Chap 33: Thiên Di đại náo.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Không được.- Hắn lập tức phản đối ý kiến này của nó ngay.

-Sao?-Nó đưa mắt nhìn,là ánh mắt thách thức mà trước đây lúc nào cũng làm hắn tức điên lên.
-Anh nói không được là không được.-Hắn cũng lạnh giọng.
-Các cậu thì sao?-Nó đưa mắt nhìn.
Cả bọn nuốt nước bọt,khẽ rùng mình.Việt Tú lập tức tìm tới Bảo Linh, Trúc Tình vờ hỏi thăm Trịnh Hoàng,Minh Quân cũng giật mình giả bộ hỏi chuyện La Tiểu Hàm.
-Đi thay đồ.-Nó khăng khăng sẽ đi,lâu lắm rồi ,từ khi quen hắn,nó bỏ thế giới ngầm để hắn yên tâm cũng chưa mò tới bar nữa. Nhưng không hiểu sao,ngay khi nó tỉnh giấc,việc nó nghĩ đến đầu tiên là quậy phá...
-Không cho vợ đi.-Hắn lắc đầu nguầy nguậy,kéo tay nó lại. Coi cái bộ mặt đáng yêu chưa kiaa....
-Mặc kệ. Vợ là nhất.-Nó lè lưỡi rồi chạy tọt vào trong.
-Không biết đâu. Trả Di Di ngọt ngào lại cho anh. Em đáng chết.-Hắn gõ ầm ầm ở bên ngoài. Đến nó cũng bật cười...
Cạch
-Mẹ ơi...-Trịnh Hoàng nuốt nước bọt cái "ực"
Cheng-Minh Quân làm rơi điện thoại.
-Ngon.-Việt Tú nhìn mãi rồi quất một câu chớt lớt.
-Ngon cái đầu anh.-Bảo Linh không ngại ngần,quất một cái vào đầu anh nhưng đến cô cũng bị mê hoặc...
-Á... Không chịu đâu... Vào thay đi..-Hắn cứ đẩy đẩy nó vào trong,đến hắn còn muốn phụt máu mũi ra.
-Ơ... Tự dưng... Không...Đi...-Nó đẩy người lại,cả hai cũng nhau đấu sức hay sao? Nó chợt léo lên,cái giọng ỉu xìu.-Hán Phong,anh làm em đau đấy....
-Hả?-Hắn vội vàng thả lòng người và rất nhanh ,nó đẩy hắn ra chạy về phía cửa . Mọi người bật cười còn hắn thì hét ầm lên:-DI DI...
Hắn ngồi trong xe mà hậm hực,tài xế lái xe cũng lạnh người. Mấy người kia lái xe riêng cũng chẳng dám vượt trước hay ngang bằng chỉ sợ hắn bùng phát thì lại rõ khổ...Coi đi ,coi đi... Con nhỏ xấu xa... Hừ.. .Mặc kiểu gì thế kia... Một chiếc áo dây hoa hoè thêm chiếc quần da bó sát,hắn chỉ muốn ăn hết sạch sành sanh nó... Thật không biết điều... Đến hắn còn không chịu được thì lũ sói ham ăn kia thì phải làm sao? Con nhỏ điên này...
-Lalala...-Nó thích thú còn hát lên khe khẽ.
-Im lặng đi.-Hắn cắt ngang. Vui cái gì chứ?
-Là sao? Ý gì?-Nó quay ngoắt qua lườm hắn.
-Không biết đâu. Em đi đi. Trả Thiên Di cho anh. Em hư quá đi....
-Hán Phong...
Hắn khựng lại,giọng nói này sao quá nhẹ nhàng như vậy chứ? Làm hắn cảm thấy mình như tới chốn thiên bồng vậy? Đầu hắn... Chết tiệt... Điên mất..
-Hán Phong...-Nó nở nụ cười ngọt ngào,người chồm lên phía trước ,ngồi vào lòng hắn.
Hắn cứng đơ,không phải làm khó hắn đấy chứ? Nếu như người khác,hắn sẽ bắn chết để thoát khỏi cảm giác đáng sợ này. Nhưng người con gái đáng chết này,nó,hắn không nỡ,hắn chỉ muốn nâng niu thôi. Nhưng đầu óc hắn đang mụ mị,rất khó chịu,cổ họng khô rát...
-Anh thả lỏng ra chứ...-Cái tay hư đốn của nó đang lần mò hắn làm hắn thở cũng không dám thở mạnh.
-Em...-Hắn định lên tiếng thì nó lại cười. Nụ cười đó,sao quá sức ngọt ngào...
-Hán Phong,em yêu anh.-Nó cúi xuống hôn lên môi hắn.
Tim hắn như vỡ tung ra,nó đang chủ động hôn hắn. Hắn nhắm mắt lại tận hưởng cái cảm giác trời đánh này,vòng tay qua ôm nó,hắn hôn đáp trả. Nồng nhiệt. Ngọt ngào.Hắn yêu nó. Yêu đến điên mất.

-Chào chủ tử.-Lyn-Quản lí bar PD chạy ra ngoài tiếp đoán.

-Trời ơi. Sao đi đâu cũng dính anh vậy nè?-Nó nhăn mặt còn đưa chân đá đá hắn. Sao hắn lại như vậy chứ? Cái gì cũng quá nổi trội? Ai ai cũng biết..
-Á,vợ...-Hắn giữ nó lại,kéo nó nói nhỏ thì thầm.-Không phải nãy còn rất ngọt ngào sao?
-Hừ... -Nó hậm hực bước vào trong.
-Chủ tử,đây là...-Lyn cúi đầu.
-Gọi là Bạch phu nhân.-Hắn lạnh giọng bước vào trong theo nó.
Xập xình,ồn ào,phá cách.. .Đèn chùm chiếu đến nhức mắt,nhạc ba hoa khắp nơi...
-DI DI..-Bảo Linh bịt tai.
Nó ngẩng đầu như có nghe.
-Tớ muốn ăn .-Con nhỏ này...Việt Tú bật cười,vẫy tay bồi bàn tới.
-Lyn chuẩn bị rồi.-Hắn không buồn mở miệng.
Đột nhiên,căn phòng im bặt lạ lùng khi thấy nó ngả người ra sau,đầu dựa vào vai hắn,cơ mi nhắm lại,đôi lúc còn nghe tiếng thút thít:
-Di..-Hắn vội vã ôm lấy nó.
-Thiên Di sao?-Lyn nhắc lại.
-Sao?-Hắn khó chịu,sao lại gọi tên nó tự tiện như vậy chứ.
-À,không,chủ tử..-Lyn biết hắn sẽ chẳng muốn nghe đâu,còn về nó,ngay từ cái nhìn đầu tiên,anh rất ấn tượng và đã không quên,gặp lại rồi..
-Nói.-Hắn lạnh giọng.
-Trước đây,Trình Vĩ luôn tới đây tìm Bạch phu nhân,nói nếu cô ấy tới đây,liền thông báo cho ngài ấy.-Lyn nhỏ giọng.
Nó nhận được cơn đau buốt trong lòng khi nhắc đến cái tên Trình Vĩ.Việt Tú ra hiệu cho Lyn lui ra ,tránh kinh động tới nó. Tất cả đều rất lo lắng khi nó nhớ lại quá khứ...Hắn vỗ về nó..
-Em từng đến đây sao?
Gật đầu
-Sao không nói cho anh?
Lắc đầu
Hắn biết nó cũng không muốn nhắc tới nên im lặng.
-Hán Phong..-Nó mở mắt ra nhìn.
-Mẹ ơi. Mắt cậu màu bạc rồi? Cậu có chắc mình là người bình thường không?-Bảo Linh hét toáng lên nhưng Việt Tú nhanh chóng bịt miệng cô lại bằng một trái nho.
-Hơ hơ...-Nó rờ rờ trên áo hắn,nhặt lên một miếng mỏng dính.-Rớt kính áp tròng ròi...
-Gì? Rốt cuộc mắt em màu gì ?-Hắn cũng thốt lên ,cũng vừa muốn cười.
-Màu bạc nhưng sợ người ta dị nghị nê..-Nó chu miệng...
-Ngốc. Là em đi. Mở mắt ra...-Hắn ra lệnh,thổi nhẹ nhẹ rồi lấy kính áp tròng nốt bên kia cho nó.
-Uống đi..-Nó tâm trạng có chút thay đổi,liên tiếp gọi rượu mạnh ra uống làm hắn phát hoảng nhưng nó cứ doạ nếu hắn nói nữa ,nó sẽ lấy chai rượu này đập vào đầu mình.. Trời ơi,ai mà chả hoảng chứ...
-Cạn..-Nó nhào cả người qua Minh Quân,nụ cười ngọt ngào đó làm Quân tim như muốn vỡ tung ra. Nó ngà ngà say,tay chạm vào da mặt mịn màng của Quân... Và thơm nhẹ lên má Quân... Hắn sôi máu,đứng dậy định kéo nó về thì bị nó trừng tay,chỉ thẳng mặt.-ANH... Đứng im đó... Em... Em..là...Thiên Di.. Em...EM... có gì đâu...Tại sao hết người này.... ực...-Nó lại đưa chai rượu lên uống.-Lại.. yêu...thương...em. Minh Quân,tôi nói cho..ực...cậu biết... tôi không có gì tốt đẹp cả... Tôi ... ực....rất xấu tính...Cậu không nên thích tôi....Cậu cũng sẽ chết như Y Tử ,như Trình Vĩ... Haha...Đừng ..lại..gần tôi...Ai cũng...chết hết cả...
-Di..-Minh Quân tim nhói lên,người con gái cậu yêu đang đau khổ sao?
-Cậu đang nghĩ tôi đau khổ sao?-Nó nấc lên,bước chân loạng choạng về phía trước,tay chỉ vào đám người đó..-Đang nghĩ gì vậy...ực..Tôi là Hoàng Thiên Di đó...Tôi...chỉ cần Hán Phong thôi....
-Tại sao?-Minh Quân đưa tay chạm vào ngực,nơi này,đang đau lắm..
-Cậu...Ực..-Nó nở nụ cười,hai má ửng hồng lên.-Cậu biết sao không? Mọi người còn có người thân? Hán Phong chỉ có tôi thôi....
Hắn cảm nhận được dòng nước ấm trong tim mình,nó nghĩ cho hắn đến vậy sao? Hắn trước giờ chỉ nghĩ nó đơn giản,muốn nó vô ưu vô lo thôi.. Nhưng hình như nó đang chịu đựng rất nhiều điều....
-Di Di...-Trịnh Hoàng đau lòng,anh vẫn còn cảm giác với nó?
Trúc Tình chạm vào tay Trịnh Hoàng ,khẽ lắc đầu..
-Em gái,em uống 5 chai rượu mạnh rồi,em trả tiền bữa này nhá.-Việt Tú muốn rời khỏi ngày không khí u buồn này..
-Hơ hơ..Được...-Nó rút thẻ vàng hắn đưa cho,cười cợt,ném về phía hắn,còn nháy mắt khiến tim hắn đập thình thịch. Thiên Di thật đáng yêu..
Nó say mèm bước ra ngoài.
-Di..-Hắn liền đuổi theo sau nhưng lại bị nụ cười ngây ngất đó hút hồn,nó đưa tay ra hiệu hắn im lặng.
Nó mon men lên sàn,đứng thẳng người,miệng cười tê tê,còn nháy mắt với tụi bên dưới sàn.
-Queen Queen. Trở về rồi...
Bên dưới hét toáng lên,ai mà không nhận ra Queen chứ. Vết săm HP trên cổ cùng bông hoa hồng đen. Hắn khựng người. Queen. Nó là nhân vật nữ huyền thoại trước kia sao..
-Thật không ngờ..-Việt Tú há hốc miệng ,nhìn nó đánh DJ bên trên.-Hay quá ..
-Tuyệt thật.-Bảo Linh thốt lên,tất cả đều đang cùng nhảy một điệu.Trông thật thích mắt...
-Tôi không ngời bạn gái cậu lại được hoan nghênh như vậy..-Trịnh Hoàng không rời mắt,từng động tác của nó thật bắt mắt..
-Hoành tráng thật..-La Tiểu Hàm che miệng thốt lên.
-Không sợ mất bạn gái sao?-Minh Quân bên cạnh nhắc nhở.
-Không. Cô ấy là của tôi.-Hắn nhếch môi cười lạnh nhạt.
-Có vui không hả?-Nó cười,khuôn mặt ửng hồng vì say.
-Có. Điệu nhảy Queen là nhất rồi.-Bên dưới hét toáng lên. Hắn có nghe đến điệu nhảy Queen nhưng bài này chỉ Queen mới đánh được...
-Vậy còn làm gì nữa. Nộp tiền đây...-Nó trừng mắt,khuôn mặt hống hách thật đáng yêu..
Nhưng hình như đã thành một luật lệ,Lyn trơ mắt nhìn từng người thả tiền trước mặt mình. Hắn nhếch môi,kéo nó về nhà.. Loạn như vậy đủ rồi...

-Chủ tử... Cô chủ bị sao vậy ạ?-Thím Lý lo lắng theo sau.

-Chuẩn bị canh giải rượu.-Hắn bế nó lên phòng.
Tháo giày cho nó,coi khuôn mặt cười cợt của nó kia,thật đáng ghét mà... Vào nhà tắm,lấy khắn lạnh lau người cho nó,hắn ngồi ngắm nó thật lâu..
-Hư thật...
-Ư..-Miệng nó chu ra. Ngay cả lúc say cũng biết làm nũng...
Cạch
-Chủ tử,canh giải rượu..
Hắn bước ra ngoài,nhận lấy tô canh nóng..
-Thím nghỉ ngơi đi..
Nói rồi hắn đóng cửa lại,bước nhanh về phía nó.
-Di Di... Ngoan..-Hắn đỡ nó ngồi dậy.
-Hihi...Là Hán Phong xinh đẹp của em sao...
-Há miệng...-Hắn ra lệnh,thổi thổi cho nguội rồi mới đút cho nó.
-Chẹp chẹp..-Nó ăn xong,có chút tỉnh táo nhưng cũng mơ hồ,đứng trước cửa sổ,tay kéo rèm ra. Ánh trăng chiếu vào ,trông nó như một nàng tiên nữ giáng trần.. Rất lâu sau đó,khi Hán Phong tắm rửa,bước ra ,nó mới quay lại nhìn.
-Sao?-Hắn nhìn nó,bước tới ôm nó.
-Hán Phong. Em muốn nói chuyện nghiêm túc với anh.-Nó đẩy hắn ra,mặt đối mặt.
-Được. Em nói đi.-Hắn nhún vai. Thật không ngờ,canh sâm đó lại có tác dụng giải rượu như vậy. Hắn ngồi xuống ghế,đưa mắt nhìn nó.-Em nói đi.
-Chúng ta ..-Nó úp úp mở mở.
-Làm sao?-Hắn nheo mày.
-Chúng ta chia tay đi.-Nó hít một hơi thật sâu rồi nói.
-Là em say,anh không chấp.Đi ngủ đi.-Hắn nghe xong,tim khẽ nhói lên nhưng cố xua tan bằng ý nghĩ của mình... Lúc nãy nó còn nói cần hắn mà..
-Không, Hán Phong. Em nghiêm túc. -Nó giữ tay hắn lại,ánh nhìn quả nhiên nghiêm túc.
-Vậy là sao hả? Tại sao em muốn chia tay anh?Em chán anh rồi sao?-Hắn hét lên,tay cũng siết chặt lấy tay nó.-Em nói đi. Em muốn anh như thế nào anh sẽ như thế đó mà. Được không?Đừng chia tay .
-Không. Không. Ý em là...-Nó không ngờ hắn lại sợ mất nó như vậy nên cũng trở nên lắp bắp.
-Tại sao? Anh còn gì không tốt sao? Nói đi,anh nhất định sẽ làm được...-Hắn hoảng loạng,ôm chầm lấy nó.- Đừng chia tay,anh không muốn,anh không thích chút nào...
-Không. Anh rất tốt nhưng,ý em là..-Nó khổ sở diễn đạt ý của mình,gượng đẩy hắn ra.
-Em hết yêu anh rồi sao?-Hắn ngồi phịch xuống giường,người ngây ra,vô thức rơi giọt nước mắt.-Anh rất đau lòng. Thương tâm.
-Hán Phong...-Nó hoảng hốt,vội vàng ôm lấy hắn.-Đừng,không cho phép anh được đau lòng vì em..
Hắn không đẩy nó ra nhưng tâm can như chết lặng đi. Đau lòng... Tiểu bảo bối.. Anh đau lòng...
-Hán Phong...-Nó ngước lên nhìn hắn,ánh mắt dịu dàng.-Ý em là chúng ta kết hôn thôi. Hôm nay là sinh nhật thứ 19 của anh. Không nhớ sao?-Nó nhón người lên hôn hắn.
Hắn như được nó cứu sống từ tay bác Vương. Tim hắn đập mạnh hơn bao giờ hết. Phải rồi,hôm đó,nó đã hứa lúc hắn 19 tuổi sẽ trở thành người của hắn. Hôm nay,là sinh nhật hắn. Hắn,xúc động tột cùng... Vậy là nó yêu hắn.. Nó không chán ghét hắn...Nó đẩy hắn ra giường,khuôn mặt háo sắc này,em đúng là tiểu dâm nữ mà... Nó hôn nhẹ lên giọt nước mắt trên má hắn:
-Hứa với em.. không được thương tâm rơi lệ vì ai khác và...
-Được .-Hắn thuận đà đè lên người nó,hôn nó thắm thiết.
-Cái tên này,em đã nói xong đâu.. Anh làm môi em sưng rồi nè..-Nó vừa nhột vì tóc hắn cọ vào ,vừa tức giận đánh vào lưng hắn.
-Được,bảo bối em nói đi.-Hắn ngồi thẳng dậy,nghiêm túc chờ lệnh.
-Hihi... Làm ơn giao hết tiền cho em nhaaaa..-Nó cười gian.-Còn giờ em ăn anh đây...
-Gì?-Hắn bật cười.
Nó len lỏi ngồi trên đùi hắn,miệng nhỏ đó đang nhấm nháp anh. Mắt,mũi,môi,trán rồi đến vành tai.. Hắn thật không ngờ mình có thể chịu đựng được như vậy...
-Hán Phong... Em là của anh..-Tay nó gỡ nút áo hắn,khẽ cười,một tay áp sát mặt mình vào mặt hắn,đắm chìm trong nụ hôn ngọt ngào.
-Bảo bối,em chịu đau tí nhé.. Anh sẽ nhẹ thôi..-Hắn đưa ánh mắt âu yếm nhìn nó,hắn không vì lửa tình mà làm tổn hại nó,hắn thật biết suy nghĩ cho nó mà..
-Được..-Nó cười hiền,tay xoa xoa tóc hắn.
Hắn tách hai chân nó ra,nhìn thấy cô bé người hắn như nóng lên,rạo rực đến kì lạ. Nhìn lại khuôn người bé nhỏ đó,hắn không thể nào mà không thốt ra rằng:
-Vợ,em thật đẹp.
Rồi hai người kết hợp hết sức nhịp nhàng. Và trong đêm đó,nó đã trao mình cho hắn. Nhưng con tiểu yêu này rất quậy,lúc nào cũng làm hắn muốn nổ tung lên. Dụ dỗ hắn nhưng hắn không thể ăn nó một lần nữa.. Nó cũng mệt rồi mà..
-Thiên Di,anh yêu em.-Hắn ôm nó vào nhà tắm,tự mình chăm sóc nó sau đó lại ôm nó đi ngủ.
Hắn - đúng là người đàn ông hạnh phúc nhất trên đời mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#2015#teen