Chap 16: Đàm đạo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rồi xong biết mà, nó phải làm sao tiêu xài bạc triệu của Tiểu Hàm mới vừa lòng. Tụi nó đang uống trà đàm đạo. Một khung cảnh hết sức nên thơ,nó ngồi bên hồ cá,đưa mắt nhìn ra ngoài. Bên kia là cả một cánh đồng cỏ lau,thổi thành một hàng theo chiều gió,nó chợt nhớ những lúc mẹ bế nó lên đồi cỏ. Cảm giác đó thật thoải mái.Hắn đang nghĩ ra cái gì trêu nó mới được .

-Ê,mập lùn.
Nó nhăn mày quay mặt lại:
-Mập đẹp,ốm dễ thương,lòi xương dễ mến.Cao sang ,lùn quý phái chớ bình thường như ngươi thì thấy ghê.
-Cái con nhỏ này...-Hắn vươn người tóm lấy nó.
-Đó,thấy chưa? Xấu tính thật mà. Không nói lại được là dùng vũ lực.-Nó lắc đầu,tỏ vẻ uyên bác.
-Hừ...-Hắn buông nó ra,mắt lườm lườm.
Tiểu Hàm rót trà cho nó nhưng nó đón lấy , muốn tự tay rót cơ. Trịnh Hoàng đợi nó rót mà muốn khát khô họng mất mà hương trà thơm lắm lắm.
-Nhanh lên đi em ơi.
-Muốn nhanh thì cứ phải từ từ.-Nó liếc nhìn rồi cười nhẹ,tay tiếp tục rót trà.Ôi trời . Nhanh - từ từ.....
-Hồn nhiên lạy? Em không biết nhiều người đợi bình trà của em à.-Khánh An bật cười.
-Hồn nhiên như con điên.-Hắn chêm vào.
-Cái ông già này.. IM MIỆNG ĐI. -Nó hằn học nhìn hắn.
-Anh mà già á?-Hắn trợn mắt nhìn nó,ngón tay chỉ về phía mình.Không tin vào những gì tai mình nghe được mà hỏi lại?
-Ừ. Già như trái cà.Ngu ngơ như bò đội nón.Ngu như con cóc,ngốc như con milu-Nó chắc nịch ,có đôi chút nhí nhỏm làm cả nhóm bật cười.
-Nè nha. Em quá lắm nha. Thấy anh chiều là được nước làm tới.-Hắn khoanh tay trước ngực.
-Vậy bỏ em đi.-Nó nhún vai,đặt bình trà xuống sau khi đã rót xong cho tất cả.-Trái tim em chỉ hai lần mở cửa. Đón anh vào và tống cổ anh ra.
-Cái cô này..-Đúng là không nhịn không được mà. Hắn thở hắt ra,tay quặp cổ nó vào lòng hắn.-Không bỏ. Nhất định không bỏ. Không bao giờ bỏ. Không không không không bao giờ.

Trúc Tình bật cười,Gia Phong trở nên thật trẻ con . Tất cả là nhờ nó làm hắn thay đổi. Ai cũng trầm trồ về tài đối đáp của nó,có vần ghê cơ. Nhưng ai mà hờn nổi nó , chỉ cần mình hờn thật là nó sa vào lòng thế này này,hai tay giơ ôm ôm như đứa trẻ,hỏi thử ai mà giận cho nổi.Bảo Linh thì rất ghét những nơi thanh tịnh thế này,nó cứ bình yên đến khó chịu,con nhỏ chỉ thích đến nơi nào có đồ ăn và đồ chơi thôi.
-Trời,sao không vào lớp mà ra đây chi trời? Bỏ mất một buổi học.
-Thầy nói chuyện học hành là chuyện cả đời nha mày. Bởi vậy, bữa nay không học thì bữa khác học. Chuyện cả đời mà. -Nó lí luận,quay sau hắn-Đúng không anh?
-Với lại học,học nữa,học mãi... hộc máu.-Hắn theo lí nó.
-Giờ em mới hiểu sao hai người là một cặp rồi.-Bảo Linh ôm đầu,mỉm cười quay sang Trịnh Hoàng.-Anh Hoàng,anh thấy vị trà ở đây thế nào?
-Chả hiểu sao . Anh thấy thơm hương sen.-Hoàng nhún vai.
-Do phòng bày mấy chậu hoa sen kìa cha nội.-Trúc Tình không ngại đánh vào đầu anh.
-Cái cô này...-Hoàng sừng cồ.
-Yêu nhau lắm cắn nhau đau.-Khánh An thở dài,lắc đầu,đưa tách trà lên miệng nhâm nhi.
-ANH NÓI CÁI GÌ?-Trúc Tình hét lên.
-À,từ từ.... Thiên Di , cậu giỏi tiếng Anh lắm mà. Sao bài Anh cậu chỉ được 2 điểm.... - Bảo Linh giải thoát cho hai ngườicnhíu mày không tin nổi.
-Ừ, tớ cũng thấy lạ đó.- Nó cũng theo dòng.
-Sao mà lạ?-Khánh An hỏi.
-Em viết gì mà 2 điểm?-Trịnh Hoàng chêm vào.
- Em viết là Hoàng Tử hỏi " Can you speak Vietnamese?" Công chúa trả lời là " Sure" .Thì đó hai người đó biết tiếng Việt thì em viết tiếng Anh làm gì?-Nó ngây thơ.
-Sặc..-Tiểu Hàm nghe xong sặc trà. Khánh An cùng mọi người nghe xong ôm bụng cười. Như nó thì cho 0 điểm và bắt làm lại bài thì đúng hơn. 2 điểm là hên rồi.
-À, hay cậu kể chuyện anh Gia Phong tỏ tình với cậu đi.-Bảo Linh hào hứng.
-Cái hồi đó đó,ta nói ảnh đầu gấu sợ,hôm đó gọi tớ ra bờ sông , hét lên " Làm bạn gái anh nha." Giật mình sợ quá , tớ gật đầu cái rụp.-Nó nhún vai,kể chuyện lãng nhách.
-Hahahaha -Tiểu Hàm bật cười.-Thật á?
-Đùa thôi.- Trời ơi,một câu nói của nó làm Hàm muốn độn thổ mà hết muốn cười .
- Thật ra là sao?-Trịnh Hoàng cũng tò mò màn tỏ tình của người đạo mạo như hắn lắm.-Tặng hoa,gấu hay ...
-Là em tỏ tình.-Nó đỏ mặt.
-Sao? Em á?-Khánh An thốt lên.
-Không phải. Do ảnh bảo là em từ chối ảnh rồi nên phải làm sao để ảnh yêu lại.-Nó xua tay.
-Sao? Em từ chối á? Vậy em tỏ tình ra sao?-Khánh An gặng hỏi.
-Cái anh này..-Nó hét lên,giấu mặt vào lòng hắn.
-Kể đi anh.-Trúc Tình năn nỉ.
-Ờ thì hôm đó,Di đứng trước mặt anh vậy nè. Hỏi anh " Anh có muốn ăn đấm không?" . Có ai ngu gì mà trả lời có. Xong , Di nói " Thế yêu em đi. Không yêu đấm phát chết luôn". Thấy chưa? Màn tỏ tình lãng....xẹt , kinh khủng khiếp,dã man rợ hết sức.-Hắn bật cười nhớ lại,không biết ai mới là đầu gấu đây.
Hôm nay hội bàn đào thật đông vui mà. Nhất là những câu chuyện về nó,những câu nói thản nhiên cũng làm họ bật cười. Quả là một ngày nắng đẹp nếu trước đó không có sự quấy nhiễu của đám người kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#2015#teen