Chap 38: Cùng chồng quản lí công ti.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Chồng ơi,xong chưa?-Nó đứng ngoài cửa gọi ới vào.

-Cô chủ,hôm nay có chuyện gì vui thế?-Thím Lý đưa mắt nhìn,mỉm cười nhìn về thang máy.
-Thím. Nay cháu đi chơi ở công ti Hán Phong. Thím mua gì không nào?-Nó chạy lại ôm lấy cánh tay thím,miệng cười thật tươi. Trời ơi,con quỷ,công ti chồng cô làm ăn mà cô kêu đến đó chơi. Cô lại định giở trò gì nữa đây?
-Ôi,ta thì cần gì.-Thím Lí cười hiền hậu,nó thật đang yêu. Thím rất yêu quý nó và coi nó như con gái của mình vậy.
Hắn bước ra từ thang máy hào nhoáng,miệng nhếch lên nở nụ cười. Ôi,không khí hôm nay thật dễ chịu mà. Hắn bước tới nắm tay nó:
-Bảo bối ,ta mau đi thôi.-Hắn gật đầu với thím Lý rồi cùng nó bước ra khỏi nhà.
Hắn lái xe ra ngoài,dường như mọi thứ đang nở hoa. Cả hắn và nó đều đang rất vui. Từ khi nhà hắn có con mèo nhỏ Di Di này,cuộc sống hắn quả như trên thiên đàng mà. Hạnh phúc quá,đôi lúc,hắn lo ngại rằng mình đang mơ..
-A,tới rồi..
Không đợi hắn mở cửa xe cho mình,nó đẩy cửa ,lăng xăng chạy vào. Buổi sáng chủ nhật ,mọi người hay đến trung tâm mua sắm ở tầng hai lựa đồ,nhiều người còn vào căn teen ăn uống nhưng có lẽ cũng là ngày bận rộn nhất. Hắn đưa mắt nhìn,bật cười,đôi chân thon dài bước nhanh ra ngoài,đưa chìa khoá cho bảo vệ rồi đi vào trong:
-Di,em đừng có nghịch nữa.
-Chào chủ tịch..Chào chủ tịch..-Nhiều người cúi đầu chào. Quả nhiên hôm nay ,chủ tịch đang vô cùng vui vẻ..
-A,vậy sao?-Nó đang nói chuyện với Lý Hàn. Từ khi quen biết nó,Lý Hàn bỏ đi cái tính chảnh choẹ,thích ra oai của mình và nhờ nó,Lý Hàn đang quen một tổ trưởng phòng thiết kế trong công ti nên cô lại càng yêu quý nó.
-Hán Phong,anh lên phòng đợi em nha.-Nó nắm tay hắn,gật gật đầu đẩy hắn vào trong tháng máy rồi chạy đi.
Hắn nhíu mày,lại giở trò gì đây. Lắc đầu,hắn lại khẽ bật cười. Ôi con người lạnh lùng đâu rồi?
Đã một lúc mà vẫn không thấy nó về,gọi điện thì cứ bảo tí nữa. Hắn dừng bút,đứng bên rèm cửa,vén nhìn ra bên ngoài. Trong điện thoại,hắn có nghe tiếng phục vụ nói "cháo dinh dưỡng" liền nghĩ tới quán ăn nhỏ đối diện. Quả nhiên không sao,nó đang đứng đợi ở đó. Coi kia,hắn lại không cam lòng mà nở nụ cười. Nó vừa đi vừa đếm ô gạch,tai đeo tai phone nhún nhảy theo điệu nhạc.
-Em ơi.-Tiếng bà chủ quán trả lời.
-Dạ.-Nó hứng khởi quay lại,đưa tiền,mỉm cười nhìn hộp cháo trên tay,dung dăng qua đường.
Cẩn thận,nó không để ý một chiếc ô tô đang chạy tới. Hắn như thót tim,ánh mắt liền tỏ vẻ rõ sự hoang mang . Nhưng cũng may ,nó làm rớt gì đó nên liền chạy vào lấy nên tránh được. Nó có biết vì nó mà ai đó đang lặng chết người không. Thấy nó không sao,hắn liền thở pháo,tay đặt lên ngực,quả nhiên,nó đang là cả trái tim của hắn rồi. Thiếu nó,kiếp này coi như bỏ ...
Cạch
-Phong ,Phong..-Nó hứng khởi mở cửa chạy vào,hai tay giơ hộp cháo lên,miệng cười tươi rồi đặt xuống bàn,mở hộp ra,cháo mới nấu nên còn nóng mà nghi ngút hơi.
-Hơ..-Nó ngây người,hắn đột nhiên ôm chặt lấy nó,nó thấy được sự gấp rút trong hắn.Hắn lo sợ sao? Nó vỗ vỗ nhẹ lưng hắn,thả giọng:-Hán Phong,anh sao vậy?
-Em có biết lúc nãy anh rất sợ hãi không?Sao em đi đường mà không nhìn gì vậy?Lỡ bị sao thì anh biết phải làm sao? Em đi đâu cũng phải để ý một chút chứ? Em bây giờ không phải chỉ có một mình,em còn có anh. Vì vậy,làm cái gì cũng phải nghĩ đến anh chứ.-Hắn nói luôn một lèo,là hắn lo lắng chứ không có ý trách mắng nó.
Nó im lặng,không chớp mắt,nó lại làm hắn lo lắng sao. Ánh mắt trùng xuống,nó lắc đầu,khẽ cười trấn an,tay khuấy cháo,đẩy về phía hắn:
-Anh ăn đi rồi làm việc. Em ra ngoài một chút.
Nó đứng dậy liền bị hắn kéo lại,sa vào lòng hắn.Hắn kìm cơn xúc động của mình xuống,nhìn nó:
-Xin lỗi,anh không có ý trách mắng em.Đừng hờn giận.
Nó lắc đầu,mỉm cười,tay vỗ vào tay hắn rồi gật gật đầu.
-Nói gì đi?-Hắn nheo mày.
-Anh ăn đi kẻo nguội.-Nó vuốt ve tóc hắn ,nhìn hắn bật động,không nói gì,nó liền chuyển hướng:-Ăn đi. Em mua đó.
Hắn vẫn im lặng,là hắn đang đợi nó nói những gì nó nghĩ không phải những thứ vô nghĩa này. Nó vòng tay qua ôm hắn,đầu áp sát vào ngực hắn,giọng nhỏ dần:
-Em thấy rất có lỗi,lúc nào cũng làm anh lo lắng. Giá như em không nên gặp anh vì như vậy,anh sẽ không phải lo sợ như vậy. Nhìn anh như thế,trái tim em,thật sự rất đau lòng.
-Hửm?-Hắn nhíu mày,kéo nó ra nhìn.-Gì? Cái gì mà không gặp? Không phải em lại sắp rời bỏ anh rồi đó chứ.
Nó lắc đầu
-Cô ngốc này.. Nhờ em nên cuộc sống của anh mới hạnh phúc như thế này. Nên cả nghĩ cũng không cho phép em nghĩ rời khỏi anh 1 phút giây nào..-Hắn nghiêm túc,nhìn xuyên tâm nó,vừa đe doạ vừa năn nỉ.
-Được rồi đó,sến súa... Ăn đi..-Nó bật cười,khoa trương,mở hộp của nó rồi cúi xuống ăn. Nhưng thấy hắn vẫn không đụng gì,liền ngước lên nhìn.-Không ăn à? Em ăn á.
-Được cũng mừng.-Hắn cốc trán nó rồi cúi xuống ăn.
Sau đó,hắn ngồi làm việc. Còn nó thì thử pha cà phê cho hắn. Nó sáng tạo lắm. Hôm bữa còn cho lộn muối nữa. Làm hắn nuốt không nổi..
-Hán Phong.. Cà phê..-Nó hớn hở bưng ra ,cùng lúc đó,thư kí cũng mang tách cà phê cho hắn.
-Không cần đâu. Vợ tôi pha rồi.-Hắn nhìn nó. Làm thư kí bối rối trước nó?
-Anh làm gì vậy? Người ta cất công làm cho anh mà anh không uống.-Nó vờ ái ngại,đứng bên cạnh,tay đặt lên vai hắn,mỉm cười như công bố độc quyền vị chủ tịch tài ba này.
-Vậy anh uống nhá.-Hắn trêu chọc nó,đôi tay vươn dài định nhấc li của thư kí thì nó hét lên:
-Em không chơi với anh nữa.-Nó dùng dằng bỏ đi. Hắn thì bật cười,kéo nó lại. Nó lại đang ngồi trên đùi hắn. Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên vì giận hờn. Rõ ràng nó bảo không được phụ lòng người ta ,hắn chưa uống mà đã như thế này rồi?
-Vợ tôi pha cà phê là nhất rồi. Không cần tốn công như vậy.
-A... A.-Thư kí Lý Huệ đỏ mặt vì vốn có ý với chủ tịch đã lâu,lắp bắp mang cà phê ra ngoài.-Chủ tịc.. tịch...chúng ta có cuộc..họp lúc 3h chiều
Không nói gì,hắn vuốt ve nó.
-Sao thế?
-Không.-Nó lắc đầu.
-Em ghen à.?-Hắn thơm nhẹ lên má nó,hai tay đan vào tay nó.
Như người khác sẽ lắc đầu nguậy nguậy còn nó thì:
-Em ghen thì sao? Chưa đến lúc em ghen đâu,anh thử làm em ghen coi,xem anh còn là đàn ông không?
Nó hếch mặt lên,coi tiểu bảo bối của hắn đanh đá chưa kìa? Mà nó nói ý gì? Ý là làm đàn ông thì không được làm người mình yêu phiền lòng hay là đang cảnh cáo hắn vậy...Huhuhu.. Đừng vậy nha,em thật ác... Nhưng mà hắn ngoài nó ra,ai ai cũng nhất nhất không để tâm..
-Được rồi đó,đại ca. -Hắn trêu chọc.
-Anh uống đi.-Nó nâng ly caphe lên,cúi xuống nhìn hắn,chớp chớp mắt nhìn .Đáng yêu quá...
-Đúng là em rất biết đầu độc người khác.-Hắn lắc đầu nhìn,nhấm nháp một ít. Coi đi,đi ra ngoài mà không chịu mặc áo lót gì cả... Nhưng mà nếu hỏi ,hắn sẽ được câu trả lời mà"Em cũng nhìn thấy hết của anh rồi đó nha.."Đanh đá,quá đanh đá mà...
-Thế nào?-Nó mong chờ.
-Như thế này.-Hắn kéo nó xuống,dùng đôi môi mềm mại áp đảo nó. Một lúc sau ,mới buông ra..
-OẸ.. Em lại nhầm gì rồi..Gớm quá..-Nó lè lưỡi,mặt nhăn lại. Hắn thì bật cười ha hả. Rất vui..
Trưa đến,hắn lại vào bếp nấu ăn còn nó nằm ườn ra giường ,chơi điện tử. Việt Tú mang hồ sơ tới,bật cười hỏi:
-Phải để Di nó làm,chứ không lại béo như con heo í.
-Ư..-Nó chun mũi cãi.
-Cậu sai rồi. Trước đây,chưa cưới tôi,Di có rất nhiều người theo đuổi,lo lắng và quan tâm,chăm sóc. Giờ cưới tôi rồi,thì chỉ có tôi thôi,tôi phải bù đắp cho cô ấy. Với lại béo thì có sao đâu,ôm rất thích.-Hắn mỉm cười nhìn nó,dọn đồ ăn ra bàn.
Việt Tú ngây người,từ bao giờ vị chủ tịch lạnh lẽo nói ra được câu đó vậy. Cảm động,cảm động chết mất...
Ăn xong,nó ôm hắn ngủ,hắn nào có ngủ được. Nó hết bắt massage rồi hát ru,đủ kiểu. Đúng là con tiểu yêu trời đánh mà...
Phòng họp hết sức nặng nề,nhiều người không dám thở mạnh vì hàn khí xung quanh phát ra từ vị chủ tịch cao cao tại thượng kia. Nó ngồi nghe ngáp ngắn ngáp dài. Hắn chỉ nhìn nó,khoẻ môi bất giác cong lên. Nhiều người bức xúc vì hắn chỉ mãi ngắm mĩ nhân của ngài mà không để tâm đến bản kế hoạch của họ.Nó không chịu nổi nữa rồi.

-Mọi người cần phải rèn luyện nâng cao tay nghề,để sản phẩm xuất khẩu luôn ổn định, hiểu không?-Hắn lạnh giọng,thấy nó mệt mỏi nên cho tan họp .

-Đúng rồi. Nhìn vào sơ đồ biểu thị, em cũng thấy không ổn:Mặt hàng áo luôn tăng ,còn quần thì tụt xuống thấp. Mà mọi người cũng biết rồi đó,quần mà đã tụt xuống thì lòi ra nhiều thứ rắc rối lắm.-Nó gật gù rồi tự tiện đứng lên..
Có rất nhiều tiếng cười, đến hắn cũng phải bật cười. Nó quá im im mà quá nham hiểm..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#2015#teen