Chap 40: Lý Ánh Hồng-Con thím Lý.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tết,nó vui lắm,lúc nào cũng lắc xắc. Nhưng niềm vui của nó cũng là niềm vui của hắn đó thôi. Hắn chả đi đâu chúc Tết cả,nhà ba nó cũng vậy,mấy lần ông Bạch cùng cô Diệp tới chúc Tết để xin hắn cứu vãn cơ nghiệp nhưng bị bảo vệ đuổi thẳng bởi thánh chỉ đã được ban xuống vào lần trước họ tới thăm " Cấm bén mảng " . Ai dám trái lời? Nó như con nít,mồng 3 tết bắt hắn dẫn đi công viên. Vui sao mà vui..Nó ghé vào cửa hàng Hàn quốc cuối quốc lộ số 9.

-WOA,hải sản ngon quá.-Nó chắp tay lại vào nhau,mắt sáng long lanh,miệng cười tít mắt.
-Vậy bảo bối ăn nhiều một chút nhé.-Hắn bật cười,gắp mực vào bát nó.
-Dạ.-Nó ngoan ngoãn,miệng cười tươi như hoa. Quán ăn đông nghịt khách bởi sự xuất hiện của hắn. Nhưng..-Oẹ..
Nó vỗ ngực,lưỡi hơi le ra thể hiện sự khó ăn đến nhường nào.
-Sao thế?-Hắn vội vàng ngồi bên cạnh nó,tay xoa xoa lưng. Ở đây là hảo hạng mà..
Nó cúi đầu thở dốc,tay khua khua như không có gì. Hắn liền lập tức bế nó ra khỏi quán,nhất nhất về nhà kêu bác sĩ riêng tới khám. Lỡ nó bị bệnh gì hay.. Nói chung,cứ khám cho nó an toàn.
Hắn đi qua đi lại,trong lòng nơm nớp không yên nhìn vị bác sĩ già đang khám cho nó. Thấy bác sĩ đứng lên,hắn liền vồn vã hỏi:
-Sao rồi?Vợ tôi sao rồi?
-Chúc mừng chủ tử,phu nhân đang mang thai.-Vị bác sĩ già cung kinh.-Đã được 3 tuần rồi.
-Sao?-Hắn ngây người nhìn nó,nó mím môi cười.-A ,cảm ơn bác sĩ. Chúc ông ăn Tết vui vẻ, Quản gia,tiễn khách. Mang bao lì xì thưởng cho ông ta..
Hắn hồ hởi ngồi xuống bên cạnh nó,miệng cười tươi tắn. Mới đầu năm,Di Di bé nhỏ đã mang niềm vui tới gia đình rồi. Vị bác sĩ già vui mừng rõ rệt,lần đầu tiên,ông thấy trong cuộc đời mình hân hoan khi được người lạnh lẽo như hắn mở lời tán dương.
-Di,em muốn ăn gì không?
-Di,em hỏi thử xem chúng ta nên đặt tên con là gì đây?
-Di,anh yêu em quá..
-Di,em có thấy mệt không?
-Di..
..
Hắn vui tới mức lú lẫn rồi. Nhưng sao lại không vui cho nổi khi trong bụng nó là kết tinh của tình yêu hai người. Hắn cười lớn:
-Bảo bối lại có thêm một tiểu bảo bối.
-Haha ,Hán Phong,anh vui tới nỗi nổi khùng rồi..-Nó bật cười.
-Bảo bối,em không được nói vậy. Lỡ tiểu bảo bối trong bụng nghe được sẽ đánh giá cha nó như thế nào đây?-Hắn ôm nó,thơm nó ,cứ thơm nó như vậy khiến nó nhột mà khúc khích cười...
Nó ngủ trưa đến 4h chiều mới thức giấc,dụi dụi mắt tìm hắn nhưng chả thấy đâu. Nó liền xuống phòng khách thì một cô gái lạ đang ôm hắn,hắn thì chả đẩy ra. Hừ.. .Đáng ghét..
-HÁN PHONG..-Nó gằn giọng.
Nghe tiếng nó,hắn giật mình quay lại,tay gỡ tay cô gái kia ra,vội vã đến bên nó.
-Bà xã,em đi lại có mệt không? Ngồi xuống đây nghỉ đi.-Hắn đỡ nó ngồi xuống ghế.
-Gì mà có mệt không?-Nó dở khóc dở cười. Chỉ là một hài nhi bé bỏng đang hình thành trong bụng nó? Có thêm bao nhiêu kg mà hắn lại làm quá như vậy. Nó tia mắt về cô gái kia rồi lại dở giọng đanh đá.-Em đang ghen. Anh mau vào bếp lấy dao ra đi.
-Hả?-Hắn trợn tròn mặt.Hắn nhớ tới lời đe doạ trước đây... Làm thật sao?
-Thím Lý,lấy cháu con dao.-Nó hét lên,trừng nhìn hắn cho đến khi nhận được con dao trên tay mình,nó quay sang mỉm cười với hắn.
-Em làm thật sao?Không,đó là con thím Lý. Lâu ngày mới tới mà. Anh chỉ coi như em gái. Anh thề. Anh hứa. Anh đảm bảo.Bảo bối,em không được tức giận nếu không sẽ kinh động đến sức khoẻ.-Hắn làm mặt cún con giải thích.
-Em có nói gì đâu?Em chỉ muốn cắt xoài ăn thôi mà.-Nó bật cười. Là nó tin tưởng hắn với đời nào ,hắn dám lăng nhăng.
-Em thiệt là.. Để anh,để anh..-Hắn liền xung phong nhận công việc.Ôi,nó thật giống bà hoàng mà đến việc đi lại hắn còn chả muốn nó làm..
-Ngồi đi em.-Nó chớp mắt nhìn.-Em tên gì?
-Lý Ánh Hồng ạ.-Hồng trả lời,đưa mắt nhìn hắn đang vui vẻ gọt xoài. Từ bao giờ hắn biết làm những việc như thế này vậy? Hắn còn biết giải thích,còn biết lo lắng,còn biết.. Nhắc đến,quả nhiên tâm can Lý Ánh Hồng như trận đại hồng thuỷ.Không muốn,thật không muốn.. Từ bé,ước mở của Lý Ánh Hồng là sánh vai cùng hắn. Cô học chăm chỉ, đi du học chỉ muốn mình xứng với hắn nhưng khi trở về thì... hắn gọi nó hai tiếng "bà xã" khiến cô đau lòng.
-Em nó mới đi du học về đó cô chủ.-Thím Lý niềm nở vì con gái trở về.-Cô chủ có ngại khi có Ánh Hồng ở đây không?
-A,không không. Nhà còn rất nhiều phòng.-Nó mỉm cười,tay đưa xoài lên miệng,cắn dở rồi nhét vào miệng hắn khiến hắn ú ớ rồi cũng bật cười,nhéo má nó.
Bữa trưa,Hồng cũng ngồi vào bàn ăn cùng vợ chồng nó.
-Em ăn đi,là Hán Phong nhà chị nấu đó.-Nó gắp thịt cho Ánh Hồng .
-Em cũng ăn đi bảo bối.-Hắn xoa xoa đầu nó,mỉm cười thân thiện.
-Em đã nói xoa đầu là học ngu mà.-Nó gắt gỏng.
-Ô,thế em tưởng em thông minh lắm sao?-Hắn lại trêu chọc nó.
-Anh. Anh đáng chết.-Nó hét lên,không chần chừ nắm lấy tay hắn cạp một miếng. Hắn không dám la ,la là nó lại cắn nữa.
Hồng cúi mặt ăn. Thật sự thay đổi rồi? Nếu như trước đây,hắn cũng sẽ quan tâm cô chút ít. Nếu như trước đây,ai mở miệng nói hai từ " Hán Phong " đều bị hắn trừng trị. Nếu như trước đây,hắn sẽ không để ai có cơ hội lại gần mình.
Lý Ánh Hồng rời khỏi nhà,đi dạo quanh vườn cho khuây khoả. Hắn làm sao thế? Làm sao lại vui vẻ đến mức cười lớn trong khi bản thân đang phải phục vụ nó. Làm sao thế? Làm sao lại lo lắng cho nó như vậy?Cô không cam tâm ,tại sao cô lớn lên từ nhỏ cùng hắn lại không được để mắt.
Nó nằm yên cho hắn xoa bóp ,từ khi có em bé lúc nào hắn cũng cười. Hắn nâng niu nó đến nổi nó muốn béo phì đi được. Sáng nào cũng dùng nước ấm rửa chân cho nó,trong khi nó không chịu mà cứ đạp tung lên. Tự tay nấu ăn cho nó thậm chí,nghỉ việc ở công ti để chăm sóc nó.
-Di Di,chúc mừng..-Bọn La Tiểu Hàm cuối cùng cũng xuất đầu lộ diện. Ai ai cũng phấn khởi vui mừng.. Họ ôm ấp nó. Vậy là ngoài hắn,còn rất nhiều người nâng niu nó.
Lý Ánh Hồng ghen tị có, tức giận có,cảm giác hỗn độn? Tại sao lại bất công như vậy ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#2015#teen