Chap 39: Valentine cũng là Tết.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dạo đây,ở đâu cũng nô nức bánh kẹo,giày dép,quần áo. Vô cùng xinh đẹp.. Vô cùng đẹp mắt.. Hihi Ngày mai thôi là Valentine rồi,thật trùng hợp,đó cũng là Tết. Tiểu Hàm buồn bã vì mai là Valentine,cô lại ngại nói ra với Minh Quân. Ai lại tỏ tình trước chứ? Cả một đàn vịt bầu ở nhà nó than không biết làm quà gì,nó chỉ im lặng ,nghe mọi người nói,vì mỗi lần nhắc đến Valentine hắn đều có vẻ không vui.

-Cậu cứ mạnh dạn đại đi..
-Ờ đây. Dạo này ai còn để ý chuyện đó...
Trúc Tình và Bảo Linh khuyên Tiểu Hàm đi tỏ tình mà mỗi lần nhắc tới Minh Quân là Tiểu Hàm đỏ mặt liên hồi. Cuối cùng bọn họ trở ra về mà không thu được kết quả gì. Nó nằm lăn qua lăn lại trên giường,qua giờ nó và hắn chưa nói chuyện. Chả qua hôm trước nó có nhắc tới Valentine.
-Hán Phong,Hán Phong,mốt là Valentine đó.Chúng ta sẽ đi chơi ở đâu?-Nó hào hứng chạy vào,ôm sầm từ đằng sau hắn.
Hắn không nói gì,dửng dưng vô cùng.
-Này,mốt là ...-Nó đang nói giờ thì bị hắn chặn họng.
-Chúng ta sẽ không tổ chức Valentine.-Hắn quay mặt bước đi,đóng sầm cửa lại. Hắn sợ ở lại,nó sẽ khóc hoặc làm gì đó khiến hắn đau lòng...
Nó ngây người. Có vẻ hơi buồn? Hán Phong cũng chả chịu về nhà,sắp Valentine mà cứ hì hục với công việc. Thư kí Lý Huệ thấy vậy liền mở lời:
-Chủ tịch,mai ,có cần..
-Ra ngoài.-Hắn đang làm việc liền đùng đùng nói giận,tay đập mạnh xuống bàn. Lý Huệ vội vàng ra ngoài. Hắn xoa xoa thái dương,không biết ở nhà ,nó như thế nào nữa,hắn rất lo cho nó nhưng cũng sợ đối diện với nó.
Nó thay đồ,mang quần áo cho hắn tới công ti. Thật ra cũng buồn mà. Valentine người yêu lại không muốn tổ chức cùng mình. Hỏi xem ..
-Hán Phong,em mang quần áo tới cho anh.-Nó đẩy cửa bước vào,nhỏ nhẹ tránh kinh động tới hắn.
-Cảm ơn em.-Hắn ngước lên nhìn một lúc,muốn ôm nó,hắn chính là muốn lao tới ôm nó.. Kìm nén,hắn cúi đầu xuống làm việc.
Nó chu miệng,vẻ mặt buồn hiện rõ,quay người ra về:
-Em về đây. Anh nhớ ăn uống. Làm việc quá kẻo lại bệnh.
Hắn có nghe tiếng thở dài khe khẽ của nó,tâm tình nó không tốt,hắn đau lòng:
-Xin lỗi.
Nó quay đầu lại,hắn liền cúi xuống làm việc .Nó rời khỏi công ti,bất giác ngồi đung đưa trêm ghế của hàng bán cháo đối diện công ti,hắn đứng trên lầu không rời mắt khỏi nó. Nó cứ ngây người,mặt cúi xuống,tai nhét phone nghe nhạc. Nó suy nghĩ nhiều,tại sao hắn lại xử sự như vậy. Hay đã chán ghét nó? Mày khẽ nhăn lại rồi giãn ra,không sao,nếu hắn có người khác cũng không sao,nó chấp nhận vì hắn đã hy sinh nhiều thứ cho nó quá rồi,nếu vậy,nó thật sự đau lòng nhưng nó chấp nhận. Dù sao chỉ mới đăng kí kết hôn,chưa tổ chức đám cười .. Nó cười buồn.. Hắn dõi theo nó,tâm can như giằng xé,nó ngồi cũng được nửa tiếng thì nửa tiếng đó đối với hắn như tử hình. Đột nhiên nó đứng dậy,mỗi hành động của nó lại khiến hắn thót tim. Tay hắn siết chặt vào mảnh rèm,tim đứng ngừng hoạt động khi thấy nó lại đi mà không nhìn đường. Hắn quan sát từng bước chân,chỉ mong nó an toàn.
-Cẩn thận.-Đúng lúc hắn dường như chết lặng khi một chiếc mô tô phóng nhanh về phía nó thì một bàn tay kéo nó trở về.
-Cẩn thận chứ. Cậu có làm sao không hả? Hả?-Minh Quân lo lắng.
Nó lắc đầu,ngượng nghịu cười ,đẩy Minh Quân ra.
-Đang suy nghĩ gì mà không để ý đến đường đi vậy?-Minh Quân cúi mặt xuống nhìn nó.
-Không biết nên nói cho cậu biết không?-Một bóng đèn 2000 W loé sáng
-Sao?-Minh Quân nhận thấy sự nghiêm trọng trong câu nói của nó.
-Tiểu Hàm sắp đi Anh xem mắt rồi.-Nó làm mặt buồn.
-Sao?-Minh Quân hét lên,tim khẽ nhói.
-Nếu cậu thích Hàm thì mau tìm cô ấy đi. Cô ấy đang ở nhà đợi cậu. Nhanh lên,không thì không kịp đâu.-Nó làm mặt vội vã. Ôi,chị diễn hay như thật..
Minh Quân gật đầu rồi quay người chạy đi. Nó bật cười tự khen bản thân mình thông minh quá."Chết tiệt"Hắn từ trên nhìn xuống,quở trách Minh Quân sao không đưa nó về nhà mà để nó bơ vơ thế kia nhưng hắn yên lòng khi xe thím Lý tới đón nó. Con nhỏ này,em làm anh đau tim quá...
Tại nhà Tiểu Hàm
-Hàm ,Hàm..-Minh Quân đập cửa rầm rầm.
-Sao vậy?-Tiểu Hàm nghe tiếng Minh Quân lên chạy ra mở cửa,thấy cậu đang thở mệt nhọc.
-Hàm,đừng đi. Tớ thích cậu. À..không.. Anh thích em.-Minh Quân ôm chầm lấy Hàm như sợ cô biến mất.
-Em cũng rất thích anh.-Hàm xúc động,đưa tay ôm Quân.
Cả hai vào nhà trò chuyện. Hàm rất vui còn Quân thì ngượng đỏ cả mặt. Hoá ra là nó lừa cậu để cậu tỏ tình với Hàm.. Trời ơi,nhưng cũng nhờ đó mà cậu cũng hiểu ra,trong tim cậu,Tiểu Hàm cũng rất quan trọng...
-Anh không về nhà sao?-Nó gọi điện hỏi,giọng như mất mát.
-Em ngủ đi. Anh về sau.
Nó rất buồn vì không gặp được hắn. Sáng tỉnh dậy thấy thím Lý nói hắn nấu cháo cho nó rồi đã đi từ sớm. Nó ăn xong thì lại leo lên ngủ. Bạn bè đã đi hẹn hò cùng nhau. Khánh An thì bận chạy show. Haizz... Nó nằm đó rồi thấy buồn ngủ.. Quái lạ,là mới ngủ dậy mà...
-Chủ tử,cô Di mới ngủ dậy ,giờ đã lại ngủ. Không hiểu sao,người cô ấy nóng lắm,giờ lại lạnh. Mạch thì đã ngừng đập.-Thím Lý khóc ngất trong điện thoại.-Sáng tôi còn thấy cô chủ ngậm thuốc gì đó? Có bao giờ?
Hắn cúp máy,chạy nhanh ra ngoài. Không phải vì hắn lạnh nhạt mà nó nghĩ quẩn đó chứ? Không,nếu nó có mệnh hệ gì,có lẽ hắn sống không bằng chết mất.. Di Di...
Rầm
Hắn đẩy cửa bước vào phòng,thím Lý liền lên tiếng:
-Bác sĩ nói cô ấy đã ngừng thở từ lâu.Hức..
Hắn nên làm thế nào đây,là khi ngủ tim không đập hay .. Không. Không. Hắn lắc đầu,sà xuống bên cạnh nó,tay nắm lấy tay nó. Thật sự rất lạnh. Hắn như chết đi,khuôn mặt buồn thương đến đau đớn. Hắn không tin vào sự thật này,tại sao lại lạnh như vậy. Nó uống cái gì? Nó muốn tự sát hay sao mà uống linh tinh khi không được phép của hắn.
-DI...Mở mắt.. Mở mắt nhìn anh nhanh.-Hắn hét lên,thật sự rất xúc động,tim hắn như vỡ ra ngàn mảnh.
-Anh không cho phép em rời bỏ anh..-Hắn khóc,đuổi hết mọi người ra ngoài,chỉ khăng khăng một mình bên nó.-Anh xin lỗi.. Anh sai rồi..Làm ơn đừng bỏ anh... Anh xin lỗi.. Mau mở mắt ra.. Di à.. Di à...
-Anh xin lỗi... Là anh sai rồi.. Anh không nên lạnh nhạt với em...
...
Hắn ngồi bên cạnh nó tới canh tối,không chịu ăn uống gì. Bần thần như vô hồn... Bất giác,hắn nhận thấy đôi tay nhỏ trong trong tay hắn cử động,một chút vui dâng lên,hắn chồm tới:
-Di... Di à...
Nó không chịu mở mắt,nói đúng hơn,đã ngủ lâu quá nên cơ mắt không chịu hoạt động.
-Di à.. Mau mở mắt nhìn anh..-Hắn xúc động,nâng người nó dậy,tựa vào lòng mình. Dùng khăn mát lau người cho nó dễ chịu.
-Phong.. Không phải.. anh đang..làm việc..ở công ti sao?-Nó khó nhọc mở mắt,dần mới lấy được giọng.-Sao anh lại khóc?
Nó đau lòng nhìn hắn,hai mắt đã đỏ vì khóc nhiều,nó đưa tay vuốt ve má hắn. Liền bị hắn giữ chặt lại:
-Em đã uống thuốc gì?-Chỉ nghĩ đến việc nó uống thuốc,hắn đã rất đau lòng.-Anh xin lỗi là anh không tốt. Anh xin lỗi..
-Hôm qua,em bị cảm nên uống thuốc. Không ngờ lại ngủ lâu đến thế..
-Ơn trờời là em không sao.-Hắn siết chặt lấy nó.-Em không được rời bỏ anh.
-Sao? Anh rất lạnh nhạt với em,em rất lo sợ,anh sẽ bỏ em..-Nó tủi hờn nhưng câu nói bị chặn ngang bởi nụ hôn của hắn.
-Không cho phép em nói như vậy. Anh yêu em. Rất yêu em.
Nó ngước nhìn hắn,ánh mắt kiên định đó là nó tin tưởng .Hắn trầm giọng:
-Hôm nay là ngày giỗ của mẹ và ông anh. Vì vậy ,nếu bên anh,em sẽ không bao giờ được hưởng Valentine.-Hắn buồn giọng.
Nó sững người,là nó vô tâm quá chăng,mọi thứ về hắn. Nó thấy có lỗi,cả hai rơi vào im lặng. Bỗng giác,nó quàng cổ ôm lấy hắn,nhón người hôn nhẹ hắn:
-Hán Phong,coi như ngày này là ngày giỗ mẹ và ông anh,xem nào..-Nó đưa tay vờ đếm.-Vậy còn 364 ngày ,tất cả sẽ là Valentine của chúng ta.
Hắn mỉm cười,nó thật biết suy nghĩ. Nó thật đáng yêu và hiểu cho hắn. Hắn ôm lấy nó rồi quăng nhẹ xuống giường,tay tháo cà vạt,tay gỡ từng ốc nút:
-Là hoạ em chuốc lấy.
-A,này...-Nó dở khóc dở cười định bỏ chạy thì bị hắn bắt lấy.
....
Mồng 2 Tết. Hôm qua là valentine cũng là ngày Tết. Bọn họ không ở nhà mà ra đường hưởng Valentine. Nó vừa thức dậy đã đi tìm hắn. Hắn đang ngồi uống trà ở phòng khách:
-A,Phong.
-Chào buổi sáng,bảo bối.-Hắn mỉm cười. Hắn đã phát hết bao lì xì cho người làm thay cho nó.
-Cho em xin.-Nó lanh chanh đứng trước mặt hắn,hai tay chìa ra trước,mắt long lanh ngàn sao.
-Hahaha..-Hắn cao hứng cười. Con nhóc thật dễ thương... Cũng đặt bao lì xì lên tay nó.-Đây là của em.
-Yeahhh..-Nó nhảy lên hôn chụt vào má hắn.
Lì xì là lấy may mắn chứ chồng nó giàu vậy,nó cần tiền làm gì nữa? Nó và hắn ngồi xem tin tức ở phòng khách. Rất hạnh phúc,khi ngồi bên cạnh nó,ôm nó cảm giác như một gia đình mà bấy lâu hắn thiếu thốn.Mới sáng sớm,nhà hắn đã tấp nập người xếp hàng để chúc tết. Ai cũng mang theo một phong thư thật lớn dành cho nó. Hắn không nói gì,chỉ mỉm cười nhìn nó cầm tiền trên tay mà cười tít mắt. Bọn họ thật khôn ngoan? Lấy lòng được tiểu mĩ nhân này coi như đã lấy lòng được hắn.
-Sao? Cả bọn tớ mà cậu cũng đòi tiền lì xì sao?-Cả bọn La Tiểu Hàm hét lên.
-Chứ nãy các cậu cũng nhận của Hán Phong còn gì nữa.-Nó chu mỏ cãi,đứng trước cửa lớn chặn đường. Hắn bật cười,ngồi trong nhà pha trà nhâm nhi.
-Đây,chúc em ăn nhanh chóng lớn.-Việt Tú đặt lên tay nó phong thư,xoa đầu nó rồi bước vào.
-Chúc cậu xinh đẹp hơn.-Bảo Linh ôm nó,tay nhét vào tay nó cái phong thư hình cái kẹo. Đúng là tâm hồn ăn uống.
-Chúc em năm mới vui vẻ.-Trịnh Hoàng lợi dụng ôm nó một cái,tay đặt phong thứ lên tay nó rồi bước vào.
-Happy.-Trúc Tình nhéo má nó.-Cậu không được ăn hiếp bọn tớ. Cho cậu nè.
-Chúc em năm mới .-Khánh An mỉm cười,cũng ôm lấy nó,đặt vào tay nó một phong thư.
-Cảm ơn cậu.-Tiểu Hàm ngọt ngào. -Quà.
-Di,cậu cứ lừa tớ đi.-Minh Quân lườm nó sau đó bật cười,đặt phong thư vào tay nó:-Coi như là tiền công.
Nó cầm một sấp phong thư,chạy vào khoe với hắn:
-Hán Phong,giàu rồi. Sau này ,em sẽ nuôi anh.
Khung cảnh Tết thật quá vui vẻ. Nhờ nó,tất cả đều có duyên,tất cả đều hạnh phúc. Nó quả là một thiên sử bé nhỏ.Hắn bật cười nhìn nó,cũng trả lời:
-Cảm ơn em vì sau này sẽ nuôi anh.
-Hahahahahaha -Cả nhà bật cười nhìn nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#2015#teen