Chap 32:Gia thế của Bạch Hán Gia Phong.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Phong à.-Nó nhí nhảnh nhảy chân sáo vào nhà.

-Em vừa đi đâu vậy?-Hắn lập tức rời mắt khỏi tờ báo,tay dang ra đón nó vào lòng.
-Em ra vườn hoa. Thật đẹp. Phong à,em sắp thi học kì rồi.-Nó hơi lo lắng vì bản thân đã nghỉ học quá nhiều.
-Yên tâm, em còn có anh.-Hắn xoa đầu nó.
-Ư,làm sao em có thể dựa dẫm vào anh mãi được?-Nó chu miệng,tay vò vò vệt áo hắn.
-Ngoan.Bảo bối,anh lo cho em được. Em nghĩ như vậy không sợ anh buồn sao?-Hắn hôn nhẹ lên trán nó,tay đan vào tay nó.
-Ư..-Nó hạnh phúc lắm.
-Chủ tử,lão gia....
Nàng hầu chưa kịp thông báo thì ông Bạch đã tiến vào trong với dì ghẻ. Hắn nhếch môi cười nhàn nhạt.
-Hán Phong,anh có khách,em có được phép xem TV không?-Nó ngước mặt lên nhìn hắn.
Coi kia,từ lúc nó biến đổi nhân cách, nó rất dễ thương, lúc nào cũng khiến cho hắn,tim muốn vỡ ra vì sự ngọt ngào.Hắn cười :
-Tất nhiên. Miễn là bảo bối thích.
-Phong.
Nó đưa mắt nhìn về người trung niên kia,bên cạnh là một cô gái cỡ ngang bằng tuổi nó.Nó chớp mắt nhìn:
-Ai vậy anh?Có cô con gái nhìn thật sắc sảo.-Nó không để tâm nữa,tiếp tục chú tâm vào màn hình.
Hắn nhếch môi,Di của hắn thật đáng yêu, nó đang làm mụ dì ghẻ yêu thương của cha hắn,tối đen mặt.
-Di,chào đi. Kia là chủ tịch Bạch của công ti Bạch Lạc,bên cạnh là tình nhân của ông ta.
-Tự nhiên em thèm ăn lạc quá.-Nó chu miệng,nó có biết về gia đình hắn.Tâm trí nó rất hỗn loạn,vì tính cách nó đang biến đổi, nó không kiểm soát được.
-Cô...-Ông Bạch tức giận nhưng cố kìm nén.-Di Di,con không nên ăn nói như thế với ta. Nếu không, ta nhất nhất không chấp nhận con làm con dâu...
-Gì?-Hắn lạnh giọng.
-Hán Phong,có phải cha anh đã sắp xếp một cô dâu cho anh không?-Nó hậm hực, đẩy hắn sang một bên.
-Hừ...Gia Phong,con coi đi trước mặt người lớn mà ngồi cho cả hai chân lên ghế,thật là...-Cuối cùng,nhân vật dì gẻ cũng lên tiếng. Cô tức tối về thái độ làm nũng với hắn của nó,kiểu như khoe khoang mình được hắn yêu chiều thế nào?Nhưng cô còn thêm phần.bực bội vì cô hy sinh tuổi thanh xuân để cưới lão già kia cũng chỉ để tiếp cận hắn,ai ngờ quan hệ của hắn với ba không được tốt đẹp nên cô hiếm khi gặp hắn. Dù vậy,cô còn tức giận vì mọi hợp đồng của công ti ba hắn đều bị.hắn giành được nên tài khoản mua sắm của cô bị.hạn chế lại.
-Bảo bối,em biết là anh làm gì có ba.-Hắn.kéo xích người nó lại ,đưa mắt sắc bén nhìn.-Các người mời cút khỏi đây. Đừng nhiều lời,về đi tránh kinh động đến bảo bối.

-Con dám.... dám...-Ông Bạch tức giận đến run người,tay đỡ phía sau đầu,không nói nên lời.

-Gia Phong,sao con lại đối với cha con như vậy?-Diệp Uyển trừng mắt nhìn hắn nhưng bị cái nhìn lạnh lẽo của hắn làm cho nhụt chí,liền giả bộ quan tâm ông Bạch.-Anh cẩn thận huyết áp.
-Phiền chết đi được.-Nó cáu. Trên đời này nó ghét nhất là người giả nhân giả nghĩa,nó thật muốn giết cho chết quách đi được? Thà xấu tính người ta bộc lộ bản chất còn được nó yêu mến vài phần chứ cứ ở đó giả tạo là nó thấy chướng mắt vô cùng.
Hắn nheo mày trước thái độ của nó,nhưng đối với hắn bảo bối vô cùng quan trọng,lỡ tâm tình không tốt lại quay sang biến đổi nhân cách 360 độ,không để ý tới hắn thì hắn đau khổ tới chết mất.Trẻ con thì trẻ con nhưng cái gì nó không thích thì...
-Sao cô có thể nói với người lớn như thế?Vô giáo dục -Ông Bạch bênh vợ,giọng hằm hè.
Nó quay ngoắt mặt ra nhìn,bực bội ,thiệt là bực bội mà... Nó trừng mắt,hai tay siết chặt như uất ức. Hắn vội giải toả cơn nóng giận cho nó,tay khẽ ôm qua eo nó,giọng nhỏ nhẹ :
-Bảo bối...
-Thím Lý,con muốn ăn kem...-Nó hét toáng lên tên bà quản gia,hai mắt trừng nhìn hắn.-Em cấm anh đụng vào em một tuần.-Nói rồi nó bỏ ra vườn sau.
Thật ra,không phải nó nóng giận gì đâu. Tại nó thấy hơi đau đầu với lại việc ông Bạch nói nó vô giáo dục làm nó hết sức bức xúc. Điều này làm nó nhớ ba mẹ,ông bà, Y Tử cả việc Trình Vĩ nữa... Thật ra,nó tỏ vẻ như không nhớ để hắn yên lòng,trong trái tim cỏn con này,nó cũng đang nhức nhối khi nhớ về....Nó căm hờn.. Chỉ vì ông ta là người sinh thành của hắn nếu không nó sẽ,sẽ... Nó cũng chả biết mình sẽ làm cái gì nữa....
Choang-Một chiếc ly đã không cánh mà bay...
-Cút đi.-Hắn đưa mắt sắc lạnh,dám chọc giận bảo bối của hắn sao. Chết đi,đi chết cả đi...
"Xin chào,tôi là biên tập viên đài truyền hình SPS,sau đây là những tin nóng trong ngày. Theo nguồn tin được cung cấp đã phát hiện ra một phần tài sản của vị chủ tịch trẻ tuổi Bạch Hán Gia Phong,đó là một tài sản khổng lồ mà ai cũng ao ước 59 khách sạn 5 sao,32 nhà hàng thượng đỉnh,46 xí nghiệp ,công ty lớn nhỏ... Chúng tôi đang rất tò mò về tài năng của vị chủ tịch này,nghe rằng đây chỉ là một phần tài sản của anh ta..."
Hắn đưa mắt nhìn,hừ lạnh.Diệp Uyển chợt nhớ đến lí do tới đây,liền thúc thúc tay chồng. Ông Bạch mở lời,giọng chậm rãi như muốn kìm nén cơn tức giận của hắn lại.
-Phong,ta đến đây là nhờ con giúp chuyện công ti.
-Không. Về đi.-Hắn bực bội.
-Dù sao ta cũng là cha con,nếu không,con có thể kết hôn với Thiên Hường được không,nó mới đi du học về,vừa dễ thương lại ngoan hiền..
-Ông có tin trong 5p,gia đình ông và cô ta bại sản không?-Hắn đưa ánh nhìn lãnh lẽo. Gì? Dễ thương? Ngoan hiền? Du học? Không phải vì lúc trước có lần đụng chạm tới nó nên hắn mới điều con nhỏ sang Ấn Độ chăm sóc vườn hoa quả sao? Đồ ngu,muốn lừa cũng đừng dại lừa Bạch Hán Gia Phong này.
-Con...
-Chủ tử,chủ tử... Cô chủ...cô chủ...-Bà quản gia hốt hoảng trở nên nói năng lắp bắp.
-Chuyện gì?-Hắn bật dậy,lòng lo lắng vô cùng.
-Cô cô...-Bà quản gia không biết nói sao,tay chỉ về phía vườn.
-Tiễn khách.-Hắn chạy thật nhanh về phía vườn hoa. Mới xa hắn một chút là đã xảy ra chuyện rồi..
-Bảo bối,bảo bối...-Hắn lo lắng,chạy nhanh về chỗ nó,nó lại ngất đi rồi. Chết tiệt. Chết tiệt... - Mau gọi bác sĩ.....
Hắn đi qua đi lại trong phòng,trong lòng như lửa đốt. Nhìn nó nằm yên như vậy,hắn thật không can tâm..
-Chủ tử,cô Di..-Vị bác sĩ già khẽ cúi đầu.
-Nói?-Hắn mất bĩnh tĩnh.
-Cô ấy mạch lại đập yếu đi. Thời gian này,còn gì chủ tử muốn làm,hãy làm hết đi .Đừng để quá muộn.
-Ông nói cái gì?-Hắn điên tiết hét lên,tay xếch cổ áo vị bác sĩ,ánh mắt có tia tức giận.
-Chủ tử,tôi không biết làm sao. Cô chủ hình như bị xúc động lại ra nắng nên choáng váng ảnh hưởng đến....
-Sao rồi? Di DI..-Trúc Tình nghe tin ,liền kéo cả bọn qua nhà hắn.
-Các cô các cậu nên chuẩn bị tinh thần. Tôi xin cáo.-Vĩ bác sĩ già như được gặp cứu tinh,liền lấy cờ chuồn về.
-Sao?-Trịnh Hoàng đẫn đờ.
-Như vậy là sao anh Phong? Hôm qua,nó còn vui vẻ nói chuyện với em mà.-Bảo Linh khóc lên,chạy tới ôm lấy nó.- Di Di,dậy đi... Tớ hứa sẽ nghe lời cậu mà....
-Phong,chuyện gì vậy?-Việt Tú bước đến cạnh hắn,anh biết bây giờ hắn mới là người đau khổ nhất.
-Minh Quân,anh học Y mà,xem cho Di đi.-La Tiểu Hàm thúc giục.
-Được.-Minh Quân cũng như muốn điên lên,bước nhanh tới chỗ nó kiểm tra nhưng tim anh như sựng lại,khó khăn lắm mới nói ra được.-Mạch chạy ngứt quãng rồi...
-Vậy là...-Trúc Tình ôm mặt oà khóc. -Không...
Hắn choạng vạng đổ sụp xuống,tay khẽ siết chặt , là do hắn bảo vệ nó không tốt. Hắn dù là người thành công trên thương trường nhưng lại là người đàn ông thất bại,thất bại,thất bại thảm hại... Tim hắn,tim hắn.... Tất cả là do lũ người đó,tất cả... Lũ đáng chết...
-Mau mua lại tất cả công ti Bạch Lạc. Tôi muốn bọn họ xuống đường sống không bằng chết.-Hắn hét lên bên điện thoại.
Mọi người cũng hiểu được nguyên nhân mà hắn tức giận như vậy. Nhưng không ai nghĩ gia thế của Bạch Hán Gia Phong,nói là được,chỉ cần thích.. Hắn quả nhiên vẫn là một vị đế vương cao cao tại thượng...Đến chiều,bọn người La Tiểu Hàm vẫn chưa chịu rời,ai cũng hiện lên vẻ đau thương. Hắn trở thành cậu bé đáng thương hơn bao giờ hết? Chỉ biết ngồi yên đó,nắm tay nó,ánh mắt nhìn đau đớn. Chưa bao giờ,hắn cảm thấy bất lực như vậy... Hắn đau lắm... Hắn sẽ chết mất,nếu như không có nó... Thà cứ nói nó hôn mê,như vậy thì vẫn còn cơ hội,hắn vẫn sẽ đợi chờ nhưng tại sao lại nói nó rời xa hắn chứ...
-Di... Mau mau tỉnh dậy.. Anh sẽ chết mất...-Hắn nghen ngào.
Việt Tú và mọi người chưa bao giờ nghĩ sẽ có cảnh này xảy ra... Hắn đang rơi lệ vì một người con gái... Điều đó làm mấy bé cũng thút thít theo. Thương cho hắn... thương cho nó...
-Bảo bối,em không tỉnh dậy,anh sẽ đi theo người khác đó...
-Thiên Di,sao em cứ làm anh đau khổ như vậy?Em không yêu anh sao...
-Di. Mau tỉnh dậy. Anh phát điên mất. Anh muốn giết chết bọn họ...
-Phong,đừng kích động..-Việt Tú đưa lời nhỏ nhẹ,cậu cũng không muốn mình bị Phong tử cho một trận vì Phong lúc này ... Không phải ai cũng có thể chạm vào..
Ánh nắng chiều buông dần xuống,cơ hồ ảm đạm đến thê lương. Hắn ngồi bên nó không rời... Cuối cùng,người bất trị như hắn,người lạnh lẽo,băng giá như hắn lại thật yếu đuối vì một cô gái nhỏ?
-Ư...-Nó trở mình.
-Di ...-Hắn như vui hơn một chút,nhổm người gọi tên nó. Nghe vậy tất cả đều xúm lại...
-Trời ơi,người ta ngủ mà túm lại đông vậy trời..-Nó nhăn mặt,đẩy mặt hắn ra xa,kéo chăm trùm kín đầu.
-Không cho em ngủ. Em đã ngủ 8 tiếng đồng hồ rồi.-Không. Hắn không có ý gì cả. Hắn sợ nếu nó ngủ...
-Mấy giờ rồi?-Nó đưa tay lên miệng ngáp dài,nhìn ra cửa sổ.-Hán Phong,kéo rèm ra coii..
-Được.- Nghe nó nói vậy,hắn liền đứng lên kéo rèm rồi nhanh bước đến ngồi cạnh nó.
-Hán Phong. Anh khóc sao?-Nó hoảng hốt,tay chạm vào mí mắt hắn.-Ai đánh anh à? À không,ai là anh buồn sao?
Hơ hơ,ai mà dám làm hắn tàn tạ như vậy ngoài nó chứ....
-Cậu ổn chứ?-Bảo Linh e dè.
-Ừ.-Nó chớp mắt nhìn.
-Bác sĩ bảo mạch cậu yếu lắm,có thể không trụ nổi..-Trúc Tình lại oà khóc.
-Hơ hơ,đừng bảo vì vậy mà anh khóc nhé...-Nó buồn cười,hai tay áp vào mặt hắn.
-Anh rất đau lòng.-Hắn ôm nó vào lòng.
-Cậu không sao thật chứ?-Minh Quân lo lắng,chính anh cũng thấy mạch nó đập ngứt quảng,không biết bao giờ sẽ...
-Trời ơi. Tin gì vào ba cái mạch tào lao.. Tớ là người có máu hiếm đó nha.. Mỗi lần buồn ngủ hoặc mệt mỏi một chút,thậm chí mạch còn không đập...-Nó vỗ vỗ vào lưng hắn an ủi,vừa đưa mắt nhìn Quân.
-Không phải? Là người bình thường sao?-Việt Tú nheo mày. Nếu biết như vậy,anh đã chẳng phải lo lắng đến điên lên.
-Haha ...-Nó cười cợt. Hắn nheo mày? Nó lại thay đổi rồi,dù rất nhỏ hắn cũng nhận ra được.. Nó đang dần biết chọc tức người khác lại rồi..Nó quay sang Hán Phong:-Hán Phong ngốc nghếch,lần sau có khóc cũng đợi em tỉnh dậy chụp ảnh đăng báo để em kiếm chút tiền chứ.
-TRỜI.-La Tiểu Hàm ngạc nhiên.
-Em thật là...Còn mấy người,về đi chứ.-Hắn bật cười nhưng nhanh chóng thay đổi thái độ.
-Này,Di tỉnh lại là không cần bọn tôi vậy à?-Việt Tú giãy nảy.
-Ừ,thì sao?-Hắn trừng mắt.
-Chủ tử,ngân hàng gửi tin nhắn yêu cầu chúng ta lập ra 100 thẻ vàng khác,100 thẻ vàng đã chặt cứng tiền.-Bảo quản gia hớt hải thông báo.
-Gì ? Thẻ vàng á? 200 thẻ vàng á?-Trúc Tình thốt lên. Ôi trời,chỉ cần một thẻ thôi,nàng có thể sống một cuộc đời sung sướng như công chúa rồi...
-Trời ơi. DI DI,nhường anh Phong cho tớ đi...-Bảo Linh hét lên.
-Con nhỏ này...-Việt Tú kéo Linh lại.-Cậu có cần khoe khoang gia thế của mình như vậy không?
-Gia Phong đáng ghét,sao anh cho em mỗi một thẻ vàng ..-Nó phụng phịu.
-Đâu có? Tài sản của anh cũng là của em mà,bảo bối.-Hắn kéo nó vào lòng.
-Khai mau. Anh làm gì mà nhiều tiền như vậy hả?-Nó dí sát mặt vào mặt hắn.-Hay là....
-Em đang nghĩ đen tối đi đâu đó. Yêu em,em có biết ngày đêm anh làm việc mới kiếm ra được,lại còn trách anh.-Hắn làm mặt tủi thân.
-Anh kiếm cho anh mà.-Nó nguýt dài.
-Này,em có biết? Vì em anh mới nỗ lực kiếm tiền không? Lỡ em thích cái gì mà không có tiền mua thì làm sao hả? Lỡ không không em đòi mua công ti này,vùng đất kia thì sao? -Nó đanh đá trở lại rồi. Huhu... Không thích đâu... em phải ngọt ngào trở lại đi...
-Này,em làm gì mà vô lý như vậy được?-Nó chu miệng cãi.-Mà anh có đúng thật là đang khoe khoang gia thế không vậy? Trời ơi,ai như hắn,thích là mua công ti này,công ti kia...
-Ngốc. Anh muốn mình hoàn hảo hơn. Như vậy ,em mới tự hào về anh được. Bà xã...-Hắn cười ngọt,kéo nó xích gần lại,đưa tay ôm chầm lấy nó.
Tối hôm đó,có một gia đình rất vui vẻ.Nó thì cảm động hết biết vì sự hy sinh lớn lao của hắn. Rồi chả hiểu sao,nó nảy sinh ý kiến đi chơi làm cả bọn hốt hoảng mà hét lên :
-BAR SAO?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#2015#teen