35/36/37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 35: Vặn Vẹo YêuSáng sớm Hác Suất đi vào nhà vệ sinh thì thấy Mạc Tạp đầu tóc như ổ gà đang đánh răng, ban đầu còn cho là thấy ma: "Cậu làm sau vậy? Sắc mặt thật là khó nhìn."

Mạc Tạp không có trả lời, đem bọt màu trắng trong miệng phun ra. Cậu cho nước vào miệng, ngẩng đầu lên khò khò mấy cái lại phun ra. Sau khi đem cái ly cùng bàn chãi đánh răng cất xong, lại chuẩn bị rửa mặt.

"Gây gổ với Thần Cách rồi chứ gì." Hác Suất sống cùng Mạc Tạp đã nhiều năm như vậy cho nên hắn hiểu rất rõ Mạc Tạp. Chỉ cần gặp phải một chuyện khổ sở cậu ấy sẽ buồn buồn, không muốn nói chuyện.

"Không có, hắn thậm chí không quan tâm tới tớ nữa, nói chi đến việc gây gỗ." Mạc Tạp đem khăn lông nóng lau lên trên mặt của mình, nhưng mà không lấy xuống. (Phong: Ý là Mạc Tạp đang dùng chiếc khăn che mặt lại á, hình như không muốn có Hác Suất thấy nét mặt của mình lúc này.)

"Rốt cuộc là thế nào?" Hác Suất hỏi tiếp.

Mạc Tạp thật lâu mới lấy khăn lông xuống khỏi mặt. Bởi vì nhiệt độ của chiếc khăn, mặt cậu có chút đỏ: "Không có gì. Được rồi, tớ có giờ học, đến trường trước nha."

"Mạc Tạp, có một số chuyện bất kể là chuyện tình cảm hay chuyện gì khác, cậu cũng cần phải nói ra thì người khác mới có thể hiểu. Thần Cách cũng chỉ là một con người bình thường, chẳng lẽ cậu trông cậy hắn sẽ hiểu tất cả suy nghĩ của cậu sao? Không đem vết thương bộc lộ ra, làm sao người khác có thể chữa lành vết thương cho cậu? Rốt cuộc cậu đang sợ cái gì?"

Mạc Tạp dừng lại một chút, sau đó mới cầm sách đi ra cửa. Lời Hác Suất nói, trong lòng Mạc Tạp hiểu rõ hơn ai hết. Cậu cũng muốn giống như một người bình thường có thể dễ dàng tâm sự với mọi người, nhưng cậu đã quen với cô đơn trong một thời gian dài, đã quen với việc một mình chịu đựng tất cả các chuyện thống khổ. Cậu sợ người khác thấy mình mình yếu đuối, không muốn nhận được sự thương hại từ bất kì ai. Từ lúc ba cậu qua đời năm cậu 15 tuổi, Mạc Tạp tự nói với mình thật phải kiên cường. Nhưng là một con người, lúc nào cũng có thể kiên cường được sao? Bây giờ cậu thu mình lại giống như một con cọp giấy, lại bị Thần Cách nhẹ nhàng đâm một cái, liền muốn sụp đổ.

Nơi xa Thần Cách vẫn là một tia sáng lấp lánh như cũ.Thái độ trò chuyện vô cùng tự nhiên, khuôn mặt tươi cười đầy dịu dàng. Mặc dù loại dịu dàng này Mạc Tạp biết là không thành thật nhưng cậu vẫn khát khao có được. Mạc Tạp ở trên lầu nhìn Thần Cách ở lầu dưới, có chút tự giễu. Quả nhiên chỉ có mình là một đứa ngốc, cái gì cũng nghĩ không thông, cũng cảm thấy khó chịu. Vậy mà đối với phương lại xem như không có chuyện gì, xem như không có mình. Càng thấy Thần Cách như vậy, Mạc Tạp càng tức giận.

Tiết thể dục mới vừa kết thúc. Mạc Tạp một mình ngồi trong vườn hoa nhỏ của trường. Cậu ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, thì ra là một ngày không có Thần Cách trống trải như vậy.

Bất tri bất giác chuông vào học liền vang lên. Tiết sau là lớp Thần Cách học thể dục. Mạc Tạp đứng dậy, bây giờ ngay cả dũng khí nhìn Thần Cách cậu đều không có. Nhưng cậu đã chậm một bước. Xuyên thấu qua tán cây, cậu lại thấy được Tô Thụy và Thần Cách, hai người cùng nhau đứng ở góc tường ít người qua lại. Tô Thụy mắc cở đỏ mặt không biết đang nói cái gì. Mạc Tạp không muốn nhìn nữa, thật là chịu đủ rồi! Bất kể là An Na hay là Tô Thụy, luôn có nhiều người thích hắn như vậy. Hắn chính là ỷ vào có nhiều người thích mình mới như vậy. Mình chỉ là một con người nhỏ bé trong đám đông người thích hắn, hắn có thể bỏ qua lúc nào cũng được. Còn mình, mất Thần Cách coi như mất tất cả. Đây chính là sự khác biệt, Thần Cách không phải là người mà mình có thể giữ cho riêng mình.

Thần Cách cũng nhìn thấy Mạc Tạp ở phía sau bụi cây. Hắn bỏ Tô Thụy lại, đi về phía Mạc Tạp. Lúc này Mạc Tạp không còn chỗ để trốn. Tầm mắt lạnh lùng của Thần Cách mang theo tức giận, thẳng tắp quan sát Mạc Tạp, dường như muốn ăn tươi nuốt sống cậu. Trên mặt Mạc Tạp lộ ra đau thương cùng tuyệt vọng.

"Mới vừa rồi Tô Thụy tỏ tình với tôi!"

"Vậy thì thế nào, muốn tôi chúc mừng cậu sao?"

"Phải không? Vậy tôi cũng cần phải cám ơn cậu vì đã khích lệ cô ấy tỏ tình với tôi."

Mạc Tạp suy nghĩ một chút. Khi đó thấy cô ta đau khổ như vậy, bản thân là đàn ông nên chỉ muốn an ủi cô ấy một chút mà thôi, không ngờ cô ấy lại ngộ nhận mình đang khích lệ cô ấy.

"Cậu luôn muốn tôi hẹn hò với người khác, phải không?" Thần Cách cười lạnh, có chút giễu cợt.

"Đúng vậy, dù sao chuyện cậu hẹn hò với ai tôi cũng không quan tâm. Tôi đã sớm nghĩ thông suốt. Yêu sao? Trước kia là do tôi ngộ nhận nên dùng tất cả khí lực lấy lòng cậu, muốn cậu yêu tôi. Nhưng mà tất cả đều uổng công. Mỗi ngày lo lắng đề phòng, tôi không xứng với cậu. Tôi không muốn yêu cậu như vậy nữa, tôi quá mệt mỏi rồi." Cố ý nói ra những lời tàn nhẫn này, chỉ để cho mình đau hơn mà thôi, chỉ để trừng phạt mình thôi. Dù sao nói khó nghe một chút, những lời này cũng không làm cho Thần Cách đau được.

"Đủ rồi, câm miệng!" Thần Cách không muốn nghe nữa, đi xuống, vô lực nói: "Cậu đi đi!"

Mạc Tạp nhìn Thần Cách một chút, sau đó xoay người chạy đi. Mặc dù trong mắt cậu có hơi rưng rưng, nhưng không có tạo thành giọt lệ. Từ lúc 15 tuổi cho tới bây giờ, Mạc Tạp đã không khóc nữa. Chuyện tình cảm với Thần Cách tựa như một giấc mơ. Còn chưa giải thích được tại sao bắt đầu liền không giải thích được tại sao kết thúc.

Bởi vì ở gần nhau, dần dần vặn vẹo thành tình yêu. Thật là đau, thật thật là đau.

Sáng sớm ngày hôm sau, Mạc Tạp đứng ở cửa trường học thì bị một giọng nói quen thuộc gọi lại.

Mạc Tạp hoảng thần quay đầu, liền thấy Lý Sinh Phương. Mặc dù hắn thay đổi không ít nhưng Mạc Tạp liếc mắt một cái liền nhận ra hắn. Lý Sinh Phương là bạn của Mạc Tạp khi còn học ở trung học đệ nhất cấp. Lúc đó hai người thường cùng nhau trốn trong nhà vệ sinh hút thuốc, cũng thường cùng nhau đi đánh lộn.

"Lý Sinh Phương? Tại sao cậu lại ở chỗ này?"

"Tớ có một người bạn học ở trường này cho nên đến đây thăm, không ngờ lại gặp cậu. Tớ còn tưởng rằng nhận lầm người, không ngờ là cậu thật. Cậu thay đổi nhiều quá. Dạo này khỏe không, từ sau khi tốt nghiệp trung học đệ nhất cấp cũng không thèm liên lạc với bọn này." Lý Sinh Phương cũng không phải khách khí ôm bả vai Mạc Tạp.

"Khỏe, cảm ơn cậu." Mạc Tạp tránh ra khỏi vòng tay của Lý Sinh Phương.

"Từ khi nào cậu trở nên khách khí như vậy? Thật là..." Lý Sinh Phương lấy một điếu thuốc ra, ngậm lên môi, còn đưa cho Mạc Tạp một điếu. Mạc Tạp khoát tay: "Tớ không hút."

Lý Sinh Phương đem điếu thuốc bỏ lại vào trong gói thuốc lá: "Khi nào tan lớp, cùng đi uống một chén được không?"

Mạc Tạp có chút do dự. Bây giờ cậu quả thật không có cái tâm tình làm chuyện này. Hơn nữa, Thần Cách không thích mình và người khác đi uống rượu. Thật là buồn cười, bây giờ đã đến nông nổi này mà Mạc Tạp vẫn còn nghĩ cho Thần Cách. Mạc Tạp đang suy nghĩ phải cự tuyệt chuyện này như thế nào thì Lý Sinh Phương lại vô cùng không khách khí đem tay vòng ở trên cổ của Mạc Tạp: "Bạn học cũ thật khó khăn mới gặp mặt nhau, câu coi như là nể mặt tớ một chút đi!~"

"Cách, cậu xem, tiểu tử kia không muốn sống nữa. Đứng trước cửa trường ôm ôm ôm người khác." Giọng nói của Ngũ Khu Dương khiến thân thể Mạc Tạp cứng đơ, ánh mắt rơi vào trên người của Thần Cách đang đứng bên cạnh. Thần Cách mặt vô biểu cảm nhìn chằm chằm Mạc Tạp, sau đó nhìn lướt qua Lý Sinh Phương bên cạnh. Cái gì cũng không nói, lướt qua Mạc Tạp mà đi.

Sắc mặt Mạc Tạp tái nhợt nhìn Thần Cách rời đi. Lại đi dễ dàng như vậy sao? Tại sao? Dù là hắn có một chút tức giận, đối với Mạc Tạp mà nói đều là an ủi. Hắn cứ yên lặng đi như vậy, chẳng lẽ tình yêu này đối với hắn chỉ là một trò đùa? Hay là hắn coi như không tồn tại?

"Cậu biết bọn họ?"

Mạc Tạp không nói lời nào, cổ họng rất chặt nói không ra lời.

"Cậu làm sao vậy? Sắc mặt rất khó nhìn, có phải là không thoải mái hay không?"

Mạc Tạp lắc đầu một cái, thật lâu mới ngẩng đầu lên: "Không sao!~"

"Không sao là tốt rồi. 7 giờ tối nay tớ đứng trước cổng trường chờ cậu. Quyết định như vậy!" Lý Sinh Phương cười cười, đem tàn thuốc bỏ vào thùng rác và rời đi. Uống thì uống, dù sao cũng không sao cả, Mạc Tạp muốn tự giận bản thân mình.

Đây vốn chính là một tình yêu không công bằng. Thần Cách như vậy, mình như vậy, chẳng qua là tại sao mình lại không cam lòng? Nghĩ lại, lúc mới bắt đầu, người tỏ tình chính là mình, mà Thần Cách một câu nói thích mình cũng chưa từng nói ra. Tất cả chẳng qua đều do mình tự đa tình. Buồn cười! Mạc Tạp lấy một cái tay che mặt của mình, thật là buồn cười sao?

Ngũ Khu Dương đuổi theo Thần Cách: "Cậu làm vậy coi như xong?"

Thần Cách không lên tiếng, Ngũ Khu Dương cũng không dám lắm mồm. Bây giờ toàn thân Thần Cách lan tràn hơi thở kinh khủng, Ngũ Khu Dương cũng không muốn tự tìm đường chết. Kẻ ngu cũng nhìn ra được hai người đã gây gổ. Đây là lần đầu tiên Ngũ Khu Dương thấy Thần Cách như vậy. Người có thể làm hắn bị như vậy, đoán chừng cũng chỉ có Mạc Tạp.

Nhưng mà cảm giác tổn thương lẫn nhau là rất rất rất đau.

Chương 36: Nói cho cậu biết sao, dựa vào cái gì?

Chúc mừng ace đã giải pass chương này thành công^^ Chương sau hay lắm nha <3

Mùi cá nướng tràn ngập toàn bộ cái quán nhỏ. Mạc Tạp không còn tâm trạng cầm đôi đũa gấp thức ăn, mà chỉ biết rót rượu và uống không ngừng. Lý Sinh Phương ngăn cản: "Này, cậu uống như vậy sẽ say đó!"
"Say còn tốt hơn."
"Nói gì vậy, cậu bị thất tình phải không?"
"Đưa ly rượu cho tớ, nhanh!~"
"Quả nhiên là vậy. Hai người học cùng một trường? Cậu cũng đừng quá thất vọng. Phụ nữ sao, trên đường tùy tiện cũng có thể bắt được một đống."
"Ai muốn một đống chứ! Tớ chỉ cần một người."
"Không ngờ tới cậu lại si tình như vậy. Trước kia cũng không thấy cậu đem lòng yêu một đứa con gái nào."
"Khi đó mới 15 tuổi, biết cái gì là tình yêu chứ!"
"Vậy cậu nên bày tỏ tình cảm của mình với người đó sớm một chút thì tốt rồi."
"Lúc nào tớ cũng đối xử tình cảm với người đó, nhưng mà tên biến thái kia một chút phản ứng đều không có. Ngu ngốc! Ngu ngốc! Đáng ghét!" Mạc Tạp càng nói càng lớn tiếng, bởi vì uống rượu mà có chút đỏ mặt. Bây giờ cậu đang tức giận.
Lý Sinh Phương ngăn cản Mạc Tạp: "Cậu cũng nhỏ giọng một chút, mắng nữ sinh như vậy không tốt lắm đâu."
"Ai nói hắn là nữ sinh, hắn là một tên nam sinh."
Lý Sinh Phương sửng sốt một chút: "Mạc Tạp, cậu uống say thật rồi, đừng uống nữa! Vốn tớ muốn tìm cậu để ôn lại chuyện cũ, xem ra tớ chọn không đúng thời điểm rồi!"
Mạc Tạp đưa tay ra: "Ai nói tớ uống say, đưa cho tớ một điếu thuốc."
Lý Sinh Phương lấy điếu thuốc lá ra đưa cho Mạc Tạp. Mạc Tạp châm điếu thuốc. Bởi vì đã lâu không có hút thuốc lá nên cậu không nhịn được ho khan một tiếng, phổi có chút không thoải mái. Thật ra thì Mạc Tạp không có say, đầu óc chỉ hơi lâng lâng nhưng vẫn còn tỉnh táo. Cậu biết rõ ràng mình đang làm gì, dù gì cũng đã không còn gì nên hắn sẽ không quản mình nữa đâu.
Cửa quán bị một người nặng nề đẩy ra. Mạc Tạp quay đầu, dáng vẻ mờ ảo của Thần Cách trong tầm mắt cậu từ từ rõ ràng. Thần Cách từ từ đi tới, đi tới trước mặt Mạc Tạp. Hắn hoàn toàn không để ý tới ánh mắt của mọi người, giựt điếu thuốc từ trong tay của Mạc Tạp đem vứt vào trong lò than nướng cá.
"Không cho lão tử hút thuốc lá?"
Thần Cách đột nhiên xuất hiện, làm cho Lý Sinh Phương và Mạc Tạp cũng có chút kinh ngạc nói: "Sao cậu lại tới đây?"
Thần Cách cúi người ôm lấy Mạc Tạp, gánh cậu lên trên vai, hướng về phía Lý Sinh Phương lạnh lùng nói: "9 giờ rồi, người này đã đến giờ cấm!"
"Giờ cấm? Chờ đã, này, tên kia, cậu là ai vậy?" Lý Sinh Phương đứng lên muốn ngăn cản người xa lạ đột nhiên xông vào.
Thần Cách thản nhiên nhìn Lý Sinh Phương một cái, sau đó giữ chặt Mạc Tạp ở trên vai. Mạc Tạp bị treo trên vai, đỏ mặt, liều mạng đấm vào lưng của Thần Cách: "Cậu làm gì vậy, để tôi xuống."
"Chẳng qua là muốn cậu giải thích cho tôi biết người đàn ông đó là ai thôi."
"Cậu muốn nghe tôi giải thích sao? Khốn kiếp, cậu còn tới tìm tôi làm gì? Dù sao không phải là chuyện của tôi cậu không quan tâm sao?"
"Cậu làm sao biết tôi không quan tâm tới cậu?"
Lý Sinh Phương đưa tay tiến lên, muốn kéo Mạc Tạp lại nhưng vừa đưa tay ra đã bị Thần Cách đẩy trở về: "Đụng vào đồ của tôi một lần nữa coi." Giọng của Thần Cách tuy rất bình thường nhưng lại chấn động khiến Lý Sinh Phương không dám nhúc nhích. Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Mạc Tạp bị Thần Cách mang đi.
"Ai là đồ của cậu chứ. Nếu không thả tôi xuống, tôi sẽ la hét kêu người cứu mạng."
"Ồn ào quá!~~"
Công viên gần đó đã có chút cũ kỹ, chỉ có một sân đá banh nhỏ, một cái xích đu, mấy máy tập thể dục... Tất cả đều không còn sử dụng được nên chẳng ai quan tâm tới công viên này. Thần Cách để Mạc Tạp xuống. Mạc Tạp lui lại mấy bước, lo sợ nhìn Thần Cách một cái.
"Nói đi!~"
"Nói gì? Tôi với cậu không có gì để nói."
"Nói về người đàn ông đó kìa!" Khẩu khí Thần Cách không tha cho Mạc Tạp đã cự tuyệt.
"Chẳng lẽ tôi với quen biết với ai cũng phải báo cáo cho cậu biết?"
"Người yêu cũ?"
"Cậu cho rằng tôi có nhiều người yêu giống như cậu lắm sao? Hơn nữa, cậu dựa vào cái gì mà quản tôi?" Mạc Tạp vừa nghĩ tới lại cảm thấy nổi giận.
"Dựa vào cái gì à?" Thần Cách đến gần Mạc Tạp, Mạc Tạp muốn đi lui về phía sau nhưng bị Thần Cách bắt cổ áo lại. Khoảng cách giữa hai người từ từ gần lại, thậm chí Mạc Tạp có thể cảm nhận được hơi thở của Thần Cách phả vào mặt của mình. Da đầu cậu có chút tê dại: "Đừng tưởng rằng như vậy là có thể làm tôi sợ."
"Tôi bây giờ đang rất tức giận, cậu khôn hồn đàng hoàng cho tôi một chút!"
"Cậu cũng biết tức giận? Thật đúng là hiếm thấy đây!" Mạc Tạp khổ sở.
"Cậu ở chỗ này làm cho tôi nổi điên. Tôi không nhớ rõ có đồng ý cho cậu có thể cùng người đàn ông khác ôm ôm ấp ấp, hút thuốc, buổi tối ở bên ngoài uống rượu hay không nữa. Mạc Tạp, cậu nói cho tôi biết, ai cho phép cậu có thể làm mấy chuyện này?"
Mạc Tạp nhìn mặt của Thần Cách, trong hai tròng mắt nghiêm túc kia thoáng qua một tia bị thương, lo âu, táo bạo. Mạc Tạp cảm giác mình có lẽ bị hoa mắt. Người như Thần Cách mà cũng có dáng vẻ này nữa sao?
Thần Cách nắm cổ tay của Mạc Tạp thô bạo kéo cậu vào trong nhà vệ sinh: "Bây giờ tôi sẽ nói cho cậu biết, lão tử dựa vào cái gì để có thể quản cậu."
Mạc Tạp bị kéo đi có chút lảo đảo: "Cậu, cậu muốn làm gì?"
Thần Cách một cước đá văng cánh cửa phòng vệ sinh ra, đem Mạc Tạp đặt vào bên trong, đóng cửa lại. Không gian nhỏ hẹp chứa hai người có chút chật chội. Mạc Tạp ngớ người đứng ở một góc, không biết Thần Cách định làm gì nữa?
Thần Cách đưa tay cỡi ra nút áo của mình ra: "Hôm nay lão tử phải nói rõ ràng với cậu. Tại sao gặp một chuyện gì đó cậu đều tránh né, không muốn đem suy nghĩ, khó chịu trong lòng mình nói ra? Cậu cho rằng làm như vậy sẽ tốt cho cậu và cho người thân, bạn bè, người yêu của cậu sao? Thật là, Mạc Tạp, cậu rốt cuộc xem tôi là cái gì? Tôi không phải là người yêu của cậu sao? Tôi muốn cậu có thể dựa dẫm vào tôi mỗi khi gặp chuyện gì đó khiến cậu buồn, cậu hiểu chứ?"
Lần này Mạc Tạp bình tâm trở lại. Cậu sợ chạm vào chỗ tối tăm trong lòng mình, sợ chạm vào vết thương, sợ nói ra tất cả Thần Cách sẽ ghét mình. Ai cũng muốn tốt đẹp trước mặt người yêu của mình mà. Cậu trách cứ bản thân, đồng thời trách Thần Cách. Giữa hai người dường như có một bước tường cao ngăn cách, không cách nào thăm dò đến chỗ sâu nhất trong nội tâm của đối phương.
Bây giờ nói ra cũng coi như là chưa có muộn đi.
"Tôi, thật ra thì..." Tất cả lời muốn nói của Mạc Tạp đều bị nghẹn lại ở cổ họng.
"Đợi lát nữa nói, bây giờ làm chuyện chính sự trước." Thần Cách cởi quần áo của Mạc Tạp.
"Hả? Ở chỗ này? Tôi không muốn, để tôi đi ra ngoài."
"Đừng có nằm mơ!"
"Tôi đã sẵn sàng nói hết tâm sự trong lòng mình rồi. Này, này, ở đây rất khó chịu. Chuyện quan trọng, còn, chuyện quan trọng..."
"Tâm sự cái rắm!~" Thần Cách nắm tay của Mạc Tạp đặt lên trên tường: "Đây là trừng phạt dành cho cậu, không nghe lời tôi, còn dám nói chia tay nữa. Tôi bất mãn với cậu lắm. Cái mông của cậu chuẩn bị sẵn sàng để tiếp nhận đi!~".

Chương 37: Hiểu nhau hơn

Thần Cách đến gần, lè lưỡi khẽ liếm rái tay của Mạc Tạp. Xúc cảm ướt át làm cho cả người Mạc Tạp không khỏi căng thẳng. Tay của hắn quấn quanh cổ của Mạc Tạp, hôn từ nhẹ nhàng đến mạnh bạo. Thần Cách dời đến đôi môi khô khốc của Mạc Tạp. Trong khi đầu lưỡi của hai người quấn quít với nhau, bàn tay của Thần Cách không ngừng ma sát trên ngực của Mạc Tạp. Thần Cách chậm rãi xoa xoa đầu ti của Mạc Tạp. Bởi vì mới vừa uống rượu nên Mạc Tạp càng bị kích thích hơn, cơ thể so với bình thường cũng nhạy cảm hơn. Hành động như vậy cũng khiến Mạc Tạp muốn nổ tung.
Một cái tay khác của Thần Cách từ bụng trợt vào trong quần, nắm lấy phân thân nóng bỏng của Mạc Tạp. Hơi lạnh như băng từ tay của Thần Cách truyền đến cho Mạc Tạp một trận run người. Thân thể cậu giống như một dây cung bị kéo dãn. Bàn tay thon dài xinh đẹp của Thần Cách bao trọn lấy phân thân của cậu, thỉnh thoảng nhẹ nhàng chậm rãi vuốt ve, thỉnh thoảng dùng sức cọ sát lên xuống. Mạc Tạp ôm chặt lấy Thần Cách, ngẩng đầu lên: "A~, a, tôi, Cách, tôi, tôi không chịu nổi nữa rồi.~" Mạc Tạp cứ như vậy rên rỉ.
Chất lỏng màu trắng chảy ra từ phân thân của Mạc Tạp, dính đầy trên tay của Thần Cách. Ngay cả cơ hội nghỉ ngơi Mạc Tạp cũng không có. Thần Cách đưa một ngón tay vào trong lỗ huyệt của Mạc Tạp, mới vừa đi vào liền bị kẹp lại. Chỗ sâu nhất của Mạc Tạp không ngừng co rúc. Ngón tay Thần Cách phía dưới đung đưa: "Chỗ này của cậu hình như là rất muốn rồi!"
"A, đồ ngốc, a~, đừng, a~ đừng nói mấy lời hạ lưu như vậy!~"
Thần Cách tiếp tục đưa ngón tay thứ hai vào, từ từ khuếch trương ở bên trong. Mạc Tạp mê mẩn đứng lên, tiến lại mút lấy cổ của Thần Cách: "Cách~~ a~~ tôi muốn~~" Lý trí bị bao phủ, trước sau chỉ có cầu khẩn.
Thần Cách bị kích thích không cách nào kìm chế, ôm chặt người trước mắt. Hai chân Mạc Tạp mềm nhũn, không thể đứng vững. Thần Cách ôm lấy Mạc Tạp. Hai chân Mạc Tạp quấn lấy hông của Thần Cách. Thần Cách nâng Mạc Tạp lên. Phân thân của hắn cọ sát ở bên ngoài, cũng không định tiến vào. Mạc Tạp bị trêu chọc, không nhịn nổi: "Cậu, rốt cuộc cậu có muốn vào bên trong không?"
"Nói lời gì dễ nghe cho tôi cao hứng một chút đi!" Giọng nói của Thần Cách khàn khàn, xem ra hắn cũng mau mất sức.
Mạc Tạp cắn môi, phía sau vô cùng trống rỗng, cuối cùng mặt đỏ lên, ghé vào lỗ tai của Thần Cách: "Thích nhất là làm chuyện này với cậu, rất thoải mái."
Vốn là Thần Cách muốn Mạc Tạp nói cảm thấy có lỗi khi đi ra ngoài cùng người đàn ông khác. Nhưng những lời này cũng đủ làm cho hắn hài lòng rồi. Hắn không thể kìm nổi dục vọng nữa, đem phân thân nóng bỏng của mình tiến vào nơi nhỏ hẹp của Mạc Tạp.
"A~~~" Bị cái đó đột nhiên tiến vào khiến Mạc Tạp thở gấp rút. Thần Cách đã tiến vào thật sâu.
Mạc Tạp bị Thần Cách đặt trên tường, kịch liệt đung đưa lên xuống, ra vào. Mạc Tạp nắm cổ áo của Thần Cách, đầu óc bên trong gió cuốn hết lí trí: "A~ a a~ muốn, a~~ chết."
Ý thức dần dần bay xa, chỉ còn lại âm thanh rên rỉ sung sướng triền miên. Không biết thời gian đã qua bao lâu, cũng không biết lên đỉnh mấy lần, Mạc Tạp tựa như mơ hồ lại bị Thần Cách đánh thức. Cậu phải đáp ứng nhu cầu từ Thần Cách.
Tốc độ của Thần Cách càng lúc càng nhanh, mồ hôi thấm ướt trán của hắn. Mạc Tạp biết hắn sắp lên đỉnh nên cậu lần nữa ghé vào tai của hắn, ngậm lấy rái tai của hắn, phát ra tiếng kêu rên rỉ. Thân thể Thần Cách căng thẳng, phía dưới lại to lên mấy phần.
Mạc Tạp bị loại tốc độ này làm cho choáng đầu hoa mắt: "A~~ a~~ a a a, Thần Cách~ a~a, a a a~~~~~"
Hai người cơ hồ đồng thời buông thả. Mạc Tạp co quắp ôm lấy người Thần Cách.
Sau khi mặc đồ xong, tay chân Mạc Tạp không còn sức lực, thấy Thần Cách đi ra ngoài thì la hét muốn nghỉ ngơi một chút mới đi. Cậu có chút không phục nhìn Thần Cách một cái. Chính hắn dùng cái tư thế hao sức này nên mới khiến mình mệt như thế, bây giờ lại coi như không có chuyện gì.
Ngồi trên băng ghế ở công viên, Mạc Tạp nhìn ánh đèn màu lóe ra ở bên kia sông, hai chân chạm vào nhau đung đưa.
"An Na và cậu rốt cuộc có quan hệ thế nào? Ngũ Khu Dương nói như vậy cậu cũng không có gì để phản bác sao?"
"An Na? Người này làm cho cậu mất bình tĩnh với tôi?" Thần Cách rõ ràng không vui.
"Ở cạnh cậu, tôi cảm giác mình chưa đủ ưu tú, chưa đủ tốt. Thấy những người khác thích cậu, dĩ nhiên phải rất bất an rồi. Huống chi tôi linh cảm rằng An Na so với những nữ sinh khác không giống nhau."
"Tôi không đáng giá để nhận được sự tin cậy của cậu?"
"Tôi chẳng qua là không tin mình mà thôi, hơn nữa ai kêu cậu luôn tỏ ra lạnh lùng với tôi, không quan tâm tôi, luôn khi dễ tôi."
"Đúng là tình yêu luôn khiến người ta mất đi lí trí."
"Cậu ở đây suy luận cái quái gì. Bỏ ra những thứ khác không nói, lúc tôi gây gổ với cậu, cậu cũng không thèm nói ngọt dỗ dành tôi, lại còn ở đó làm ra dáng vẻ thờ ơ nữa chứ."
"Chuyện đó sao? Tôi vốn muốn để cho cậu một mình tịnh tâm suy nghĩ, để cho cậu hiểu rõ nội tâm của mình hơn."
"Là vậy à." Mạc Tạp cúi đầu xuống nhìn đất, sau đó cười: "Kết quả thấy tôi cùng người khác đi uống rượu, cậu liền gấp gáp chạy tới. Cậu ghen sao?"
"Không phải!"
"Không thừa nhận sao?"
"Không có sao thừa nhận được?"
Mạc Tạp xuyên thấu qua ánh đèn nơi công viên nhìn gò má xinh đẹp của Thần Cách. Mặc dù không có biểu cảm gì nhưng Mạc Tạp có thể cảm giác được ấm áp như cũ. Đây chính là Thần Cách, hắn cũng có tính cách của riêng hắn, cũng có những thiếu sót của riêng hắn như là sống nội tâm, quá cứng nhắc, chỉ quan tâm đến vết thương của chính mình. Mình và hắn, ai cũng đã từng trải qua một quá khứ đau đớn. Tuổi thơ của hắn không được trọn vẹn. Từ nhỏ hắn đã bị buộc làm theo ý của bố mẹ, không có cách nào làm theo mong muốn của mình. Hắn cũng đã từng cảm thấy trống trải, cô đơn bước qua những tháng ngày dài. Hắn cũng có một vết sẹo trong lòng, vậy mà mình lại ích kỉ, nhỏ nhen quên mất chuyện này. Thần Cách không phải là không có phương thức truyền đạt tình yêu của hắn dành cho mình, mà là bởi vì mình tự ti không tiếp nhận mà thôi.
Một người không cách nào chia sẻ những khổ sở và bi thương trong lòng, một người không cách nào biểu đạt dịu dàng với đối phương.
"Thật xin lỗi cậu, thật thật xin lỗi!" Coi như là mình đã nói những điều không nên nói, đã làm những chuyện không nên làm. Thần Cách cũng đã vô điều kiện đón nhận mình không phải sao? Mà mình cũng thật là, thật đúng là một người yêu không tốt mà.
Thần Cách dừng một chút, ra khỏi chỗ ngồi, đứng đối diện với Mạc Tạp đang ngồi trên băng ghế, hai tay đặt lên hai bên vai của Mạc Tạp: "Mạc Tạp, sau này không muốn thấy cậu đi cùng người đàn ông khác nữa. Cậu so với cái thế giới nhỏ bé này, đối với tôi mà nói, cật rất quan trọng, quan trọng nhất."
Tim của Mạc Tạp quặng thắt lại, đứng lên nhào vào trong ngực của Thần Cách: "Tôi thích cậu nhất!"
"Tôi biết!~"
"Hôm nay sẽ để cho cậu đắc ý một lần. À, cậu cũng nói thích tôi đi!"
"Nói không chừng một ngày nào đó tâm tình tôi tốt sẽ nói cho cậu nghe!"
"Nói không chừng một ngày nào đó là ngày nào vậy?"
"Dù sao cũng không phải là hôm nay!"
Mạc Tạp ở trong ngực Thần Cách một chút cũng không tức giận, cười so với ai khác cũng ngọt ngào hơn: "Tôi không quan tâm, tôi có thời gian cả đời để đợi chờ cái ngày đó!" Cậu không nói thích tôii cũng không sao, tôi có thể cảm nhận được cậu rất yêu tôi là đủ rồi.
Mạc Tạp 20 tuổi bị Thần Cách 17 tuổi giáo huấn rất nhiều, làm cho Mạc Tạp có cái nhìn mới hơn về thế giới nhỏ bé này. Tuy vậy, không có gì là không có cái giá cả, Mạc Tạp phải trải qua nhiều chuyện mới nhận lại thành quả tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro