Chap 37 : Chuyện của Thiên Di

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mới đầu giờ,cô giáo tất tả chạy vào lớp chuẩn bị cho tiết dạy của mình. Hôm nay thanh tra sẽ đến xem xét tình hình giảng dạy nên ai cũng vô cùng lo lắng. Nó cười " khì khì " ,nhìn cô chạy đi chạy lại đến khổ. Hắn nằm nghiêng qua nhìn nó.

-Hey ,vào lớp rồi sao?-Trịnh Hoàng cùng đồng bọn chạy vào.
-Eo ôi,Bảo Linh nhà ra sao hôm nay duyên dáng thế?-Nó nháy mắt trêu chọc.
- Kệ người ta.-Bảo Linh đeo cặp về chỗ ngồi.
-Nay có thanh tra à?-Việt Tú ngước mặt hỏi.
-Ừ.-Hắn gật đầu.
Nó quay xuống chơi rubic cùng Trịnh Hoàng,hắn thì ngồi xem nó chơi. Bảo Linh duyên dáng nhìn Việt Tú,nay có điều lạ nha,chả qua hôm qua cô lên mạng đọc được bài thơ,muốn đọc cho Tú nghe thôi.
-Việt Tú.
Tất cả dừng tay đều quay lại nhìn Linh. Linh chớp khẽ mắt,đỏ mặt,ngượng nghịu:
-Khi anh ngủ,hãy gửi em vào giấc mơ. Khi anh vui,hãy gửi em vào nụ cười.Khi anh khóc,hãy gửi em vào những giọt nước mắt.
-Linh.-Việt Tú bất động,nhỏ chịu lớn rồi sao?
-Hahahaha vậy khi anh đi vệ sinh ,có cần anh gửi cho em cái gì không?-Nó lăn lộn cười.
-Cậu.-Bảo Linh tức tối,dụi vào ngực Việt Tú,đỏ mặt vì tiếng trêu đùa nhưng câu nói của nó khiến Tú cũng phải bật cười.
Tiết Sinh là tiết đầu tiên. Cô hôm nay thật xinh đẹp trong chiếc áo dài. Các thanh tra vô cùng hài lòng.
Và bao giờ bài giảng của cô cũng có phần dẫn nhập rồi mới giới thiệu tựa bài,đại loại như :
"Trăm năm trong cõi người ta
Đã sống thì phải thở ra hít vào
Trăm năm trong cõi người Tàu
Đã sống thì phải hít vào thở ra "
Thì sẽ bắt đầu vào bài " Hệ hô hấp" Nhưng hôm nay cô dạy tới bài " cái mền". Ngẫm nghĩ chán chê,cô mới hỏi :
-Hàng ngày,ngoài ăn uống ra,chúng ra còn phải làm gì?
Cả lớp đáp:
-Ngủ ạ.
Thấy đúng ý,cô hỏi tiếp:
-Thế chúng ta ngủ ở đâu?
-Dạ,trên giường.
-Thế giường có gì?
-Dạ..có..nệm ạ.
Cô giáo hơi bực mình nhưng nghĩ chắc sắp tới gối mền rồi nên vẫn ráng hỏi.
-Trên nệm có gì?
-Có em ạ.-Nó trả lời to nhất.
-Còn trên em có gì?
-Thì có Phong.-Nó vờ bẽn lẽn nhưng ý định thì mồn một là chọc cô. Cả lớp bật cười. Hắn nhìn nó. Được trên nó thì đã mừng. Con nhỏ này...
Cô mất kiên nhẫn đập bàn:
-Thế cái mền đâu?
-Dạ,em đạp rớt nó xuống gầm giường rồi.-Nó nhìn vô tội,phụng phịu ngồi xuồng.
Cái này,đến thanh tra cũng phải bật cười. Cô nhịn xuống,nhỏ nhẹ hỏi nó.
-Em hãy miêu tả một chú gà trống ở khu vườn...
Nó bước lên bục giảng,mỉm cười.Nó bắt đầu hồn nhiên:
-Buổi sáng,ông mặt trời thức giấc,toả những tia nắng ấm áp xuống vườn nhà em...
-Hay,hay...-Có tiếng xuýt xoa ở dưới,cô giáo cười tươi vì nghĩ nó đã nghiêm túc học.
-Chú gà trống đĩnh đạc đứng ra giữa vườn,vươn cổ cất tiếng gáy vang động khắp nơi..-Nó tiếp tục,không biết ai chứ tụi nó nghe vậy mà nổi da gà.
-Tuyệt vời..-Trịnh Hoàng bật cười.
-Sau đó,chú nhảy lên lưng một chị gà mái...
-Thôi,thôi ,được rồi,xuống ngay,xuống ngay...-Cô giáo đỏ mặt.
-Em cũng nói thế nhưng chú gà trống nhà em đâu có chịu xuống đâu...-Nó vẫn hồn nhiên trả lời. Lại cười . Nhưng nhờ nó,tụi hắn mới cô hứng học tập. Rất vui.. Rất nham hiểm....
Tiếp đó lại tới môn Văn,cô giáo trang điểm hết sức xinh đẹp lại còn cười nói ,tỏ ra yêu chiều học sinh.Trong giờ học,cô giáo đang giảng về bài con cò và con gấu. Để mở đầu,cô giáo hỏi học sinh:
-Cô hỏi cả lớp con gì biết bay nè?
Mọi cánh tay đều giơ lên,trong đó nó giơ cao nhất và chưa đợi cô mời,nó đã đứng phắt lên trả lời:
-Thưa cô,là con chim ạ.
Không đúng ý cô,biết nó chưa chuẩn bị bài nên cô hơi bực:
-Em nghĩ vậy nhưng cô nghĩ khác,cô nghĩ là con cò.-Rồi cô hỏi tiếp.- Vậy các em cho cô biết con g ì sống trong rừng,lông lá đầy mình?
Lại là nó:
-Thưa cô đó là con khỉ.
Lần này,cô giáo bực thiệt rồi:
-Em nghĩ vậy nhưng cô nghĩ là con gấu? Các em muốn hỏi gì nữa không ?
Lại là nó:
-Thưa cô,vậy em đố cô chứ cái gì dài khoảng 10cm ,thụt ra thụt vào mà phụ nữ rất thích?
Cô giáo nghe xong liền đỏ cả mặt,liền mắng:
-Di Di,đố bậy cô đuổi ra khỏi lớp bây giờ.
-Cô nghĩ bậy mà,em chỉ muốn đố về cây son môi thôi.-Nó cười ngặt nghẽo kéo theo tràng cười của các bạn.
Cô giáo xấu hổ ê chề.Bọn hắn thì không nhịn cũng phải bật cười. Nó quá nham hiểm.Rồi cô giáo chuyển sang một đề tài khác,cô nói về nguồn gốc xuất phát loài người là từ Adam và Eva. Việt định làm khó cô để ghi điểm trong mắt nó,liền giơ tay:
-Cô nói sai rồi,tổ tiên chúng ta là Khỉ.
Nó quay xuống bảo:
-Quốc Việt,cô giáo đâu có nói riêng nguồn gốc gia đình cậu?
Việt ngớ người,không ghi điểm được lại còn bị nói lại. Cả lớp nhịn cười riêng Bảo Linh vẫn cười ầm lên vì trả được thù.Cô rất khâm phục nó. Nói toàn làm người ta tức nghẹn lại.
-Thôi thôi,các em hãy cho cô biết câu tục ngữ về người thầy.
Lớp im lặng,cô giáo liền mớm ý:
-Câu này có 2 chữ "mày" và "nên".
Lớp vẫn im lặng,cô lại mớm ý thêm:
-Còn có chữ " thầy" và "không".
Lớp im lặng,cô giáo điên tiết:
-Câu này có 6 chữ,có cả 2 chữ "đố" và " làm"
Cuối cùng ,hắn giơ tay lên,nháy mắt với nó:
-Là câu"Làm thầy mày không nên đố"
-Hahahahaa -Cả lớp bật cười,cô giáo thì sock nặng nề,thôi thì giáo viên giỏi gì nữa,đành lủi thủi mang cặp ra ngoài.
-Yeah. Chồng em giỏi quá.-Nó thơm"chụt" vào má hắn,hai tay quàng ôm cổ hắn.
-Mày lây Di rồi.-Trịnh Hoàng vẫn chưa nín cười.
Hắn bật cười,hai tay ôm lấy nó. Nó vui ,hắn cũng vui...
Sau đó tới tiết Giáo dục,nó bị cô dò bài.Cả lớp xôn xao giờ sách định nhắc bài:
-Các thanh tra sẽ hỏi em một câu hỏi,em trả lời được thì về chỗ.-Cô giáo định làm khó nó đó mà chứ thường ngày có hỏi bài đâu.
Thấy nó xinh xắn,dễ thương mà thanh tra không khỏi thốt lên.
-Em tên gì?
-Em tên là Hoàng Thiên Di.-Nó mỉm cười rạng rỡ.
-Tại sao em cười?
Nó trả lời rồi ôm vở về chỗ:
-Dạ,vì câu hỏi dễ quá.
Thanh tra ngớ người,chợt nhớ đến câu nói của cô chỉ hỏi một câu,nãy giờ đã hỏi nó 2 câu. Trời ơi,con nhóc thật lém lỉnh...
Đến tiết Toán,cô thay cho thầy tới lớp dạy,thấy nó xinh xăn nên dò bài nó mấy công thức và bài tập mà nó không làm:
-Em lười học vậy chỉ khổ cho Phong thôi.-Vì biết nó và hắn đã kết hôn.Tin này được thông báo toàn trường bởi hắn do hắn sợ hắn đi công tác có người rinh mất nàng.
-Hán Phong lại bảo rằng,chính cô mới làm ảnh khổ,phải suy tư nhiều và thỉnh thoảng còn mất ngủ nữa.-Nó chu miệng,hắn cau mày nhìn nó. Cái gì lại lôi hắn vào đây?
Thoáng đỏ mặt,cô giáo hỏi lại?
-Em nói rõ hơn đi?
-Vì cô cho nhiều bài tập quá,ảnh làm không xuể.
-Hahahaah -Cả lớp bật cười,nhìn cô đủ biết là tưởng bở rằng hắn để ý mình. Thanh tra lắc đầu vì tư tưởng này trong cô...
Cô quay lên,ráng giảng xong bài để đi khỏi xấu hổ và quả nhiên,chuông vừa reo,đã không thấy bóng cô. Bọn nó đi xuống căn teen trong trận cười hả hê:
-Em thật quậy.-Hắn kéo ghế cho nó.Nhưng không phải hắn thích nó vì bản tính đó sao?
Hắn mang đồ ăn cho nó,mỉm cười:
-Di DI,lỡ anh không giàu?
-Em không yêu một tỉ phủ.-Nó chẹp miệng.Thôi đi 3,3 không giàu ai giàu nữa?
-Lỡ anh không đẹp?
-Em không yêu người mẫu.-Nó bắt đầu cúi xuống ăn.Thôi đi 3,3 không đẹp ai đẹp nữa..
-Anh không giỏi?
-Em không yêu bác học.-Nó chu miệng.Thôi đi mẹ,không giỏi mà làm chủ tịch..
-Em không cần gì ở anh hết hả? Em thật tốt.-Hắn ngạc nhiên,đưa tay vén tóc nó.
-A..A.. Lúc đó,em không yêu anh.-Nó nhịn cười.
-Gì? -Hắn tối sầm mặt.
-Mày nghĩ coi cái gì mày cũng không có sao mà lọt vào mắt xanh của nàng?-Trịnh Hoàng cũng bật cười.
-Vì thế nên mấy người mới không lọt vào mắt xanh của nàng.-Hắn chế giễu.
Mẹ ơi,định chễ giễu hắn ai ngờ? Thôi,tốt nhất không nên đụng chạm vào hai vợ chồng họ...
-Ê,mà nãy Quốc Việt tỏ tình với em á?-Nó chợt nhớ ra.
-Sao?-Khánh An nhăn mày.
-Gì? Như thế nào? Tỏ tình thế nào..-Cảm đám nhao nhao,có hắn là không vui chút nào. Nó có chồng rồi mà cứ bị tán hoài.. Trong khi đó,hắn thẳng thắn từ chối.. Nó làm vậy,hắn có phải bớt lo không...
-Cậu ta dúi đưa tớ một mảnh giấy..
-Ghi gì vậy?-Bảo Linh háo hức.
-Tôi rất thích em,nếu em đồng ý ,hãy đưa lại mẩu giấy này cho tôi,còn không thì hãy vứt nó quá cửa sổ.-Nó đọc lại,gật gù.
-Rồi sao?-Trúc Tình tiếp lời.
-Tớ gửi lại.
-CÁI GÌ? -Cả bọn hét lên.-SAO LẠI NHƯ THẾ ĐƯỢC CHỨ?
-Ơ.. Với nội dung là " cửa sổ đóng không mở được" . Hắc hắc... Nhìn mặt ảnh cười không nổi luôn á..-Nó ôm bụng cười. Cả đám cũng cười sặc sụa. Đến từ chối nó cũng làm người ta mừng hụt mà. Thật hết nói..
Tối đến,nó đang ngồi xem TV ,thấy hắn ăn mặc chỉnh tề ,liên đưa mắt nhìn. Hắn liền nói:
-Em yêu. Anh ra ngoài gặp gỡ đối tác tí nha.
Nó nổi hứng trở thành bà vợ đanh đá quát:
-Đã bảo là ở nhà là ở nhà. Không đi đâu hết. Anh mà bước chân ra khỏi nhà thì chết với em.
Hắn ngạc nhiên nhưng cũng mắc cười nên ngồi xuống bên cạnh nó,cầm tờ báo lên,trấn tĩnh:
-Anh sợ gì mà không dám ở nhà cơ chứ.
Thím Lý lắc đầu bật cười,có nó trong nhà, chủ tử đang dần biết trêu đùa. Không khí cũng nhộn nhịp hẳn ra.. Nó gây sự,giựt tờ báo hắn đang đọc,mắt lườm lườm. Hắn bật cười,kéo nó vào lòng mình.
-Lại thêm một căn bệnh ung thư nữa do hút thuốc lá...-Nó lắc đầu.
-Vì thế anh đâu có hút.-Hắn nhạt nhẽo trả lời.
-Uống rượu,huynh đệ tương tàn.-Nó nheo mày rồi lắc đầu.
-Đó,em bớt đi.-Hắn xoa đầu nó.
-Anh í...-Nó cãi rồi tiếp tục dán mắt vào tờ báo.-Tình dục nhiều có hại cho sức khoẻ..
-Em xé ngay tờ báo cho anh.. Vớ vẩn..
Nghe thấy hắn nói vậy,nó cười gian ngước lên nhìn hắn. Ánh mắt đểu cáng vô cùng,cái tay nhỏ bé còn luồn vô áo hắn:
-Anh thèm em lắm chứ gì?
-Chết tiệt.. Em chết với anh..-Hắn không chịu nổi sự quấy phá của nó , dù hắn đã cố gắng nhưng chiếc lưỡi nóng ấm đó,bàn tay mềm mại đó cứ ve vãn hắn...
-Aaaaaaaaaaaaaaaa.. Em xin lỗi..-Nó vừa cười vừa khóc trên tay hắn.
-Đêm nay,em không thoát được đâu. Hôm nay,em quậy quá rồi..
Và sau đó thì.. Sam không biết đâu nhé *che mặt*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#2015#teen