Chap 1: Cuộc sống mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại sao đồng phục của cậu lại có màu xanh? Đó là điều đầu tiên cậu nghĩ đến sau khi nhìn vào bộ đồng phục trước mặt của mình.

"Tôi có thể thề rằng đồng phục của tôi tối hôm qua nó vẫn là màu đen." Cậu chạm vào bộ đồng phục với hy vọng nó sẽ thay đổi màu sắc một cách kỳ diệu. Nhưng nó đã không xảy ra.

"Con yêu, nhanh lên kẻo bị trễ vào ngày đầu tiên đi học đấy!" Mẹ cậu bước qua cửa phòng cậu.

"Mẹ ơi, không phải hôm qua đồng phục của con là màu đen sao?"

Mẹ Sunoo nhìn cậu đầy bối rối.

-Con đang nói gì vậy? Nó luôn luôn có màu xanh mà. Con thậm chí còn nói rằng mình rất vui vì nó có màu xanh lam chứ không phải xanh lục, vì nó sẽ không còn là màu yêu thích của con nữa cơ."

Mẹ Sunoo bật cười khi nhớ lại khuôn mặt của con trai mình khi nhìn thấy bộ đồng phục.

Sunoo nhìn bộ quần áo như thể chúng là một sinh vật huyền bí. Đây có phải là giấc mơ không? Hay cả cuộc đời cậu chỉ là một giấc mơ và cậu vừa tỉnh dậy?

"Bây giờ mau thay quần áo đi, mẹ sẽ đưa em gái con đến trường trước. Mẹ để chiếc khăn quàng cổ của Jungwon bên cạnh ba lô của con. Con nhớ đưa cho nhóc ấy đấy nhá." Mẹ Sunoo nói trước khi rời đi.

"Jungwon là ai?" Cậu hỏi nhưng không ai thực sự nghe thấy cậu.

"Và cái quái gì đang xảy ra vậy!?" Sunoo nhăn nhó ôm lấy đầu.

............

Vừa mở cửa ra, Sunoo đã thấy một chàng trai đứng trước mặt mình.

Mắt và tóc đen nháy, trông cậu ấy có vẻ trẻ tuổi hơn cậu. Cậu ấy mặc đồng phục giống hệt cậu. Và thành thật mà nói thì cậu ấy trông rất đẹp trai, vừa đẹp trai lại vừa dễ thương. Có vẻ như cơ thể cậu ấy đang phát sáng? Hoặc cái gì đó đại loại như thế.

"Hyung! Em nghĩ chúng ta sẽ đến muộn mất." Cậu bé nói.

"Bạn... bạn là ai?" Cậu bé nhìn Sunoo bối rối.

"Nào Sunoo hyung, chỉ vì hôm qua em đã ăn chiếc bánh ngọt của hyung mà hyung định giả vờ như không biết em à?"

"Tôi thực sự không biết bạn."

"Ừ ừ. Trong trường hợp đó, thì tôi là Jungwon rất vui được gặp bạn." Jungwon trêu chọc.

"Jungwon...?" Cậu nhìn chiếc khăn mẹ để lại cho cậu ấy.

"Ồ! Mẹ hyung đã làm xong chiếc khăn rồi à?" Jungwon lấy chiếc khăn từ tay Sunoo.

"Thật tuyệt vời" Jungwon vừa nói vừa đeo nó vào.

"Đi thôi, em không muốn chúng ta bị trễ ngay ngày đầu đâu." Jungwon nắm tay Sunoo kéo cậu đi cùng.

............

"Trước khi chúng ta bắt đầu lớp học, tôi muốn phát cho tất cả các em bài kiểm tra mà các em đã làm..."

Sunoo hiện đang ngồi trong lớp học, hoặc đó là những gì Jungwon đã nói với cậu cách đây không lâu.

(Một vài phút trước)

"Đợi đã, tôi... đây không phải trường của tôi." Sunoo nói khi họ đi đến tòa nhà.

"Sunoo, hyung nên dừng lại đi. Em đã nói là em xin lỗi rồi mà. Hyung hôm nay kì lạ quá nha."

"Không, nhưng tôi thực sự..." Sunoo không thể nói hết câu vì cậu đã va vào ai đó khiến cả hai cùng ngã nhào.

"Hyung!!" Jungwon cố gắng đỡ cậu khỏi cú ngã nhưng không được.

"Awww!" Người kia kêu lên khi đầu Sunoo va vào đầu anh ấy.

"Tôi xin lỗi!" Sunoo nhanh chóng rời khỏi người kia và nhìn cậu ấy. "Tôi đã không nhìn thấy cậu, tôi thực sự xin lỗi." Cậu ngừng nói ngay khi nhìn rõ cậu trai kia.

Cậu ấy thật đẹp trai, cậu ấy có phải là một chàng hoàng tử không?...Cậu ấy có vài nốt ruồi trên mặt rất quyến rũ, chiếc mũi và lông mày này thật thanh tú. Da của cậu ấy cũng thật mịn màng. Cậu ấy có thể là một người mẫu...

Khoan đã. Sunoo bỗng chốc dừng lại.

"Tôi xin lỗi, hôm nay bạn tôi hơi mất tập trung một chút." Sunoo nghe thấy giọng nói của Jungwon.

Người kia nhìn Jungwon rồi lại nhìn cậu.

"Không có gì đâu." Chàng trai vừa nói vừa đứng dậy và phủi quần áo.

"Đi thôi hyung."

"Xin lỗi cậu lần nữa nhé." Sunoo cúi chào chàng trai trước khi bị Jungwon kéo đi.

(Trở lại thời điểm hiện tại)

"Sunoo!" Cậu quay lại khi nghe thấy giọng nói của cô bạn cùng lớp đang ngồi bên cạnh, người đang đưa cho cậu một số giấy tờ.

"À, cảm ơn cậu." Sunoo nhận tờ giấy từ tay cô bạn.

"Sunoo?" Cậu lại nghe thấy giọng cô gái lúc nãy.

"Vâng?"

"Cậu là bạn của Jungwon phải không?" Cô gái hỏi, má hơi đỏ lên.

Cậu ấy là?

"Tôi..." Sunoo nói nhưng nó nghe giống một câu hỏi hơn là một câu trả lời.

"Mình đang tự hỏi... cậu ấy có bạn gái chưa nhỉ?" Sau đó Sunoo nhận ra rằng các cô gái ngồi trước mặt cậu cũng đang nghe ngóng cuộc trò chuyện.

"Không... không hẳn là mình biết." Sunoo thực sự không biết. Hôm nay cậu chỉ mới gặp cậu ấy!

Tất cả các cô gái đều mỉm cười và một số người trong số họ vỗ tay phấn khích.

"Cậu có biết cậu ấy thích kiểu con gái như thế nào không?" Cô gái khác hỏi Sunoo.

"Tôi... tôi thực sự không biết."

"Yang Jungwon!" Một giọng nói vang lên và mọi người đều ngước lên nhìn.

Một chàng trai đang đứng ở trước cửa. Và đằng sau cậu ấy là hai chàng trai khác.

Một người có mái tóc nâu và người còn lại là người mà Sunoo đã va phải vào lúc sáng.

Ngôi trường này là cái quái gì vậy? Một công ty người mẫu hay sao?

"Jungwon là ai?" Chàng trai đầu tiên hỏi và Jungwon đứng dậy.

"Là tôi." Họ nhìn nhau và bạn có thể cảm nhận được sự căng thẳng đang lan toả trong không khí.

Chàng trai bước đến gần cậu ấy, "Đây có phải là cậu không?" Chàng trai đưa cho Jungwon một tờ giấy.

"Ừ." Jungwon trả lời với giọng lạnh lùng.

"Ồ, tôi hy vọng cậu thích vị trí đầu tiên của mình vì đây sẽ là lần cuối cùng tên cậu được viết ở đó."

"Ồ thật ư?" Jungwon cười khẩy.

"Vâng thật đấy. Jay Park, hãy nhớ cái tên đó vì nó sẽ đứng ở vị trí đầu tiên." Chàng trai đó bây giờ đã có tên là Jay.

Và đó là lúc nó đánh thức trí nhớ của Sunoo.

Sunoo bây giờ đã hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cậu đang ở trong một cuốn sách, cuốn sách mà cậu đọc tối qua. Rốt cuộc thì làm sao có thể không nhớ cái tên "Jungwon" cơ chứ, cậu ấy chính là nhân vật chính của cuốn sách này!!!

Jungwon, Jay, Jake, Heeseung, Sunghoon, Ni-ki.
Họ là những nhân vật chính của cuốn tiểu thuyết này.

Sunoo nhìn hai chàng trai còn lại đang đứng ở cửa.

Người có mái tóc nâu chắc chắn là Jake, cậu ấy mang nửa dòng máu Hàn Quốc và Úc.

Và người có mái tóc đen, người mà cậu đã gặp trước đây, chắc chắn là vận động viên trượt băng Sunghoon.

Sunoo vẫn không biết Heeseung và Ni-ki trông như thế nào.

Cậu chỉ đọc chương đầu tiên và nhớ mình đã nghĩ rằng thật ngớ ngẩn biết bao khi Jay tức giận vì Jungwon đạt điểm cao nhất chứ không phải cậu ấy.

Và bây giờ cậu đang tồn tại trong nó.

"Ha ha ha!" Sunoo cười to và mọi người chú ý đến cậu.

Sunoo xấu hổ, vội vàng lấy tay che miệng lại. Jay và Jake nhìn cậu một cách bối rối như những người khác.

Jungwon mỉm cười gần như cười theo Sunoo, và Sunghoon trông như cũng đang bật cười theo họ. Sau một lúc lâu im lặng, Jay lại lên tiếng.

"Rồi cậu sẽ thấy." Jay nói với Jungwon trước khi rời đi cùng hai người còn lại đang theo sau. Không phải trước khi chạm mắt với Sunghoon một lần nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro