Chap 15 : Tiểu Hàm trở về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nắng le lắt đến khó chịu,học sinh đã vào lớp cả. Chỉ có Trịnh Hoàng và Khánh An cứng đầu không chịu lên lớp,sau khi ăn xong liền đi ngay xuống phòng y tế. Bảo Linh giữ tay Trúc Tình chưa bao giờ thấy Bảo Linh nghiêm túc như vậy. Hơi buồn,nhưng Bảo Linh cũng đã hiểu được quan hệ của bốn người đó.

Cạch
Hắn ngước lên nhìn,sau đó lại hạ ánh nhìn thong thả xuống nó. Hai tay vén mái tóc rối rối vì kẹp rối của nó. Trong lòng hắn chợt cười " Con nhỏ lười biếng. Chăm sóc bản thân cũng lười làm".Trịnh Hoàng nhìn nó ,kéo ghế ngồi xuống bên cạnh,ánh mắt vô ưu. Khánh An dựa lưng vào tường:
-Cậu có làm gì Di...
- Ê, cô ấy là người yêu tôi nha. Tôi làm gì chả được.-Hắn thật mắc cười. Thường ngày thì lạnh lùng ít nói nhưng ai đụng tới nó là hắn đấu tranh tới cùng à.

-Người yêu thôi mà. Đã kết hôn đâu.-Khánh An nhàm chán nói.

Hắn định phản bác lại thì nghe tiếng nó rên,liền chú tâm vào nó ngay. Tay vòng qua eo nó,mắt chăm chú nhìn... đợi chờ nó tỉnh giấc. Nó chóng mặt,khó nhọc mở mắt nhưng mọi thị bị xáo trộn,mọi vật mờ mờ ảo ảo đến đáng ghét.
-Cái mẹ gì vậy?
Nhíu mày:
-Nhắm mắt lại rồi hẵng mở mắt ra.
Nó đột nhiên làm theo,mọi thứ đã ổn hơn. Khi nó phát giác được hai nam sinh kia đang nhìn chằm chằm nó như muốn ăn tươi nuốt sống. Nó vờ giật lùi người,lấy chăn che người:
-Ê,định làm gì mà nhìn " dê " thế?
-Hả?-Cả Trịnh Hoàng và Khánh An trố mắt ra nhìn. Nó thật là rất biết làm người ta sốc mà.
Hắn bật cười,đưa tay véo má nó,lấy mặt mình cọ vào mặt nó,nhột nhột.
-Anh ở đây thì ai dám " dờ - ê " em.
-Anh mới dê đó.-Nó đẩy mặt hắn ra,miệng cười ngặt nghẽo.
Cái cô này,thật hết nói nổi , lãng mạn vậy mà.
-Cười nè. Anh cho em cười luôn.-Hắn cười vang,đưa tay thọc lét nó.
-Không. Á... Bỏ ra. Huhu . Trịnh Hoàng, Khánh An...- Nó cười không ra cười,khóc không ra khóc,mếu máo tới tội nghiệp và lập tức hắn được hai người họ giữ cả hai tay lôi ra.Nó lè lưỡi trêu chọc nó,núp mặt sau lưng Trịnh Hoàng.Hắn hùng hổ tới kéo nó nhưng...
-Di Di...
Mọi ánh mắt nhìn ra phía cửa. Hắn nhăn mày khó chịu Tiểu Hàm trở về lại suốt ngày lôi nó đi chơi. Thời gian đâu cho hắn chứ?Khánh An không biết cậu nam sinh đó là ai nhưng có vẻ làm nó rất thích thú. Trịnh Hoàng tối đen mặt,từ bao giờ cậu có nhiều tình địch thế chứ. Nó hí hửng chạy tới,tay ôm lấy cánh tay Tiểu Hàm.
-A Hàm,cậu ngồi đây đi.
-Cậu đi có mệt không?
-Ủa mà vali đâu...
-Thôi đi nàng ơi. Hỏi thăm tôi hay hỏi thăm cái vali của tôi vậy trời. Tớ có mua quà cho cậu rồi . -Tiểu Hàm thừa biết nó , làm gì có ai khiến nó nói chuyện nhẹ nhàng một cách tử tế cơ chứ.
Nó ngồi bên cạnh Tiểu Hàm líu lo mọi chuyện , Hàm thì nở nụ cười tươi tắn. Làm việc mệt mỏi , được về nhìn nó như thế này thì cảm giác mệt mỏi bay hết đi. Hàm đột nhiên đưa tay ôm lấy nó :
-Di,mình nhớ cậu.
Không chịu được mà,dù biết Hàm là con gái nhưng mặt hắn đang tối đen lại. Hai mắt trừng trừng gián vào người Hàm.
-Hàm,mau cút ra khỏi người vợ tôi.-Hắn gằn từng chữ,tưởng như nuốt gọn lấy cô nàng Tiểu Hàm bé bỏng.
-Hán Phong,anh kì quá. Hàm đi lâu ngày mới về mà.-Nó mực mực giữ tay Tiểu Hàm lại.
- Không biết. Em thả tay ra ngay. Anh không biết.-Hắn ngồi phịch xuống gường.
-Ế,anh ghen với cả con gái sao?-Nó với ánh mắt gian manh đi lại gần về phía hắn.
-Ờ.-Cụt lủn.
-Trời ơi,mất hứng quá đi.-Nó đưa tay cốc đầu hắn. Hắn định sừng cồ lại nhưng thấy nó ngồi lọt thỏm vào lòng mình thì cũng nguôi giận,đưa tay ôm lấy nó.Nó móc điện thoại nhắn tin cho Trúc Tình.
-Nhắn cho ai đó?-Hắn ngó người nhìn.
-Người yêu.-Nó hếch mặt , giấu điện thoại.
-CÁI GÌ?- Hắn nhăn nhó.-Cái cô gái này thật liều mạng mà....
-Trúc Tình đó ba nội. Kêu nó dẫn Bảo Linh xuống. Xem nào , hôm nay , Tiểu Hàm về. A Hàm, cậu định dẫn bọn tớ đi đâu chơi.
Đó,biết ngay mà. Hắn trừng mắt nhìn Hàm. Sao cô gái này lại quyến rũ nó như vậy chứ? Chỉ cần nhắc tên Hàm ra , nó lập tức bắn đi thay đồ để đi chơi với Hàm. Phấn khởi. Hàm tránh ánh nhìn của chủ tử,gượng cười nhìn nó. Nó lại hành cậu đi đâu đây? Khóc không nổi mà...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#2015#teen