắn dương vật bên trong.

- Làm tốt lắm..... Nhưng tôi không muốn là người duy nhất thích khoái cảm này...... - Vegas nói rồi bất ngờ đẩy mạnh Porsche nằm lên ghế.

Vegas từ từ cởi áo Porsche và chăm sóc hai đầu ngực của cậu bằng miệng, trong khi dùng tay giải phóng dương vật của cậu. Cả hai di chuyển tay trên dương vật của đối phương để kích thích khoái cảm và hành động của Vegas khiến cậu không thể không nhớ đến Kinn khi anh chăm sóc cho dương vật của cậu tuyệt vời như thế nào. Nếu như Vegas mạnh mẽ và quyết liệt khi kích thích cho Porsche thì Kinn lại nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể cậu, nhưng mỗi cái chạm tay của anh đều khiến cậu say đắm, không phải là kích thích khoái cảm của quan hệ tình dục đơn thuần như cách Vegas đang làm với cậu. Vegas phải ôm chặt cơ thể Porsche, vuốt ve khắp nơi trong khi Kinn chỉ cần một cái chạm nhẹ ngón tay vào làn da cậu thôi cũng đủ khiến cậu hoàn toàn tan chảy. Porsche phải thừa nhận cả hai đều rất tuyệt vời khi kích thích khoái cảm bất cứ ai lạc vào vòng tay họ, nhưng đối với cậu, khi cảm nhận bằng trái tim thì mọi cảm xúc đều trở nên khác biệt.

" Chỉ có Kinn mới khiến mọi cảm xúc của Porsche đều trở nên tuyệt vời"

- Tôi đến đây..... - Porsche rên rỉ nói nhưng Vegas không cho phép cậu đạt khoái cảm sớm như vậy vì nhận ra trong ánh mắt cậu hoàn toàn không có hình ảnh của anh ta.

Vegas buông tay khỏi dương vật của Porsche, lập tức lấy gel bôi trơn đã chuẩn bị sẵn trên bàn cho lên các ngón tay và từ từ đẩy vào lỗ nhỏ của cậu.

- Thư giãn đi Porsche..... - Nghe tên của mình từ Vegas, Porsche cảm thấy vô cùng khó chịu vì cậu chỉ cho phép một người duy nhất trong đời được gọi khi làm tình mà thôi.

- Cậu chặt quá, Porsche..... - Vegas đeo bao cao su vào dương vật và từ từ đẩy vào lỗ nhỏ khiến cậu rên rỉ nhưng không phải xuất phát từ cảm xúc của trái tim và vô cùng khó chịu khi anh ta lặp lại tên cậu một lần nữa.

- Đừng..... gọi tôi..... bằng tên thật của tôi..... - Porsche vừa rên rỉ vừa nói khi Vegas bắt đầu di chuyển mạnh mẽ.

- Tại sao?? - Vegas cảm thấy bối rối dù Porsche đã kéo mặt anh ta để hôn nhằm ngăn chặn những tiếng rên rỉ của chính mình, cậu không muốn cảm nhận khoái cảm từ người đàn ông này.

- Khách hàng của tôi..... hãy gọi tôi là Phoenix..... - Porsche trả lời và Vegas cảm thấy khó chịu nên lập tức di chuyển mạnh mẽ hơn khiến Porsche không thể chịu nổi mà phải lên tiếng rên rỉ dù hoàn toàn không muốn.

- Tôi vẫn thích gọi cậu là Porsche..... - Vegas cương quyết trong khi di chuyển ngày càng nhanh và mạnh hơn để tăng khoái cảm.

Vegas bất ngờ xoay người Porsche để cậu bò trên ghế và tiến vào phía sau để đẩy vào sâu hơn khiến cậu chỉ có thể gục xuống đệm ghế, cố gắng che đi những tiếng rên rỉ càng lúc càng lớn của mình vì khoái cảm.

- Tôi sắp đến..... - Porsche nói giữa những tiếng rên rỉ và Vegas lại bất ngờ rút dương vật khỏi lỗ nhỏ, ngồi lên ghế và yêu cầu Porsche ngồi lên dương vật của anh ta.

Chiếc ghế Vegas ngồi có lưng ghế hướng về thang máy và hướng mắt Porsche nhìn cũng là thang máy. Porsche bắt đầu di chuyển lên xuống trên dương vật của Vegas trong khi anh ta ôm chặt và dùng miệng chăm sóc ngực cậu khiến cậu không thể không rên rỉ. Đột nhiên, cửa thang máy mở ra trong lúc Porsche rên rỉ, và khi cậu nhìn lên thì cơ thể cậu như đông cứng lại, tiếng rên rỉ cũng nghẹn ở cổ họng vì người đang đứng trước cửa thang máy là......

Là Kinn.....

Porsche không thể tin những gì trước mắt mình, bao nhiêu khoái cảm trước đó hoàn toàn biến mất và cậu cảm thấy như mình sắp chết vì không thể thở được trong giây phút này.

- Vegas..... Vegas dừng lại..... - Porsche cố gắng nói khi Vegas đặt tay lên hông cậu và đẩy cơ thể cậu lên xuống khi thấy cậu dừng lại.

Tuy nhiên, khi nhìn thấy phản ứng đau khổ đến tuyệt vọng trên mặt Porsche thì Vegas cũng dừng lại và quay đầu nhìn theo hướng cậu đang nhìn, sau đó nhếch mép cười khi thấy khuôn mặt vừa hoang mang, hoài nghi xen lẫn giận dữ tột độ của Kinn.

- Em quên mất hôm nay anh sẽ đến..... - Vegas vừa nói vừa đỡ cơ thể đông cứng của Porsche ngồi sang một bên, sau đó khoác chiếc áo ngủ để sẵn trên ghế rồi đi về phía Kinn.

Trong khi đó, Porsche chỉ có thể lấy chiếc áo khoác đã mặc che đi cơ thể khỏa thân của mình và ngồi cúi đầu run rẩy vì không thể chịu nổi ánh mắt Kinn đang nhìn cậu.

- Đợi một chút nhé, Porsche..... Tôi giải quyết một số việc với anh họ rồi chúng ta tiếp tục...... - Vegas nói với vẻ hài lòng khi nhấp một ngụm rượu và nhìn Kinn bằng ánh mắt thách thức.

- Chết tiệt..... Anh ta là ác quỷ..... - Porsche tự nguyền rủa bản thân trong tâm trí, sao cậu lại ngu ngốc rơi vào bẫy của người đàn ông khốn nạn này chứ.

Porsche chưa bao giờ cảm thấy kinh tởm bản thân như lúc này trong đời, hiện tại cảm xúc của cậu chính xác là một thằng rác rưởi. Trong khi đó, từ khi bước ra khỏi thang máy và nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, Kinn hoàn toàn im lặng, không nói một lời nào và đưa phong bì hồ sơ trên tay cho Vegas, đó là công việc dù không muốn nhưng họ phải cùng nhau xử lý. Tuy nhiên, đó chỉ là thể hiện bên ngoài của Kinn, còn không khí căng thẳng hiện tại thì như con dao cắt bơ đang cắt từng chút trong tim anh. Kinn thật sự muốn đấm thật mạnh vào khuôn mặt tự mãn của Vegas, đánh bật hết răng khỏi nụ cười khiêu khích của anh ta, nhưng anh phải kiềm chế bản thân vì đến cuối cùng anh chẳng là gì đối với người đang ngồi cúi đầu, co ro trên ghế và bắt đầu hút thuốc liên tục vì sự thống khổ cậu đang cảm nhận.

- Nếu chỉ vậy thôi thì..... - Vegas mỉm cười đưa lại phong bì cho Kinn và anh cảm nhận được sự hài lòng của anh ta, nhưng anh sẽ không để bản thân trở thành một kẻ ngốc trước mặt tên em họ chết tiệt của mình.

- Tao hy vọng mày sẽ vui vẻ với..... thằng điếm của mày..... - Kinn lạnh lùng nói và lập tức rời khỏi thang máy mà không quay đầu lại, và sẽ không thể nhìn thấy được khuôn mặt đau đớn như muốn khóc của Porsche khi nghe những lời tàn nhẫn từ anh dù vẫn đang cúi đầu, run rẩy hút thuốc.

Tuy nhiên, Porsche đã cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, nhắm mắt rít một hơi thuốc thật mạnh và lặng lẽ lau đi giọt nước mắt động ở khóe mắt mà Vegas chưa kịp nhìn thấy.

- Chúng ta tiếp tục những gì đang làm thôi..... - Vegas nói rồi hôn lên má Porsche và đáp lại là ánh mắt căm ghét đầy tức giận nhìn anh ta.

- Có chuyện gì vậy..... - Vegas tỏ ra ngạc nhiên hỏi Porsche và vuốt tóc cậu khi nhìn thấy phản ứng của cậu.

- Không..... có gì..... - Porsche thật sự muốn đấm vào mặt Vegas nhưng phải kiềm chế và khó khăn trả lời anh ta.

Mặc dù cảm thấy muốn giết Vegas nhưng Porsche vẫn hôn đáp lại như anh ta muốn vì cậu biết rõ mình là ai và cậu không cần Kinn phải lặp lại từng chữ rõ ràng để nhắc nhở cậu. Tuy nhiên, Porsche vẫn không thể cam tâm nên cắn mạnh vào môi Vegas đến khi chảy máu.

- Cậu muốn mạnh mẽ sao?? - Vegas liếm máu trên môi rồi mạnh bạo đè Porsche xuống ghế, giữ cổ cậu và hung hăng thúc mạnh vào cơ thể cậu.

Tuy nhiên, một tiếng rên rỉ cũng không vang lên từ Porsche, cậu không quan tâm Vegas đối xử bạo lực với mình như thế nào, dày vò cậu ra sao, bởi vì cậu cảm thấy bản thân là rác rưởi nên để mặc anh ta làm bất cứ điều gì anh ta muốn. Mặc cho Vegas làm gì với cơ thể mình, Porsche không còn quan tâm đến cảm xúc của mình nữa, như xác chết nằm dưới thân anh ta. Dù có làm gì đi nữa thì Porsche cũng không thể quên được vẻ mặt và ánh mắt Kinn nhìn cậu như thế nào. Vegas làm mọi cách để kích thích Porsche và cậu cũng cố gắng tập trung vào việc đang làm với khách hàng, nhưng hoàn toàn không thể, cậu cảm thấy tồi tệ, đau đớn trong tim vì biết bản thân đã làm tổn thương Kinn. Vì vậy, sau vài hiệp và được Vegas buông tha, Porsche vội vàng mặc quần áo, nhận tấm séc từ anh ta để trả nợ cho ngân hàng rồi nhanh chóng bước vào thang máy rời đi. Nhưng khi cửa thang máy vừa đóng lại, Porsche chỉ muốn mặt đất nuốt chửng cậu khỏi thế giới này vì cảm thấy mọi thứ vừa diễn ra thật khủng khiếp, như thể cậu thật sự rất vô dụng và không thể thoát khỏi cảm giác tội lỗi vì đã làm tổn thương người duy nhất đã đối xử tốt với cậu nhất trong suốt cuộc đời cậu.

Đột nhiên cửa thang máy mở ra sau khi xuống được vài tầng và người đứng trước cửa thang máy lại là Kinn, có lẽ anh đã ở đó đợi Porsche từ khi rời khỏi căn hộ penthouse.

- Anh..... Anh làm gì ở đây?? - Porsche ngạc nhiên hỏi nhưng Kinn không trả lời mà nắm tay cậu kéo ra ngoài.

- Thả tôi ra..... - Porsche la lên chống cự nhưng Kinn tức giận, thô bạo và đẩy cậu vào tường khiến đầu cậu bị đập mạnh.

- Porsche..... Chết tiệt..... Tại sao em lại làm như vậy?? - Kinn hét lên khi kìm chặt Porsche không để cậu thoát ra.

- Tôi..... - Porsche không biết trả lời Kinn như thế nào nên nhìn anh với ánh mắt tức giận như muốn đánh anh.

- Nói đi..... - Kinn tiếp tục hét và nắm hai vai Porsche đập cơ thể cậu vào tường một lần nữa, nhưng cậu không cho phép anh đối xử với mình hung hăng như vậy nên đã đẩy anh ra.

- Tôi không cần phải nói hay biện minh gì cả..... - Porsche tỏ ra giận dữ nói với Kinn và cố gắng trốn thoát khỏi anh nhưng không thể vì người đàn ông này khi tức giận sẽ rất mạnh mẽ, một lần nữa cậu bị anh kéo lại và định đẩy vào tường lần nữa.

- Thả tôi ra..... - Porsche hét lên, vùng vẫy muốn thoát khỏi Kinn, nhưng anh vì quá tức giận mà không buông cậu ra dù biết cậu đang bị đau.

- Trả lời tôi đi..... - Kinn cũng hét lớn và ôm Porsche trong vòng tay.

Mọi chuyện đang xảy ra vượt quá sự kiểm soát của Porsche, cậu không thể chịu đựng được nữa, trái tim tội nghiệp của cậu đau đớn quá rồi và cảm thấy như bản thân sắp khóc trong vòng tay Kinn.

- Nói cho tôi biết tại sao..... Porsche..... - Kinn tiếp tục tức giận hét lên và Porsche thấy được mắt anh ngấn nước như sắp khóc.

- Tất cả bởi vì..... đó là công việc của tôi..... - Porsche nhìn Kinn với khuôn mặt tuyệt vọng và đáp lại bằng hơi thở yếu ớt.

Lời nói của Porsche khiến Kinn vỡ òa trong nước mắt vì tất cả hy vọng của anh đều đã tan biến.

- Em không bao giờ quan tâm đến tôi..... Bởi vì em chỉ là một thằng điếm...... - Bởi vì quá tức giận với những gì Porsche đã làm và nói với mình mà Kinn đã không kiềm chế được lời xúc phạm cậu thốt ra từ miệng anh.

- PHẢI..... PHẢI..... CHÍNH XÁC LÀ NHƯ VẬY ĐÓ..... TÔI LÀ TẤT CẢ NHỮNG GÌ ANH NÓI..... TẤT CẢ ĐỀU ĐÚNG..... TÔI LÀ MỘT ĐỨA NGU NGỐC..... LÀ MỘT THẰNG RÁC RƯỞI LÀM CÔNG VIỆC NHỤC NHÃ..... MỘT THẰNG CALLBOY..... MỘT THẰNG ĐIẾM..... - Porsche dồn hết sự tức giận của mình để tát mạnh vào mặt Kinn sau lời sỉ nhục của anh, hét lên đầy tuyệt vọng giữa sự im lặng của màn đêm và nước mắt cũng theo từng lời nói của cậu mà tuôn ra đến nỗi cậu không thể kiềm chế vì tim cậu đã hoàn toàn vỡ vụn trong lồng ngực.

- P..... Porsche..... - Kinn bừng tỉnh khỏi cơn tức giận của mình sau tiếng hét của Porsche và cách cậu tự gọi bản thân theo cách hung hãn, bạo lực như vậy.

Kinn nhận ra vì quá tức giận trong sự ghen tuông mà đã làm tổn thương Porsche bằng chính những lời nói của mình, anh chậm rãi tiến gần đến Porsche đang quỳ dưới sàn, ôm ngực khóc trong tuyệt vọng và không khỏi cảm thấy bản thân là một thằng khốn nạn, ngu ngốc vì đã dùng những từ ngữ thô lỗ làm tổn thương cậu, cũng như phản bội chính lời nói của mình trước đây khi đã từng nói công việc của cậu chỉ là công việc, cậu là cậu, anh không quan tâm cậu là gì và chân thành quan tâm đến cậu.

- Porsche..... Làm ơn tha thứ cho anh..... - Kinn quỳ xuống, cố gắng ôm Porsche khi cầu xin sự tha thứ của cậu nhưng đã bị cậu mạnh mẽ đẩy anh tránh xa cậu.

- Đồ khốn..... Tôi đã nói để tôi đi mà..... - Porsche vùng vẫy hét lớn khi Kinn cố gắng chịu đau bởi những cú đánh của cậu để có thể ôm cậu trong vòng tay mình và để cậu tiếp tục khóc trong tuyệt vọng cùng tổn thương.

- Làm ơn đừng ôm em..... Huhuhu..... Làm ơn, Kinn..... Huhuhu..... Xin anh..... - Porsche cầu xin Kinn giữa những tiếng nức nở nhưng anh nhất quyết không buông ra.

- Hức..... Hức..... Xin em..... Xin em tha thứ cho anh..... Hức..... Hức..... Tha thứ cho những lời tổn thương em..... Hức..... Xin em..... - Kinn cũng nức nở cầu xin sự tha thứ của Porsche.

- Nhưng tất cả đều là sự thật, Kinn..... Đó là tất cả những gì về em..... Hức..... Hức..... - Porsche nói trong nước mắt.

- Không..... Hức..... Không phải như vậy đâu, Porsche..... Hức..... Không phải..... - Kinn ôm khuôn mặt ướt đẫm nước mắt của Porsche để cậu nhìn anh.

- Nhưng sự thật là như vậy, Kinn..... Hức..... Hức..... Em mệt mỏi rồi..... Em mệt mỏi khi phải giả vờ bản thân không  như thực tế cuộc sống của em..... Em mệt rồi, Kinn..... Hức..... Hức..... - Porsche nói trong tuyệt vọng khiến Kinn chỉ có thể nức nở lắc đầu, không thể thốt lên lời nào.

- Vì vậy..... Hức..... Xin anh tránh xa em ra..... Hức..... Em không muốn..... Hức..... Em không muốn.... Anh bị tổn thương vì em..... Hức..... - Porsche tiếp tục nói.

- Porsche..... Không..... - Kinn liên tục lắc đầu giữa những tiếng nức nở của chính mình.

- Anh đã đối xử quá tốt với em..... Anh quá xa vời với em..... Làm sao anh có thể yêu em..... khi em chỉ là như thế này thôi?? Làm sao anh có thể yêu một người bán thân xác cho tất cả mọi người muốn mua vì tiền chứ?? - Porsche mệt mỏi nói vì không còn sức để khóc khi tim cậu quá đau đớn.

Kinn chỉ có thể ôm chặt Porsche trong vòng tay không muốn buông cậu ra, mặc cho cậu vùng vẫy như muốn làm gãy tay anh trong khi tiếp tục khóc trong tuyệt vọng, tổn thương và thống khổ. Dù nhẹ nhàng vuốt tóc Porsche, ôm cậu thật chặt trong vòng tay nhưng chính anh cũng đang nức nở theo từng tiếng gào thét tuyệt vọng của cậu, anh muốn ôm cậu mãi mãi trong vòng tay như lúc này để ngăn cậu vỡ tan thành từng mảnh vì tổn thương. Nhưng Porsche vì không thể chịu đựng nổi sự đau đớn hiện tại mà mạnh mẽ vùng vẫy khỏi vòng tay Kinn, đẩy anh tránh xa khỏi cậu rồi bỏ chạy sau khi nhấn nút để cửa thang máy mở ra lập tức. Đến lúc này thì Kinn chỉ có thể quỳ dưới sàn nhìn Porsche bước vào thang máy trong nước mắt với ánh mắt bất lực và cũng ngập tràn nước mắt.

Tuy nhiên, ngay khoảnh khắc cửa thang máy đóng lại và cảm nhận sự cô đơn trong sự tĩnh lặng của màn đêm, Kinn đã vỡ òa nức nở trong khi ôm chặt trái tim đang dần bị chinh phục bởi một chàng trai cũng vỡ vụn từng chút một như Porsche.

Porsche có đúng khi xin Kinn đừng yêu cậu không??

Kinn không thể yêu Porsche vì con người thật của cậu sao??

Nhưng tất cả có nghĩa gì với Kinn chứ??

Kinn thích Porsche luôn mỉm cười với anh, Porsche luôn yêu thương em trai của mình, Porsche luôn hy sinh hết mình vì người cậu yêu thương. Cũng là chàng trai có nụ cười hạnh phúc, ngây thơ khi được nhìn thấy biển và khiến Kinn say mê bởi nụ cười tỏa sáng dưới ánh nắng rọi trên những giọt nước biển  đọng lại ở hàng mi đẹp đẽ khi họ vui chơi giữa những cơn sóng biển.

Nhưng chàng trai đó có thực sự tồn tại không??

Hay chỉ là ảo ảnh trong những khoảnh khắc hạnh phúc của Kinn??

----------------------

Chương này Loud sẽ không giải thích hay đặt câu hỏi dự đoán với mọi người vì có lẽ nếu ai đọc hết chương thì cũng không thể thoát khỏi cảm giác xúc động, đúng không?? 😥😥

Vì vậy Loud chỉ muốn nói cám ơn mọi người vì đã ủng hộ và kiên nhẫn đọc hết chương này thật nhiều..... 💚💛






















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro