Chương 6: Trở về:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6:

 

Có kho vàng nhưng tặng chẳng tuỳ nơi

Người ta khổ vì xin không phải chỗ…”

 

Mâu thuẫn đang tăng cao gay gắt giữa các cổ đông sở hữu trong tay số cổ phiếu cao nhất trong tập đoàn Venice. Việc người kế nhiệm cho vị trí chủ tịch hội đồng quản trị vẫn chưa thấy xuất đầu lộ diện đã dẫn đến hàng loạt xáo trộn trong nội bộ tập đoàn lẫn các công ty con. Ai cũng muốn leo lên được vị trí tối thượng ấy, nắm trong tay mọi quyền hành và quyền sinh sát cho tập đoàn lớn nhất nhì châu Á, xoay chuyển cục diện kế thừa khối tài sản khổng lồ do nhà họ Hoàng nắm giữ bao đời nay. Người ta chuyền tai nhau, đút lót nhau, nhờ vả nhau để có một phiếu tham dự cuộc họp cổ đông chính thức nhằm bổ sung người lãnh đạo tiếp theo chèo lái cả con thuyền chênh vênh trước sóng. Khi cái ngày quyết định ấy gần tới, trong tập đoàn dường như gia tăng nhiệt độ lên rất nhiều bất chấp cái lạnh buốt giá của mùa đông sắp đến.

Và dạo gần đây, những cổ đông ấy lại rất chăm đi lễ nhà thờ, họ chỉ có một khẩn cầu duy nhất: cầu mong cho chủ tịch đừng có con rơi.

Ai cũng biết, chủ tịch hoàn toàn không có con trai. Mọi ghi chép đều cho thấy sau khi phu nhân qua đời, ông không hề đi bước nữa mà sống như vậy cho đến khi bị mắc một chứng bệnh lạ khiến não bộ không thể tiếp nhận thông tin thêm được, và khiến ông hành xử như một đứa trẻ mới lên 3: ngờ nghệch và nửa tỉnh nửa mơ như tình trạng hiện nay. Nhưng không ai biết chính xác được rằng, trong cái khoảng thời gian phải sống với nỗi cô đơn trong hàng chục năm dài đằng đẵng như vậy, ông ta có tìm đến những người phụ nữ khác hay không. Chủ tịch vốn là một con người suy tính sâu xa, mọi đường đi nước bước đều được tính toán kỹ càng để mình không bao giờ bị rơi vào thế hạ phong mà luôn là người đi trước một bước. Không những vậy, bên cạnh ông ta còn có một người trợ lí quá hoàn hảo mà ai cũng thèm thuồng dòm ngó: Bảo Lâm. Với đầu óc vô cùng giỏi tính toán và sắp xếp mọi việc, cậu ta dường như chưa bao giờ làm chủ tịch phải thất vọng vì không hoàn thành nhiệm vụ được giao bao giờ. Lâm vừa là tay chân, vừa là chìa khóa nắm giữ mọi bí mật đời tư sâu kín nhất của lão chủ tịch cáo già ấy. Mọi hành động của chủ tịch đều chịu ảnh hưởng phần nào sự tính toán đến từng đường tơ kẽ tóc của thiên tài trẻ tuổi, và vì vậy chưa từng có ai dám hay thậm chí chỉ là nghĩ đến việc bới móc lại quá khứ ẩn của ông ta.

Gia đình có gốc gác quý tộc lâu đời của dòng họ Hoàng đang sinh sống và làm việc tại Pháp, nhưng họ dường như đã cắt đứt liên lạc từ rất lâu. Những anh em con cháu trong gia tộc đều đã xây dựng được sự nghiệp riêng đạt thành công rực rỡ, và theo như nguồn tin bí mật thì không ai trong số họ có hứng thú quay về giành giật một tập đoàn nằm trong địa phận châu Á. Vậy là bớt đi một gánh lo.

Nhưng nếu chủ tịch có con rơi, khả năng đứa con ngoài giá thú ấy quay về đòi lại những gì mà mình xứng đáng được hưởng là vô cùng cao. Nói cho cùng thì, Venice là một tập đoàn quá lớn, quá hùng mạnh và số tài sản của chủ tịch, số tài sản mà ông ta sau bao nhiêu năm lăn lộn chốn thương trường mới có được, hẳn là vô cùng kếch xù. Di chúc được viết ra ngay khi ông ta cảm thấy cơ thể mình đang dần biến đổi, nhưng không một ai ngoài luật sư riêng biết được trong đó viết gì. Ông ta sẽ để lại cái ghế chủ tịch cho ai? Cho đám tay chân thân cận luôn lăm le lật đổ mình? Hay cho một cô nhân tình trẻ măng nào đó? Nhưng khả năng cao nhất, là cho những đứa con mang trong mình dòng máu của dòng họ Hoàng đang sôi sục trong huyết quản.

Mọi suy diễn vẫn được nêu ra và bàn tán sôi nổi, nhưng tuyệt nhiên không một ai có câu trả lời chính xác, chỉ còn biết chờ đợi và hi vọng rằng mình đủ may mắn để leo lên được vị trí tối cao.

Người có đủ khả năng đảm đương chức vị Chủ tịch Hội đồng Quản trị của tập đoàn Venice, rốt cuộc sẽ là ai?

Phòng bệnh trải đầy một sắc trắng lạnh toát tựa hồ không gian ảo phủ kín màu tuyết. Một người đàn ông trung niên nằm đó nhắm nghiền mắt lặng thinh, hơi thở đều đều chìm sâu trong giấc ngủ yên bình. Vài lọn tóc hoa râm hờ hững buông chéo qua gò má, che khuất một phần khuôn mặt hốc hác và làn da tái xanh nhợt nhạt.

Chàng trai mặc áo đen chỉ lặng im đứng đó ngắm nhìn con người đã đẩy mình đến bờ vực sinh tử, vẫy vùng như một con cá mắc câu tuyệt vọng không lối thoát. Từng mảnh ký ức chắp nối rời rạc lướt qua trống rỗng và nhạt nhòa, khối ảo ảnh đan xen chồng chéo phút chốc nứt toác thành những mảnh vụn vỡ nát tan biến vào hư không mịt mờ. Lắc lắc mái đầu nâu đỏ xua tan những suy nghĩ hư vô và ảo cảnh trong chớp mắt, đôi mắt lúc nào cũng hơi cong cong nét cười giờ chỉ phủ một tầng sương lạnh căm giá buốt. Viên sapphire xanh thẫm bên tai phải lóe lên những tia sáng lập lòe hư ảo như giọt nước mắt tinh khiết từ đại dương.

Một lúc lâu sau, đôi môi mỏng hơi tái nhợt khẽ mở, chất giọng đều đều lạnh tanh tan đi trong không gian mờ nhạt thinh không…

“Ba, con đã về…” - Tiếng nói cũng hòa vào gió cuốn trở nên âm âm vang vọng giữa trời xa…

Trở về để giành giật lấy thứ mà mình đáng được nhận, trở về để những kẻ từng làm mình đau khổ trước kia phải trả giá trước khi được yên ổn ra đi, trở về giành lại sự sống từ tay chính con người đã đẩy mình đến vực sâu không thấy đáy. Và hơn hết, trở về để tìm lại đoạn ký ức mập mờ sau màn sương đêm lạnh giá đã từng bị lãng quên trong quá khứ đau thương.

Thù hận tuyệt vọng sẽ làm cho người ta chết đi, nhưng cũng sẽ làm cho người ta không ngại tất cả mà sống sót.

Hoàng Nhật Minh… đã trở về.

“Ngay cả Nhật Minh cũng đã ra mặt… chẳng lẽ ta chỉ đứng đó nhìn hay sao?”

Trong căn phòng khách sạn sang trọng hào nhoáng, bóng một người đàn ông mặc vest chỉnh tề được chùm đèn pha lê trên trần nhà chiếu lên trải dài trên tấm thảm nhung mượt mà tím ngắt. Hai tay đút túi quần, người đàn ông đó dựa vào bức tường rộng lớn, đôi mắt gắt gao dán chặt vào hình bóng người phụ nữ đang ngồi trên salon, tay cầm ly rượu Henessy đỏ sóng sánh.

“Cứ từ từ… còn chưa biết cậu ta đang có âm mưu gì. Trước khi cuộc họp cổ đông diễn ra, mọi chuyện vẫn đang trong vòng suy đoán. Muốn giành thế thượng phong, phải biết địch biết ta trước đã.” – đôi môi quyến rũ khẽ nhấp lấy một ngụm rượu, trên thành ly thủy tinh lập tức hiện lên một dấu mờ mờ đỏ sẫm.

“Anh đã chờ ngày này bao lâu rồi em có biết không?? Mẹ kiếp… khi kế hoạch sắp hoàn thành thì lại lòi đâu ra một tên ôn con thế chứ!!”

“Thật thú vị… làm cách nào mà bao nhiêu năm qua chủ tịch giữ được bí mật động trời về cậu con trai ruột ấy nhỉ? Không một chút thông tin nào, vậy mà bây giờ lại xuất hiện ngay lúc dầu sôi lửa bỏng.”

“Lão cáo già ấy chắc hẳn đã suy tính kỹ càng lắm trước khi giấu tiệt thân phận thật của Nhật Minh. Có lẽ nào lão đã muốn loại trừ các thế lực đối địch trong tập đoàn từ lâu rồi hay không?”

“Em cũng không biết… nhưng việc cần làm hiện giờ là ngăn chặn cậu ta ra mặt tại cuộc họp cổ đông trước đã. Chuyện còn lại đành phải tùy cơ ứng biến thôi. Venice, chỉ có thể thuộc về tay chúng ta!”

Người đàn ông chỉ hừ lanh, trong mắt toàn là đã tâm chiếm hữu điên cuồng.

“Một con sói nhỏ chưa đủ lông đủ sức đã dám ra tay tranh giành lãnh thổ? E là nó quá tự cao rồi…”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro