Chương 2: Gặp gỡ Lê Thanh Tú

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mẹ rẽ vào phía sau toà nhà vào lúc 4:56. Lúc ấy tôi giả vờ nghịch bình oxy của mình để giết thời gian.
- Con có muốn mẹ đeo nó vào giúp không_ mẹ hỏi khi thấy tôi đang nghịch cái bình
- Không, con làm được mà! _ tôi nhanh nhảu đáp.
Bình xy- lanh màu lục này chỉ nặng khoảng một ký mấy và có một giá thép nhỏ có bánh xe để tôi có thể kéo nó khi di chuyển . Chiếc bình cung cấp 2l oxy cho tôi mỗi phút bằng một ống thông xuốt, nối từ bình đến dưới cổ tôi thì chia làm hai tuyến chạy bọc sau 2 vành tai rồi cuối cùng chập lại trước mũi. Mặc dù nó đã ngốn cả đống tiền của ba mẹ tôi khi phải nhập từ Mỹ về ( Việt Nam không có) nhưng nó cũng khá là tiện dụng vì hai lá phổi của tôi hầu như chẳng làm nên trò trống gì nữa.
- Mẹ yêu con_ mẹ nói khi tôi bước ra khỏi xe .
- Con cũng yêu mẹ, mẹ nhớ đón con trước 6h nhé.
- Nhớ kết bạn nhé_ mẹ nói với qua khung cửa oto khi tôi quay lưng bước đi.
Tôi không muốn đi thang máy , bởi đại loại kiểu :  ta sẽ chỉ đi thang máy vào những ngày cuối cùng ở hội Tương Trợ, thế nên tôi leo thang bộ.
Tôi lấy một chiếc chocopie và một cốc nước lọc rồi nhìn quanh .
Một chàng trai đang nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi khá chắc chắn rằng tôi chưa từng gặp tên này ở đây. Con trai gì mà tứ chi lẻo khoẻo, hắn khiến cho chiếc ghế nhựa vốn dành cho học sinh tiểu học đã nhỏ lại càng nhỏ hơn. Tóc hắn nhuộm màu đỏ , ngắn và vuốt ngược về đằng sau. Hắn trông có vẻ trạc tuổi tôi, hoặc hơn một hai tuổi. Hắn ngồi tì vào ghế, tư thế ngồi khá tù túng, một tay còn đút hờ túi quần jean sậm màu.
Tôi quay mặt đi, đột nhiên ý thức về vẻ ngoài tuềnh toàng của mình. Tôi đang mặc một chiếc quần jean cũ rích, hồi xưa cũng ôm khít nhưng giờ đã bị giãn ở những vị trí kỳ quặc, cũng một chiếc áo thun màu xanh quảng cáo cho một ban nhạc mà tôi cũng không còn hâm mộ nữa. Rồi đến tóc tai : tôi để tóc ngang vai và chẳng thèm buộc lên hay đại loại như chải tóc cho tươm tất. Mắt thì thâm cuồng do những đêm không ngủ xem Vua đầu bếp Mỹ . Tuy nhiên tôi khẽ liếc trộm hắn, và hắn vẫn nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi chợt hiểu sao người ta gọi là eyes contact.
Tôi đi đến vòng tròn và ngồi cạnh anh Tài, cách hắn hai ghế. Tôi liếc nhìn lần nữa. Hắn vẫn nhìn đang nhìn tôi.
Thôi được . Tôi phải thú nhận rằng : Hắn rất bảnh và da hắn có khi còn trắng hơn tôi. Nếu một chàng trai không có gì là bảnh cứ nhìn chằm chằm vào bạn, thì trường hợp tốt nhất được xem như là một ánh nhìn vụng về, còn tệ nhất là một hình thức tấn công . Nhưng nếu là một chàng trai bảnh bao thì... bạn biết đấy!
Tôi lấy điện thoại và xem giờ - 4:59.
Vòng tròn dần lấp đầy với những bạn từ 12- 18 tuổi kém mau mắn như tôi , và sau đó  anh Long bắt đầu cầu nguyện . Hắn vẫn nhìn tôi chằm chằm. Tôi hơi thấy thẹn .
Cuối cùng, tôi quyết định chiến lược đúng đắn nhất là nhìn lại . Không phải chỉ có con trai mới được quyền nhìn chằm chằm như thế. Vì vậy tôi dán mắt vào hắn khi anh Long lại đang thao thao bất thuyệt về câu chuyện bị  cắt mất tinh hoan của anh ấy. Và thế là cuộc thi xem ai chớp mắt trước bắt đầu. Sau một lúc, hẳn mỉm cười , và đôi mắt màu cà phê ấy cũng nhìn đi chỗ khác. Khi hắn quay đầu lại, tôi khẽ nhướn mày, ý muốn nói : Một-không.
Hắn khẽ nhún vai. Anh Long tiếp tục kể lể và cuối cùng đến đoạn cả nhóm tự giới thiệu. " Tài, có lẽ hôm nay cậu phát biểu đầu tiên. Anh biết cậu đang trải qua một giai đoạn đầy thách thức." _ anh Long nhìn về phía anh Tài và nói.
" Vâng" _ anh Tài đáp. " Tôi tên là Tài, 18 tuổi. Rất có thể tôi sẽ phẫu thuật trong một vài tuần nữa và sau đó mù hẳn. Tôi không phàn nàn hay gì gì bởi vì tôi biết rất nhiều người trong chúng ta còn bị bệnh nặng hơn. Ừ, nhưng đúng là bị mù thì xui xẻo thật. Cũng may là tôi có một cô bạn gái bên cạnh ủng hộ về mặt tinh thần. Và cô bạn Tú đây." Anh gật đầu và nhìn về phía hắn , kẻ bây giờ đã có tên . Mà khoan lại nào , hắn con gái !!! . Có đùa không vậy. Tôi thực sự ngạc nhiên khi nghe đến đây . Nếu cô ta là con gái thì quả là một cô gái điển trai và rất cuốn hút.
Tôi quay qua và nhìn hắn một lần nữa , đúng là hắn có nét con gái , chiếc mũi nhỏ, thon , cao . Đôi mắt hai mí và làn da trắng mịn như sữa.
- Bọn anh sẽ luôn ở đây ủng hộ em , Tài. Nào các bạn hãy để Tài được nghe thấy những điều này_ lời nói của anh Long cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi, và tôi cũng thôi nhìn hắn.
Và tất cả chúng tôi cùng đồng thanh: " chúng tôi luôn ở đây ủng hộ cậu, Tài"
- Tiếp theo là Tú nhỉ ! _ anh Long nói .
Hắn khẽ mỉm cười khi đến lượt mình . Giọng hắn trầm , hơi khàn và quyến rũ chết người :" Xin chào, Tôi là Lê Thanh Tú. Tôi 18 tuổi. Cách đây một năm rưỡi tôi bị u xương ác tính. Cũng xoàng thôi. Tôi đến đây theo lời đề nghị của Tài."
" Cậu mới chuyển tới đây à ? Và giờ cậu thấy thế nào ?"_ anh Long hỏi
" Ồ, Em thấy khoẻ như vâm. Em đang ngồi trên một chiếc tàu lượn siêu tốc mà chỉ hướng thẳng lên trên , ông anh ạ.  Em từng sống ở Sài gòn, và mới chuyển tới đây vì công việc của ba ."
Và khi đến lượt mình, tôi nói ngắn gọn :" Tôi tên là Nhi. Tôi 16 tuổi . Bị ung thư tuyến giáp di căn lên phổi. Tôi ổn"
Một giờ trôi qua thật nhanh chóng. Những cuộc đấu tranh chống chọi với cơn bạo bệnh được kể lại; niềm vui chiến thắng giữa những cuộc chiến cầm chắc thất bại; gia đình hết ăn mừng lại nghe thông báo" vô phương cứu chữa"; bạn bè cùng lứa chẳng bao giờ hiểu thấu nỗi đau; những giọt nước mắt đã rời và những lời an ủi. Cả Lê Thanh Tú và tôi đều không nói thêm gì cho đến khi anh Long động viên : " Tú , có lẽ em muốn chia sẻ với nhóm về nỗi sợ của mình"
" Nỗi sợ hãi của em ?"_ hắn nhắc lại
" Ừ"_ anh Long đáp
" Tôi sợ bị chìm vào quên lãng" . Hắn đáp mà không đắn đo. " Tôi sợ điều đó như người mù sợ bóng tối vậy."
" Chắc chưa" _ Anh Tài mỉm cười  nói.
" Bộ nói vậy động chạm gì đến mày à ?". Tú hỏi." Đấy đôi khi tao cũng mù tịt về cảm giác của người khác"
Anh Tài bật cười thành tiếng nhưng anh Long lại ra dấu hiệu giữ trật tự và bảo : " Này Tú, đề nghị em quay lại chủ đề chính là em và cuộc chiến của em nhé. Em nói là em sợ bị lãng quên ư ?"
" Vâng" _ Tú đáp
Anh Long có vẻ hơi bối rối : " À... Ừm...Có bạn nào muốn chia sẻ thêm về nỗi sợ này không ?"
Tôi đã không đi học đầy đủ ở trường trong xuốt 3 năm nay. Ba mẹ là hai người bạn thân nhất luôn bên cạnh tôi. Người bạn tốt thứ 3 của tôi là một tác giả thậm chí không biết đến sự tồn tại của tôi. Tôi là một người khá nhút nhát, không phải tuýp người hay giơ tay phát biểu ý kiến.
Tuy nhiên, lần này tôi quyết định lên tiếng. Tôi ngập ngừng giơ tay và anh Long mừng ra mặt, ngay lập tức gọi :" mời Nhi !" . Chắc anh ấy nghĩ rằng tôi đang cởi mở hơn và đang Trở Thành Một Thành Viên Thực Thụ Của Hội.
  Tôi đưa mắt về phía con người Lê Thanh Tú, hắn cũng đang nhìn tôi. Đôi mắt màu cà phê như đang xoáy sâu vào tôi. Tôi cất tiếng : " Sẽ đến một thời điểm mà tất cả chúng ta đều chết hết. Tất cả chúng ta. Sẽ đến một thời điểm mà không có người nào còn sống và nhớ xem ai đã từng hiện diện trên cõi đời này hay nhớ xem loài người chúng ta đã từng làm được gì. Sẽ không còn ai còn sống để mà nhớ đến Aristotle hay Cleopatra , huống chi là nhớ đến bạn. Những gì chúng ta làm, gây dựng lên, viết, suy nghĩ hay phát hiện được đều sẽ bị lãng quên và tất cả mọi thứ... đều sẽ trở thành một con số O tròn trĩnh . Có thể nó sẽ đến sớm hoặc cũng có thể hàng triệu năm nữa, nhưng cho dù có sống sót qua ngày mặt trời tắt lịm , chúng ta cũng không thể tồn tại mãi được. Thời gian đã có trước khi chúng ta biết nhận thức , và vẫn luôn tồn tại sau đó. Nếu cái sự lãng quên không thể tránh khỏi , tôi khuyên bạn hãy kệ nó đi thôi."
Tôi học được điều này từ người bạn thân thiết thứ 3 tôi đã kể ở trên , Nguyễn Đinh Phong , tác giả ẩn rật của Nỗi đau tột cùng, cuốn sách tôi giữ gìn như thể một kẻ cuồng đạo yêu thương cuốn Kinh Thánh. Nguyễn Đinh Phong dường như là người duy nhất tôi biết được : A _ hiểu thế nào là việc chờ chết và B _ vẫn chưa chết .
Không ai nói một câu gì cho đến khi Tú nở một nụ cười rộng trên khuôn mặt của hắn . " OMG !" , " Cậu là cái giống gì vậy ?" .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro