Chap 20: Trục trặc ở lễ hội trường Paradise

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa mới bước vào cổng trường,nó đã nghe thoang thoảng về cái mùi " lễ hội " . Nó không thích tí nào cả cũng chả có hứng thú cho lắm... Lễ hội thì chắc chắn có khiêu vũ rồi nhưng từ nhỏ tới giờ nó ghét nhất là múa máy mà...

-Ờ đó,tao quên mất hôm nay là kỉ niệm 33 năm thành lập trường.-Trịnh Hoàng lên tiếng.
-Em cũng quên.-Tiểu Hàm gật gù.
-Chắc là nhiều đồ ăn lắm..-Bảo Linh cười híp mắt,đi sau Trịnh Hoàng cùng Trúc Tình.
-Ở đó có nhiều trò chơi thú vị lắm đó... Là một buổi tiệc thâu đêm...-Khánh An cười nhẹ nhìn nó,hắn nhìn thấy liền kéo nó về sau lưng mình,nhếch môi bỡn cợt.
-Chả muốn đi gì cả.-Nó lắc lư tay hắn.
-Tại sao vậy? Buổi tiệc hẳn rất đông người và vui vẻ.-Bảo Linh nhìn nó,cả bọn đi vào lớp.
-Tớ chả thích. Đông người với cả vui vẻ gì. Tiệc tùng mệt mỏi.-Nó chu mỏ.
-Tại sao chứ? Ai chả thích lễ hội?-Bảo Linh chớp mắt nhìn.
-Mày có biết con gì hay hỏi " tại sao " không?-Nó nhăn mặt rồi giãn ra,nở nụ cười đến là...đểu

Mời Bạn Đọc Tiếp Tại Trang :

-Không.- Bảo Linh đáp. Em ngây thơ quá.
-À,để tao nói cho,đó là con chó.-Nó gật đầu tỏ vẻ chí lí.
-Ủa? Tao tưởng con heo chứ.-Bảo Linh nhanh nhảu.
-Con chó mà.-Nó chắc nịch.
-Tại sao? -Bảo Linh ngây thơ.
-Hahahahahaah ..-Trịnh Hoàng bật cười,Khánh An cùng hắn nhìn nó,lắc đầu,nghịch quá. Trúc Tình bật cười , nói nhỏ vào tai Bảo Linh.
AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAaa. DI DI. CẬU DÁM BẢO TỚ LÀ CON CHÓ SAO?
Tiết học cứ trôi qua lặng lẽ,nó thì ngủ gà ngủ gật thỉnh thoảng đập mặt vào lưng hắn. Hắn thì nhìn lên bảng,không thì quay lại trêu chọc nó rồi quay lên,mỗi lần như vậy nó lại gầm gừ vài tiếng rồi tiếp tục vào sự nghiệp cao cả là... ngủ.
-Trúc Tình,dò bài.
-Ơ,dạ.-Trúc Tình hoảng hốt,hôm qua sinh nhật nó,ai mà thèm học nhưng cô Hoá là người bất trị,lần này chết chắc. Trúc Tình đưa mắt cầu cứu,hắn thì nói chuyện với Trịnh Hoàng,nó thì chơi caro với Khánh An,con nhỏ Bảo Linh nhắc bài nhưng cái miệng phúng phính đang nhai bánh thì ai mà nghe thấy chứ. .. Vậy là Trúc Tình bị phạt quét dọn 3 hôm. Vừa mới hết tiết,Trúc Tình than ngắn thở dài nằm ườn ra bàn:
-Bao giờ tôi với hết khổ đây..
Nó thấy thế,cùng mọi người quay lại nhìn:
-Sau này sẽ đỡ hơn.
-Ý cậu là tớ sẽ không bị dò bài nữa.-Trúc Tình nắm lấy tay nó,cô cho rằng những lời nó tiên đoán thường đúng đến 70% nên sung sướng .
-Không,vì cậu sẽ quen thôi.Hắc hắc...-Nó che miệng cười.
-Cái con này..-Trúc Tình gầm gừ.
Trường thông báo tiết học buổi chiều sẽ được nghĩ để học sinh chuẩn bị cho lễ hội tối nay. Thay vì nghĩ mình sẽ mặc gì? Làm gì? Sẽ như thế nào trong lễ hội đó thì nó chỉ nghĩ tới việc đi chơi.
-Eey,Tiểu Hàm ơ...
-Gì đó?-Tiểu Hàm nghi vấn nhìn nó.
-Tối đi chơi đi.-Nó nháy mắt.
-Lễ hội trường.-Hàm đưa mắt nhìn hắn.
-Thôi,về nhà em chơi rồi tính.-Trúc Tình cười xuề xoà kéo cả lũ về căn biệt thự.
-Mẹ ơi,thoải mái quá.-Nó lao ầm ầm vào nhà,nhảy phóc lên cái ghê sopha rồi nằm ườn ra,tay chỉnh điều khiển xem TV.
-Tháo cặp ra em.-Hắn nhẹ nhàng gỡ cặp dùm nó.
Khánh An , Trịnh Hoàng cùng Trúc Tình phụ trách bữa ăn trưa. Trong khi Trúc Tình và Bảo Linh đã thay đồ và chuẩn bị cơm nước xong xuôi thì nó vẫn trong bộ đồng phục cười ha hả ở phòng khách.
-DI DI,thay đồ rồi ăn cơm.-Trúc Tình hét lên.
Im lặng.
-DI DI...
Im lặng
Lần này,Trúc Tình điên tiết,tay cầm chiếc chổi lông gà tiến về phòng khách... Tự nhiên mắt nó nháy liên túc,lại ngửi thấy mùi khét khét,đưa mắt nhìn và bỏ chạy...
-Á. Tớ đi đây.
Hắn bật cười,đúng là đồ con nít mà.Ở dưới nhà,bọn hắn đang bàn bạc sẽ làm gì và sẽ ăn mặc như thế nào.Sôi nổi.... Cho đến khi..
-Ế,ai cho ăn trước á..-Nó chạy xăng xăng từ trên tầng xuống. Dễ thương quá... Nó mặc một bộ jum hình con mèo trông quá là...dễ tương.
-Ai ăn chứ?-Khánh An lầm lì,lúc nào cũng chỉ nghĩ xấu về người khác.
-Cái anh này... -Nó lườm hắn,đưa tay cốc đầu hắn,nhéo má hắn. Trong lúc nó trên tầng,hắn vừa ngồi nghe chuyện vừa gỡ thịt cho nó..Sao mà cảm tưởng nó như em bé không biết làm gì vậy trời...
-Em yêu,sau này lấy em,em có đánh anh không đó?-Hắn xoa đầu,kéo ghế cho nó ngồi,nhăn mặt. Có cần thẳng tay vậy không? Được yêu chiều vậy mà...
-Không bao giờ.
-Thật chứ?-Hắn nghi hoặc.
-Thật.
-Em không được nói dối hay thất lời đâu đấy.-Hắn nghe nó nói nhưng cũng chả dám tin.
-Ăn đi. Đã bảo em nói thật cơ mà. Cứ hỏi mãi,bực lên lại đánh cho vài cái nữa giờ.-Nó vừa nói,vừa gắp đồ ăn cho hắn.
Đó,ừ thì không bao giờ đánh anh... Khánh An lắc đầu cười,Trịnh Hoàng mây đen trước lời nói của nó.. Em có thật không biết là mình rất sốc óc người không hả Di?

Tối đến

Hắn qua nhà rước nó đi,Trúc Tình và Bảo Linh sẽ đi chung xe đến đó trước vì hắn biết đời nào nó dễ dàng chịu đi. Nó không chịu đi,ôm lấy chiếc giường,lăn qua lăn lại:
-Đi cho vui.-Hắn giữ người nó.
-Không.
-Em không đi lỡ ai cướp anh thì sao?-Hắn nghiêm mặt.
-Anh không đồng ý thì đố ai...-Định dụ nó sao,nằm mơ.
-Sao em lại không thích đi?-Hắn véo mũi nó.
-Tại không thích.- Một câu trả lời thật thích đáng.
-Đi với anh,một lần này.-Hắn nhìn nó,hắn là hội trưởng,không đi không được,nhưng không lẽ lại để nó một mình ở nhà,không yên tâm cũng không can tâm.
-Ư..-Nó chu miệng.
-Đi nha.-Hắn kéo nó vào lòng.
Cạch
Trúc Tình bị Bảo Linh kéo vào trong phòng nó,Trúc Tình đêm nay thật thanh khiết với chiếc váy dài màu trắng,lắc đầu nhìn Bảo Linh trong bộ váy xoè cam chứ A.Bảo Linh quay một vòng rồi nhìn nó:
-Di Di.Di ơi,trông tớ thật béo và xấu nhỉ...Cậu cho tớ lời nhận xét đi.-Nói vậy thôi chứ Bảo Linh đang cười toe toét,cố tình nói xấu mình để nó an ủi mà khen một tiếng nhưng ai ngờ nó phán xanh rờn.
-Ừ. Thị lực của cậu thật là tốt.
-Sặc.Hahaha-Trúc Tình bật cười,kéo tay Bảo Linh đi trước khi Linh nổi điên.-Ai bảo cậu ăn cho lắm vào. Anh Phong,Di Di,bọn tớ đi trước đã...
-Á... Đợi tớ làm thịt Di Di đáng ghét đã...-Bảo Linh hét lên,trừng mắt ấm ức nhìn nó khi bị lôi đi.
-Thì cậu bảo thế còn gì.-Trúc Tình lẩm bẩm...
-Hahaha.--Nó ôm bụng cười,hắn nhéo mũi nó.
-Em chỉ được cái chọc tức người khác là giỏi. Đi thay đồ rồi đi với anh đi..
-Ư...-Nó úp mặt vào chăn....

Trường Paradise trở nên tấp nập hơn bao giờ hết,những chiếc xe hạng sang đổ ập đến. Hôm nay là dịp cái vị tiểu thư và công tử được dịp khoe mẽ vẻ ngoài và gia thế của mình . Tất cả đều lóng lánh,long lanh một cách sang trọng. Ở kia,nụ cười khiếm nhã,chỗ thì cười chế giễu,chỗ thì lại hahaha ... Đèn chiếu sáng ngập sắc màu. Họ vui chơi ,ăn uống... Trúc Tình ngẩn người trước bộ dạng bảnh bao của Trịnh Hoàng,đỏ mặt quay đi đằng khác. Mọi chuyện trở nên hào hứng hơn khi có sự góp mặt của ca sĩ teen đình đám Hoàng Hà Khánh An . Phong độ của cậu ta khác hẳn những lúc bên cạnh bọn nó,ở đó,chỉ có sự cô độc và lạnh lùng.. Đến giữa bữa tiệc mà cũng chả thấy hắn xuất hiện. Biết bao nhiêu cô gái sắm sửa chỉ để được để mắt lại thất vọng nhưng...

-Gia Phong..-Trịnh Hoàng hứng khởi,tay đưa ly lên như vẻ đón chào.
Phóng viên nghe vậy liền chĩa ánh đèn và máy quay về phía đó,Gia Phong đi với nó và điều thật mắc cười là... nó không chịu mặc váy dù nó mặc váy rất đẹp. Khánh An , Tiểu Hàm ngây người nhìn nó trong bộ hip hop phá cách. Chiếc áo rộng thùng thình thêm chiếc quần thụng toàn dây xích.Tai đeo bông hình đầu lâu,cổ đeo dây chuyền bản bự. Cảm giác như một cô nàng phá cách. Quả nhiên bạn gái Gia Phong không phải người tầm thường.
-Tưởng em không đến...-Khánh An đưa ly rượu cho nó.
Nó bĩu môi,đưa tay ôm lấy cánh tay hắn. Hắn năn nỉ nó mãi mới được đó. Hắn cười nhẹ,đưa tay vỗ vỗ nhẹ lên tay nó ,ánh nhìn ấm áp.Nhưng rồi cũng mỗi đứa một nơi,Trịnh Hoàng cùng Khánh An đi chơi bắn súng, Bảo Linh đi ăn,Trúc Tình cùng Tiểu Hàm ngồi uống caphe. Đâu ai như hắn,cứ phải kè kè bên nó mà nó đi hết nơi này tới nơi nọ,bao nhiên ánh mắt đổ dồn vào. Nó thì thản nhiên , khoác tay hắn đi. Hết ăn uống rồi chụp ảnh. Ôi mơ ước của bao người...
-Mời quý vị tập trung ở hội trường.
Loa thông báo nhắc nhở tập trung,tụi hắn đứng một góc nhâm nhi ly rượu thỉnh thoảng nói cười. Hắn lúc nào cũng để ý tới nó,rời mắt không lâu lên sân khấu rồi lại quay sang nó. Thiên Hường cũng đàn em đột nhiên kéo đến:
-Ê..-Thiên Hường nhếch môi chạm nhẹ vào nó nhưng bị hắn hất ra.-Dám thi với tụi này không? Hát.
-Gì?- Bảo Linh hét lên.-Thiên Di làm gì biết hát. Điều đó ai chả biết.
-Không dám sao?-Cẩm Ly nhếch môi.-Vậy mà cũng xứng với anh Phong sao?
-Đúng là ép người.-Tiểu Hàm đã được ân huệ nghe nó hát và cô không bao giờ muốn nghe thêm nữa.
-Hừ...-Trịnh Hoàng bực dọc ,quay mặt về phía khác.
-Không nói nhiều. Cô không lên hát sau tiết mục của chúng tôi thì cô thua rồi. Cô không có tài năng gì khiến tụi này chấp nhận bỏ cuộc mà ngừng theo đuổi Đế vương.-Thiên Hường gằn giọng mạnh rồi uốn éo đi vào cánh gà chuẩn bị cho tiết mục của mình.
-Sao giờ? Không lẽ để tụi đó qua mặt mình.-Bảo Linh sốt sắng.
-Quá đáng ghét mà.-Trúc Tình chêm vào..
Bọn họ ai ai cũng lo lắng,Bảo Linh hét lên,bực dọc nhìn đám người nhảy nhót trên sân khấu . Nó thì tỏ vẻ bình thường,thậm chí còn vỗ tay cho nhóm Thiên Hường trong khi bọn họ đưa ánh mắt chế giễu nhìn nó.
-Con này, mày cứ thế mà được à?
-Chứ tao phải làm sao?-Nó nhăn mặt.
-Mày lo hát hò đi.-Trúc Tình thở dài.-Kiểu này mua bông nhét tai.
-Hứ..-Nó bực tức đi vào cánh gà. Hắn liếc nhìn Bảo Linh sắc lạnh rồi đi theo. Bọn nó chỉ biết thở dài đợi Thiên Hường ra mà cười vào mặt...
-Tiếp theo là tiết mục của Di Di-bạn gái Đế vương...
Nghe xong lời giới thiệu,nó xịu mặt.
-Được không?-Hắn cúi xuống nhìn nó.
-Thơm.-Nó đưa tay chỉ vào má.
Hắn đưa môi thơm nhẹ vào má nó,khẽ cười,đưa tay xoa tóc nó.
-Chúc em may mắn.
Mọi ánh nhìn đều dõi theo từng bước chân của nó. Nó cười tự nhiên,mọi người đến đau tim. Nó có coi lễ hội này là trò đùa hay không mà lên một lúc chỉ nhìn xung quanh rồi cười. Thiên Hường tự đắc,bọn nó thì đến đen cả mặt với nó. Không biết hát thì đừng lên còn đứng đó cười. Haix Hết nói với nó mà. Nó bật cười,nói:
-Chờ lâu lắm phải không? Tôi thử hỏi mọi người có thể nhẫn nại thêm bao lâu nữa chứ? Mà thôi,nên hát. ĐI BỤI.
Nó xướng tên bài hát lên,nhạc bắt đầu. Cả khán phòng náo loạn,từ bao giờ công chúa lại rap những bài đường phố và khuấy tung không khí thế này. Nhiều người rap theo. Có người huýt sáo. Có người la hét. Nó cười rạng rỡ. Trịnh Hoàng,Khánh An cùng Tiểu Hàm nhún người theo dòng beat. Trúc Tình hoang mang nhìn Bảo Linh . Hắn bật cười. Nó hát thì dở thật đó nhưng với cái tài cãi leo lẻo của nó thì rap hay vô đối.
-Thêm bài nữa đi..
Nhiều ý kiến yêu cầu nhưng nó chỉ cười,đưa mắt nhìn Thiên Hường.
-Cô sai rồi. Đấu với tôi nghĩa là đấu với vợ Đế vương. Hahaha -Nó tếu táo gây cười,Thiên Hương nắm chặt tay tức giận bỏ đi.
-Giỏi lắm.-Hắn xoa đầu nó.
-Cảm ơn anh.-Nó cười xoà,ôm lấy hắn.
Mọi người chạy vào trong tán thưởng nó,khen nó còn ôm lấy nó vì tự hào. Trúc Tình và Bảo Linh lại bị gọi về nhà,Trịnh Hoàng cũng vậy,có lẽ lại đề cập đến chuyện hôn ước. Khánh An thì đi chạy show. Tiểu Hàm buồn quá cũng trở về nhà. Nó đột nhiên đau bụng,hắn theo nó đến nhà vệ sinh.
-Sao không đó?-Hắn lo lắng.
-Đứng yên ở đây. Kẻo lạc.-Nó ôm bụng,đau nhưng cũng cố tình chọc hắn cho được mà.
-Em..
Hắn chưa kịp nó , nó đã đi vào trong. Hắn đứng trước nhà VS nữ chờ nó nhưng mãi nó chẳng ra. Gọi cũng chẳng thưa. Lo lắng quá đi. Biết không có người bên trong nên hắn đã xông vào.
-Di Di. Em ở phòng nào?
-Số 5.-Nó nhí nhí đáp.
-Ổn không?-Hắn gõ cửa.
-Không.-Nó mếu máo.
-Em bị sao?-Hắn lo lắng.
-Cô bé của em đến ngày . Anh có thể mua dùm em...-Nó đỏ mặt,ấp úng.
-Mua gì?-Hắn hỏi.
-Thứ có cánh í.-Nó nắm chặt tay , không lẽ nói toẹt ra.
-Con chim sao?-Hắn đoán.
-Cái tên điên này, đã bảo là cô bé đến ngày mà....-Nó hét lên.
-Í em là... -Hắn đỏ mặt. Sao lại bảo hắn đi mua những thứ đồ nhạy cảm đó chứ.
-Phải.-Nó quả quyết.-Không thì em ở lì trong đây cũng được.
Im lặng.
-Diana hay Kotex...-Hắn lạnh giọng.
-Diana,có cánh mỏng..-Nó cười toe. Biết ngay mà....
Hắn chạy đi mua ở tạp hoá gần trường,bao nhiêu ánh mắt dồn vào hắn. Hắn lưỡng lự mãi mới gãi đầu nói với cô chủ bán hàng:
-1 Diana.
-Dạ?-Cô gái đó ngây người.
-Đợi tôi nhắc lại sao.-Hắn bực mình.
-À vâng...-Cô gái đó luống cuống lấy rồi gói đưa cho hắn.-Người yêu anh thật có phước. Đến chuyện nhạy cảm anh cũng lo cho.
Hắn bỏ ngoài tai , đi mang về nhanh cho nó.
-Xong chưa?-Hắn gõ cửa.
Tạch
Nó ngượng,gãi đầu nhìn hắn.Hắn bật cười,bắt hắn đi mua mà còn bày đặt ngượng.
-Em biết không cô bán hàng nói em thật có phước khi chuyện đó cũng để anh lo.
-Anh đúng là đồ dê xòm. Nhà VS nữ mà cũng vào..-Nó đỏ mặt , kéo hắn đi ra.
- Gì chứ? Anh lo cho em mà...-Hắn giận dỗi. Có công mà không được thưởng...
-Dạ. Vợ cảm ơn.-Nó nhón chân lên ,hôn nhẹ hắn rồi đỏ mặt bỏ đi. Ai biết trục trắc đó chứ? Haizz. Xấu hổ chết mất. Hắn đưa tay lên môi,khẽ cười,chạy đuổi theo nó rồi nắm tay nó vui vẻ về nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#2015#teen