Chap 04 : Cuộc gặp gỡ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm qua,nó đi ăn mừng vì ngày đầu nó nhập học cùng Trúc Tình và Bảo Linh. Say sỉn. Lảm nhảm.Quậy phá. Tưng bừng. Cả ba đứa cùng dậy muộn nhưng ít ra vì sự cố gắng mau lẹ mà vẫn kịp giờ vào lớp. Nó thấy hắn đã vào lớp và nhắm mắt tựa đang ngủ. Ngồi về ghế của mình,nó đưa mắt nhìn hắn. Lôi trong balo một chiếc bánh mì ra gặm,bánh mì là thứ tiện lợi nhất cho một đứa ham ngủ,không kịp ăn sáng như nó.

- Di Di.
Ặc
Nó đang ăn thì có người đập vào vai nó khiến nó sặc. Một hộp sữa đặt ngay trước mặt nó,không ngại ngần. Nó đưa lên uống,đưa mắt nhìn hắn. Hắn cười nhẹ.
-Là fan tặng. Không uống thì cho.
-Cái tên điên này. Không thấy tôi đang ăn à.- Nó nhăn mặt nhìn hắn,không nói được lời nào dễ nghe hơn sao? Nó quay ra trách móc Tiểu Hàm.
- Chiều đi chơi với tôi chứ?-Tiểu Hàm gãi đầu,mặt vẫn đỏ lên mỗi khi nhìn nó.
-Cái gì? Đi chơi ắt sẽ ăn. Được được. Cho tôi đi ké.-Bảo Linh chen ngang ,tỏ vẻ hớn hở như chính mình mới là người nhận lời mời.
-Thôi đi cha nội. Cút về lớp. Thanh niên nghiêm túc. Chơi bời cái gì. 3h tới đón tôi.-Nó nói một lèo.
Tiểu Hàm suýt nữa thì ngã ngửa. Có ai như nó không cơ chứ? Lủi thủi về lớp. Trịnh Hoàng đứng ngoài cửa lớp,nghe thấy hết cuộc trò chuyện và cũng nhận ra nó. Chẳng hiểu sao cậu lại về chuẩn bị như cuộc vui chơi ban chiều sẽ dành cho cậu và nó.
-Mẹ ơi. Sao buồn ngủ quá vậy nè?-Nó cứ ngồi lẩm bẩm.
-Êy....-Trúc Tình dướn người gọi nó.
-Gì?-Nó ngả người vào sau ghế.
-Tao với Bảo Linh phải về nhà 2 ngày. Một mình mày ở ổn chứ?
-Gì?- Nó quay lại nhìn. Bảo Linh gật đầu mặt mếu:
- Chiều nay,bọn tớ phải về rồi.
- Buồn thế. Mà thôi đi đi,không ai níu kéo đâu.-Nó nói vậy thôi nhưng trong lòng nó buồn lắm. Căn biệt thự to như vậy,một mình nó thì biết làm gì.
Quả nhiên,trưa Trúc Tình và Bảo Linh đều không về,người của họ đã chở họ đi. Nó cứ lăn qua lăn lại trên giường,thỉnh thoảng lên facebook,lượt fan của nó ngày càng đông. Tự nhiên nhớ tới hắn,mò mẫn qua tường nhà hắn,quả nhiên hắn vẫn là một vị đế cao cao tại thượng được mọi người sùng bái.Cái tên Gia Phong này sao lại đặt tên thay thế là " Thương tâm"thế kia? Phải chăng cuộc sống đang hết sức đau lòng sao? Lắc lắc đầu. Chắc không phải đâu. Nhớ lại những thời gian yêu nhau , nó hay cãi nhau với hắn vì những chuyện vô cùng vô... duyên. Ví dụ sao không để chế độ relasionship , sao không đăng hình hay đăng tuss nhớ về nó... Và hiểu lầm xảy ra , hắn cứ nghĩ nó phản bội. Haizzz nhưng thật ra người con trai hôm đó ôm nó là ... bạn thân nó thôi mà.Ngồi suy nghĩ một chặp cũng tới 3h. Nó nghe tiếng chuông cửa,chuẩn bị đồ rồi chạy ra mở cửa. Tiểu Hàm đỏ mặt khi nhìn nó mặc chiếc đầm cam ren trông vô cùng xinh xắn.
-Lên đi.
Nó leo lên xe,nhưng cả hai không biết về sự có mặt của hai kẻ phá đám. Đến công viên trò chơi thì...
-Ô! Ai kia? Tiểu Hàm... cậu cũng đi chơi à? Đi chung đi.-Trịnh Hoàng kéo hắn đi.
Tiểu Hàm thừa biết một chuyện đều có dàn dựng nhưng cậu không muốn có kẻ phá đám.Mà sao chủ tử cũng tham gia vào việc này. Không lẽ bọn họ có ý với cô gái của cô sao.. Tuyệt đối không thể được.
-Anh Hoàng , em đi chơi với bạn. Chắc chủ tử không thích đâu.
- Sao đâu mà? Bạn cậu cũng là bạn anh.- Trịnh Hoàng cười xuề xoà rồi..- À, Di Di phải không?
- Ờ.- Một câu gỏn gọn.
- Không nhớ sao. Tôi gặp cậu ở sân bay đó.-Trịnh Hoàng tỏ ra thân quen,khoác lấy vai nó thì...
Uỵch
Nó dụi thẳng cùi trỏ của mình vào bụng Hoàng.
-Có nhớ cũng chả thân đến vậy đâu. A Hàm,qua bên đó.- Nó nở nụ cười tươi tắn,chạy về phía tàu siêu tốc.Tim Tiểu Hàm muôn ngàn hạnh phúc.
Trịnh Hoàng ngơ người về nụ cười đáng yêu đó. Hắn thong dong bước theo sau,nó lóc cha lóc chóc chơi hết trò này tới trò khác. Miệng lúc nào cũng cười. Nó cũng biết Trịnh Hoàng đã sắp xếp mọi thứ nhưng cuộc gặp gỡ này cũng rất có ý nghĩa. Cuộc gặp gỡ với Hàm giúp nó đi chơi vui vẻ. Và cuộc gặp gỡ với Hoàng khiến nó lại được gần hắn mặc dù hắn im lặng,chẳng nói một lời nào nhưng như vậy là đủ rồi-cảm giác gần bên anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#2015#teen