Chương 5 : Tôi thích Tú, phải không ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  "Đấy là trước khi Tú phát hiện ra bệnh tình của mình phải không?" Tôi hỏi.

"Ừ, cũng gần như thế." Hắn lại cười nửa miệng. "Cái ngày Tú quá ngán ngẩm với trò ném tự do cũng chính là ngày cuối cùng Tú còn đủ hai chân. Tú có một ngày cuối tuần từ khi họ lên lịch giải phẫu và khi ca mổ thực sự diễn ra. Tú chỉ có ý niệm lờ mờ như thế về những gì Tài đang trải nghiệm."

Tôi gật đầu. Tôi thích Tú . Ôi chúa ơi, Tôi thực sự, thực sự, thực sự thích Tú. Ý tôi là tôi không thấy mình có tình cảm với người cùng giới, tôi có tình cảm với Tú. Tôi thích Tú vì cách Tú kết thúc câu chuyện của mình bằng cách đề cập đến một người khác. Tôi thích cách  Tú gọi tên tôi bằng chất giọng miền Nam trầm ấm. Tôi thích Tú vì Tú là một giáo sư thực thụ trong Bộ môn Cười Nhếch Miệng, ngoài ra còn kiêm thêm Bộ môn Sở Hữu Giọng Nói Khiến Da Tôi Có Cảm Giác Hơn. Và tôi thích Tú vì Tú có hai tên gọi. Tôi luôn thích những người có hai tên gọi vì khi đó ta phải quyết định xem ta nên gọi họ bằng tên gì: Thỏ hay Tú? Tôi thì lúc nào cũng chỉ được gọi là Nhi, độc nhất một tên Nhi. Cảm xúc điên dồ gì đang xảy ra với tôi đây. Đây là lần đầu tiên tôi có cảm xúc với một người , và người đó là con gái như tôi vậy. Điều đó có là sai trái không ?

"Tú có anh chị em gì không?" Tôi hỏi.

"Hả?" Tú đáp, có vẻ hơi phân tâm.

"Tại Tú kể về chuyện ngắm mấy đứa nhóc chơi với nhau."

"Ồ, à thực ra là có. Tú có mấy cháu trai, con của mấy anh chị cùng cha khác mẹ. Nhưng họ lớn tuổi hơn. Họ khoảng – BA ƠI, CHỊ THANH VÀ ANH BẢO  BAO NHIÊU TUỔI VẬY?"

"Hai mươi tám!"

"Họ khoảng hai mươi tám tuổi. Sống ở Sài gòn, chỉ có Tú và ba mẹ chuyển ra đây thôi. Cả hai đều đã kết hôn, với mấy tay luật sư hay nhân viên ngân hàng sành điệu, Tú cũng không nhớ lắm. Thế Nhi có anh chị em không?"

Tôi lắc đầu không có. "Vậy còn chuyện của Nhi?" Tú vừa hỏi vừa ngồi xuống bên cạnh, giữ một khoảng cách an toàn.

"Nhi kể rồi mà, Nhi được chẩn đoán khi..."( tôi nghĩ mình nên thay đổi cách xưng hô với người mình thầm mến)

"Không, không phải chuyện ung thư. Câu chuyện của chính Nhi cơ, như sở thích, thú vui, đam mê, hay điều mê tín kỳ quặc nào đó, vân vân và vân vân."

"Ừm," tôi ậm ờ.

"Đừng nói với Tú,  Nhi thuộc nhóm đã trở thành nạn nhân của chính căn bệnh của mình nha. Tú biết rất nhiều người như thế, sống rất nhụt chí. Kiểu như bệnh ung thư là một ngành kinh doanh có tốc độ tăng trưởng chóng mặt, mà là ngành kinh doanh của thần chết. Nhưng chắc chắn Nhi đã không đầu hàng quá sớm."

Tôi thấy có lẽ mình cũng như thế thật. Tôi loay hoay tìm cách 'xây dựng hình tượng' trước Tú, lựa chọn những sở thích nhằm gây ấn tượng, và sau một khoảng im lặng, tôi nhận ra mình chẳng có gì thú vị cả. "Em chẳng có gì đặc biệt."

"Tú phản đối ngay. Hãy nghĩ về việc em thích làm, việc đầu tiên hiện lên trong đầu em ấy."

"Ừm. Đọc sách?"

"Em đọc những gì?"

"Tất cả mọi thứ. Từ tiểu thuyết lãng mạn ba xu đến siêu phẩm trứ danh, rồi cả thơ ca. Đủ mọi thể loại."

"Thế em cũng làm thơ chứ?"

"Không. Em không làm thơ."

"Đó, thấy chưa!" Tú gần như hét lên. "Nhi, em là thiếu nữ duy nhất trên đời  này thích đọc thơ hơn là làm thơ. Điều này cho Tú biết thêm nhiều về em đấy. Có phải em đọc rất nhiều cuốn siêu phàm với chữ S viết hoa không?"

"Chắc vậy!"

"Cuốn sách yêu thích của em là gì?"

"Ừm," tôi băn khoăn.

Cuốn sách yêu thích của tôi, xét trên diện rộng, là cuốn Nỗi đau tột cùng, nhưng tôi không muốn nói với ai về nó. Đôi khi, bạn đọc một cuốn sách và nó truyền một nguồn cảm hứng nhiệt thành mạnh mẽ đến mức bạn bị thuyết phục rằng thế giới đang bị chia cắt này sẽ không bao giờ hòa hợp được với nhau trừ khi và chỉ khi toàn thể nhân loại đều đọc cuốn sách đó. Và cũng có những cuốn sách như Nỗi đau tột cùng, những cuốn sách rất đặc biệt, rất hiếm hoi và rất riêng đến mức nếu giới thiệu nó và chia sẻ cảm giác yêu thích của mình cho người khác thì chẳng khác gì phản bội cả.

Nó thậm chí không hẳn là một cuốn sách quá hay; chỉ là tác giả của nó, nhà văn Nguyễn Đinh Phong dường như thấu hiểu tôi một cách kỳ lạ và không tưởng. Nỗi đau tột cùng là cuốn sách của riêng tôi, giống như cơ thể của tôi là cơ thể của riêng tôi và suy nghĩ của tôi là suy nghĩ của riêng tôi vậy.

Mặc dù vậy, tôi vẫn nói với Tú. "Cuốn sách yêu thích của em có lẽ là cuốn Nỗi đau tột cùng," tôi đáp.

"Nó có viết về xác sống không?" Tú hỏi.

"Không," tôi trả lời.

"Hay xung kích quân?"

Tôi lắc đầu, "Nó không phải thể loại đó."

Tú mỉm cười. "Tú sẽ đọc cuốn sách kinh khủng có tiêu đề chán ngắt mà lại không viết về xung kích quân này," Tú hứa, và ngay lập tức tôi cảm thấy mình không nên kể với Tú về cuốn sách đó. Tú xoay người về phía chồng sách bên dưới chiếc bàn cạnh giường. Rồi chộp lấy một cuốn sách và một cây bút. Vừa viết nguệch ngoạc lên trang bìa của cuốn sách, vừa nói, "Đổi lại Tú chỉ yêu cầu Nhi một điều thôi – hãy đọc phiên bản tiểu thuyết xuất sắc và đầy ám ảnh của series phim hoạt hình yêu thích của Tú." Tú chìa quyển truyện về phía tôi, tựa nó là Cái giá của Bình minh. Tôi cười và cầm lấy. Tay chúng tôi chạm nhau và sau đó Tú nắm lấy tay tôi. "Lạnh vậy," Tú thốt lên, ấn một ngón tay lên cổ tay xanh xao của tôi.

"Không lạnh như khi bị suy hô hấp," tôi bảo.

"Tú thích khi em dùng ngôn ngữ y học với Tú" Tú nói rồi đứng dậy, kéo tôi lên theo và không thả tay tôi cho đến khi chúng tôi ra đến cầu thang.

...

Chúng tôi ngồi cách nhau chừng một gang trên ghế xô-pha và cùng xem phim. Tôi đã hành động như nữ sinh trung học, đó là đặt hờ tay mình ở giữa hai chúng tôi, để Tú biết có thể nắm tay tôi ( có hơi táo bạo, nhưng tôi không thể ngăn cản mình làm việc đó), nhưng Tú chẳng buồn để ý. Xem độ một giờ thì ba mẹ của Tú mang món bánh ngô ra. Chúng tôi ăn ngay trên ghế xô-pha và mấy cuốn bánh khá ngon.

Đó là một bộ phim hành động hài, do Kim Lý và Thái Hoà thủ vai chính, thực ra nhân vật Thi do Chi Pu đóng chỉ là một vai khá bình thường nhưng Tú ấn tượng với cô gái đó, một cô nàng sống phóng khoáng, khá nóng bỏng và không có bất cứ vẻ gì gọi là hao hao với khuôn mặt sưng húp vì thuốc của tôi cả.

Khi phim đang chiếu, Tú hỏi, "Phim hay, đúng không?"

"Cũng hay, khá hài hước. Đây là lần đầu Nhi xem phim của Thái Hoà." tôi đồng tình. Mặc dù thực sự thì nó chẳng hay tẹo nào. Đó là một bộ phim dành cho con trai. Tôi không biết tại sao con trai lại hy vọng con gái chúng tôi thích xem phim của con trai. Chúng tôi chẳng bao giờ mong họ thích phim của con gái cả. " Em nên về nhà. Sáng mai em có lớp học trực tuyến," tôi nói.

Tôi ngồi trên ghế xô-pha trong lúc Tú lục tìm chìa khóa xe. Mẹ Tú ngồi xuống bên cạnh tôi và bảo: "Bác rất thích câu này, cháu thích không?" Tôi đoán do mình đã nhìn về phía Lời Động Viên đính trên ti-vi, trên đó có hình một thiên thần cùng với câu 'Nếu không có nỗi đau, làm sao chúng ta cảm thụ được niềm vui?'

(Đây là một lập luận cũ rích trong lĩnh vực Suy Ngẫm Về Sự Đau Khổ. Và sự ngớ ngẩn cũng như thiếu tinh tế của nó có thể còn được soi xét trong nhiều thế kỷ nữa, nhưng chỉ cần nói rằng sự tồn tại của rau cải không thể nào ảnh hưởng đến hương vị của sô-cô-la là đủ rồi). "Vâng ạ," tôi đáp. "Một câu rất hay."

Tôi lái xe Tú về nhà ( đừng ngạc nhiên khi tôi biết lái xe), và Tú ngồi bên cạnh nghịch máy móc. Tú bật bài hát yêu thích của một ban nhạc Big Bang. Nhạc khá hay, nhưng vì chưa từng nghe qua nên với tôi chúng không hay như Tú nói. Thỉnh thoảng tôi liếc nhìn Tú, đúng hơn là nhìn khúc chân giả và tự hỏi mang chân giả thì như thế nào. Tôi không muốn quan tâm đến chuyện giả - thật, nhưng quả thật tôi khá băn khoăn. Có thể Tú cũng quan tâm đến bình ô-xy của tôi. Hội chứng của bệnh tật. Tôi vỡ ra điều này từ lâu, và tôi nghi Tú cũng thế.

Khi tôi dừng xe phía ngoài nhà mình, Tú tắt nhạc. Không khí trong xe tự nhiên đặc quánh. Có thể Tú đang nghĩ đến việc nắm tay tôi, và tôi hiển nhiên đang nghĩ đến việc nắm tay Tú. Chợt tự hỏi liệu tôi có thực sự muốn vậy không.

Tôi đưa xe vào bãi đậu và nhìn qua Tú. Tú thật xinh đẹp. Tôi nghĩ nếu Tú không theo phong cách tomboy , thì Tú sẽ là một cô gái rất xinh đẹp. Cho dù vậy thì bây giờ Tú cũng cuốn hút chết người.

"Nhi," Tú cất lời, tên tôi nghe thật lạ và hay làm sao qua chất giọng trầm của anh. "Thật sự Tú rất vui khi quen em."

" Em cũng vậy, thưa bạn Thỏ ," tôi cười đáp, ngại ngùng tránh nhìn vào mắt Tú. Tôi không thể đối diện với tia nhìn mãnh liệt từ đôi mắt màu nâu ấy.

"Tú rất thích cách em gọi Tú là Thỏ, nghe dễ thương gì đâu Gấu ạ." Tú vừa gọi mình là Gấu và mất khoảng 30s sau tôi mới nhận ra Gấu và Thỏ là một cặp." Tú có thể gặp Nhi nữa không?" Tú hỏi. Có một sự căng thẳng đáng yêu trong giọng nói của Tú

Tôi mỉm cười. "Được mà."

"Ngày mai nhé?" Tú hỏi dò.

"Kiên nhẫn đi nào, con thỏ bộp chộp," tôi khuyên. "Hẳn là Tú không muốn mình có vẻ quá háo hức đấy chứ?"
" Phải , đó là lý do tại sao Tú hẹn ngày mai," Tú đáp tỉnh bơ. " Tú muốn gặp em lần nữa ngay tối nay kìa. Nhưng Tú sẵn sàng chờ đợi suốt đêm nay và cả ngày mai." Tôi trợn tròn mắt. " Thỏ nói nghiêm túc đó, Gấu ạ".
Xin Tú đừng như vậy , nó khiến tôi không thể ngừng thích Tú thêm nữa, việc mà tôi đang cố gắng từng giờ .
" Tú thậm chí còn không biết gì về em," tôi nói. Tôi chộp lấy quyển chuyện và lí lắc hỏi: " Hay em sẽ gọi Tú khi đọc hết quyển này nhé?"
" Nhưng em còn chưa có sđt của Tú mà ."
" Em tin là Tú đã viết nó trong quyển truyện này rồi."
Tú nở một nụ cười ngớ ngẩn . " Vậy mà em bảo là chúng ta không biết nhau."
Tôi bước vào nhà sau khi chào Tú , tim tôi hình như cũng hỏng luôn rồi . Tôi chào ba mẹ, nói rằng mình đã ăn tối và đi về phòng . Ba mẹ cũng không gặng hỏi khi thấy tôi về muộn , vì ông bà còn đang bận vui mừng vì cuối cùng tôi cũng chịu kết bạn. Ba mẹ đã không biết rằng tôi không chỉ kết bạn , tôi còn phải lòng một cô gái....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro