41/42/43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 41: Tình bạn, tình yêu (2)

Edit by Liêu Phong

"Ai cho cậu theo chân bọn họ tham gia cuộc đua này?"
Mạc Tạp có chút như đưa đám: "Nhưng mà tôi..." Từ đầu đến cuối, Mạc Tạp đã đánh giá quá thấp đối thủ. Bọn họ là ai? Là bạn bè của Thần Cách. Vậy thì không thể đối đãi vỡ họ như một người bình thường.
"Muốn thắng lắm sao?"
"Ừ~ Nhưng mà bọn họ dẫn trước nhiều như vậy, hoàn toàn không còn hy vọng nữa rồi!" Mạc Tạp biểu cảm đáng thương của một người bại trận.
Hồi lâu, Thần Cách mới chậm rãi nói: "Thật là, xuống xe, chúng ta đổi."
Mạc Tạp không rõ Thần Cách muốn làm gì nhưng vẫn xuống xe, đổi xe với Thần Cách. Thần Cách ngồi lên xe đạp của Mạc Tạp, một cái chân đặt trên đất, quay đầu nhìn Mạc Tạp nói: "Ngoan ngoãn ở phía sau đợi cho tôi!"
"Sao?"
Mạc Tạp chưa kịp phản ứng, Thần Cách đã chạy đi. Mạc Tạp cũng cố gắng đuổi theo phía sau. Ngồi trên chiếc xe đạp đẹp như thế này, lại được gió mùa Xuân thổi đến thật mát, trong lòng Mạc Tạp có hơi thích thú. Mạc Tạp lắc lắc đầu, bây giờ không phải là lúc phân tâm trước cảnh này.
Ở phía trước nhất chính là An Na và Ngũ Khu Dương. Khoảng cách như vậy coi như là Thần Cách cũng không có biện pháp giành chiến thắng rồi. Lúc Mạc Tạp nghĩ như vậy, Thần Cách ở phía sau nói thật to để An Na chạy ở phía trước có thể nghe thấy: "An Na, bạn gái của Quảng Lý là do Khu Dương giới thiệu!"
Cũng trong một cái chớp mắt, Mạc Tạp thấy An Na lái chiếc xe đạp màu hồng thay đổi quỹ đạo, xông thẳng tới phía Ngũ Khu Dương đá vào xe của hắn. Bụi đất tung bay đầy trời, tiếng chém giết nổi lên bốn phía.
Giải quyết hết hai người, Thần Cách liếc Quảng Lý một cái, tăng nhanh tốc độ. Thần Cách đuổi kịp Quảng Lý, cùng Quảng Lý sóng vai chạy xe.
"Này, Quảng Lý, cậu không phải là vẫn muốn chết sao?"
"Đúng vậy, thế nào?" Nói chuyện ngây thơ.
"Vậy thì đi đi!" Thần Cách đưa chân ra, đá đầu xe của Quảng Lý một cước. Quảng Lý rời khỏi con đường, té sang bên lề đường đầy cỏ. Mạc Tạp chạy ở phía sau thấy mồ hôi lạnh toát ra, đây chính là giết người trong nháy mắt trong truyền thuyết sao? Lần đầu tiên, mình thật may mắn, mình chọn Thần Cách cũng đồng nghĩa với chọn một con đường sống.
Hình ảnh kinh dị, thế giới tà ác. Đám người kia thật sự là bạn bè của nhau sao?
Thần Cách dừng xe lại, nhìn về Mạc Tạp ở đằng sau nói: "Ngốc, ở chỗ đó làm gì?"
Mạc Tạp chậm rãi chạy trên con đường chưa được tráng nhựa, thong thả tới điểm đích. Thêm nữa, cậu nhìn quang cảnh mùa Xuân xung quanh, thuận tiện thở nhẹ một cái.
Không bao lâu, những người khác cũng đến đông đủ. Mặc dù Ngũ Khu Dương không phục, nhưng tranh tài chính là tranh tài, quy tắc là mọi người đặt ra, hắn cũng nguyện thua cuộc. Hắn lớn tiếng kêu la: "Lần sau không để cho Thần Cách chơi, lần nào cậu ấy cũng thắng, thật quá đáng!"
"Lần nào cũng thắng?"
"Hả, cậu không biết sao? Chúng tôi thường chơi loại trò chơi này." Ngũ Khu Dương nói chuyện đương nhiên.
"Các cậu có thể chơi những trò chơi mà bạn bè tốt nên chơi có được không?" Mạc Tạp phát điên trỉ trích.
"Thua thì thua!" An Na ôm tay: "Nói đi, muốn tay trái hay là tay phải?"
"Tôi cũng không phải là một tên côn đồ!" Mạc Tạp chưa có bình tĩnh lại. Bây giờ Mạc Tạp mới cảm nhận được Hác Suất và Âm Nam là bạn bè tốt đến nhường nào: "Chuyện này, à, coi như tôi đã ra yêu cầu cho cậu xong rồi đi, tôi cũng không muốn bắt nạt nữ sinh." Xem ra Mạc Tạp vẫn còn giữ được khí chất của một người nam tử hán. Cậu quả thật đối với An Na không có yêu cầu gì. Nhưng mà Mạc Tạp cũng không phải ngây thơ đơn thuần như vậy, trong lòng cậu cũng có suy tính kĩ. Bây giờ giả bộ làm người tốt, để cho An Na đối với mình ấn tượng tốt một chút, nói không chừng sau này cũng sẽ không đánh mình.
"Về phần Ngũ Khu Dương, để cho tôi cân nhắc mấy ngày sẽ nói cho cậu biết." Gần đây Mạc Tạp bị Ngũ Khu Dương chỉnh có chút thảm. Đây là một vấn đề nghiêm trọng, cậu phải nghiêm túc suy tính rốt cuộc phải trả đũa Ngũ Khu Dương đến chết như thế nào.
Ngũ Khu Dương kinh sợ, lão tử coi như xong đời.
"Còn Quảng Lý thì sao?"
Dáng vẻ Quảng Lý bình thản: "Mỗi người sống trên thế giới này đều mặc cho cậu định đoạt, tôi cũng không tránh khỏi."
Mạc Tạp suy nghĩ một chút: "Vậy cậu hãy cùng An Na hôn nhau đi!" Lời này vừa ra khỏi miệng, Quảng Lý còn chưa kịp phản ứng đã bị An Na đạp lên chân một cái: "Cái gì? Ai muốn cùng tên ngu ngốc này hôn chứ, tôi không đồng ý!"
"Cậu có thể không đồng ý, dù sao đây cũng là yêu cầu dành cho Quảng Lý. Được rồi, giải tán!" Mạc Tạp vỗ tay một cái, dáng vẻ xem như mọi chuyện đã xong. Ngũ Khu Dương không vui: "Như vậy không công bằng, Thần Cách cũng thua, cậu còn chưa nói ra yêu cầu dành cho cậu ấy."
"Vậy à?" Mạc Tạp sờ sờ càm, sau đó nhảy đến ngồi trên yên đằng sau xe của Thần Cách: "Vậy thì chở tôi trở về đi!"
"Cái gì?! Cậu não tàn à? Yêu cầu gì vậy? Cơ hội tốt như vậy, cậu nhất định để lãng phí sao? Ít nhất cũng phải để cho Thần Cách ăn mặc như ôsin hầu hạ cậu một ngày chứ, nếu không thì kêu cậu ấy giả tiếng mèo kêu cũng được." Ngũ Khu Dương vì lãng phí cơ hội này mà thiếu chút nữa đấm ngực dậm chân.
Hai tay Mạc Tạp nắm lấy vạt áo của Thần Cách: "Tôi cảm thấy bây giờ Thần Cách đã rất tốt rồi, căn bản là không có đòi hỏi hay yêu cầu gì nhiều nữa!~"
Khóe miệng Thần Cách nhẹ nhàng cong lên, chân chậm rãi đạp xe.
"Tôi đói bụng."
"Muốn ăn cái gì?"
"Lần này thử ăn ở quán kia đi, nghe nói đồ ăn làm ngon lắm."
Ba người ở lại, đứng tại chỗ nhìn hai người dần dần đi khuất. Có cần làm ra cái cảnh vợ chồng hạnh phúc như vậy không? Muốn ngọt chết người ta sao?
"An Na?"
"Chuyện gì?" An Na không có chút phòng thủ quay đầu lại, Quảng Lý nghiêng người đem An Na kéo vào trong ngực, nâng lên càm lên liền hôn. Ánh mắt của An Na đột nhiên khuếch trương to ra, thân thể cứng ngắc, ngẩn người tại đó. Cho đến khi Quảng Lý buông cô ấy ra, mặt của cô ấy mới bắt đầu từ từ đỏ lên. An Na nắm được tay của Quảng Lý, vùi đầu hắn xuống thật thấp, sợi tóc rơi xuống che kín gương mặt đỏ bừng của cô: "Cậu, cái tên ngu ngốc này!" Nói xong hung hăng tát má trái của Quảng Lý một cái, sau đó nhanh chóng leo lên xe đạp liền bay đi. Tốc độ kia chỉ có thể dùng từ bay để hình dung.
Quảng Lý sờ má trái của mình một cái, vẻ mặt khó hiểu: "Cô ấy rốt cuộc bị gì vậy? Tôi còn chưa đưa đầu lưỡi vào mà."
Ngũ Khu Dương giống như một tên ngốc nhìn Quảng Lý, nói: "Tớ cũng không biết cô ấy thế nào, có thể không thích bị cậu hôn." Tà ác của Ngũ Khu Dương lại nổi lên.
Bất kể là tình bạn hay là tình yêu, hiệu ứng ấm áp có thể khác nhau, nhưng mức độ lại như nhau.

Chương 42: Thần Cách bị cảm (1)

Edit by Liêu Phong

Bởi vì gần đây thời tiết lúc lạnh lúc nóng, Mạc Tạp thật không biết nên mặc quần áo như thế nào. Mặc dày kết quả lại nóng nực, mặc mỏng một chút lại lạnh, hơn nữa dự báo thời tiết trên ti vi cũng càng ngày càng không chính xác. Vốn là buổi sáng bầu trời trong xanh, quang đãng, nhiệt độ ấm áp, Mạc Tạp nghĩ hôm nay nên mặc đồ tương đối mỏng để đến trường. Kết quả buổi trưa của ngày hôm đó nhiệt độ liền giảm xuống, còn có mưa to. Mạc Tạp cũng không dám ra ngoài phòng học, ở trong lớp run lẩy bẩy.
Điện thoại di động trong cặp reng lên. Người đặc biệt gọi đến nên tiếng chuông cũng thật đặc biệt. Mạc Tạp lục lọi điện thoại di động trong cặp, nhận điện thoại, còn chưa mở miệng, người kia đã nói trước: "Buổi trưa trong lớp có chuyện."
"Cái gì? Vậy là không không thể cùng nhau ăn cơm sao?"
"Ăn một mình đi. Nhưng mà, tôi không cho phép cậu ăn mì ăn liền đâu nhe, nghe rõ chưa?"
"Biết rồi!~" Mạc Tạp nói chuyện cũng có chút run rẩy.
"Giọng nói của cậu như vậy là có chuyện gì xảy ra sao? Bảo cậu không được ăn mì cũng không cần sợ đến như vậy."
"Cái gì chứ, tôi chẳng qua là có hơi lạnh thôi, người nào sợ..." Lời Mạc Tạp còn chưa nói hết, đầu kia đã cúp điện thoại. Thật là người không có lịch sự. Thử cúp ngang điện thoại của lão tử một lần nữa đi, tôi sẽ thêm cậu vào danh sách đen, để cho cậu vĩnh không thấy mặt trời.
Chuông vào học vang lên, Mạc Tạp lung tung bỏ điện thoại vào cặp. Giáo viên ở trên bục giảng không biết mỏi miệng giảng bài, Mạc Tạp ở bên dưới lúc chú ý lúc làm việc riêng. Gần đây thường xuyên đọc sách nên thành tích của cậu cũng có chút tiến bộ. Cậu lấy tay chống càm, ánh sáng phản chiếu thân thể của một người ở ngoài cửa sổ. Cậu định thần nhìn lại, không phải là ai khác, là người đàn ông của cậu.
Thần Cách nhìn về phía Mạc Tạp cười cười, ý bảo cậu mở cửa sổ ra. Người nọ cũng cười khúc khích nghe lời mở cửa sổ ra. Thần Cách vung tay, áo khoác thẳng tắp rơi xuống trên đầu của cậu. Mạc Tạp lấy áo khoác xuống, muốn nói cái gì đó nhưng đã không thấy Thần Cách đâu. Cậu nhìn cái áo khoác còn nguyên nhiệt độ của Thần Cách. Hi hi, vậy tôi sẽ tha thứ cho việc cậu cúp ngang điện thoại của tôi, tạm thời không thêm cậu vào danh sách đen đó.
Nhưng hôm sau, ngày hôm sau nữa, Mạc Tạp liền không thấy Thần Cách người này nữa. Gõ cửa thì không người trả lời, điện thoại di động cũng tắt máy. Dính chặt người này cũng không phải chuyện tốt, nhưng không thấy mặt không phải là rất cô đơn sao? Mạc Tạp lật sách phát ra tiếng ồn ào bất thường. Cuối cùng cậu quyết định giờ nghỉ trưa đi tìm Ngũ Khu Dương hỏi một chút.
"Thần Cách sao? Hai ngày nay cậu ấy xin nghỉ, không có đi học." Ngũ Khu Dương nói.
"Vậy Cách đi đâu rồi?"
"Cậu hỏi tôi, tôi hỏi ai. Cậu ấy cũng không phải là bạn trai của tôi."
Mạc Tạp vặn chặt lông mày. Ngũ Khu Dương trở lại chỗ ngồi lục lọi cái gì đó, sau đó lấy ra một cái chìa khóa đưa tới: "Tới nhà cậu ấy xem thử đi!"
"Tớ còn chưa có chìa khóa nhà của Thần Cách, cậu dựa vào cái gì mà mà lại có được?" Mạc Tạp đoạt lấy chìa khóa liền chạy đi.
Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng của Thần Cách ra, bên trong tối om, Mạc Tạp giống như chó săn đánh hơi. Phương pháp tốt nhất để tìm Thần Cách chính là đánh hơi, ngửi xem gần đây có mùi thơm của cậu ấy không. Quả nhiên có một chút. Mạc Tạp kéo rèm cửa sổ phòng khách ra, híp mắt. Căn phòng từ từ sáng lên.
"Thần Cách! Có ở đó hay không? Thần Cách!" Mạc Tạp kêu gọi.
Cửa phòng ngủ mở ra, Thần Cách đi ra, dáng vẻ chưa tỉnh ngủ, có hơi lười biếng nhưng thần thái lại quyến rũ, ánh mắt mê ly, nút áo ở trước ngực không có cài lại.
"Xin chào, ồn ào chết đi được!"
"Làm gì vậy, cậu ở nhà à, sao tôi gõ cửa cậu không lên tiếng?"
"Không có nghe thấy." Thần Cách sờ sờ lỗ mũi.
Mạc Tạp lúc này mới nghe ra Thần Cách nói chuyện có nhỏ nhẹ, mũi hình như bị nghẹt. Cậu nhìn lại một chút sắc mặt của Thần Cách có hơi tái nhợt, đi lên trước, một cái tay đặt lên trên trán của Thần Cách. Thật là nóng!
"Cậu, người này thậm chí ngay cả nóng rần lên cũng không đỏ mặt!" Đối với phát hiện của mình, Mạc Tạp bật thốt lên, nhưng mà đây không phải là lúc nghĩ đến vấn đề này.
"Bị cảm mạo rồi. Sao không nói cho tôi biết, có uống thuốc chưa?" Mạc Tạp kéo Thần Cách đẩy trở về trên giường.
"Bệnh như vậy ngủ hai ngày là khỏe lại thôi."
"Như vậy sao được, để tôi đi mua thuốc cho cậu. Cậu chờ tôi một chút."
"Đã nói không cần."
"Lúc này tôi sẽ không nghe lời của cậu." Mạc Tạp đứng lên, Thần Cách nằm trong chăn đưa tay ra, bắt lại cổ tay của Mạc Tạp kéo xuống. Mạc Tạp té trên người Thần Cách. Thần Cách xoay người ngăn chặn Mạc Tạp, vừa ôm vừa nhìn chằm chằm Mạc Tạp: "Chúng ta làm chuyện đó đi, ra mồ hôi là sẽ hết bệnh thôi."
Mạc Tạp một cước đem Thần Cách từ trên người mình đá xuống: "Đùa giỡn lưu manh quá! Ai muốn cùng một con ma bị bệnh làm chuyện như vậy. Tôi đi mua thuốc." Mạc Tạp đứng lên. Mình cũng có thể mạnh hơn cậu ấy sao? Mạc Tạp có thể phán định tên khốn kiếp này chắc chắn hai ngày nay không có ăn cơm. Thật là làm cho người ta lo lắng mà.
Đồ ăn mua bên ngoài sẽ không có dinh dưỡng, nhưng mình cũng không biết nấu ăn. Cậu lấy điện thoại di động ra, gọi điện cho mẹ: "Mẹ ơi, bị cảm thì nên ăn cái gì?"
"Sao vậy, con bị cảm sao?"
"Mẹ đừng hỏi nhiều!"
"Bị cảm mạo thì nên ăn những thức ăn nhẹ, dễ tiêu hóa, chẳng hạng như cháo trắng nấu thật nhừ!"
"Vậy mẹ nấu giúp con đi, một hồi con đến lấy."
"Đứa con bất hiếu này, lại ra lệnh cho mẹ sao?"
"Vậy con lấy lại bộ mỹ phẩm dưỡng da nha."
"Con chờ bị sét đánh chết đi!" Cung Dung cúp điện thoại. Xem ra Mạc Tạp độc mồm độc miệng là do di truyền.
(Cung Dung: Tên của mẹ Mạc Tạp)
Mạc Tạp cơ hồ mua tất cả thuốc cảm mạo. Thần Cách ngã bệnh, Mạc Tạp có chút thất vọng với bản thân mình. Mình đã không chăm sóc tốt cho Thần Cách rồi. Nhất định là bởi vì ngày hôm đó hắn đưa áo khoác cho mình nên mới ngã bệnh, mà bây giờ ngay cả việc nên mua thuốc gì mình cũng không biết.
Sau khi mua thuốc xong, cậu đón xe về nhà mẹ. Chưa vào đến bên trong đã có thể nghe được tiếng mạt chược. Mạc Tạp xoay cái chìa khóa để mở cửa, liền thấy Cung Dung cùng bạn bè của bà chơi mạc chượt. Mạc Tạp cảm giác mình hoa mắt, cái gì lớn lớn ở trong nhà mình vậy?
"Là cái gì vậy?"
"Bàn điện chơi mạc chượt á. Đứa nhỏ này đi học mà ngu quá, thật là, làm mẹ mất mặt với bạn bè quá." Cung Dung một bên đánh ra một lá bài, một bên nói.
"Con dĩ nhiên biết! Con hỏi là tại sao lại có vật này trong nhà mình!"
"Lớn tiếng như vậy làm gì. Cái này là quà tiểu Cách tặng cho mẹ trong ngày quốc tế phụ nữ."
Thần Cách? Người này rốt cuộc còn làm chuyện gì mà mình không biết nữa không? Ngoài mặt Mạc Tạp tỏ ra rất bất mãn nhưng trong lòng lại không biết có điều gì đó khiến cậu vui vui.
"Đúng rồi, cháo đã nấu xong, còn nóng đó. Mẹ còn nấu thêm canh gừng, con mang về luôn đi."
"Được, vậy con đi trước. Ở đây một hồi nguội hết."
"Trên đường coi chừng một chút."
"Con biết rồi, gặp lại mẹ sau." Mạc Tạp nhanh chóng chạy về nhà Thần Cách. Không biết tại sao, bây giờ Mạc Tạp đặc biệt, đặc biệt muốn bên cạnh Thần Cách đang bị bệnh.
Lúc về đến, Thần Cách đã ngủ thiếp đi. Mạc Tạp nhẹ nhàng đánh thức Thần Cách dậy: "Uống thuốc đi rồi ngủ tiếp!"
"Cái gì vậy? Không phải là bảo cậu đừng đi mua sao?"
"Mua cũng đã mua rồi. Mau ăn một chút đi rồi uống thuốc."
Mạc Tạp bưng canh gừng đưa đến cho Thần Cách. Thần Cách ngồi dậy, tựa vào đầu giừơng, nhìn bát nước màu vàng vàng, sau đó nói: "Tôi không uống đâu, nó giống như nước tiểu vậy."
"Là canh gừng!!"
"Không uống, chắc chắn rất khó uống." Thần Cách lại nằm xuống giừơng, xoay người đưa lưng về Mạc Tạp, lấy chăn đắp qua khỏi đầu tựa như đang giận dỗi.
Nếu không phải hai tay đang bưng bát canh gừng, Mạc Tạp đã dùng hai tay che mặt của mình, làm ra biểu cảm muốn khóc. Bây giờ rốt cuộc là như thế nào? Cái tính đáng yêu của Thần Cách bây giờ từ đâu mà có? Xem ra ngã bệnh không chỉ làm suy yếu thể lực của hắn, còn còn làm suy yếu sự tà ác của hắn.
Cuối cùng, vào lúc này, Mạc Tạp mới có thể cảm nhận được sâu sắc, Thần Cách nhỏ hơn mình!

Chương 43: Thần Cách bị cảm (2)

Edit by Liêu Phong

"Cái này không khó uống như cậu nghĩ đâu. Uống vào bảo đảm sẽ rất nhanh hết bệnh cảm mạo. Nếu không tin cậu uống thử một chút đi, tôi thật sự không có lừa cậu, lừa cậu tôi cũng đâu có được lợi ích gì đâu." Mạc Tạp cảm giác mình giống như đang dụ dỗ một người bạn nhỏ trong trường mẫu giáo. Thấy Thần Cách không có phản ứng, cậu kéo tấm chăn ra. Thần Cách lại lật người đưa lưng về phía cậu, dáng vẻ hoàn toàn không muốn nhìn thấy bát canh gừng này. Người này, cũng thật quá cứng đầu mà!
"Nấu xong rồi, cũng đưa đến tận tay cậu luôn rồi. Nếu cậu không uống thì thật quá lãng phí đó!"
"Đổ hết đi~"
"Cái này là mẹ tôi khổ sở nấu, cậu có nghĩ đến suy nghĩ của người khác không? Nếu như mẹ tôi biết được sẽ rất đau lòng đó. Bà ấy cũng là một người phụ nữ trung niên, lớn tuổi rồi, bởi vì quanh năm suốt tháng mệt mỏi ngồi chơi mạt chược nên vóc dáng tiều tụy lắm, bà ấy có vượt qua cú shock này nổi không?"
"Bát canh gừng đồ chơi kia không phải là chỉ cần bỏ gừng vào nước, đem đi nấu là xong rồi sao? Khổ cực bao nhiêu?"
Mạc Tạp bị vạch trần. Thì ra là Thần Cách bị bệnh nhưng trí thông minh của hắn không hề suy giảm. Mình dùng khổ nhục kế hoàn toàn không có tác dụng.
"Vậy cậu có thể vì tôi mà uống không?"
Thần Cách nhạo báng: "Cậu nghĩ cậu đáng giá bao nhiêu?"
Quả thật bất kể dùng kế sách gì cũng không đối phó được với Thần Cách. Không phải là nam sinh mới 17 tuổi sao? Mình không tin không trị được hắn. 20 năm mình sống trên thế giới này không phải là rất uổng phí sao? Mạc Tạp đặt bát canh gừng xuống bàn, lấy bịch kẹo trong túi ra. Cậu chọn viên kẹo vị dâu tây, dùng ngọt đồ sẽ dụ dỗ được hắn đi. Cậu lột giấy bọc màu sắc rực rỡ bên ngoài, đưa đến gần Thần Cách.
"Thần Cách, há miệng ra~"
"Cái gì?" Thần Cách còn chưa phản ứng kịp, Mạc Tạp đã đem viên kẹo bỏ vào trong miệng Thần Cách. Thần Cách cau mày, nhanh chóng phun viên kẹo ra, nhét vào trong miệng Mạc Tạp, biểu cảm chán ghét: "Cái đồ chơi gì vậy, ngọt chết người a."
"Cậu thật cứng đầu á nha." Mạc Tạp ngậm viên kẹo trong miệng, hai tay khoanh trước ngực, thần thái giống như đại nhân. Không biết tại sao, hôm nay cổ có cảm giác ngọt không giải thích được.
"Tôi hỏi cậu một lần cuối, uống hay là không uống?"
"Không uống!"
"Một lần cuối cùng nữa, tôi hỏi cậu, uống hay là không uống?"
"Không uống!"
"Vậy thì đừng trách tôi quá thô bạo!" Xem ra Mạc Tạp đã liều mạng, vứt bỏ viên kẹo trong miệng ra, uống một hớp canh gừng liền cúi người mạnh bạo nhưng lại bị Thần Cách đưa tay ngăn lại: "Cậu thích uống nước tiểu thì uống một mình đi!"
"Ngô ngô ~ ngô ~ ngô ngô ngô ngô." Mạc Tạp ngậm nước canh gừng trong miệng, không biết nói ra ngôn ngữ gì nữa.
Hai người giằng co kéo dài đại khái ba phút. Thể lực Mạc Tạp có phần yếu hơn nên thua trận. Cậu ngồi ơi mép giường, thở hổn hển, miệng có hơi đắng, trợn mắt nhìn Thần Cách một cái. Mình chấp nhận nuốt xuống hết rồi, nói thật, mùi vị thật khó uống. Nhưng cậu lại bày ra một biểu cảm như không có chuyện gì, nói: "Cậu xem đi, tôi cũng đã uống rồi. Đừng nhìn màu sắc kì lạ, uống cái này sẽ rất tốt cho cơ thể đó!"
"Tốt như vậy sao? Vậy cậu uống hết luôn đi." Hoàn toàn không chút động tĩnh.
Xem ra chuyện Thần Cách không muốn làm thì không có cách nào ép hắn làm được. Vốn ý chí chiến đấu đang hừng hực nhưng cuối cùng cũng không biết sao Mạc Tạp lại bỏ cuộc. Dù sao nếu tiếp tục như vậy thì cháo sẽ nguội mất. Mạc Tạp đi vào phòng bếp lấy ra một cái bát, đổ cháo vào đó. Cậu đem cái muỗng bỏ vào trong bát, khuấy khuấy mấy lần.
"Ăn cháo đi!~"
Thần Cách từ trên giường ngồi dậy, coi như là ngầm đồng ý.
"Có muốn tớ đút cho cậu ăn hay không?"
"Tôi chẳng qua là cảm mạo, cũng không phải là bị đột quỵ." Thần Cách cầm lấy bát cháo, ăn vội vội vàng vàng, xem ra là hắn đói bụng lắm. Mạc Tạp lẳng lặng ngồi bên cạnh nhìn. Bởi vì bệnh mà sắc mặt Thần Cách có hơi tái nhợt, hơn nữa hắn lại ngủ li bì cho nên sức lực có hơi yếu ớt. Bây giờ Thần Cách so với bình thường bớt đẹp trai hơn, ngay cả biểu cảm cũng nhu hòa hơn rất nhiều. Bộ dạng như vậy, Thần Cách hoàn toàn giống như một tiểu nam sinh học trung học đệ nhị cấp. Nếu như bị hắn biết mình hình dung hắn như vậy, không biết sẽ như thế nào nhỉ? So với bình thường khác xa qua, hắn thật giống như một chú chó nhỏ nha. Mạc Tạp suy nghĩ một chút, không nhịn được bật cười.
"Cậu ở đây cười cái gì?"
"Không có gì, chẳng qua là đột nhiên nghĩ đến một chuyện buồn cười thôi mà."
Thần Cách cầm cái bát không (không còn cháo) đưa cho Mạc Tạp: "Chuyện gì?"
"Tôi sẽ không nói cho cậu nghe." Cho dù đối mặt với Thần Cách đang bị cảm mạo, Mạc Tạp cũng không có can đảm nói ra.
"Chắc là nghĩ đến một chuyện ngu ngốc gì rồi."
"Được, được, được, là tôi ngu ngốc." Mạc Tạp rất dung túng cho người bị bệnh như Thần Cách.
Mạc Tạp cầm cái bát để dưới phòng bếp, sau đó rót một ít nước ấm vào ly thủy tinh, xách theo bọc ny lon đi trở lại phòng ngủ. Cậu đặt ly nước ấm trên bàn, sau đó lấy tất cả các loại thuốc cảm mạo ra từ trong bọc ny long: "Tới giờ uống thuốc rồi."
Thần Cách nhìn một núi nhỏ thuốc cảm mạo giống nhau: "Cậu muốn cho tôi chết sao?"
"Bởi vì tớ không biết nên mua loại thuốc cảm mạo nào cho nên mua hết về đây luôn."
"Chuyện như vậy không có vấn đề gì." Thần Cách tùy tiện cầm lên một hộp thuốc, rút ra một vỉ thuốc, lấy hai viên thuốc đặt trong tay, bỏ vào trong miệng liền uống miếng nước nuốt xuống. Thật đúng là dứt khoát! Mạc Tạp thật không hiểu, thuốc cũng có thể uống, vậy mà hết lần này tới lần khác không chịu uống nước canh gừng.
"Có muốn uống canh gừng luôn không?" Mạc Tạp còn chưa chịu buông tha.
"Không muốn!" Thần Cách lần nữa nằm xuống giường.
Mạc Tạp đang chuẩn bị lặng lẽ rút lui ra khỏi căn phòng thì bị Thần Cách gọi lại: "Cậu đi đâu?"
"Tôi đi rửa bát."
"Ừ~" Thần Cách dừng một chút: "Đi rửa bát thì được, không cho phép đi về."
Mạc Tạp cười cười trong lòng. Thần Cách đang bị bệnh cho nên chắc là cảm thấy rất cô đơn. Làm sao bây giờ? Mình có trồng thật là nhiều tình yêu dành cho hắn. Tiếng vòi nước chảy cùng với tiếng bát muỗng va chạm ở dưới phòng bếp êm dịu khiến Thần Cách an tâm ngủ thiếp đi.
Sau khi rửa bát xong, Mạc Tạp thận trọng đi vào phòng ngủ. Cậu ngồi ở dưới sàn nhà, hai tay đặt trên giường chống càm nhìn chằm chằm nét mặt lúc ngủ giống như trẻ con của Thần Cách. Lông mi hắn thật dài, khuôn mặt rất đẹp trai, tiếng hít thở đều đều. Càng ngày cậu càng phát hiện mình thật thật thích Thần Cách. Tình yêu này lan tràn, khuếch tán, bọc Mạc Tạp thật chặt. Cuối cùng bất kể là thân thể hay là trong lòng, tất cả đều bị cắn nuốt không còn một mống.
Mạc Tạp nhích lại gần Thần Cách, ghé vào lỗ tai hắn, nói nhỏ: "Cậu phải nhanh khỏi bệnh một chút nha, nếu không sẽ hại tôi lo lắng. Tôi cực kỳ yêu Thần Cách!~"
Không biết những lời này có được nhắn nhủ, gửi gắm vào giấc mơ của Thần Cách hay không.
Hồi lâu, hồi lâu...
Cảm giác môi có cái gì đó chạm vào làm cho Mạc Tạp dần dần thức tỉnh. Mạc Tạp từ từ mở mắt, mình đã ngủ bao lâu cũng không có biết rõ. Chân cậu có chút đã tê rần vì ngồi rất lâu, trước mắt Thần Cách đang hôn cậu.
"Cậu ở đây làm gì?"
Thần Cách nhào tới ôm lấy Mạc Tạp, đặt lên giường, kéo cậu vào trong ngực của mình: "Còn có thể làm gì, đương nhiên là đem bệnh cảm mạo lây cho cậu." Nói xong chân của Thần Cách đặt lên người Mạc Tạp, đè chặt. Mạc Tạp giùng giằng cơ thể nhưng không cách nào nhúc nhích: "Không phải tôi đã nói sẽ không làm chuyện đó cùng với thây ma bị bệnh rồi sao?" Thấy Thần Cách không có phản ứng, cậu ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện hắn đã ngủ nữa rồi. Người này thật đúng là, có thể ngủ cả ngày cũng được. Thật là không có biện pháp rời khỏi đây. Mạc Tạp đưa tay đặt lên bên hông Thần Cách, hôn gò má của hắn một cái: "Ngủ ngon!~" Sau khi nói xong đem mặt vùi vào trong ngực Thần Cách, ngủ theo Thần Cách luôn.
Trên giường và dưới nền nhà, thuốc cảm mạo nằm tán loạn; bát canh gừng đặt trên đầu giừơng đã nguội; chiếc chìa khóa nhà dưới ánh trăng sáng nằm lặng yên; một viên kẹo dâu dính vào nền nhà, Thần Cách và Mạc Tạp cùng nhau ngủ say dưới tấm chăn màu lam nhạt. Một phòng ngủ bình thường như vậy, một buổi tối bình thường như vậy, một tình yêu bình thường như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro