38/39/40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 38: Những thứ dễ thương

Tác giả: Angelina

Edit by: Liêu Phong

Sáng sớm bị bắt đi mua sắm, Thần Cách dùng sắc mặt không tốt nhìn Mạc Tạp.
"Cậu biểu cảm như vậy là có ý gì? Cậu cho rằng tôi muốn đi mua sắm lắm sao? Hôm nay không phải là ngày quốc tế phụ nữ sao? Tôi muốn mua chút đồ tặng mẹ."
"Không có hứng thú!"
"Cậu nói lời điên cuồng gì vậy? Con rể thì phải lấy lòng cha mẹ vợ chứ. Với cái thái độ này của cậu, sau này đừng nghĩ đến chuyện vào cửa nhà của tôi."
Thần Cách châm chọc: "Cậu lo xa như vậy sao?"
Mạc Tạp xấu hổ: "Ai, ai lo xa chứ? Tôi nhất thời nói sai thôi. Đúng rồi, cậu nghĩ xem nên mua cái gì bây giờ?" Dời đến đề tài khác.
"Tôi làm sao biết."
"Tôi sớm đoán được cậu sẽ nói như vậy. Người như cậu căn bản không nhờ vả được, tự tôi nghĩ!"
Mạc Tạp vừa đi vừa nhìn những món đồ được bày bán bên đường. Vắt hết óc, cậu cố gắng nhớ lại mẹ mình rốt cuộc thích gì, trừ thích chơi mạt chược ra thật đúng là không nghĩ ra những vật khác. Lúc này Thần Cách đã không có ở đây bên cạnh Mạc Tạp. Cậu quay đầu lại, thấy Thần Cách đứng trong một cửa tiệm. Mắt Mạc Tạp sáng lên, chẳng lẽ hắn tìm được vật gì tốt.
Thần Cách miễn cưỡng lựa chọn: "Tôi giúp mẹ cậu chọn mua được một số cái quần lót đẹp lắm."
Mặt của Mạc Tạp mặt của từ xanh đến xanh biếc, phát điên lôi kéo Thần Cách rời đi. Người này vẫn còn nhớ tới chuyện quần lót của mẹ mình lúc trước, rõ ràng chính là đang cười nhạo mình và gia đình mình mà: "Cậu có thể đứng đắn một chút hay không?"
"Cậu thật đúng là phiền toái."
"Có ai tặng quần lót cho mẹ mình không? Tôi cũng không phải là tên biến thái!!" Đang lúc nói như vậy, Mạc Tạp liếc tới một cửa tiệm bán thú cưng. Cậu buông Thần Cách ra hào hứng chạy vào trong tiệm. Cậu ngồi xổm xuống trước mặt một con chó nhỏ lông trắng như tuyết, đôi mắt có ứ nước thật đáng thương. Mạc Tạp đưa ngón tay ra, con chó nhỏ liền vẫy đuôi, đưa đầu lưỡi ấm áp ra liếm ngón tay của cậu. "Tốt nhất không nên đưa con chó này cho mẹ tôi nuôi. Mẹ tôi là một người không chu đáo, nếu bà ấy có thể nuôi sống một con chó, tôi cũng sẽ không gầy như vậy." Mạc Tạp lầm bầm lầu bầu nửa ngày mới phát hiện Thần Cách căn bản không có theo cậu vào trong tiệm, chẳng qua chỉ là đứng ngoài cửa tiệm.
Mạc Tạp ôm con chó nhỏ lên, chuẩn bị đi tới trước mặt Thần Cách. Nhưng mới vừa đi lại gần, Thần Cách liền lui một bước, dáng vẻ tựa như không muốn tiếp cận.
Người này, chẳng lẽ sợ chó sao? Mạc Tạp cảm thấy buồn cười. Tìm cơ hội trêu chọc tên Thần Cách lạnh lùng kia mới được. Cậu thừa dịp hắn không chú ý, nhảy đến trước mặt Thần Cách, hai tay giơ con chó nhỏ lên gần sát Thần Cách.
"Ách xì!~~" Thần Cách đẩy con chó nhỏ ra, hắt hơi một cái.
"Cậu không phải sợ chó? Chẳng lẽ? Cậu chờ một chút..." Mạc Tạp lại vọt vào trong tiệm, ôm lấy một con mèo nhỏ đáng yêu ra. Vừa tiếp xúc với gần Thần Cách, Thần Cách lại hắt hơi một cái. Mạc Tạp lần nữa hướng về tiệm, ôm con thỏ nhỏ mập ú ra, đến gần Thần Cách, Thần Cách liên tiếp nhảy mũi. Mạc Tạp lại chuẩn bị hướng về tiệm, bị Thần Cách kéo cổ áo: "Cậu muốn chọc tôi tức giận phải không?"
"Cậu bị dị ứng với những thứ dễ thương!!" Mạc Tạp không thể tin.
"Những con vật đầy lông lá dơ bẩn kia cũng gọi là dễ thương?"
"Xem ra cậu không chỉ có tinh thần tà ác, ngay cả thân thể cũng tà ác cho nên khi tiếp xúc với những thứ dễ thương này, tựa như yêu quái đứng trước Phật bồ tát." Đây là ẩn dụ kỳ quái gì đây.
Thần Cách níu lấy mặt của Mạc Tạp: "Còn có cái tà ác hơn cậu không thấy. Có muốn thử một chút hay không?"
"Tôi sợ cậu sao? Cao tăng hãy giúp ta một tay, hàng phục cái con ác ma này!" Mạc Tạp lần nữa giơ con mèo trong ngực lên, bị Thần Cách tránh xa.
"Cậu, người này, muốn chết sao?" Thần Cách khẽ cắn răng.
Mạc Tạp mừng rỡ có chút điên cuồng, giơ con mèo lên cao, chủ tiệm đi ra ngăn cản: "Cái cậu này, cậu rốt cuộc có mua hay không? Con mèo này cũng không phải là để cho cậu cầm lên chơi." Vừa bị nói như thế, Mạc Tạp có chút xin lỗi đem mèo trả lại cho chủ quán. Cậu ôm con mèo một cái mới chịu rời đi. Mạc Tạp đã cảm thấy phía sau mình có một đại sức mạnh đi theo hộ tống. Cậu quay đầu lại, thấy Thần Cách. Thần Cách biểu cảm nhàn nhạt, nói: "Cậu muốn chết kiểu nào?"
Mạc Tạp nhanh chân muốn chạy trở về tiệm bán thú cưng, lại bị Thần Cách nhanh tay hơn bắt lại, kéo Mạc Tạp đi về phía trước: "Xem ra là do cậu muốn tôi chọn cho cậu kiểu chết này!"
"Vậy tôi chọn chết an vui!"
"Phải không?" Thần Cách cười lạnh.
"Chú ý hình tượng, nếu như bị người cùng trường nhìn thấy, hình tượng hoàng tử của cậu sẽ bị tan vỡ. Vì tôi là một tên vô danh tiểu tốt, không đáng giá để cậu làm việc mạo hiểm như vậy! Làm việc phải thận trọng."
Hai người ở ngoài đường ồn ào một lúc, nhưng mà đại đa số thời gian đều là Mạc Tạp ồn ào, kiếm chuyện cũng là Mạc Tạp. Cậu cũng nhanh chóng đem mục đích ra ngoài quên mất. Từ khi cùng Thần Cách sống chung một chỗ, cậu dễ dàng quên mất rất nhiều chuyện. Cuối cùng cậu không có chọn được một món quá gì tốt cả, chỉ có thể chọn mua một bộ mỹ phẩm dưỡng da.
"Cậu nói hai chúng ta là đàn ông đi mua mỹ phẩm dưỡng da của phụ nữ có rất kỳ quái hay không?"
"Không phải hai người, chỉ có một mình cậu!"
"Gì? Cậu không đi với tôi?"
Thần Cách nhún nhún vai, từ chối cho ý kiến. Mạc Tạp tá hỏa: "Này, có phải bạn trai tôi không vậy? Chút chuyện nhỏ này cũng không chịu làm. Cậu có biết Trương Tam, bạn trai của Lý Tứ không, cô ấy nhờ cái gì Trương Tam cũng đều tươi cười vui vẻ làm." Phép khích tướng của Mạc Tạp dùng trên người Thần Cách rõ ràng không có hiệu quả: "Đừng lãng phí nước miếng, chiêu này đối với tôi vô dụng."
"Xem như cậu cố chấp!~"
Mạc Tạp nhìn lướt qua trung tâm mua sắm, thương hiệu mỹ phẩm dưỡng da cậu không có nghiên cứu nhiều lắm. Cậu chỉ có thể chọn đến quầy bán của một cô gái thoạt nhìn tướng mạo bình thường.
Thần Cách đứng ở cách đó không xa, nhìn vẻ mặt lúng túng của Mạc Tạp nói gì gì đó với nữ nhân viên bán hàng, còn mang theo gấp gáp, biểu cảm của cậu bị che khuất nên Thần Cách không thấy. Thỉnh thoảng Mạc Tạp quay đầu nhìn Thần Cách với ánh mắt cầu cứu.
Mạc Tạp người này, tựa hồ giống như một người phụ nữ lo sợ trước khi sinh con vậy.
Ánh sáng mặt trời không hề chói mắt như vậy nữa. Màu sắc của hoàng hôn rất trầm lắng và hài hòa, đem cả con đường biến thành màu cam vàng. Túi mỹ phẩm dưỡng da trên tay Mạc Tạp đung đưa tới lui.
"Bò vò viên!" Mạc Tạp nói với cô bán hàng bên đường.
Mạc Tạp nhận lấy hộp bò vò viên, Thần Cách đứng ở bên cạnh trả tiền. Mạc Tạp cầm cây que nhọn bằng trúc ghim dính một viên bỏ vào trong miệng: "Cái này ngon hơn nhiều so với ở ngoài trường học của chúng mình bán. Cậu có muốn nếm thử một chút hay không?"
Mạc Tạp ngốn nhiều viên bò chiên trong miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhô ra, nói chuyện cũng rất khó nghe.
"Đồ ngốc, mau nuốt xuống đi rồi hãy nói chuyện."
"Vô duyên vô cớ mắng tôi vậy sao? Tôi là có lòng tốt bảo cậu nếm thử một chút thôi mà."
"Ách xì!~" Thần Cách hắt hơi một cái.
"Cậu làm sao vậy, có phải là bị cảm hay không?"
"Không phải!"
...
"Sao vậy, sao không nói lời nào hết vậy?"
"Ồn ào chết đi được!~" Thần Cách xem mặt của Mạc Tạp một chút, sau đó xoay đầu đi chỗ khác: "Tôi bị dị ứng với những thứ quá dễ thương!"
Mạc Tạp cứng ngắc một cái, câu nói vừa rồi, là đang khen mình sao? Không phải đâu, không thể nào đâu. Mạc Tạp bắt lại lồng ngực của mình, kìm chế quả tim ở bên trong đang phanh phanh nhảy loạn. Cậu thấp giọng mắng: "Cậu này thật là, làm người ta khó xử như vậy!~".

Chương 39: An Na

Mặc dù Thần Cách không giải thích với Mạc Tạp về mối quan hệ giữa hắn và An Na, nhưng bây giờ Mạc Tạp cũng không quan tâm. Cậu đã suy nghĩ lạc quan hơn, tích cực hơn. Nếu Thần Cách đã không muốn giải thích, mình cũng không cần nghe hắn giải thích.

Mà bây giờ An Na rốt cục sắp về tới. Mạc Tạp đã chuẩn bị sẵn sàng để nghênh chiến. Nếu như là trở về đây cướp Thần Cách, giết giết giết! Nếu như là trở về đây để hâm nóng tình bạn cũ, giết giết giết! Nếu như trở về đây để đi học, vậy thì tha cho cô ta một con đường sống. Mạc Tạp đã khẩn trương suy nghĩ muốn nổ tung đầu óc. Dù sao An Na cũng là một người con gái đã đi theo Thần Cách hơn mười năm, không có cảm giác bị cô ta áp đảo là không thể.
Mạc Tạp tạp ngồi trên ghế sa lon của Thần Cách, dáng vẻ tựa như rất bình tĩnh. Ngũ Khu Dương ngồi trên ghế sa lon bên kia chéo chân: "Lâu quá vậy, Cách đi đón An Na vẫn chưa về nữa."
"Cậu gấp gáp như vậy làm gì?"
"Cậu có tư cách nói tôi sao? Phía sau cậu cũng có một ngọn lửa đang hừng hực cháy kìa! Đừng có ở đây giả vờ bình tĩnh như vậy!"
"Chuyện này, An Na là một nữ sinh như thế nào?"
Ngũ Khu Dương sờ càm một cái, làm ra dáng vẻ hồi tưởng: "Là một cô gái vô cùng duyên dáng, dịu dàng, đáng yêu. Đôi mắt thì lấp lánh ánh thủy tinh, tựa hồ như lúc nào cũng khóc. Khuôn mặt xinh xắn đến nổi tiên nữ trên trời cũng phải ganh tị. An Na khiến cho bất kì ai cũng không nỡ dùng sức, sợ sẽ làm vỡ cô ấy bất kì lúc nào."
Nghe tới những lời miêu tả này, trong đầu Mạc Tạp hiện lên hai chữ ghê tởm, bản thân liền hối hận tại sao mình lại ngu xuẩn tìm Ngũ Khu Dương hỏi.
Mạc Tạp mặc dù không tin vào lời của Ngũ Khu Dương, nhưng đối với An Na vẫn tràn đầy tò mò. Chắc chắn là bạn tốt của bọn họ. Thì ra là bọn họ cũng có bạn bè là nữ sinh. Nếu như là mình động thủ không nương tay với An Na, Thần Cách có bị khó xử không? Chẳng lẽ mình phải im lặng sống bên cạnh một người thích Thần Cách sao? Chắc chắn An Na so với Tô Thụy có phần ưu tú hơn. Mặc dù ngoài mặt Thần Cách đối xử với ai cũng tương đối dịu dàng, nhưng bạn bè của hắn cũng không có nhiều. Xem ra, bộ não của Thần Cách cũng có chức năng chọn lọc bạn bè.
Ngũ Khu Dương đi tới ban công nhìn xuống phía dưới: "An Na về tới rồi!"
Mạc Tạp cũng chạy đến ban công: "Ở chỗ nào?"
"Mới vừa vào đại sảnh, cô ấy sẽ lên đây nhanh thôi."
Ngũ Khu Dương nhìn mặt Mạc Tạp biểu cảm không ngừng biến đổi: "Niên trưởng, hô hấp sâu vào, cậu đang bị nghẹt thở kìa."
"Chết sang một bên đi! Cậu đi bán cái mông đi! Không rãnh tán gẫu với cậu!" Mạc Tạp hung hăng trừng Ngũ Khu Dương.
Cánh cửa rốt cục cũng chậm rãi mở ra. An Na cứ như vậy xuất hiện trong tầm mắt của Mạc Tạp. Theo suy nghĩ của riêng Mạc Tạp, An Na quả thật là một mỹ nhân, nhưng nét đẹp lại không giống như một thiên thần. Nếu đem nét đẹp tự nhiên này so sánh với Cao San San đẹp nhờ son phấn, Mạc Tạp sẽ nghiêng phần thắng về An Na. Cô ấy thật đúng là nét đẹp hiếm hoi khó tìm trong thời buổi bây giờ. An Na có một mái tóc ngang vai rất đẹp, rất nữ tính. Trên trán tràn đầy khí chất trẻ trung, năng động. Vóc người rất gầy gò. Trên mặt của cô ấy một chút biểu cảm cũng không có. Ngũ Khu Dương nghênh đón giúp cô ấy cầm hành lý: "Nhớ quá, đã lâu không gặp, càng ngày càng xinh đẹp nha!"
"Đừng có nịnh bợ, quà của cậu ở trong túi xách đó."
Thần Cách ném cái chìa khóa xe cho Ngũ Khu Dương, sau đó ngồi ở trên ghế sa lon. An Na cũng đặt mông ngồi xuống bên cạnh Thần Cách, đem hai chân đặt trên bàn để trà.
"Để xuống!" Thần Cách ngay cả mí mắt cũng không có chớp một cái.
"Cậu tiếp đãi khách thật tệ nha! Tớ khát!" An Na nói thì nói như thế, nhưng vẫn để chân xuống.
"Đó là chuyện của cậu!"
Mạc Tạp nhìn chằm chằm Thần Cách, sau đó nhìn chằm chằm An Na. Hai người họ như vậy mà là thanh mai trúc mã sao? So với mình cùng Hác Suất cũng không bằng. Là do có sự hiện diện của mình ở đây nên mới giả bộ làm như vậy sao? Trong đầu Mạc Tạp bắt đầu nhớ lại những tình tiết trong phim mà cậu đã xem. Hình ảnh Thần Cách và An Na xuất hiện trên màn hình, hai đứa trẻ mập mạp ở một nơi thật lãng mạng chơi trò rượt đuổi, cười đùa vui vẻ:
"Anh Thần Cách, chờ em một chút với, em không đuổi kịp anh. Ui da!~" Bé gái An Na ngã nhào xuống đất, đôi mắt đẫm lệ uông uông.
Thằng bé trai Thần Cách quay đầu lại, mặt quan tâm đỡ bé gái An Na đứng dậy: "Sao rồi, có đau lắm không?"
"Đều do anh chạy quá nhanh, An Na không đuổi kịp!"
Thằng bé trai Thần Cách vỗ vỗ đầu bé gái An Na: "Anh xin lỗi, sau này anh tuyệt đối sẽ không bỏ em lại một mình đâu. Chúng ta cùng nhau chạy đi!"
"Dạ!" Bé gái An Na dùng sức gật đầu một cái.
"Sau này anh muốn kết hôn với An Na, muốn chúng ta cả đời ở bên nhau!"
"Dạ, cả đời chúng ta đều ở bên nhau!" Hai người móc ngoéo với nhau, sau đó tay trong tay mang theo tiếng cười cùng nhau chạy đi, chạy đi. Cuối cùng hình ảnh hai người biến mất cùng với ánh hoàng hôn đỏ thẫm ở phía cuối chân trời.
Mạc Tạp từ trong ảo tưởng của mình phục hồi tinh thần lại. Hai người này ở trong thực tại so với trong tưởng tượng của mình khác rất xa.
An Na đưa ánh mắt sang một bên, nhìn khắp người Mạc Tạp. Mạc Tạp cũng nhìn An Na, trong lòng cậu bị lắp đầy bởi sự lúng túng và luống cuống, tựa hồ như thấy người lạ nên có chút không quen. Ngũ Khu Dương ở một bên giới thiệu: "Như tớ đã nói với cậu, đây chính là người tình bé nhỏ của Thần Cách, Mạc Tạp!"
"Cậu, chào cậu" Mạc Tạp lễ phép.
"Ừhm~"
Sao, sao thái độ lạnh nhạt quá vậy? Không phải là biết mối quan hệ giữa mình với Thần Cách rồi nên ghét mình đó chứ? Chuyện đó cũng có thể lắm chứ, người yêu bị cướp mất, bây giờ chắc chắn bị An Na coi mình là cái gai trong mắt, hơn nữa còn đâm vào da thịt cô ấy. Không biết thế nào, hôm nay đầu óc Mạc Tạp đặc biệt tích cực suy nghĩ.
"Thái độ khá một chút!" Thần Cách vẫn không nhúc nhích khóe mắt.
"Chào cậu!~" An Na lần nữa trả lời.
Quan hệ của hai người thật là kì lạ. Mạc Tạp thật không thể không nhìn ra có cái gì mập mờ. Thay vì nói giống như người yêu, Mạc Tạp càng nghĩ càng thấy giống quan hệ giữa cha và con gái.
Có lẽ đây chính mô hình thu nhỏ của một gia đình, cha bảo gì con làm đó.
"Cậu không có nói cho Quảng Lý biết hôm nay cậu về nước?" Thần Cách hỏi.
"Thế nào? Hắn còn chưa có chết?" An Na đối với Quảng Lý không thèm quan tâm.
Đang nói như vậy, cửa lại xuất hiện một người. Mạc Tạp sợ hết hồn, thật lâu mới phân biệt ra là Quảng Lý. Tóc của hắn so với lần trước thì dài hơn, đôi dép thì vẫn như cũ. Cả người hắn bị hơi thở tuyệt vọng nào đó bao phủ. Mặc dù Quảng Lý đã dọn tới chỗ Thần Cách ở nhưng Mạc Tạp rất hiếm khi thấy được mặt mũi của người này.
Quảng Lý thấy An Na: "Trở về nước rồi sao? Tới đây để gặp mặt tôi lần cuối?" Mạc Tạp rất khó thấy được biểu cảm của Quảng Lý, bởi vì cậu ngay cả mặt của Quảng Lý cũng không thấy được.
Khuôn mặt vô biểu cảm kia của An Na đột nhiên bắt đầu biến hóa, biến hóa rất nghiêm trọng. Cô cầm giày lên liền hướng mặt của Quảng Lý ném tới. Quảng Lý bị ném trúng liền lùi lại mấy bước, An Na tiến lên: "Nửa năm rồi cậu chưa thấy phản ứng của tôi phải không?"
"Phản ứng kịch liệt đối với quả tim không tốt!" Giọng của Quảng Lý không mặn không lạt giải thích.
An Na một cước đá tới chính giữa bụng của Quảng Lý, Quảng Lý rên lên một tiếng, cong lưng ôm bụng.
"Cái tính cách kì quái này của cậu là sao? Ăn nhiều phân lắm à? Tự biến mình thành một con sư tử châu Phi sao?" An Na không chút lưu tình mắng.
Phải rồi, Quảng Lý từ Phi Châu đến biến thành gấu đen Châu Mĩ, bây giờ lại biến thành sư tử châu Phi.
(Dùng gấu đen châu Mĩ hay sư tử châu Phi đều là nói về Quảng Lý. Quảng Lý rất lười tắm :) nên An Na so sánh với sư tử châu Phi bởi vì sư tử không tự tin khi xuống nước. Tìm hiểu thêm về đặc tính này của sư tử trên trang Wikipedia, mục "sư tử trong tự nhiên")
Quảng Lý không chút nào bị ảnh hưởng, đứng thẳng lên, bình tĩnh nói: "Chẳng lẽ khi tớ ăn mặc, thế giới này sẽ trở nên tốt đẹp? Thật là ngây thơ."
"Cậu nói cái gì?!"
Thần Cách lên tiếng, Mạc Tạp liếc về phía Thần Cách. Hắn đi ra ngăn cản hai người gây gổ sao? Không ngờ tới người này đối với bạn bè vẫn có chút lương tâm: "Chuyện này, Quảng Lý, cậu thật giống như thời gian trước đây, lúc chia tay bạn gái."
Mạc Tạp cảm thấy không giải thích được, Thần Cách đột nhiên nói nói gì vậy.
Quảng Lý ủ rũ: "Ừ~"
An Na nheo mắt lại, cười lộ ra một sáng sủa, hai tay tạo thành chữ thập: "Vậy tôi không phải là nên chúc mừng cậu sao, Quảng Lý!!"
"Chuyện như vậy..." Quảng Lý còn chưa nói hết, kế tiếp Mạc Tạp thấy được hình ảnh kinh khủng nhất trong đời: Quảng Lý bị An Na xử lí. Cuối cùng Mạc Tạp quay đầu, không đành lòng nhìn lại, hình tượng của An Na trong nháy mắt bị lật đổ.
Quảng Lý vỗ vỗ bụi bậm trên người, từ dưới đất đứng lên, gương mặt lạnh nhạt, nói tiếp lời dở dang khi nãy: "Chuyện như vậy cũng không có gì đáng nói, dù sao cũng chỉ xem nhau là khách qua đường." Hoàn toàn không giống một người mới vừa bị hành hung.
Ngay cả Mạc Tạp cũng bái phục Quảng Lý, hắn thật đúng là có dũng khí!
An Na nắm lấy mái tóc dài của Quảng Lý, kéo hắn về phòng tắm: "Rốt cuộc bao lâu rồi cậu không có tắm vậy?"
Trong phòng tắm truyền tới giọng nói Quảng Lý: "Tự tôi cởi."
"Cậu cho rằng ai muốn xem cái đồ chơi kia của cậu? Cũng không phải quá lớn để người sợ hãi không dám nhìn!" (Ha ha, hỉu hỉu r nha ^^)
Sau khi hai người đi vào phòng tắm, Thần Cách mới quay đầu hướng Mạc Tạp nói: "An Na thích Quảng Lý, hiểu chưa?"
"Gì!!!!!!!!!!!!" Mạc Tạp kinh ngạc cùng kích động, nước miếng văng tung tóe. Thế giới này vẫn có người không đi thích Thần Cách mà lại đi thích cái tên gấu đen châu Mĩ kia? Thật đúng là chỉ những củ cà rốt, rau cỏ mới có sở thích yêu đương ngu ngốc này. Nhưng tâm tình nặng nề của cậu lại được một câu nói đơn giản của Thần Cách hóa giải.
"Quảng Lý biết không?"
Ngũ Khu Dương lắc đầu : "Hắn không biết!"
"An Na làm gì mà không trực tiếp nói thích hắn?"
"Chắc là do tâm lý của con gái, ngại nói những chuyện này!"
Tâm lý của con gái? Bây giờ Mạc Tạp ngay cả châm chọc An Na cũng không có đủ dũng khí để làm, thậm chí còn muốn cầu xin cô ấy chừa cho mình một con đường sống.

Chương 40: Tình bạn, tình yêu (1)

Edit by Liêu Phong

"Này Ngũ Khu Dương, cậu làm gì mà không nói cho Quảng Lý biết chuyện này vậy?" Nếu như là Thần Cách, hắn không thích nhúng tay vào chuyện của người khác cũng rất bình thường. Còn Ngũ Khu Dương, cái miệng của hắn lúc nào cũng không ngừng vênh vang đi chọc ghẹo người khác, vậy tại sao không nói?
"Quảng Lý căn bản cho rằng đây là chuyện đùa. Hơn nữa tớ không có dám nói. Đây là chuyện của bọn họ, tớ không dám xen vào, nếu không sẽ bị An Na đánh cho đến trọng thương." Đây cũng là lời nói thật.
"Không phải đâu! Cậu ít nhiều gì cũng là một người đàn ông mà!" Mạc Tạp có chút không tin.
"Chuyện này không có liên quan tới giới tính. Hồ sơ của An Na rất huy hoàng, không có đối thủ nhưng cô ấy chỉ chịu thua một người thôi!"
"Chịu thua? Người nào đánh bại được cô ấy?" Mạc Tạp có chút ngạc nhiên.
Ngũ Khu Dương nhìn Thần Cách, dương dương càm: "Nếu không, cậu cho rằng An Na tại sao phải nghe lời của Thần Cách như vậy? An Na chỉ nghe lệnh của người mạnh hơn mình thôi."
"Tớ, hai người các cậu đã đánh nhau rồi sao?" Mạc Tạp hỏi.
Thần Cách suy nghĩ một chút: "Hình như là hồi tiểu học gì đó!"
Lần này, Mạc Tạp rốt cục bỏ qua. Cậu cũng không muốn đi quá sâu vào lí tưởng sống cũng như qui tắc kết giao bạn bè của bọn họ. Những người này hoàn toàn là tự mình chuốc lấy cực khổ, uổng phí thời gian mà thôi.
Nếu như không phải là chính mắt thấy Quảng Lý đi vào phòng tắm, Mạc Tạp dù có bị đánh chết cũng sẽ không tin tưởng cái người bị An Na mang ra từ phòng tắm là Quảng Lý. Đơn giản giống như hắn mới đi Hàn Quốc phẩu thuật thẩm mỹ về. Tóc vuốt lên, gương mặt sạch sẽ, quần áo mới, duy nhất có đôi dép không đổi. Gương mặt đó mặc dù còn rất âm trầm nhưng lại đẹp trai đến kinh người, không giống với cái nét đẹp nhìn có hơi giả tạo của Ngũ Khu Dương. Vừa mới bắt đầu, Mạc Tạp còn cho là mắt An Na bị mù, bây giờ cũng miễn cưỡng tìm ra được một lý do khiến cô si mê Quảng Lý đến vậy.
Ngũ Khu Dương nói: "Quảng Lý, tớ thiếu chút nữa quên mất mặt cậu dài ngắn ra sao rồi. Chúng ta nghĩ thử xem, đã lâu không rồi không có đông đủ như thế này, kế tiếp phải làm gì?"
Mạc Tạp đưa ánh mắt dời về phía ngoài cửa sổ, khí trời dễ chịu, mây quang đãng vạn dặm. Thời tiết tháng 3 không lạnh cũng không nóng, mình lúc nào cũng buồn chán ở nhà, thật lâu không có đi ra ngoài hoạt động gân cốt.
"Đi đạp xe đạp đi!" Mạc Tạp đề nghị. Tuổi trẻ mà, là cái tuổi của sự năng động, ra chút mồ hôi cũng không sao. Mọi người vừa đạp xe vừa trò chuyện với nhau, đó là chuyện trước kia Mạc Tạp đã nghĩ đến nhưng không muốn làm. Người này chính là kỳ quái như thế, tâm tình tốt liền nguyện ý thay đổi ý định của bản thân.
Quảng Lý lắc đầu: "Bên ngoài nguy hiểm như vậy, sẽ bị đụng, sẽ bị những chiếc xe khác lấn áp đến té, căn bản cũng sẽ không có người tới cứu cậu đâu!"
Mạc Tạp thật lòng hy vọng Quảng Lý đừng nói mấy chuyện bi oan như vậy. Mặc dù hắn không giống với khuôn mặt tươi cười hi ha của Ngũ Khu Dương lúc nào cũng nói những câu ghê tởm, nhưng lời của Quảng Lý cũng khó nghe không kém. Mạc Tạp đưa ánh mắt dời về phía Thần Cách: "Này, đi đi!~"
Thần Cách không tình nguyện phủi khóe miệng một cái, từ trên ghế salon đứng lên, đi tới cửa, thấy Mạc Tạp không có phản ứng không nhịn được quay đầu: "Cậu rốt cuộc có đi hay không?"
"Đi, sao lại không đi chứ!~~" Mạc Tạp cười híp mắt chạy vội tới sau lưng Thần Cách.
Nếu Thần Cách đã đồng ý, ba người kia cũng không có gì để nói nữa. Dù sao cũng đã lâu không có vận động cơ thể.
Gần trường học có một chỗ đặc biệt cho thuê xe đạp. Năm người bọn họ mỗi người thuê một chiếc. Mạc Tạp ngồi lên xe đạp, kiểm tra thắng xe và những bộ phận khác một chút, xem có còn tốt hay không.
Mọi chuyện đều diễn ra đúng với suy nghĩ của Mạc Tạp, nhưng, Mạc Tạp chỉ vào xe của Thần Cách: "Tại sao chỉ có một mình xe của cậu là có cái gắn cái đèn chớp đủ màu kia? Cậy lấy từ đâu ra cái đồ chơi kia vậy?"
Thần Cách nhún nhún vai, nói bình thường như chẳng có chuyện gì: "Ông chủ cho."
"Dựa vào cái gì mà lại phân biệt đối xử như vậy? Ông chủ thật là."
"Dựa vào cái gì sao? Một người bình thường cũng có thể nhìn ra được." Thần Cách bắt đầu đạp xe, đem Mạc Tạp bỏ rơi ở phía sau.
"Các cậu đi theo tôi, tôi biết một nơi rất vui." Ngũ Khu Dương chạy lên phía trước dẫn đường.
Quảng Lý cũng chạy xe đạp, trong chốc lát cau mày, nhìn hạ thân của mình: "Bị chèn ép đau quá!~" Mạc Tạp làm bộ không có nghe được những lời này, những người khác hình như cũng chẳng để ý. Quảng Lý quay đầu đi, hỏi: "Cậu ở đây, còn An Na đâu?"
An Na chạy lại gần Quảng Lý một chút, ngay sau đó tung ra một cước đẹp mắt. Quảng Lý cùng chiếc xe té xuống đất, văng đi thật xa.
"Không muốn chết, vậy thì đừng có nói tên tôi ra!" An Na nói.
Quảng Lý từ dưới đất bò dậy, đở chiếc xe đạp lên, gương mặt giống như tê liệt, không chút biểu cảm. Chẳng lẽ hắn không cảm giác được đau đớn sao?
Một lát sau, bọn họ dừng lại trước nơi Ngũ Khu Dương nói. Bởi vì con đường này đang sửa chữa cho nên không có xe chạy qua lại. Con đường chưa được tráng nhựa này vừa dài vừa vắng vẻ, Ngũ Khu Dương cao hứng: "Chúng ta chạy đua đi. Nếu như người nào chạy hết con đường này đầu tiên sẽ có quyền đưa ra yêu cầu đối với những người thua cuộc."
"Cậu nói chuyện nhàm chán quá, cậu bao nhiêu tuổi rồi còn muốn chơi cái trò con nít như vậy?" Mạc Tạp xấu hổ giùm Ngũ Khu Dương.
Ngũ Khu Dương quay đầu, vẻ mặt đáng yêu nháy mắt: "Hết cách rồi, niên trưởng! Chúng ta còn trẻ mà, không phải là nên tham gia những cuộc đua như thế này sao? Cậu cũng tham gia đi. Nếu cậu cảm thấy sợ thì có thể ngồi đằng sau xe Thần Cách. Khi đó, cậu có thể dựa vào lưng Thần Cách, ôm eo Thần Cách, ông xã ơi, bà xã sợ lắm, sợ lắm." Ngũ Khu Dương rõ ràng đang châm chọc.
"Tôi sợ em gái cậu a."
"Dù sao cũng không có sao." An Na coi như là đồng ý, xoay xoay cổ, khởi động gân cốt. Mạc Tạp có thể nghe thấy rõ ràng tiếng xương phát ra, hoảng sợ nhìn An Na, người con gái gầy yếu này rốt cuộc khí lực lấy ở đâu ra?
"Tôi nên đưa ra yêu cầu gì bây giờ?" Ngũ Khu Dương sờ càm một cái, suy nghĩ: "Tôi muốn cùng Thần Cách hưởng thụ một đem ân ái thật ngọt ngào!"
Mạc Tạp là người phản đối đầu tiên: "Làm phiền cậu chết sang một bên đi. Cậu làm gì có cửa ngủ cùng Thần Cách? Với lại tôi nhớ, cậu đâu có thích đàn ông." Lời nói này thật trực tiếp.
Ngũ Khu Dương đến gần Thần Cách: "Nếu như là Thần Cách, tôi sẵn sàng nguyện ý dâng cái mông xinh đẹp cho cậu ấy thọt."
Thần Cách giơ tay lên, nhẹ nhàng bẻ gảy một cành cây ở bên trên, chỉ thẳng vào Ngũ Khu Dương, lạnh lùng nói: "Không phải đợi lâu, bây giờ tôi sẽ chọt cái mông xinh đẹp của cậu."
Ngũ Khu Dương bị đe dọa, tạo khoảng cách với Thần Cách. Giờ phút này Mạc Tạp đang cắn móng tay trong lòng tính toán, có chết cũng không để cho Ngũ Khu Dương thực hiện được âm mưu của hắn.
Quảng Lý ở một bên cũng suy nghĩ, sau đó nói: "Yêu cầu của tôi là mọi người cùng đi chết với tôi."
Mình cũng không thể làm theo yêu cầu của Quảng Lý là cùng hắn đi chết! Nếu như vậy, mình phải chiến thắng tất cả để bọn họ không thể đưa ra yêu cầu với mình.
Cuộc tranh tài này rơi vào tình thế bắt buộc, Mạc Tạp hô hấp thật sâu, nghiêng đầu nhìn Thần Cách, khuôn mặt thả lỏng biểu cảm. Trong lòng cậu tràn đầy quyết tâm. Căn bản là đối với cuộc tranh tài này, cậu không có hứng thú lắm, nhưng mà để bảo vệ Thần Cách thoát khỏi những âm mưu biến thái của những tên ác ma kia, có chết cậu cũng cam tâm.
"Chuẩn bị xong chưa?" Ngũ Khu Dương hỏi.
Không có ai trả lời, tất cả đã chuẩn bị xong. Mạc Tạp cúi người, tạo trạng thái sắp chiến đấu.
"Bắt đầu!"
Mạc Tạp liều mạng đạp, khởi đầu của cậu vô cùng hoàn hảo. Bây giờ Mạc Tạp đang dẫn đầu, nhưng mà, cậu tận hưởng chiến thắng chưa được bao lâu liền xảy ra chuyện không ngờ. Chiếc xe của cậu chạy lảo đảo. Cậu quay đầu lại liền phát hiện Ngũ Khu Dương đang liều mạng dùng chân của hắn đá vào bánh xe của cậu. Gương mặt Ngũ Khu Dương hiểm ác: "Nếu như cậu nghĩ rằng đây chỉ đơn giản là một cuộc đua xe đạp thì cậu đã sai lầm rồi!~"
"Cái tên chơi ăn gian kia, tôi không tha cho cậu đâu!" Mạc Tạp tức giận giương nanh múa vuốt.
"Qui tắc của cuộc thi này là có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào để giành chiến thắng. Cậu hiểu chưa?"
"Đây là cái quy tắc biến thái gì vậy?"
Đang lúc Mạc Tạp sắp bị Ngũ Khu Dương làm cho ngã xuống thì Thần Cách chậm rãi chạy đến giữa hai người, thẳng tắp đụng vào chân Ngũ Khu Dương.
Ngũ Khu Dương tức giận thu hồi chân: "Đi trước một bước nha!~~" Rõ ràng là đang châm chọc.
Sau đó Mạc Tạp cảm giác sau lưng có hai cơn gió mạnh gào thét mà qua: An Na, Quảng Lý. Ngũ Khu Dương đang lấy tốc độ kinh người chạy đến đích. Mạc Tạp kinh hãi. Đây gọi là một cuộc tranh tài sao? Phải gọi đây là một trò đùa trớ trêu mới đúng! Đám người kia ~~ tất cả đều là quái vật! Người điên!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro