Chương 3 : Phép ẩn dụ của Tú

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi thực sự bất ngờ khi Tú lên tiếng,
" Nó còn phụ thuộc vào cách nhìn nhận vấn đề của ...chị."_ tôi đáp
Không ai trong số chúng tôi nói gì thêm cho đến khi buổi gặp mặt kết thúc . Cuối cùng chúng tôi , tất cả cùng chắp tay khấn nguyện theo lời anh Long , như một nghi thức cảm ơn ông trời đã phù hộ cho chúng tôi sống sót tời giờ . Sau cùng là lời cầu nguyện siêu thoát cho những linh hồn đã chết vì căn bệnh quái ác này. Danh sách những người kém may mắn còn dài dằng dặc như thể thế giới này toàn người chết vậy. Khi anh Long đang đều đều xướng tên những người từ danh sách viết sẵn ra giấy vì không thể nhớ hết tên , tôi đã cố tập trung cầu nguyện , nhưng bay lơ lửng trong đầu tôi luôn là ý nghĩ : một ngày mình sẽ lọt vào danh sách đó, ở tận tít cuối cùng, khi mà mọi người đã chẳng buồn nghe nữa.
Sau khi anh Long đọc xong bảng danh sách , chúng tôi cùng đồng thanh hô : Hãy sống tốt cho ngày hôm nay. Và thế là buổi họp mặt kết thúc. 
Lê Thanh Tú rời khỏi ghế và bước về phía tôi ( cho phép tôi gọi như vậy vì tôi k thể nào có thể gọi người đó là chị Tú, nghe thật gượng gạo ). Cái dáng đi của hắn cũng xiêu vẹo giống như nụ cười nửa miệng của hắn vậy . Bây giờ tôi mới để ý : hắn có một chân giả . Đó là lý do hắn đi xiêu vẹo .
Thật cao . Đó là điều đầu tiên tôi nghĩ trong đầu khi hắn đứng phủ bóng lên người tôi.
- Em tên gì ?_ hắn hỏi tôi đấy à
- Nhi _ tôi đáp cụt ngủn chỉ vì k biết phải xưng hô thế nào .
- Không , tên đầy đủ cơ ấy .
- Ừ , thì Nguyễn Thuỳ Nhi_ tôi đáp
Hắn định nói gì đó nhưng anh Tài bước tới . " Em chờ chút." Lê Thanh Tú vừa nói vừa ra hiệu đợi, rồi quay sang anh Tài
- Sự thật là mọi thứ tệ hơn mày tưởng đấy.
- Tao đã nói không có gì hay ho mà
- Sao mày cứ bận tâm thế nhỉ ?
- Tao không biết . Có lẽ tao cần được giải toả bớt !
Tú ghé vào tai anh Tài như không muốn tôi nghe thấy . Nhưng sự thật tôi đã nghe thấy điều hắn hỏi " Em ấy là ma cũ à ?" Tôi không thể nghe câu trả lời của anh Tài , ngoại trừ phản ứng của Tú : " Trúng phóc!" Hắn siết chặt vai anh Tài và lùi nửa bước động viên " Hãy kể bệnh tình của mày cho em Nhi nghe nào "
Anh Tài chống 1 tay vào bàn và đôi mắt khổng lồ nhìn thẳng về phía tôi :
" Được rồi, số là sáng nay anh đi khám và anh đã nói với bác sĩ phẫu thuật của mình rằng anh thà bị điếc hơn bị mù. Ông ấy bảo ' Mọi chuyện sẽ không theo hướng đó', anh đáp đại loại là ' Vâng, cháu biết , cháu chỉ muốn nói cháu thà bị điếc còn hơn bị mù nếu được lựa chọn . Nhưng cháu lại không còn lựa chọn nào khác', sau đó ông ấy nói rằng ' Ừ, tin mừng là cháu không điếc' , thế là anh bùng nổ , ' Cảm ơn bác sĩ đã giải thích cho cháu hiểu rằng ung thư mắt sẽ không làm cháu bị điếc . Gặp được một người đại uyên bác như bác sĩ quả là hồng phúc của cháu.'"
"Nghe có vẻ ông bác sĩ đã thắng thế" Tôi nói " có lẽ em phải cố bị ung thư mắt để được làm quen với ông ấy mới được ."
" Chúc em may mắn với cái trò làm quen ấy nhé ! Thôi anh đi đây , Tina đang chờ . Anh phải tranh thủ ngắm nàng thật nhiều khi còn có thể"
Tú gọi với theo " Ngày mai chơi Liên Minh chứ ?"
" Chắc chắn rồi" anh Tài vừa đi vừa đáp.
Tú quay sang tôi " Theo đúng nghĩa đen ."
" Cái gì cơ"
"Tụi mình đang đúng là đang ở trong trái tim của Chúa thật."
" Ai đó nên mách lại với Người" Tôi lém lỉnh đáp " Tôi đang dung chứa cả một đám trẻ ung thư trong trái tim mình . Thật nguy hiểm"
" Đích thân Tú sẽ nói với người " Tú hùa theo " Nhưng Tú đang mắc kẹt trong trái tim người nên không thể nói với Người được "
Tôi bật cười . Hắn lắc đầu, nhìn tôi trân trối.
" Sao vậy"
" Không có gì, nhưng theo Tú biết thì em kém Tú 2 tuổi , sao em luôn nói chống không với Tú vậy ? " _ hắn hỏi đùa nhưng tôi thấy thật khó trả lời
" Vì không biết gọi sao cho thích hợp..."
Có vẻ hiểu ra điều tôi muốn nói, hắn bật cười
" Gọi là Tú được rồi xưng em được rồi, sao phải suy nghĩ cầu kì vậy nhóc con" _ hắn xoa đầu tôi thật tự nhiên .
Và rất lạ , tôi không bài trừ điều đó.
Hắn vẫn nhìn tôi. Tôi có chút gượng
" Sao Tú nhìn tôi như thế ?"
Tú thoáng cười, có lẽ vì tôi đã thay đổi xưng hô.
" Bởi vì em đẹp.Tú thì thích nhìn người đẹp , và cách đây vài giây Tú đã quyết định sẽ không chối từ thú vui trần tục đó." Tú nói thêm vào đó một cách thật tự nhiên như đó là điều vô cùng bình thường ở đất nước nhiều định kiến này " Và bật mí cho em một điều _ Tú thích con gái. Mặc dù không ba mẹ nào lại muốn con gái mình yêu con gái. Nhưng ba mẹ Tú lại không phản đối Tú có bạn gái , vì đây là cuộc sống riêng của Tú , họ nói vậy , nhưng Tú nghĩ đó là vì con họ mắc bệnh ung thư :))."
Một bầu không khí im lặng bao trùm và Tú đã phá tan khoảnh khắc khó xử này " Ý Tú là , khi em chỉ ra rằng, tất cả điều này sẽ kết thúc trong lãng quên".
Tôi phần thì mắc nghẹn thông tin không kịp load, phần thì thở dài yếu ớt:" Tôi không đẹp, với lại tôi cũng không thích con gái".
" Tú cũng nghĩ vậy ở vế thứ 2 , nhưng vế đầu tiên thì kiên quyết phản đối, em giống y đúc ngôi sao Chi Pu . Chi Pu cho phim Vệ sĩ Sài Gòn."
"Chưa bao giờ xem phim đó"_ Tôi nói.
" Thật à?" Tú hỏi lại. " Một cô gái tuyệt đẹp với mái tóc thiên thần , và không thể ngăn mình yêu một chàng trai dù cô biết là rắc rối to. Mô tả về em đấy, theo như Tú quan sát nãy giờ"
  Mọi lời nói của Tú mang đầy sự tán tỉnh . Thú thực là tôi có cảm thấy phấn khích trước những lời nói của hắn   . Tôi không nghĩ mình bị kích thích trước một người con gái , nhất là trong đời thực này .
  Một cô gái trẻ đi ngang qua chúng tôi. "Khỏe ha, Phương ?" hắn hỏi. Cô nàng mỉm cười và thì thào, "Chào Tú" "Bệnh nhân của Bệnh Viện Memorial," hắn giải thích với tôi. Memorial là một bệnh viện lớn chuyên về nghiên cứu lâm sàng. "Em chữa bệnh ở đâu?"

"Bệnh viện Nhi đồng," tôi đáp lí nhí, giọng nhỏ hơn mức cần thiết. Hắn gật đầu như biết bệnh viện ấy. Và cuộc đối thoại dường như chấm dứt. "Vậy," tôi nói, khẽ hất đầu về phía các bậc thang dẫn ra khỏi Trái Tim của Chúa. Tôi cài giá ô-xy vào bánh xe và rảo bước. Hắn đi khập khiễng bên cạnh tôi. "Vậy hẹn Tú buổi sau nhé, Tú có đi không?" Tôi đánh bạo hỏi.

"Em nên xem nó," Tú nói. "Phim Vệ Sĩ Sài Gòn ấy"

"Được rồi," tôi đáp. "Để tôi lùng phim đó."

"Không. Với Tú ấy kìa. Tại nhà của Tú," hắn giải thích. "Bây giờ nè!"

Tôi đứng phắt lại. "Tôi có biết gì về Tú đâu. Biết đâu Tú là kẻ chuyên giết người bằng rìu."

Tú gật gù. "Em nói chí phải, Nhi ạ." Hắn bước ngang qua tôi, dáng thẳng, đôi vai vừa khít với chiếc áo polo màu lục, bước đi của hắn hơi nghiêng về bên phải khi hắn sải bước một cách vững chãi và tự tin trên một bên chân giả - tôi khẳng định thế. U xương ác tính đôi khi tước mất một chân của bạn và sau đó, nếu nó thích, nó sẽ tước luôn cái chân còn lại.

Tôi theo hắn lên cầu thang, mỗi lúc mỗi rớt lại phía sau khi phải lê từng bước một, leo cầu thang không phải là hoạt động phù hợp cho hai lá phổi của tôi.

Và khi chúng tôi rời khỏi trái tim Chúa ra đến bãi đậu xe, tiết trời mùa xuân se lạnh, ráng chiều rực rỡ nhuộm đỏ buổi hoàng hôn.

Mẹ chưa đến, thật khác với mọi khi vì hầu như buổi nào Mẹ cũng tới sớm chờ tôi. Tôi nhìn xung quanh chợt thấy một cô nàng dong dỏng cao, có thân hình quyến rũ với làn da bánh mật đang hôn anh Tài khá nồng nhiệt, lưng áp chặt vào bức tường đá của nhà thờ. Họ đứng gần tôi đến nỗi tôi nghe rõ mồn một những âm thanh kỳ lạ phát ra từ miệng họ, và tôi có thể nghe anh Tài nói, "Luôn luôn!" và cô nàng đáp lại, "Luôn luôn!"

Đột nhiên đứng bên cạnh tôi, Tú thì thầm, "Hai người này thích phô trương tình cảm nơi công cộng nhỉ!"

"'Luôn luôn!' là gì vậy?" – Tiếng họ hôn nhau thật lộ liễu.

"'Luôn luôn!' là mật mã tình yêu của hai người ấy, nghĩa là anh chàng và cô nàng sẽ luôn luôn yêu nhau, kiểu như vậy. Theo Tú đoán, dám chừng họ đã nhắn tin cho nhau từ luôn luôn ít nhất cũng bốn triệu lần trong năm qua."

Thêm một chiếc ô-tô chạy vào rước Mai và Phương về. Giờ chỉ còn mỗi Tú và tôi, đứng nhìn anh Tài và Tina hôn nhau càng lúc càng mãnh liệt hơn, chẳng màng đây là chốn tôn giáo linh thiêng.  Không biết chuyện đó có gì thích thú không. Nhìn thì có vẻ như chẳng hứng thú gì, nhưng tôi quyết định bỏ qua cho anh Tài vì anh ấy sắp bị mù vĩnh viễn. Dù sao, các giác quan cũng cần được thỏa mãn đến cùng khi người ta vẫn còn khát khao khám phá.

"Hãy tưởng tượng là anh đang lái xe đến bệnh viện," tôi lặng lẽ nói. "Đó là lần cuối cùng anh được cầm lái."

Không thèm nhìn tôi, Tú đáp, "Em đang giết chết sự rung cảm trong Tú đấy, Nhi. Tú đang cố quan sát vẻ lúng túng rất dễ thương trong tình yêu mới chớm của cặp này mà."

"Nhìn anh Tài giống đang tra tấn môi của Tina thì có." Tôi bảo.

"Ừ, thì cũng khó xác định là anh chàng đang cố gắng khuấy động cảm xúc hay tiến hành khám miệng của cô nàng." Sau đó, Tú thò tay vào túi và rút ra một gói thuốc lá. Hắn lấy một điếu kẹp vào giữa môi.

"Tú đùa à?" Tôi gặng hỏi. "Tú nghĩ hút thuốc hay ho lắm sao? Ôi trời ơi, Tú vừa hủy hoại toàn bộ câu chuyện."

"Toàn bộ chuyện gì?" hắn quay sang tôi hỏi. Điếu thuốc chưa châm lửa giắt vào một bên khóe miệng hắn.
  "Toàn bộ câu chuyện về một con người không hẳn là kém hấp dẫn, kém thông minh hay gần như không thể chấp nhận được khi cứ nhìn tôi chằm chặp, rồi chỉ ra cách dùng từ không chính xác theo ý nghĩa đen, rồi so sánh tôi với mấy nữ diễn viên nổi tiếng, lại còn mời tôi đến xem phim tại nhà của mình. Lẽ dĩ nhiên người ta hay có cố tật và cố tật của Tú là nghiện thuốc lá. Ôi, Chúa ơi, mặc dù Tú đang mang trong người CĂN BỆNH UNG THƯ CHẾT TIỆT nhưng Tú vẫn cúng tiền vào một công ty để đổi lấy cơ hội rước THÊM UNG THƯ vào người. Ôi, Chúa ơi. Tôi xin cam đoan với Tú là tôi không thể thở nổi! CHẾT TIỆT. Hình tượng sụp đổ hoàn toàn. Hoàn toàn."

"Cố tật à?" hắn hỏi, vẫn ngậm điếu thuốc trên môi, hai hàm răng khép chặt. Khổ nỗi hắn có một quai hàm quá cuốn hút.

"Một thói xấu tai hại," tôi giải thích xong quay lưng bước ra phía lề đường, bỏ mặc Tú phía sau. Và tôi nghe tiếng một ô-tô chạy đến. Đó là Mẹ. Hóa ra bà chờ cho tôi kết bạn hoặc 'líu lo' thêm một chốc.

Đó là một cảm giác pha trộn kỳ lạ giữa thất vọng và giận dữ dâng trào trong lòng. Thật ra, tôi thậm chí không biết gọi tên những cảm giác ấy là gì, chỉ biết là nó dâng trào mãnh liệt. Tôi chỉ muốn quay lại đập cho Tú một phát hay thay mới phổi mình bằng những lá phổi có thể hoạt động bình thường. Tôi đang đứng mấp mé mép vỉa hè trên đôi giày đế mềm hiệu Converse Chuck Taylor, bình ô-xy nằm gọn trong giá thép bên cạnh, và ngay khi Mẹ tôi rẽ xe vào, tôi thấy tay mình đang bị giữ chặt.

Tôi kéo mạnh tay để vùng ra nhưng rốt cuộc lại bị chới với xoay một vòng và đối diện với hắn.

"Thuốc lá sẽ không giết được ai trừ khi người đó châm thuốc hút," hắn nói rành rọt khi Mẹ vừa chờ xe đến. "Và Tú chưa bao giờ châm điếu nào hết. Đó là một phép ẩn dụ, xem này: Ta đặt cái thứ giết người này ngay giữa hai hàm răng mà không cho nó sức mạnh để giết ai cả."

"Đó là một phép ẩn dụ à!" tôi nghi ngờ. Mẹ dừng xe nhưng vẫn để máy nổ.

"Một phép ẩn dụ," hắn khẳng định.

"Và người ta sẽ lựa chọn hành vi của mình dựa trên phép ẩn dụ mà Tú muốn truyền đạt," tôi đoán chừng.

"Ừ, đúng rồi." Hắn mỉm cười. Nụ cười thực sự, toe toét và ngờ nghệch. "Tú là một tín đồ của phép ẩn dụ, Nhi ạ."

Tôi quay lại xe, gõ tay lên cửa kính. Mẹ hạ kính xe xuống. "Con sẽ đi xem phim với Tú," tôi xin phép, "Mẹ về trước đi ạ ".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro