Chap 14: Thích gây chiến mà.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn,nó, Khánh An , Trịnh Hoàng và Trúc Tình cùng Bảo Linh đang có mặt ở căn teen. Cái căn teen tấp nập người,nhưng chả sao chỗ của hắn lúc nào cũng được đặt riêng và chuẩn bị kĩ càng. Bọn nó hưởng phúc lây luôn.. Hắn mỗi lần đưa tay ra nựng nó là bị nó lườm cho rách mắt. Vậy là cứ cúi đầu vờ tủi tủi..

-Ê.
Bọn nó ngẩng đầu lên,hắn thì tối sầm mắt lại. Họ là Thiên kim,một nhóm tiểu thư đanh đá và đầu gấu.
-Biến đi.
-Em tìm Di Di,không phải anh .- Thiên Hường nghênh mặt.
-A. Nhìn cậu quen lắm nha..-Nó nói,hai mắt sáng ngời, Thiên Hường nhếch môi cười kiểu như cô là người nổi tiếng rồi...-Hình như chưa gặp bao giờ.
-Sặc... Hahahah -Trịnh Hoàng cười chảy nước mắt.- Di Di, em đúng là tuyệt vời nha.
-Mày dại rồi đó cô bé? Đó là Thiên Hường, hot girl Paradise.- Cẩm Ly theo sau.
-Khôn 3 năm, dại một giờ.Thôi thì...dại trước...khỏi chờ 3 năm.-Nó vờ thở dài. Cái gì chứ đối đáp , ai bằng nó được.- Được rồi. Coi như chị cao cao tại thượng đi.
-Mày cũng biết lí lẽ đó.- Thiên Hường cười cợt.
-Vậy tôi hỏi chị một câu nha.-Nó nghiêng người,chiếc ghế quay lưng về phía hắn,cảm tưởng như nó đang dựa vào lòng hắn vậy,hai tay đan vào nhau như thể đắc thắng.- 1 năm có 365 ngày, vậy 1 ngày có bao nhiêu năm ?
Cả căn teen nín thở chỉ còn nghe tiếng nhóm nó cười cợt. Thiên Hường tím mặt. Cô thừa biết không thể dùng lí lẽ với nó được.
-Im đi. Mày nên biết tao là đứa muốn gì được đó. Nhìn mặt trời không thấy loá vì tao có sức mạnh phi thưởng.-Thiên Hường đang tâng bốc bản thân lên một tầm cao mới.
-Nhìn thẳng mặt trời mãi không thấy lóa .... là hội người mù 100%.-Nó gật gù.
-Hắc hắc..-Hắn phá lên cười.
Thiên Hường cảm thấy lòng tự trọng của mình đang bị chà đạp,tay tóm lấy cổ nó,kéo lên:
-Im đi,con chó.
-Một điều nhịn là chín điều nhục.Tôi sống đều có mục đích . Hình như các người sống chỉ để được chết một lần nhỉ?-Nó lạnh giọng,tay đưa lên gỡ tay Thiên Hường ra khỏi cổ áo mình.Đến lượt nó tấn công.- Nghe nè. Cô nói gì. Hot girl hẳn là đẹp lắm ha. Không phải người đàn bà nào cũng đẹp và không phải người đẹp nào cũng là đàn bà . Và..Không có người phụ nữ xấu, chỉ có người phụ nữ ... không đẹp.-Nó phá lên cười,có lúc nào là thôi đùa cợt đâu.
-Di Di. Ngoan. Về chỗ ăn đi.- Khánh An lên tiếng.
-Khánh An. Sao anh lại theo con hồ li này?- Cẩm Ly ngạc nhiên,nãy giờ không chú đến.
-Thì đã bảo nó là hồ li mà.-Thiên Hường cười cợt.
-Câm miệng lại đi. Biết đâu bất ngờ,mai lên bàn thờ ngắm gà nude.- Hắn gằn giọng. Cái quỷ gì thế này? Hắn bị lây bệnh đùa cợt của nó rồi.
-Haha .Nghe nè Hường Củm,Tôi Không Giả Tạo Để Ra Vẻ Thanh Cao... . Tôi Là Cáo Và Đôi Khi Còn Bố Láo Hơn Cả Hồ Li .-Nó đứng lên, nhìn thẳng vào mắt Hường.-Muốn gì nói lẹ.
-Tốt nhất mày nên biến khỏi cái trường này trước khi...
-Thật đáng tiếc. Tôi không thích nói những lời vô nghĩa với chị. Đưa số điện thoại,tôi nói với phụ huynh chị cho khoẻ.-Nó than thở,kiểu như không muốn nói chuyện.
-Mày tưởng tao không dám đưa à?-Thiên Hường cười khẩy.
-Thì đọc đi.-Nó đưa tay,hắn đặt điện thoại mình lên tay nó còn nhắc nhở đừng lưu chớ số bẩn là hỏng điện thoại khiến Thiên Hường trợn mắt nhìn.
-012xxxxxxxx
Nó gật gù nhấn theo,rồi nheo mắt nhìn:
-Tưởng Vietel chớ Vina gọi tốn tiền lắm..-Nó bật cười rồi nhét điện thoại lại vào túi.
Thiên Hường tối tắm mặt,đưa tay ra tát nó. Mọi người đều đứng hình,hắn trợn mắt giận dữ ,một vết máu hiện trên môi nó. Khánh An siết chặt tay. Trịnh Hoàng,Trúc Tình cùng Bảo Linh nhói tim,ánh mắt căm giận . Nhưng tất cả đều thay đổi khi thấy màu mắt nó đang chuyển sang màu bạc. Lạ thường.
-Di Di. Đừng làm Linh sợ. Bĩnh tĩnh đi.- Bảo Linh đứng phắt dậy.
Phập
Thiên Hường bị nó bóp cổ dúi vào tường. Nhìn nó thật đáng sợ, chỉ còn tồn tại vẻ lạnh lùng và nhẫn tâm. Nó nghiến răng:
-Câm miệng mày lại. Tao không đơn giản như mày nghĩ đâu. Thử đi. Mày còn phải chơi với tao dài dài.
-Mày...- Thiên Hường run cầm cập.
-Tao chắc sẽ giết mày được đó.-Nó hét lên,siết chặt tay. Nó tức giận.
- Bảo bối. Thả tay ra. Nghe anh đi.-Hắn ôm lấy nó,một tay tháo nhẹ tay nó ra,nó trở thành một người khác,ngoan cố tóm lấy kẻ thù của mình không buông. Cả căn teen náo loạn. Nó trở nên đáng sợ khi ai đó đụng vào người nó. - Ngoan đi,anh thương.
-Hức hức...-Nó nhìn hắn,ánh mắt dịu đi,chuyển về màu xanh bình thường. Nó ngất trong vòng tay hắn.
Thiên Hường được nhóm bạn của mình kéo chạy đi. Nó thật đáng sợ.

Hắn lắc đầu nhìn Trịnh Hoàng,Trịnh Hoàng đang tái mặt vì sự nổi giận của nó nhưng điều gì khiến mắt nó biến đổi nhanh như vậy chứ. Trúc Tình cũng hoảng hốt không kém,hai mắt đang trân trân nhìn về không gian trước mặt. Có chút gì đó đau đớn. Bảo Linh :

- Anh Phong. Anh bế nó xuống phòng y tế nghỉ ngơi đi.
Hắn gật đầu,bế nó , hai tay ôm như vật báu. Đôi chân lại bước đi,mọi người rẽ lối. Khánh An định lao theo nhưng Bảo Linh giữ lại,lắc đầu. Trịnh Hoàng lại cười buồn , yêu một người là sai sao? Cậu cũng muốn bên nó,chăm sóc nó, yêu...thương nó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#2015#teen