Chap 03 : Nổi loạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhếch môi,đôi chân thon dài bước về 11a1. Gia Phong từ xa đã nhìn thấy Tiểu Hàm và Thiên Di đứng trước cửa lớp học,còn có nghe thấy lời dặn dò của Tiểu Hàm:

-Tôi học lớp bên cạnh,có gì gọi tôi

-Gọi cậu chi?-Thiên Di hỏi lại.

-Ngoan. Vào lớp đi.-Tiểu Hàm không những không lạnh lùng mà còn nở nụ cười với cô,dặn dò mãi mới quyến luyến rời đi.

Gia Phong nhìn theo Tiểu Hàm ,đủ biết cô gái này đã có cảm tình với Thiên Di nhà anh rồi.Cũng phải thôi,chính cô cũng cuốn hút anh từ cái nhìn đầu tiên mà.

-Chào bà giáo.- Thiên Di hứng khởi chạy như bay vào lớp với nụ cười thật tươi.

-Là cô giáo.- Cô Như lắc đầu nhìn học sinh mới tới,sao lại chẳng có chút rụt rè như vậy chứ,định cốc trán để cảnh cáo thì nhìn thấy Thiếu gia nhà họ Bạch đứng đằng sau liền nhẹ giọng,tay hạ thấp dần:
-Cậu Phong,mời vào lớp."Gật đầu"

Thiên Di nhìn theo bóng lưng người con trai quen thuộc đó,chẳng lẽ anh thật sự không nhận ra cô sao? Không sao cả.. Vậy thì cứ coi như khởi đầu mới đi.. Hít một hơi sâu,Thiên Di lấy lại vẻ vui tười,quay mặt về phía lớp ,nháy mắt một cái tính nghịch rồi mwor cái miệng nhỏ nhỏ giới thiệu:

- Chào nhé. Gọi mình là Di Di.

Chỉ một câu " Chào nhé" cũng làm lớp học trở nên nổi loạn. uiii Thiên Di quả thật dễ thương quá đi còn dấu hết tóc mái vào bên trong để lộ vầng trán ương bướng nhưng vô cùng dễ nhìn của mình.Sao lại đáng yêu vậy chứ?

-Lại đây. Di Di. - Trúc Tình và Bảo Linh vẫy vẫy tay ,từ khi Thiên Di vào lớp,Trúc Tình và Bảo Linh đều không bỏ sót một ánh mắt nào . Bảo Linh tuy vẫy tay gọi vậy thôi nhưng vẫn lén lén ăn hàng trong lớp.

-Cô ơi,ngồi kia được không cô?-Thiên Di quay nhìn cô giáo,tay chỉ về bàn Tình.

- Mỗi bàn chỉ hai người thôi em à. Em ngồi bàn trên Trúc Tình đi. Bàn đó vẫn còn trống.-Aizzaaa sao Trúc Tình và Bảo Linh lại thể hiện bộ dạng háo sắc mà nhìn giáo viên chăm chú tới phát sáng như vậy chứ?

-Dạ. -Thiên Di nhìn về hai cô bạn của mình,nhún vai một cái rồi mang ba lô hình sao biển đầy gai nhọn về phía bàn mà mình được sắp xếp .Nhìn lên mới phát hiện Gia Phong ngồi trên cô ,tự nhiên lại khẽ nhếch môi hiện ý cười.

Thiên Di trong đầu như tiểu ác ma,chưa vào tiết học lại suy nghĩ một mớ trò đùa trong đầu chỉ đợi có cơ hội bộc lộ tài năng chọc tức người của mình.

Tiết Toán

Khi thầy vừa mới bước vào thì...
-Hắc hắc hắc hắc...

Cả lớp nhìn bạn học mới bằng một ánh nhìn kì dị,có gì khiến cô phải cười sặc sụa như thế chứ? Không lẽ , đẹp mà điên... Or biến thái tâm lí?

-Trò kia,trò cười gì ? -Thầy giáo đặt mạnh cặp sách lên bàn,đưa tay chỉ cô,con gái con lứa vô duyên hết cỡ,cư nhiên ngồi khoanh chân như bán cá ngoài chợ,còn nở ra cái giọng cười chua loẹt như vậy chứ.

Tâm tình Gia phong thoải mái hơn nhiều,miệng nhếch lên cười,con nhỏ này vẫn thật lắm trò. Không sao,em cứ quẫy đi,anh sẽ thu dọn tàn cuộc vậy..Thiên Di vờ loạng choạng đứng dậy,vẻ mặt nghiêm túc,một hồi lâu mới mở miệng như vừa chiêm nghiệm ra điều gì:

-À không thầy ơi , em có bán một serum làm tóc mọc nhanh . Thầy mua ủng hộ em nhé. Nếu ổn,thầy cho em xin feedback.

-Hahahaha

Bây giờ cả lớp mới hiểu ra, đó là điều trước giờ không ai để ý là thầy bị hói một vùng giữa trán. Cái mắc cười là chỗ đó lại chỉ có đúng một chùm tóc nhỏ. Không ngờ,cái chuyện diễn ra hàng ngày như vậy,khi cô bạn này mở miệng ra nói mới cảm thấy hết sức buồn cười.

-Cô ... Cô. Ra khỏi lớp cho tôi.-Thầy giáo tức giận đập bàn một cái thật to. Vốn có cái tôi rất cao ,để người khác chê cười là một điều không thể chấp nhận được.

-Học.-Gia Phong hai tay cho vài túi quần,mắt nhắm nhưng miệng lại lên tiếng. Lớp học xôn xao đột nhiên trở nên im bặt.

Bình thường ,tần suất để gia Phong xuất hiện trong lớp học là rất ít nên ai cũng ý thức được gia thế của Gia phong ? Vì lí do gì nghỉ học nhiều như vậy nhưng vẫn không bị ý kiến? tại sao thầy cô giáo lại sợ hãi ? và tại vì sao lại đẹp trai mê người như vậy?

Trong tiết học,Thiên Di thỉnh thoảng lại bày trò.Thầy Toán vô cùng tức giận vì cô học trò mới nhưng mỗi lần định xử lí thì Gia Phong lại nhăn mặt khó chịu.Thiên Di thì vui rồi...Aizzaaaa

Lúc thì cô gấp máy bay phóng vòng vèo trong lớp,lúc thì đọc truyện rồi cười khanh khách,không thì mở nhạc " Cồng chiêng " . Cả lớp cố nín cười đến nội thương mất thôi vì phá được ông thầy khó tính này. Thiên Di thì chả mảy may gì như mọi chuyện đều không phải liên quan đến cô vậy...

-Ô ,con chim...

Đột nhiên ,Thiên Di ngó người ra cửa số,hét toáng lên. Cả lớp lại được dịp bật cười... Gia Phong đã có lúc chững lại,nhìn nụ cười tỏa nắng của cô.. Trong trái tim lại thổn thức bồi hồi... Bao nhiêu rung động.. Bao nhiêu nhung nhớ...

-Hoàng Thiên Di. Cút ra ngoài.- Thầy Toán tức giận hét lên.

-Ô thầy ơi. Bày em cút là gì đi ạ. Em không biết. - Thiên Di đứng ngay ngắn lại làm khuôn mặt ngây thơ vô cùng.

Thầy Toán không chịu được , bừng bừng cầm cặp đi về phía cửa lớp. Cô còn giả bộ làm vẻ mặt tiếc nuối :
-Ơ,thầy,thầy,thầy ơi. Sao thầy bỏ chúng con mà đi?

Hôm nay , tâm trạng của Gia Phong cũng khá hơn vì sự trở về của nó. Được thấy người trong lòng tinh nghịch,vui cười , anh cảm thấy rất ấm lòng. Nhìn Trúc Tình và Bảo Linh quấn quýt bên cô,anh chợt cười. Từ khi Thiên Di bé nhỏ của anh biến mất khỏi thế giới của anh,anh thậm chí không còn nhớ 2 người họ là ai ?

Những tiết học sau đó,Thiên Di vẫn náo loạn.. Khiến ai cũng không chịu được. Có lẽ đây là cô học trò chỉ mở miệng ra một câu đã được ghi nhớ tên trong suốt quãng đời giảng dạy của giáo viên. Tiết Văn,Thiên Di giả ngủ rồi ngáy khò khò khiến cô Văn trợn mặt phùng má , điên tiết hét tên Di ầm lên. Môn Anh văn , cô lại giở sách tiếng Pháp , môn Pháp cô lại học Anh văn. Và chỉ chưa đầy một ngày,các thầy cô ai cũng biết tới cô.

Hôm nay,thật tốt. Vì ít ra,Thiên Di cô có chút thực sự vui.. Vì người đó...đã cười.. Có phải vì cô không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#2015#teen