I. Thế giới của em có anh: trăm hoa đua nở.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Tháng 2, trời xanh không một gợn mây. Nắng sớm ấm áp bao trùm lấy mái tóc của cô gái cũng làm sáng lên ánh mắt chàng trai dịu dàng nhìn cô. Gió thổi nhẹ qua, một chiếc lá rơi xuống vương vào mái tóc của cô gái, chàng trai khẽ mỉm cười đưa tay gỡ chiếc lá. Thanh Dương đưa mắt nhìn theo cặp tình nhân cho tới khi bị lùm cây che khuất.

Họ cũng đã từng nắm tay cùng bước chầm chậm trên con đường rải đầy sỏi như thế rất lâu, rất lâu về trước.

*

" Em mệt chưa, ngồi nghỉ một lúc nhé, phía trước có một chiếc ghế đá."

Chàng trai ân cần hỏi, cô gái mỉm cười, khẽ cong khóe môi.

" Vâng. Em cũng hơi mệt."

Chàng trai đỡ cô gái ngồi lên ghế đá. Cô gái nghiêng đầu dựa vào vai anh, ánh mắt mông lung vô định, cô chỉ ra trước mặt.

" Minh, chỗ đó có gì vậy ?"

" Là một hồ nước, nước rất xanh, hồ rất rộng, có cả cá nữa. Còn có một cây cầu màu đỏ bắc ngang qua mặt nước dẫn đến một ngôi chùa cổ..."

Cô gái im lặng, không thay đổi tầm mắt, mà có lẽ ánh mắt của cô luôn hướng vào hư không. Thật lâu thật lâu, cô dè dặt lên tiếng.

" Thế giới... thế giới như thế nào hả Minh ?"

Chàng trai ngây người, chỉ thấy một góc mặt nghiêng của cô, cô gái lại tỏ ra bình tĩnh lạ lùng. Cô vẫn thường che giấu cảm xúc thật sự kể từ sau vụ tai nạn đó, vụ tai nạn đã cướp đi ánh sáng của cuộc đời cô.

" Có phải là bầu trời rất xanh, có những đám mây trắng, có ánh nắng của mặt trời và trong công viên có rất nhiều cây, đủ mọi sắc hoa, có cả hồ nước nữa. Trẻ con thì nô đùa, những đôi tình nhân nắm tay nhau đi dạo và còn rất nhiều, rất nhiều người..."

Anh chua xót, khẽ khàng ôm cô vào lòng, xoa đầu cô, cố giữ giọng vui vẻ.

" Thế giới này xấu xí và vô vị lắm. Thứ đẹp đẽ nhất trong thế giới của anh, trong mắt và trong tim anh, chỉ có mỗi Thanh Dương thôi, em chính là mặt trời đã khiến thế giới của anh tươi sáng và tràn ngập sắc màu, không có em thì vạn vật dù tươi đẹp đến mấy cũng trở nên tàn tạ, héo úa."

Thanh Dương nở nụ cười vui vẻ, đánh nhẹ vào tay anh.

" Anh dẻo miệng vừa thôi. Thế giới to lớn như vậy mà anh chỉ thấy mỗi mình em à. Dối trá."

Lâm Minh cũng cười theo.

" Anh nói thật lòng mà. Sao em lại không tin nhỉ ?"

Thanh Dương đột nhiên đứng dậy, dang rộng cánh tay hít vào một hơi thật sâu rồi quay đầu lại mỉm cười với anh.

" Thế thì anh phải thể hiện thành ý hơn mới được. Chàng trai, em muốn đi qua cây cầu màu đỏ, anh cõng em đi."

Dưới ánh sáng ngược cô toát ra thần thái tinh nghịch hiếm có, anh thật muốn cô luôn mãi mãi vui vẻ như lúc này, không còn đau khổ, quên hết buồn phiền.

Thanh Dương, anh sẽ không để em phải buồn hay rơi nước mắt vì bất cứ lí do nào. Hãy tin tưởng vào anh và cho anh cơ hội chứng minh điều anh nói, nhé em.

Lâm Minh không trả lời, dùng hành động thay cho lời nói. Thanh Dương ngồi sau lưng anh, cảm nhận mùi hương dễ chịu toát ra từ áo anh, cảm nhận nhịp tim của hai người như hòa làm một.

Lâm Minh, em thật muốn chúng ta mãi đi như vậy, mãi mãi...

Lâm Minh, thế giới của em cũng từng tràn ngập ánh sáng mặt trời và sắc màu của bầu trời, của hồ nước, của con đường, của những cái cây và bông hoa... Nhưng đó là chuyện của rất lâu, rất lâu trước kia, đã mờ nhạt đến nỗi em không còn nhớ rõ. Thế giới của em, bây giờ, tất cả chỉ có anh, chỉ còn mình anh thôi.

*

15 năm trước, Thanh Dương 8 tuổi.

Hôm ấy là sinh nhật của Thanh Dương, bố mẹ đưa cô đến nhà bạn chơi, nhà Lâm Minh, cũng là nhà bố mẹ nuôi của cô.

Trời sẩm tối, mưa rất to, từng hạt liên tiếp va đập vào cửa kính ô tô. Chớp rạch ngang trời tạo nên những vệt sáng kì quái, đáng sợ. Gió lớn xô cây cối nghiêng ngả. Tất cả đều báo hiệu cho một cơn mưa lớn không có vẻ gì sẽ nhanh ngừng lại.

Giọng nói truyền cảm của cô phát thanh viên phát ra từ trong radio " Tối nay trời sẽ mưa rất to, có gió mạnh và có thể kéo dài đến hết đêm nay, quý vị đang lưu thông trên dường nên thận trọng...".

Thanh Dương ôm con mèo bông Garfield, mắt nhìn ra cửa kính, ngắm màn mưa trắng xóa. Mẹ cô ngồi ghế phụ, cô ngồi ghế sau. mẹ đang gọt táo, đó là loại quả cô thích ăn nhất, mẹ gọt vỏ rồi cắt nhỏ ra đĩa đưa cho cô, vẫn không quên nhắc nhở.

" Dương, đóng cửa kính vào, mưa tạt ướt hết bây giờ."

Thanh Dương chậc lưỡi, hơi tiếc nuối nhưng vẫn nghe lời mẹ cô đóng cửa lại, xoay người nhận lấy đĩa táo. Trong radio đang phát một bài hát thiếu nhi, Thanh Dương nghiêng đầu cố nghe rõ lời bài hát. Sóng kém quá, âm thanh phát ra nhập nhòe, khó chịu, Thanh Dương mở lời.

" Bố tắt đài đi bố, âm thanh cứ rè rè, khó nghe kinh khủng."

Bố cô với tay tắt radio, quay đầu nháy mắt.

" Vậy công chúa của bố, con hát cho chúng ta nghe nhé. Bài gì con thích nhất ấy."

Thanh Dương cười tít mắt.

" Được ạ. Hừm... con sẽ hát bài ba con gấu."

Chất giọng non nớt cất lên, một bài hát thật dễ thương.

Trong một nhà có 3 chú gấu
gấu bố, gấu mẹ và gấu con
Gấu bố thì mập
Gấu mẹ thì thon thả
Gấu con rất dễ thương
nhún vai nhún vai
thật là ngoan.

" Con gái hát hay quá. Dương này, sinh nhật năm nay công chúa nhỏ thích quà gì nào ?"

Cô ngừng lại, ra chiều suy nghĩ.

" Con muốn một chiếc đàn piano."

Mẹ quay xuống nhìn cô cười, Thanh Dương cũng cười.

" Vậy ngày mai bố mẹ dẫn con đi chọn đàn nhé."

Một luồng ánh sáng dội mạnh vào võng mạc, Thanh Dương theo phản xạ giơ tay che mắt. Chỉ nghe thấy tiếng của bánh xe ma sát với mặt đường tạo thành chuỗi âm thanh sắc lạnh cứa vào da thịt cô cùng với tiếng la hét sợ hãi của bố mẹ.

Đừng. Aaaaa......

Rầm.

Màng nhĩ cô như bị chọc thủng, cùng với âm thanh là cơn chấn động mạnh. Chỉ trong tích tắc, người cô bị gập mạnh về phía trước rồi lại giật về đằng sau, đầu đập vào cửa kính, trong miệng đầy vị tanh. Đau quá.

Trên đoạn đường vắng, chiếc ô tô con lao thẳng vào xe tải đi ngược chiều, đầu xe bị một lực tác động mạnh làm cho rúm ró như một tờ giấy nháp bị vo tròn rồi quăng đi. Mưa to xối xả, ánh đèn xe nhấp nháy thêm vài giây rồi tắt ngóm. Ngọn đèn đường lờ mờ phản chiếu, nước mưa cuốn theo máu tươi loang ra khắp cả mặt đường.

Đau. Thanh Dương cố mở mắt, cô thấy bố mẹ, đầu gục xuống, nước mưa len vào qua cửa kính vỡ nát, máu thật nhiều, thật nhiều, thật nhiều máu. Thanh Dương nâng cánh tay lên muốn ôm lấy họ, máu rỉ xuống từ cánh tay ghim đầy mảnh kính vỡ, từng giọt, từng giọt, nhiễu xuống sàn xe. Màu đỏ của máu, màu đỏ chói mắt ghê người đến như vậy.

Cô thấy mệt quá, sợ hãi là có thật nhưng cô không muốn buông xuôi, cô phải sống, phải cứu bố mẹ, cứu chính mình. Cắn chặt môi, bố mẹ... Mí mắt trĩu xuống, nặng nề khép lại, bố mẹ, xin đừng, đừng rời bỏ con.

Toàn bộ ý thức mất dần những gì còn lại chắc chỉ là một giọt nước mắt rơi xuống từ đôi mắt nhắm nghiền, kéo một vệt dài thật dài lên gò má.

*

Thanh Dương mù rồi. Bác sĩ nói do cô chịu chấn thương ở não và một phần do ám ảnh tâm lý nên mắt cô không thể nhìn thấy ánh sáng nữa. Trái ngược với dự đoán của mọi người, cô bình thản và lạnh lùng chấp nhận sự thật không hề la hét hay khóc lóc. Mọi người đi ra hết, chỉ còn mình cô và Lâm Minh ở trong phòng. Lâm Minh lặng nhìn khuôn mặt an tĩnh như thiên sứ của cô, im lặng thật lâu, thật khó để thốt nên lời.

" Thanh Dương..."

" Anh Lâm Minh à ? Có chuyện gì không ?"

" Nếu em muốn khóc thì cứ khóc đi."

Thanh Dương cười nhạt.

" Hả. Nhưng tại sao chứ ?"

Lâm Minh bối rối nhìn nụ cười của cô, thê lương đến vậy.

" Em đừng cư xử như vậy."

Giọng cô trở nên gắt gỏng.

" Giờ anh muốn tôi phải làm thế nào ? Khóc nháo lên, tỏ ra đau khổ, đòi sống đòi chết. Tôi muốn cười, muốn vui vẻ, không được sao ? Tại sao anh cứ phải bới móc chuyện cũ của tôi, tôi đã muốn quên đi. Chẳng lẽ tôi chết đi anh mới vừa lòng."

Lâm Minh không biết nói gì, thở dài đi ra ngoài. Căn phòng chỉ còn mình cô, Thanh Dương ngồi cuộn mình trong tấm chăn, vẻ mặt điên cuồng, mất mát.

Anh tưởng anh hay lắm sao ? Gia đình anh không tốt như anh tưởng đâu. Bọn họ nhận nuôi cô chỉ vì ham muốn tài sản của bố mẹ cô thôi, không ai thật lòng quan tâm cô hết. Cô đã trở thành phế nhân rồi, mắt cô không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì nữa, mọi người ghét bỏ cô, bố mẹ cũng ghét bỏ cô, rời xa cô vĩnh viễn.

Thế giới tối đen của cô bỗng hiện lên thứ ánh sáng mờ mờ. Bố mẹ, là bố mẹ cô thật rồi, họ đang mỉm cười, còn vẫy tay với cô nữa. Thanh Dương chạy về phía họ, chạy, chạy thật nhanh nhưng vẫn không sao chạm tới được. Bố mẹ không còn vẫy tay gọi cô nữa, họ xoay người rời đi. Cô hoảng hốt muốn níu giữ họ lại.

Bố mẹ đừng rời bỏ con, đừng bỏ con lại một mình...

Ánh sáng một lần nữa biến mất, trả lại màn đêm tối tăm. Thanh Dương cảm thấy có người đang ra sức lay cô.

"Dương, em gặp ác mộng à ?"

Là giọng của Lâm Minh.

"Mấy giờ rồi ? Tại sao anh lại tự ý vào phòng em ?"

" Bây giờ là 5 giờ sáng. Tại anh nghe thấy tiếng em hét nên mới vào xem."

" Cảm ơn. Bây giờ anh ra được rồi."

" Em ổn thật chứ ?"

" Em không sao.Anh đi đi."

Thanh Dương nghe thấy tiếng đóng cửa khe khẽ, chắc Lâm Minh đi rồi.

*

Một thời gian dài, đêm nào Thanh Dương cũng gặp ác mộng, nửa đêm giật mình tỉnh dậy sẽ có người cạnh bên, vỗ về, an ủi cô.

"Lí do anh đối xử tốt với em là gì vậy ?"

Lâm Minh bối rối.

" Anh chỉ muốn quan tâm em thôi mà."

" À, hóa ra là thương hại."

Thanh Dương cười khuẩy. Cũng chỉ đến như thế mà thôi.

Lâm Minh tức giận, đứng dậy bỏ ra ngoài.

" Thanh Dương, Em nghĩ ai đối tốt với em cũng đều có mục đích xấu sao ? Tại sao em không chịu mở lòng mình ra, suy nghĩ tích cực hơn. Sự chịu đựng của ai cũng có giới han... Đừng để đến lúc chỉ còn lại một mình mới biết hối hận."

Thanh Dương thẫn thờ. Là cô đã làm sai rồi ? Anh cũng đã bỏ đi, còn nói những lời cay nghiệt như vậy. Ha, tốt, tốt lắm, mấy người cứ đi hết đi, tôi chẳng cần một ai cả, không cần...

Lâm Minh giận cô thật. Đã 5 ngày kể từ khi cô đuổi anh đi, anh chưa hề quay lại. Mỗi đêm gặp ác mộng bật dậy, theo thói quen kiếm tìm một hơi thở nhưng không còn ai ở bên cạnh. Thanh Dương thở dài. Cô đã quá dựa dẫm vào anh rồi, có lẽ nên xin lỗi anh.

Bước xuống giường, mò mẫm đi ra cửa. Chân cô vướng vào canh bàn, thầm nghĩ sẽ ngã đau điếng nhưng cô lại rơi vào vòng tay một người quen thuộc.

" Em không sao chứ ? Có bị thương ở đâu không ?"

" Minh, anh lúc nào cũng đứng ở đây sao ?"

" Phải, anh vẫn luôn đứng chờ, chờ cho tới khi em gọi tên anh."

" Vậy chờ được rồi ?"

" Ừ. Anh đã nghe em gọi tên anh rồi."

Lâm Minh đỡ cô ngồi lên ghế.

" Có đau không?"

Cô lắc đầu nói.

" Không đau. Lâm Minh... thật xin lỗi, em không nên cư xử như vậy."

"Anh cũng xin lỗi em. Hôm đó do nóng nảy quá nên.."

" Không. Là em đáng bị như vậy."

" Anh xin lỗi."

Thanh Dương cười kéo tay anh.

" Chàng trai này cố chấp quá. Được rồi nếu anh muốn chuộc lỗi thì...ừm. Ngày mai là sinh nhật 16 tuổi của em. Em muốn anh dạy em chơi piano. Cũng sắp đến ngày giỗ của bố mẹ nữa. Em muốn chơi cho họ nghe một bản nhạc."

" Dương, em..."

" Anh đừng nghĩ nhiều. Em chỉ muốn học piano thôi."

" Ừm. Vậy anh sẽ dạy em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro