Chương 1 : Hội Tương Trợ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối mùa đông năm 16 tuổi , mẹ đã quả quyết rằng tôi mắc bệnh trầm cảm, có lẽ vì tôi hiếm khi ra khỏi nhà , cứ nằm bẹp gí trên giường , nhai đi nhai lại một cuốn sách, ăn uống thất thường, và dành khá nhiều thời gian rảnh rỗi để nghĩ về cái chết.
Bất kì khi nào bạn đọc một cuốn sách, trang web hoặc bất cứ điều gì liên quan đến bệnh ung thư, người ta luôn liệt kê trầm cảm là tác dụng phụ của căn bệnh này . Nhưng trên thực tế , trầm cảm không phải là tác dụng phụ của ung thư . Trầm cảm là tác dụng phụ của việc chờ chết.( Ung thư cũng là 1 tác dụng phụ của cái sự chờ chết này. Hầu như tất cả mọi thứ đều vậy, thật đó!) . Nhưng mẹ tin rằng tôi cần được điều trị nên bà đưa tôi đến gặp ông Minh , ông bác sĩ quen thuộc của tôi . Bác sĩ Minh cũng đồng tình là tôi quả thực đang bơi trong một bể trầm cảm làm tê liệt mọi hoạt động và khiến tôi thờ ơ với mọi sự xung quanh . Lời khuyên đưa ra : tôi nên tham gia hội Tương Trợ hằng tuần .
Hội Tương Trợ là một sân khấu gồm nhiều diễn viên trẻ mắc đủ loại bênh ung thư khác nhau thi nhau luân diễn cùng 1 vai . Tại sao phải thay nhau diễn vai đó ? Tôi nói rồi , tác dụng phụ của việc chờ chết ấy mà !
Dĩ nhiên hội Tương Trợ này chán òm như chui vô hòm . Chúng tôi gặp nhau vào thứ 4 hàng tuần dưới tầng hầm của một toà nhà được xây theo kiên trúc phật giáo . Cả nhóm ngồi tụ thành vòng tròn ngay giữa toà nhà này , sàn nhà được lát gạch in hình chúa Jesus , và chúng tôi ngồi ngay chỗ trái tim của Chúa .
Tôi nhận ra điều này vì anh Long , Hội Trưởng hội Tương Trợ và là người duy nhất trên 18 tuổi trong bọn tôi, cứ huyên huyên về trái tim của Chúa vào mỗi buổi họp , về tất tần tật những chuyện làm thế nào mà chúng tôi _ những bệnh nhân ung thư trẻ tuổi còn sống, đang ngồi ngay giữa trái tim rất thiêng liêng của Người và bất cứ chuyện linh tinh nào khác.
Sau đây là những gì diễn ra ở chỗ trái tim của Chúa :
Khoảng sáu hoặc bảy hoặc có thể là mười người trong chúng tôi đi/ đẩy xe lăn tới , lướt mắt qua hàng bánh quy và nước chanh nghèo nàn , ngồi xếp thành một Vòng tròn tin tưởng và lắng nghe anh Long kể lại câu chuyện lần thứ một ngàn lẻ một về cuộc đời khốn khổ và nhạt nhẽo của anh. Rằng anh bị ung thư tinh hoàn và mọi người cứ đinh ninh rằng anh sẽ chết , nhưng anh đã không chết . Và giờ anh vẫn ở đây , tại một toà nhà có kiến trúc độc đáo này . Anh là một người đàn ông trưởng thành , đã ly dị vợ , nghiện game và hầu như không có bạn bè . Nghề tay trái giúp anh cải thiện cuộc sống đạm bạc hằng ngày là khai thác triệt để bi kịch chống chọi với căn bệnh ung thư trong quá khứ và tìm cách học lên thạc sĩ , vốn sẽ chẳng giúp mấy cho tương lai của anh . Và anh cũng chờ đợi , như tất cả mọi người đang mòn mỏi đợi thần chết với chiếc lưỡi hái đến giải thoát cho mình . Một kết thúc mà anh đã may mắn thoát khỏi vài năm trước khi căn bệnh ung thư quái ác đã tước đi hai hòn bi của anh . Nhưng còn may là chừa lại mạng sống , như những người nhân ái khác sẽ chép miệng an ủi :
VÀ BIẾT ĐÂU CÁC BẠN CŨNG SẼ MAY MẮN NHƯ THẾ!
Sau đó, chúng tôi lần lượt giới thiệu bản thân mình : tên, tuổi, chẩn đoán của bác sĩ, tình trạng sức khoẻ hôm nay. Và tôi đã nói như thuộc lòng khi đến lượt mình : " Mình là Nhi. 16 tuổi. Mới đầu chỉ là ung thư tuyến giáp, nhưng nào ngờ đã có hẳn một binh đoàn hoành tráng di căn lên phổi mình. Và mình vẫn ổn".
Mỗi khi chúng tôi chia sẻ hết một lượt, anh Long luôn hỏi có ai muốn chia sẻ gì thêm không. Và sau đó lại bắt đầu một vòng tương trợ : cả bọn thi nhau kể lể nào là đấu tranh, chiến đấu và chiến thắng, nào là khối u bị thu hẹp và phải chụp cắt lớp kiểm tra. Để công bằng, anh Long cũng cho phép chúng tôu nói về việc chờ chết. Nhưng hầu hết chúng tôi sẽ không sớm gặp tử thần. Đa số sẽ sống đến khi trưởng thành , như anh Long vậy.
Điểm duy nhất gỡ gạc cho Hội Tương Trợ là một anh chàng tên Tài, với dáng người mảnh khảnh , khuân mặt dài, mái tóc thẳng màu đen che khuất một bên mắt.
Và đôi mắt của anh mới là vấn đề. Anh mắc chứng ung thư mắt, một căn bệnh gần như không thể xảy ra trên đời. Các bác sĩ đã lấy đi một bên mắt khi anh ấy còn là một đứa trẻ . Và bây giờ anh đeo cặp kính dày cộp , làm đôi mắt của anh( cả thật lẫn giả) đều trông siêu to. Giống như nguyên cái đầu chỉ có 2 con mắt luôn nhìn chằm chằm bào bạn vậy. Từ những gì tôi có thể nhớ được trong những dịp hiếm hoi khi anh Tài chia sẻ với nhóm, thì một lần bệnh tái phát đã khiến con mắt còn lại của anh ta cũng trong tình trạng " ngàn cân treo sợi tóc".
Anh Tài và tôi hầu như chỉ giao tiếp với nhau bằng mắt ( eyes contact) hoặc tiếng thở dài .Mỗi khi có ai bắt đầu diễn thuyết về vấn đề ăn kiêng chống ung thư hay bất kì liệu pháp gì khác , anh đều nhìn về phía tôi, thở dài thật khẽ và tôi cũng thở dài đáp lại.
Và ý tưởng tham gia hội Tương Trợ xem như hỏng bét. Và sau một vài tuần chịu đựng , tôi nghĩ đã đến lúc phải la hét, đấm đá để phản đối vụ này. Thật ra thì đúng vào ngày thứ tư tôi gặp Lê Thanh Tú , tôi đã đấu tranh để được giải phóng khỏi cái hội chết tiệt này, khi đang ngồi trên sofa xem tập ba của cuộc tranh tài dài 2 tiếng của chương trình The Face Vietnam mùa giải trước, mà phải thú thật rằng tuy đã xem rồi nhưng tôi vẫn rất thích xem lại .
- Mẹ ơi , con không muốn tham gia hội Tương Trợ đó nữa đâu !_ tôi lên tiếng khi thấy mẹ đang chuẩn bị lấy xe đưa tôi đến chỗ trái tim của Chúa
- Một trong những dấu hiệu của bệnh trầm cảm là không có hứng thú với việc tham gia các hoạt động _ mẹ đáp lại tỉnh bơ.
- Mẹ cứ cho con xem The Face đi . Đó cũng có thể coi là một hoạt động vậy_ tôi nói.
- Xem ti- vi là một hoạt động thụ động _ mẹ vẫn quả quyết như vây.
- Ui , con xin mẹ đấy :( _ tôi mè nheo như một đứa trẻ.
- Nhi, con đã lớn thành thiếu nữ rồi chứ không phải là trẻ con nữa . Con cần phải kết bạn , ra khỏi nhà, và có một cuộc sống của riêng con _ mẹ nói.
- Nếu mẹ muốn con là thiếu nữ thì đừng đưa con đến hội Tương Trợ nữa. Hãy mua cho con một cái CMND giả để con có thể lượn lờ mấy quán bar, uống rượu và phê cần_ tôi phản bác .
- Nếu vừa tập tành hút thì không phê được đâu_ mẹ cười và châm chọc lại tôi.
- Thấy chưa, con sẽ biết được điều đó nếu mẹ chịu mua cho con CMT giả _ tôi giả vờ hờn rỗi.
Đến đây mẹ không còn buồn tranh cãi với tôi nữa, mà bằng giọng nói ấm áp của mình bà nói : "Nhi , con phải tham gia hội Tương Trợ. Con xứng đáng được tận hưởng cuộc sống ."
Câu này khiến tôi im bặt, mặc dù tôi không hiểu tham gia cái hội đó thì liên quan gì đến khái niệm cuộc sống . Nhưng tôi vẫn đồng ý, sau khi đàm phán thành công quyền xem nốt nửa tập The Face .
Thế là tôi đến hội Tương Trợ để làm vui lòng ba mẹ. Cũng cùng lý do trên , mà tôi có lần tôi đã để cho mấy chị y tá mới chỉ học điều dưỡng tầm mười tám tháng, đầu độc mình bằng những liều thuốc với đủ loại cái tên phức tạp.
Vì trên đời này có việc còn đau đớn hơn bị ung thư ở tuổi 16 là có một đứa con bị ung thư.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro