Chương 4: Lạc Hà Giang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4: Lạc Hà Giang

Hàn Nhật Thiên chết đứng tại chỗ.

Cái thế giới này quá không hợp lẽ thường.

Rất nhanh, năm bóng người xuất hiện tại Hàn Nhật Thiên trước mặt. Hàn Nhật Thiên liền bị dồn đến sát vách bờ sông.

Hai bên bờ sông đều không có ai, nước sống phía dưới chảy một cách đều đặn, không có gì đặc biệt cả. Thế gian này có những vật bên ngoài bất quá thông thường không có gì lạ, nhưng che giấu bên trong bọn chúng lại là nguy hiểm tột cùng.

Con sông này cũng vậy, nó tên Lạc Hà Giang, là một trong những địa phương nguy hiểm nhất Bạch Vô đại lục, một cọng lông vũ cũng không thể nổi, tu sĩ bay qua đây chắc chắn phải rơi xuống. Không thể bay, cũng không thể đi trên mặt nước. Cho dù rất nhiều cường giả nghiên cứu cũng không tìm ra cách. Qua nhiều năm tháng, con sông này chỉ khẳng định một điều rằng, cường giả mạnh đến đâu, một khi rơi xuống Lạc Hà Giang, kết quả chỉ có một chữ “chết”.

“Tam Hoàng tử, ngươi ha tất lại muốn chết nhanh như vậy, phía trước chính là Lạc Hà Giang, nếu là rơi xuống, đến thời điểm cha mẹ ngươi đều không thể nhặt xác cho ngươi rồi, chẳng phải để bọn hắn càng đau buồn rồi? Ngươi tốt nhất là mau qua đây, đao của ta rất nhanh, đảm bảo không có cảm giác đau.”

Tên hắc y nhân mang mặt nạ quỷ đỏ tận tình khuyên bảo, chỉ là đao trên tay lại vẫn nắm chặt.

Hàn Nhật Thiên liên tiếp lui lại, dần dần bị dồn đến sát vách bờ sông.

“Các ngươi đừng ép ta! Ta mà nhảy xuống, các người cũng không thể lấy gì bàn giao nhiệm vụ!”

Hàn Nhật Thiên quát to một tiếng, ánh mắt tràn đầy kiên quyết.

Một đám sát thủ nghe vậy cũng có chút dừng lại, cả bọn nhìn nhau không biết nên làm như nào. Đứng đầu hắc ý nhân mặt nạ đỏ thấy tình hình không đúng, quát lớn:

“Các huynh đệ không cần lo lắng, coi như không tìm được xác, chỉ cần hắn không còn xuất hiện trên thế gian này nữa, lẻn vào phủ thành chủ, tùy tiện cầm trên người hắn một vật chúng ta cũng có thể giao nộp nhiệm vụ lần này!”

“Còn tam hoàng từ, ngươi cứ việc đi chết đi. Mặc dù ta giết rất nhiều người, nhưng trong thâm tâm ta vẫn luôn là một cái người tốt. Có di nguyện gì cứ việc nói, ta sẽ chuyển phát nhanh tới nhà ngươi.”

Hàn Nhật Thiên nghe nói như thế, hắn biến sắc.

Sát thủ bây giờ còn làm thêm cả shipper nữa, còn là một cái người tốt. Thật là được khai sáng a.

Lấy Hàn Nhật Thiên tính tình, có thể hay không đứng yên chịu chết?

Chết một lần còn chưa đủ, muốn tới cái lần hai sao?

Nói tới cũng thật trùng hợp, lần thứ nhất chết vì nhảy nủi, lần thứ hai lại chết vì nhảy sông a.

“Haizzz”

Hàn Nhật Thiên thở dài, nhìn về phía bọn hắn, đột nhiên lô ra một vòng ý vị thâm trường.

“Ngươi cười cái gì?” Hắc y nhân kỳ quái nói.

“Ta cười các ngươi ngu xuẩn, các ngươi tưởng ta ra ngoài mà không có chuẩn bị gì sao, rất nhanh thôi, thành về quân sẽ kéo tới đây, gia gia của ta cũng rất nhanh sẽ xuất hiện. Bây giờ các ngươi lo chạy đi còn kịp.”

Hàn Nhật Thiên một lời nói, nhường hắc y nhân nhóm giật mình, nhưng rất nhanh liền che giấu xuống tới.

Hắc y nhân mặt nạ đỏ sững sờ hơn nữa buổi, đột nhiên cười lên.

“Ha ha ha! Coi như gia gia người tới lại như thế nào, bắt được ngươi, chúng ta cũng có thể an toàn rút lui.”

Làm gần đó đám hắc y nhân nghe vậy cũng bình tĩnh trở lại.

Giờ này khắc này, Hàn Nhật Thiên yên lặng. Mặc dù hắn nói nhiều như vậy nhưng cũng không quên việc quan trọng là tìm ra cách giải quyết tình hình hiện tại. Hắn đang vận dụng hết kiến thức kiệp trước, kiếp này. Cuối cùng hắn cũng tìm ra bí kíp giúp hắn có cơ hội sống tiếp, ngoài ý muốn có thể nhận thêm phúc lợi cũng không chừng.

Hàn Nhật Thiên gật đầu liên tục.

“Rất tốt, ta quả nhiên vẫn là nhân vật chính, vẫn là chưa tới thời khắc cuối cùng. Thiên Nhai bí kíp sẽ là kim chỉ nam dẫn ta tới con đường sống.”

Thiên Nhai bí kíp là bí kíp của các cao thủ tuyệt thế, giảng chính là một chữ duyên, gặp ngươi đúng lúc tức là có duyên, đã có duyên liên đưa ngươi vài món bảo vật làm lễ gặp mặt.

Hàn Nhật Thiên nhìn qua phía trước, cười lạnh nói: “Các vị, hôm nay, ta là nói cho các ngươi biết một cái đạo lý, đó chính là làm việc đều muốn lấy số theo thứ tự, các ngươi có thể hiểu rõ sao?”

Ngay tại chúng hắc y nhân mờ mịt không hiểu rõ nổi thời điểm, hắn đột nhiên lùi về phía sau.

“Không hiểu rõ cũng không sao, các ngươi chỉ cần rõ một điều, ta là tới trước, các ngươi chỉ tới sau mà thôi, các vị cáo từ!”

Hô xong câu nói này, Hàn Nhật Thiên liền hướng phía Lạc Hà Giang nhảy xuống.

Hắc y nhân mặt nạ đỏ: "!!!"

Hắc y nhân nhóm: "!!!"

. . .

Không sai, hắn phát hiện quyển bí kíp này trong một lần đi mua sách cũ.

Thiên Nhai bí kíp chính là nhắc nhở người khác đi nhảy núi sao cho chính xác. Nhẹ thì thu thần binh mật tích, nặng thì gặp được lão gia gia truyền cho tu vi ngàn năm.

Hàn Nhật Thiên hắn cũng nghĩ vậy, mặc dù trước mắt không có hẻm núi nào, nhưng lại có một con sông. Nhảy núi nhảy sông không phải đều như nhau sao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro