Chương 5: Tàn trang, Linh Thạch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5: Tàn trang, Linh Thạch

Trên bờ, hắc y nhân nhóm đứng hình mất năm giây.

Nước sông nổ tung, dòng nước vọt tới không trung, từ chỗ va chạm tầng tầng khuếch tán ra ngoài từng tầng gợn sóng.

Lạc Hà Giang nước lần nữa khôi phục dòng chảy, hết thảy đều bình tĩnh xuống tới.

Hàn Nhật Thiên xông vào dưới nước về sau, nước sông liền bao trùm đến trên người hắn. Nước sông như là những thanh kiếm liên tục cắt chém trên người hắn, không những vậy còn có một lực hút kỳ quái hướng phía dưới, phi thường khó chịu. Cứ tiếp tục tình hình này không bao lâu hắn chắc chắn chết.

Hàn Nhật Thiên không ngừng liếc nhìn bốn phía, đột nhiên phát hiện được một hang động cạnh vách sông, nói không chừng bên trong có đường thoát ra ngoài, ít nhất thì cũng có hy vọng sống.

Nhưng đó là khi Hàn Nhật Thiên có thể chịu đựng được sự cắt chém dưới sông, bây giờ hắn như bị vạn kiếm chém lên người, cảm giác đau đớn từ toàn thân truyền đến, hắn đã kiệt sức rồi, tâm thần từ từ mất đi ý thức, trước mắt dần dần tối đi.

Hắn biết, cơ thể hắn đã tới giới hạn. Cuộc sống thứ hai của hắn coi như chấm dứt từ đây, hắn nhắm mắt buông tay mặc cho số phận. Hắn âm thầm nghĩ: “Ta xuyên không rồi, nhưng là chưa được một ngày lại sắp chết rồi, còn chưa được một lần nếm mùi gái. Thật làm mất mặt các tiền bối mà.”

Đúng lúc này, một tờ tàn trang từ trong người Hàn Nhật Thiên thoát ra ngoài, từng cỗ một năng lượng gợn sóng tứ tán ra, đang không ngừng bao trùm bảo vệ hắn.

Hàn Nhật Thiên vẻn vẹn lưu lại lấy cuối cùng một tia ý thưc, chăm chú nhìn vào tờ tàn trang, lúc này liền hắn cũng sinh ra thật sâu nghi hoặc, giấu ở trong người hắn vất kia chính là con ma tàn trang lúc trước hắn nhìn thấy ở kiếp trước, rốt cuộc là như thế nào.

Mở to mắt, hêt thảy trước mắt dần dần trở nên rõ ràng, xung quanh Hàn Nhật Thiên được bao bọc bởi một lớp quang mang, ngăn cách hắn với phụ cận nước sông. Hướng phía trước mắt nhìn lại, hang động đã gần ngay trước mắt. Hắn cô gắng điều khiển tàn trang hướng phía hang động xông vào.

Quay trở về trên mặt nước là không có khả năng, dứt khoát tiến vào hang động, tiếp sau như nào đành phải xem khí vận.

. . .

Lạc Hà Giang bên trên, hắc y nhân nhóm nhìn trên mặt sông bình tĩnh chảy như chưa từng phát sinh ra chuyện gì, sững sờ nữa ngày.

“Như vậy liền chêt?” Hắc y nhân mặt nạ đỏ kinh ngạc.

Hắn nhìn qua vô tận nước sông, phát ra thở dài một tiếng. Hắc y nhân nhóm quay người rời đi, biến mất ở Lạc Hà Giang bên ngoài.

. . .

Trong nháy mắt, một ngày đi qua.

Hàn Nhật Thiên xuôi theo dòng nước trong đường hầm như một con thuyền thả trôi trên mặt nước.

Không biết qua bao lâu, dòng nước cuối cùng cũng dừng chảy, ngẩng đầu nhìn xung quanh, hắn đang ở tại một mảnh trong hồ nước lớn,

"Soạt"

Hàn Nhật Thiên nhảy lên bở sau, nơi này xung quanh vẫn chỉ toàn là nham thạch, hiển nhiên là hắn vẫn đang ở trong hang động.

Tờ tàn trang quang mang từ từ ảm đạm, chui vào lại trong thân thể Hàn Nhật Thiên, không có nhấc lên bất luận cái gì một tia gợn sóng, liền biến mất.

Hàn Nhật Thiên cảm giác được, tuy rằng biến mất rồi, nhưng vẫn là cảm ứng được. Chuyện này, thật đúng là nỗi băn khoăn.

“Quản nó là cái gì, có thể sống tiếp là tốt rồi.”

Hắn nhìn dò xét bốn phía, xung quanh chỉ có một cái hồ nước rộng vài trăm mét và cùng trên vách hang động đủ loại thạch quang, quang mang chiếu sáng hang động.

Nơi này đá quý to lớn vô cùng, nhặt đại một viên trên đất cũng là hiếm có trên đời, mà ở đây số lượng còn là nhiều không thể đếm hết.

“Nơi đây rốt cuộc là như thế nào?”

Hàn Nhật Thiên lẩm bẩm, hướng về phía trước tiến tới.

Hàn Nhật Thiên đang đi thì đột nhiên cảm giác được có thứ gì đó cổ quái, như có thứ gì đó đang kêu gọi hắn đi tới.

Tiếp tục đi ước chừng 500m, hắn phát hiện, nơi này linh khí nồng đâm còn hơn bên ngoài gấp mười lần.

Hắn thử cầm một viên đá trong suốt ven đường lên, không khỏi sửng sốt.

“Đây là . . .”

Hàn Nhật Thiên kinh ngạc nói: “Linh Thạch? Còn là thượng phẩm Linh Thạch?”

Linh Thạch, chính là thiên địa linh khí tích xúc thành vật chất, có thể dùng hấp thụ trực tiếp linh khí trong linh thạch, độ tinh khiết cực cao. Ngoài ra, linh thạch còn được dùng làm tiền tệ giao dịch chung trên toàn đại lục, có giá trị còn cao hơn vàng bạc.

“Theo ký ức của Tam hoàng tử lúc trước, ta biết, Bạch Vô đại lục cũng chỉ có hoàng tộc các quốc gia mới có được linh thạch, mà cao nhất cũng chỉ là trung phẩm linh thạch, không ngờ ở đây lại có thượng phẩm linh thạch. Lão tác giả thật không lừa ta, cứ nhảy núi sẽ nhặt được bảo vật, à không... là nhảy sông, ta thật phát tài a.”

Hàn Nhật Thiên cảm thán, tự lẩm bẩm.

Trong lòng không ngừng kích động, dù sao đối với hắn mà nói, Linh Thạch là hiếm có bảo vật. Hắn không kiềm chế nỗi kích động, vừa tiến tới vừa hét lên: “Bảo vật, ta tới đây, lão gia gia, cháu của người tới liền đây, đợi ta”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro