Chap 36.2: Thiên Di,em thật quậy.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cạch cạch

Nó bước ra khỏi phòng thay đồ trong bộ đồng phục của trường. Hắn nằm dài trên giường,mắt liêng liếc nhìn,hắn chưa bao giờ để ý nó trong y phục kia lại xinh đẹp đến nhường nào.
-Anh giải quyết xong chuyện công ty rồi chứ?-Nó ngồi ở bàn trang điểm,xoay người lại nhìn hắn.
Hắn gật đầu,ngồi tựa vào thành giường nhìn nó. Nó cũng gật đầu,nói rồi quay lại nhìn mình trong gương:
-Anh đi học lại với em đi.
-Em muốn sao?-Giọng hắn buổi sáng khàn khàn,đưa đôi chân xuống khỏi giường,hắn bước về phía nó,hai tay quàng qua cổ nó âu yếm.
-Chứ anh định để em bơ vơ giữa mấy cái cặp kia hả?-Nó trừng mắt,quay lại nhìn hắn nhưng hai tay nhỏ bé lại ôm lấy hông hắn.-Em ủi đồ rồi.-Nó hếch mặt về phòng thay đồ.
-Được . Anh đi liền.-Hắn búng mũi nó,mỉm cười. Nó đang dần trở thành một người vợ đảm đang rồi..
-Nhanh lên,chúng ta ăn sáng ở trường.Anh thử trễ coi..-Nó đưa mắt đe doạ rồi hỉ hửng chạy xuống nhà.
Trường được dịp nô nức hơn bao giờ,cuối cùng King cũng đi học lại cùng Queen,hai bọn họ xứng đôi hết sức. Bọn La Tiểu Hàm thì lo lắng tột độ,lỡ làm phật ý cục cưng,bảo bối của hắn,liệu hắn có lại dở chứng rút cổ phần không? Nó ngồi ăn sáng vui vẻ cùng bạn bè ở căn teen,đưa mắt nhìn.
-Ê,Hà Quốc Việt là ai vậy?Nãy giờ nghe nói mãi.
-Hôm qua ,cậu nghĩ học nên không biết. Anh ta là con tổng thống Hàn , Hà Quốc Việt là tên Việt Nam thôi nên rất thích ra oai.-Minh Quân nhún vai.
-Trời ơi,anh ta còn đẹp hơn Minh Quân của tớ hay sao mà lại than ngắn thở dài thế kia..-Nó xoa đầu Minh Quân rồi bật cười ha hả.
Nhưng nó không biết nụ cười đó đã bị ai để ý. Hắn sắc bén đưa mắt nhìn ,lại là tia nhìn lạnh lẽo.
-Chết tiệt,anh ta còn học với lớp mình. Còn đòi ngồi chỗ Khánh An.-Bảo Linh hậm hực.
-Vậy sao?-Nó ngạc nhiên.
-Thì đúng rồi,cậu ta và anh là anh em cùng cha khác mẹ nên hay xích mích,cứ thích gây nhau vậy đó.-Khánh An cười chế giễu.
-Tròi oi,anh là con Tổng thống sao? Hihihi,mua kẹo em ăn iiii.-Nó làm nũng.
Cả bọn bật cười,có cái kẹo thì ai chả mua được,là nó đang lợi dụng cơ hội.Nó ngồi mút kẹo chụt choẹt rồi bỗng chợt nhớ ra.
-Ô thế giờ em ngồi với hắn ta á?Mà có đẹp trai không? Không đẹp không ngồi đâu.
-Hahaha Khánh An ngồi cùng Minh Quân,Việt Tú với Bảo Linh,anh và Trúc Tình ,em ngồi với hắn ta.-Trịnh Hoàng chỉ vào hắn rồi mỉm cười với nó.
-Ơ thế anh cho em ngồi trong nha.-Nó đưa tay quàng qua vai hắn,ánh nhìn đểu cáng.
-Dạ..-Hắn chậc lưỡi.
Vào tiết học,hắn với nó mới vào lớp. Nó nói chuyện liến thoắng với hắn còn hắn vẫn mang giọng điệu trêu chọc nó. Việt ngồi sau không khỏi cau mày ,nhìn chỗ trống bên cạnh. Đó là người Khánh An thích . Không lẽ là cô gái Việt để ý đang ngồi bên trên sao? Hôm nay,cô Văn bị ốm,thay vào đó là một ông thầy lạ quắc lạ quơ. Nó cũng chả để ý lắm,ngồi đấu caro với hắn. Cả lớp đang ngồi học bài " Tuyết " ,thầy bỗng xuất khẩu thành thơ và bắt cả lớp phải đối lại.
" Tuyết đang rơi,mà không mưa,tuyết rơi rồi cũng tan thành nước,rắc rối ,sao không làm mưa ngay từ đầu."
Học sinh vội vã,tất cả đều nhìn về hướng nó,thầy mới nên không biết gì nên bắt nó phải đối. Nó đã thua hắn lại còn bị kêu ,liền đáp lại với giọng giận hờn.
-" Thầy ăn cơm,không ăn cứt,cơm ăn xong rồi cũng thành cứt,lôi thôi,sao không ăn cứt ngay từ đầu."
-Phụt... Hahahahaah -Cả lớp lăn lộn cười,nó quá chi là hiểm mà.
-Em.. Em ra ngoài quỳ cho tôi.-Thầy Văn hét lên,dám sỉ nhục thầy sao.
-"Mẹ đẻ ra thầy,không đẻ là con thầy,thầy lấy vợ đẻ ra con thầy,lằng nhằng,sao mạ thầy không đẻ luôn ra con thầy,cho thầy đỡ đứng đây nói lung tung"-Hắn mở miệng,cả lớp trố mắt nhìn,không phải King nhiễm luôn cái tính thích chọc tức người khác của Queen đó chứ. Đúng là một cặp bài trùng. Ai ai chả biết về hắn,thầy giáo hiểu được ý vị trong câu của hắn ,liền quay người lên giảng trước khi bị đuổi việc.
Nó ngồi xuống,bám lấy cánh tay hắn,chun mũi:
-Anh giỏi quá.
-Thưởng đi.-Hắn nhìn xuống,mỉm cười,tay chỉ vào má.-Thơm anh.
-Cái anh này..-Nó quay ngoắt đi,đang trong lớp mà vậy.
Hắn bật cười rồi cũng chả bao lâu ,lại lôi vào cuộc chiến caro với nó.Bọn nó bước xuống căn teen với những ánh nhìn ngưỡng mộ,ghen tị. Nó ngồi ăn cùng mọi người,lại nghe những câu chuyện về Quốc Việt-chàng trai mới vô,kênh kiệu,xem thường người khác.
-Tớ tức ói máu mất,hắn ta nói tớ như thế này,không bao giờ là gu của hắn. Không nhất thiết phải làm trò cho hắn coi.-Bảo Linh căm phẫn.
-Hắn ta còn bảo tớ...
....
-Fuck.-Hắn thốt lên,cắt ngang suy nghĩ của mọi người,tất cả đổ dồn về hắn.Không phải hắn cũng bực bội về Việt chứ? Nhưng mấy chuyện này hắn nào có quan tâm đâu..Hắn e dè nhìn nó.-Xin lỗi vì anh chửi bậy nhé.
-Làm sao mà chửi?-Nó nheo mày.
-Anh chơi đánh gôn.-Hắn ăn năn như cậu bé biết lỗi,ánh mắt nhìn nó đáng yêu vô cùng.
-Vì thế mà chửi à?-Trịnh Hoàng lắc đầu,anh như muốn chuốc thêm tội cho hắn.
-Không,tao đánh một cú rất đẹp. Nhưng tự nhiên,bóng trúng phải con chim.
-Vì thế mà chửi à?-Việt Tú tiếp lời.
-Không,quả bóng bắn sang hướng khác,đập vào tảng đá.
-Vì thế mà chửi à?-Đến lượt của Minh Quân.
-Thì rồi nó lăn đến cách lỗ 1cm thì dừng lại.-Hắn nói vẻ nuối tiếc.
-Ôi,fuck,thế mà không vào à?-Hoàng,Quân,An,Tú đập bàn thốt lên khiến bọn nó cười ngặt nghẽo. Cuối cùng không phải cố ý thì cả bọn cũng đang chửi bậy rồi.. Hahahahaha
-Mà nè, dạo này em đang rất thích đọc truyện kiếm hiệp,mọi người muốn nghe em kể không?-Bảo Linh mỉm cười,ánh mắt dò la khi nhận được cái gật đầu mới bắt đầu kể-"Đêm kia,một vị quái hiệp đứng trên nóc nhà thình lình bị một kẻ lén đập cay gậy sắt trên đầu.Cây gậy tròn bằng bắp chân chạm phải đầu quái hiệp,gãy làm đôi.Khúc gậy bị gãy nặng đến nỗi rớt xuống thủng mái ngói,rơi trúng một người đang ngủ gãy giò. Thế mà quái hiệp không biết rằng mình vừa bị đánh ,ghê chưa?"
Kể xong ,Bảo Linh hỏi:
-Đố biết vị cao thủ ấy là ai?
-Là ai?-Trúc Tình chớp mắt hỏi.
-Thì là thằng cha viết truyện chớ ai.-Nó chen vào ,bật cười ha hả .
-Chuẩn.-Trịnh Hoàng bật cười theo.
-Tại hạ xin khâm phục.-Việt Tú adua làm Bảo Linh giận liếc nó,nó làm hỏng be bét cậu chuyện của cô rồi.
-Ê.mấy ..mấy..giờ ..rồi...rồi Di?-Không cố ý cà lăm,nhưng Tiểu Hàm đang bị nấc cụt.
Nó chìa tay đeo đồng hồ ra mà không nói gì. Cả bọn vẫn tiếp tục ngồi ăn. Một lúc sau vẫn câu hỏi cũ,nó vẫn không nói gì mà chỉ đưa đồng hồ cho Hàm xem. Hàm cứ bị nấc cụt,Quân phải vỗ lưng dùm. Hắn nhìn nó:
-Sao Hàm hỏi em không trả lời?
Nó quay lại nhìn hắn,mỉm cười tinh ranh:
-Tạ..i .. tui...cũ..ng cà...cà ..lă..m...nếu...nếu...tu..i .. tui..trả...lờ..i nó..nó.tưởng..tui..tui ..chọc...nó..nó...đánh ...đánh ...tui. t..hì ...sao?
-Hahahahah -Trịnh Hoàng cùng mọi người cười rũ rượi,nó thật biết trêu chọc người khác mà. Tiểu Hàm mặt đỏ như gấc,sợ nói ra lại nấc cụt rồi bị nói là cà lăm nên cúi đầu im lặng. Cô không hiểu sao trước lại thích nó thế chứ? Đúng là đồ tiểu yêu mà...
Tụi nó đi vào lớp khi thấy Việt đang tự sướng trước cửa lớp,nó liền ra hiệu cho hắn đứng sau Việt. Không biết bảo bối của hắn lại giờ trò gì nhưng hắn vẫn nghe theo.
-Em thích anh.-Nó như thiếu nữa ,hai má đỏ hồng,ngượng nghịu cúi đầu đứng trước mặt Việt.
Cả lớp tròn mắt nhìn,uất hận. Queen ơi,sao bỏ Kinh đi? Việt thấy người mình thích tỏ tình thì vô cùng sung sướng. Nhưng ít lâu sau mới bình tâm mà trả lời ,tránh để nó nhận ra sự vui mừng của mình.
-Anh cũng vậy. Rất thích em.
Bằng tốc độ ánh sáng,nó ngước lên nhìn,phán câu xanh rờn,chạy tới ôm tay hắn về chỗ.
-Chết mẹ nhầm người. Hán Phong ơi,em lộn nhá,anh đừng giận.
Cả lớp lại được một trận cười. Việt đơ người như khúc gỗ, nó troll cậu sao? Con nhỏ này.. Làm cậu mừng đến đứng tim.. Hừ.. Việt bỏ về..
-Cậu đúng lợi hại nha.-Bảo Linh cười to nhất,đưa tay number 1 về phía nó.
Trịnh Hoàng mỉm cười,như vậy hỏi xem ai không thích nó ?
Trong lớp học,cô giáo:
-Cô có các số 0,1,2,3,4,5,6,7 các em đặt câu với các số trên cho cô..
-7 thằng,6 lần,5 giờ,4 phút,ngã 3,2 thằng,1 chai ,0 say,0 về..-Việt Tú hứng thú nói.
-Hahaha... Cùi bắp.-Nó cười lên tiếng,giọng điệu đểu hết sức.-7 ngày,6 đêm,khách sạn 5 sao,tầng 4,phòng 3,2 người ,1 giường,0 quần,0 áo.
-Hahahahaah -Cả lớp lại bật cười.Cô giáo ngượng nghịu vì học sinh bá đạo này..
Hắn kéo tay cô vợ quậy phá của mình ngồi xuống,nghiêng đầu hỏi nhỏ:
-Em có muốn đêm nay vậy không?
Như người khác sẽ đỏ mặt tía tai ,còn nó thì trơ mặt ra hỏi:
-3 người được không anh?
-Cái cô này..-Hắn gắt lên,thật biết chọc tức hắn mà.
Tối đến,bọn họ kéo qua nhà hắn chơi. Nó đang chăm sóc hai con mèo của thím Lí,nó rất đáng yêu,cả bọn liền qua gạ hỏi,nhưng chủ yếu là thích nói chuyện với nó thôi.
-Bọn chúng ăn có nhiều không?-Việt Tú hỏi.
-Anh hỏi con màu vàng hang màu trắng?-Nó ngước lên nhìn.
-Màu vàng.-Trịnh Hoàng chen vào.
-Cỡ 500gr.-Nó gật gù.
-Còn màu trắng?-Trúc Tình vuốt ve bộ lông mềm mại của chúng.
-Cũng cỡ 500gr.-Nó nhoẻn miệng cười.
-Nó ăn gì vậy?-Khánh An dựa lưng vào tường,chẳng buồn liếc mắt.
-Anh hỏi màu vàng hay trắng?-Nó đưa mắt lên nhìn.
-Màu vàng.-Khánh An nhìn nó.
-Cháo thập cẩm.
-Còn màu trắng?-Khánh An tiếp lời.
-Cũng cháo thập cẩm.
-Em chả lời giống nhau vậy sao cứ bắt bọn anh hỏi con màu trắng hay vàng?-Trịnh Hoàng nheo mày,khóc không nổi với nó.
-Vì con màu trắng là của thím Lý.-Nó chu miệng trả lời.
-À,vậy còn màu vàng của ai?-Trúc Tình gật gù.
-Cũng của thím Lý.-Nó trả lời tình bơ.
-A,cậu đi chết đi.-Trúc Tình hét lên,đuổi đánh nó. Còn nó thì cười thích chí.
Hắn ngồi làm việc ở phòng khách đưa mắt nhìn.rồi mỉm cười. Trước hắn cũng hỏi và cũng bị chọc tức như vậy? Có nó,cuộc sống hắn nở hoa.. Đâu đâu cũng là tiếng cười...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#2015#teen