II. Thế giới của em mất đi anh: vạn vật thất sắc.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Ngón tay lướt trên những phím đàn đen trắng. Âm thanh bay bổng vang lên, tuyệt diệu như giọt sương đọng trên tán lá cây, mang theo hương thơm của thảo mộc mà hòa tan vào trong đất. Thanh Dương vẫn luôn có niềm say mê đặc biệt với đàn piano. Khi đôi mắt không còn cảm giác thì đôi tai lại nhạy cảm lạ thường với âm thanh.

Thanh Dương ngừng lại một nhịp, quay đầu ra phía cửa.

" Lâm Minh ?"

Lâm Minh bước đến bên cạnh cô.

" Ừ. Em đang đánh đàn ?"

" Vâng. Tự nhiên lại có hứng thú. Minh này, mấy tháng nay em không gặp anh, anh đi đâu vậy ?"

Thanh Dương đặt bàn tay lên phím đàn, những ngón tay thon dài, đầu ngón tay còn có vết chai mờ, thanh âm kì diệu tiếp tục vang lên những nốt còn dang dở.

Cô nghe thấy giọng anh ngập ngừng.

" Dương, anh sắp kết hôn rồi... với con gái giám đốc công ty anh đang làm."

Một nốt nhạc lạnh băng phá vỡ giai điệu.

Thanh Dương ngừng lại, không gian chìm vào yên lặng, ngột ngạt. Cô cười gượng, cố che đi cảm xúc bối rối trong lòng nhưng âm sắc thốt ra vẫn nghẹn ngào.

" Anh xem bản nhạc này đã luyện từ lúc em 18 tuổi, tính ra cũng được 5 năm rồi. Vậy mà đến giờ vẫn chưa thành thạo."

" Dương..."

" Anh sắp kết hôn à. Vậy chúc mừng anh nhé, chúc vợ chồng anh hạnh phúc trăm năm."

Cuối cùng anh đã tìm được cô gái mà anh muốn cùng đi tới cuộc đời rồi nhưng thật tiếc đó không phải là cô. Tại sao trái tim cô lại như vỡ tan ra thành từng mảnh, đau đớn. Nếu biết trước sẽ rời bỏ sao anh còn đối xử tốt với cô, tốt, rất tốt, tốt đến nỗi cô lầm tưởng rằng anh cũng đã yêu cô, anh cũng yêu cô...

" Đừng như vậy."

" Không như vậy là sao? Anh muốn em phải như thế nào ?"

Lâm Minh kéo tay cô, ôm cô vào lòng. Thanh Dương lại đẩy mạnh anh ra.

Anh sững người nhìn cô, muốn chạm vào cô, lại sợ cô đẩy anh ra xa, vĩnh viễn xa khỏi thế giới của cô.

" Dương, anh chỉ muốn ôm em thôi. Không được sao ?"

" Anh làm như vậy sẽ dễ gây hiểu nhầm đấy, dù sao anh cũng sắp lấy vợ rồi."

Thanh Dương cười, cười mà sao anh thấy còn khó coi hơn cả khóc. Thà cô cứ khóc thật lớn, cứ chửi mắng anh, mắng anh bội bạc, mắng anh phụ cô, đánh anh cũng được, đánh thật đau vào. Nhưng cô lại chỉ cười, chôn chặt cảm xúc vào trong lòng.

Lâm Minh thở dài.

" Anh còn một chuyên quan trọng muốn nói với em. Anh đã tìm được người muốn hiến giác mạc, chỉ cần em đồng ý làm phẫu thuật... Em có thể nhìn thấy ánh sáng rồi. Sẽ được ngắm bình minh trên núi cao, hoàng hôn rực rỡ dưới biển khơi. Ngắm nhìn màu xanh của bầu trời, của hồ nước, của tán lá cây và sắc màu rực rỡ của vạn vật."

Thanh Dương im lặng.

Lâm Minh, sao anh lại chưa từng nghĩ tới thứ em muốn nhìn thấy đâu phải là bình minh hay hoàng hôn, càng không phải là bầu trời, hồ nước hay hoa cỏ mà là anh, chỉ mình anh thôi.

Cô cười tự giễu, dù có thấy được ánh sáng thì sao chứ ? Không có anh, cuộc sống của cô chẳng còn màu sắc, thấy hay không thấy có quan trọng không ? Thà rằng vĩnh viễn bị mù, vĩnh viễn sống trong bóng tối nếu như còn có thể giữ anh bên cô.

Lâm Minh, tại sao anh lại tàn nhẫn như vậy, đối xử thật tốt với em rồi quay lưng lại, bỏ mặc em đang đắm chìm trong những ảo tưởng viển vông, anh lại tay trong tay với một cô gái khác. Thà rẳng anh đừng tốt với em, cứ bỏ mặc em ngay từ đầu, lạnh nhạt, khinh thường, chế giễu em thì bây giờ em đã chẳng đau đến thế.

" Dương, hãy đồng ý vì anh được không ?"

Thanh Dương trầm mặc. Vì anh sao, coi như là vì anh đi. Được thôi, nếu đây là việc cuối cô có thể làm cho anh thì cô cho anh toại nguyện.

"Em đồng ý làm phẫu thuật."

" Cảm ơn em. Cuộc phấu thuật sẽ tiến hành một tháng sau, anh không thể đến bệnh viện cùng em, anh..."

" Em hiểu mà."

" Dương, sau khi kết hôn anh sẽ sang Mỹ trước khi em làm phẫu thuật."

Sao phải vội vàng như vậy. Anh là muốn trốn tránh cô sao? Muốn triệt để cắt đứt mọi quan hệ như vậy cô sẽ không thể nhìn thấy anh, không thể gặp lại anh nữa rồi.

"Chúc anh lên đường bình an."

*


Thanh Dương khẽ nhíu mày, lấy tay che mắt.

Chói quá...

Cô bật dậy, khẽ thở dài, cuối cùng đôi mắt cô đã tìm được ánh sáng nhưng cô lại đánh mất trái tim mình.

" Thanh Dương, con tỉnh rồi. Thấy thế nào? Mắt đã thích nghi chưa?"

Bác gái xúc động nắm tay cô, cô bối rối nhìn bác. Nhận ra ánh mắt của cô, bác gái vỗ trán.

" Bác quên mất, chắc con lạ lắm. Bác là bác Lan, mẹ Lâm Minh còn chàng trai đằng sau là em trai nó, Lâm Thành."

Thanh Dương im lặng. Lâm Minh thật sự không đến.

" Cháu đã tốt lên nhiều rồi. Cảm ơn bác."

" Con bé ngốc này, sao phải khách sáo như vậy. Thôi, cháu nằm nghỉ đi."

Uyển Lan đỡ cô nằm xuống, kéo chăn cho cô sau đó xoay người rời đi. Thanh Dương kéo tay bác lại.

" Gì vậy Dương?"

" Không có gì, cháu chỉ muốn hỏi bác về... về anh Lâm Minh."

Uyển Lan mấp máy môi, chưa kịp trả lời thì Lâm Thành đã xông lên, vành mắt cậu đỏ hoe, vẻ mặt dữ tợn, lớn tiếng quát cô.

" Chị còn dám nhắc tới anh trai tôi sao? Nếu không phải vì chị..."

" Lâm Thành."

Uyển Lan nhíu mày, cắt ngang lời của Lâm Thành rồi kéo cậu ta ra khỏi phòng.

Bọn họ nhất định giấu diếm cô chuyện gì đó. Tại sao phải làm như vậy? Rốt cuộc điều họ muốn che giấu là gì?

Thanh Dương từ từ nhắm mắt. Cô đã từng tưởng tượng khuôn mặt của Lâm Minh hàng trăm ngàn lần nhưng chưa bao giờ cô khao khát được gặp anh như lúc này.

Lâm Minh...

" Em lại gặp ác mộng à? Mồ hôi ướt đẫm trán rồi."

Thanh Dương cảm giác có một chiếc khăn ướt chạm vào da cô, xúc cảm mềm mại khiến cô hoảng hốt. Anh cười hiền, ánh mắt ấm áp nhìn cô, bàn tay dịu dàng lau sạch những sợ hãi, đau đớn trong cô. Cô nhận thấy mắt mình ươn ướt, cố vươn tay ra bắt lấy bàn tay của anh.

Lâm Minh...

"Dương, cháu sao vậy?"

Mở mắt.

Không phải là anh, là ảo ảnh do cô tưởng tượng ra. Trái tim đau nhói, cô nên sớm tỉnh ra chứ, bọn họ không thể quay lại như trước, anh không còn là của riêng cô nữa, anh đã thuộc về một người khác rồi...

Buông tay Uyển Lan, cô cười nhẹ.

" Không sao ạ. Cháu chỉ nằm mơ thôi."

Bâng quơ nhìn ra cửa sổ.

" Bác Lan, hôm nay nắng thật đẹp, cháu muốn ra ngoài đi dạo một lát"

" Được, đi ra ngoài cũng tốt, sẽ nhanh khỏe hơn, để bác đi lấy áo khoác cho cháu."

Trời xanh thẳm, màu xanh khiến người ta cảm thấy yên bình. Gió nhẹ nhàng trơn mớn trên làn da trắng bệch của Thanh Dương.

Lâm Minh, em đã thấy bầu trời xanh, thấy mây trắng, thấy màu sắc vạn vật nhưng không thể thấy người em muốn thấy nhất.

" Bác Lan, cháu hơi khát. Bác lấy cho cháu ly nước."

" Vậy cháu ngồi chờ ở đây. Bác sẽ đi lấy nhanh thôi."

" Vâng."

Thanh Dương ngồi xuống ghế đá dưới gốc cây bàng già, chờ cho tới khi Uyển Lan đi khuất sau bức tường quét vôi trắng đã ngả vàng. Cô thở dài.

" Lâm Thành, đừng trốn nữa, ra đây đi."

Từ sau hàng cây, Lâm Thành bước ra, vẻ mặt nôn nóng.

" Tôi có chuyện muốn nói với chị."

Thanh Dương gật đầu.

" Điều cậu muốn nói cũng là điều tôi muốn biết."

" Chị nên biết sự thật, chị phải biết. Thật ra, Lâm Minh, anh ấy không lấy ai cả, cũng không có hôn lễ hay sang Mĩ gì hết mà anh ấy đang ở trong bệnh viện này."

Như một tiếng sét rạch ngang bầu trời quang, thiêu rụi trái tim cô thành tro tàn. Thanh Dương bàng hoàng, đứng bật dậy, mở to mắt nhìn Lâm Thành.

" Cậu nói gì lạ vậy. Lâm Minh... sao anh ấy phải nói dối tôi chứ?"

Thanh Dương lảo đảo lùi về sau, lắc lắc đầu. Tại sao anh lại nói dối cô vậy? Nếu... anh vẫn ở đây, vẫn lặng lẽ ở bên cô thì tại sao lại không gặp cô, không để cho cô nhìn thấy anh.

" Anh Minh muốn chúng tôi giữ bí mật với chị nhưng tôi nghĩ chị có quyền được biết sự thật. Thời gian qua, mẹ tôi vẫn luôn cố giấu, tôi không thể im lặng được nữa vì thời gian đã không còn nhiều . Lâm Minh có một khối u ở não, là khối u ác tính, bác sĩ nói nhiều nhất chỉ sống được một tháng nữa. Anh ấy quyết định hiến giác mạc cho chị. Đến lúc sắp chết rồi mà anh vẫn còn muốn tốt cho chị, tôi không ngăn được anh ấy, mẹ tôi cũng không ngăn được, không ai có thể ngăn cản... 1 tháng nay, anh vẫn luôn hôn mê nằm trong bệnh viện này, có lẽ sẽ không tỉnh lại được, không bao giờ. Tôi không muốn để anh ấy hi sinh mà bị hiểu lầm, muốn để cho anh ấy có thể gặp lại người anh ấy yêu lần cuối. Hôm nay, có lẽ đã là ngày cuối của Minh..."

Lâm Thành nhìn cô chằm chằm, vành mắt dần đỏ lên. Đột nhiên cậu quỳ phịch xuống trước mặt cô. Thanh Dương sững người, như có vị mằn mặn bên khóe môi.

"Xin chị, tôi xin chị hãy tới gặp anh ấy lần cuối, tôi không muốn đến chết mà anh ấy vẫn phải tiếc nuối."

Thanh Dương chẳng còn nhớ rõ mình đã chạy điên cuồng như thế nào và làm sao mà đến được phòng bệnh của Lâm Minh. Cô đã đau đến mức không còn cảm giác.

Lâm Minh...

Có nhiều chuyện tưởng chừng như đã biết tất cả nhưng đến tận cuối cùng mới nhận ra hóa ra tất cả những gì ta biết chỉ là ảo mộng, là vở kịch do người khác dựng nên cho ta xem để ta không phải đau thương, day dứt. Nhưng Minh ơi, anh có nghĩ, dù sự thật mà em biết là đúng hay là sai thì trái tim em vẫn rất đau, rất đau anh à. Vết thương cứ mãi nứt toác ra đã chẳng còn ai có thể khâu lành lại, em biết làm sao để trái tim mình thôi rỉ máu đây anh. Sẽ chẳng còn ai bên em sưởi ấm đôi bàn tay lạnh giá. Sẽ chẳng còn ai ôm em vỗ về em trong những cơn ác mộng hàng đêm. Sẽ chẳng còn ai dắt tay em dạo trên con đường đầy sắc hoa và sỏi thì lạo xạo dưới chân. Sẽ chẳng còn ai tươi cười nói với em rằng em là cả thế giới. Không có anh thì em biết phải làm như thế nào? Anh nói thử xem rốt cuộc tình yêu phải lớn tới mức nào mới có thể khiến người ta trao hết tất cả cho người mình yêu.

Lâm Minh...

Thanh Dương cầm đôi bàn tay gầy guộc, lạnh lẽo của anh áp vào má, cố tìm kiếm xúc cảm ấm áp ngày xưa. Đôi tay anh chưa bao giờ lạnh như vậy, lạnh đến nỗi khiến trái tim cô run rẩy, cô không thể tìm được nhịp đập chung của hai trái tim nữa rồi.

Lâm Minh, tại sao anh không nói cho em biết sớm hơn, nếu em có thể biết sớm hơn... Chỉ trách em quá ngu ngốc, lại đi tin tưởng những lời không thật lòng của anh, đổ hết mọi tội lỗi cho anh, sao em lại ích kỷ quá, nếu em biết nghĩ cho anh, thấu hiểu cho anh...chắc hẳn anh đã rất đau lòng. Lâm Minh, tỉnh lại đi, tỉnh lại nhìn em đi... Anh xem em vẫn luôn ngu ngốc như vậy, thật ngốc, anh đã nhường lại ánh sáng cho em mà, vậy bây giờ hãy để em ngắm nhìn anh. Nếu anh đã quá mệt mỏi để chăm sóc em hãy để em làm đôi mắt của anh, em sẽ là đôi mắt của anh. Chúng ta sẽ cùng nhau đi khắp thế giới này, đi tới trọn đời. Chúng ta sẽ ngồi trên mỏm đá cao nhất, dựa vào nhau, ngắm ánh bình minh dần dần xua tan bóng đêm, lộ ra gam màu tươi sáng, đẹp đẽ. Em sẽ đưa anh ra biển khơi, nắm tay nhau thật chặt và đi dạo trên bãi cát vàng để mặc hoàng hôn rực rỡ nhấn chìm đôi ta. Ta sẽ cùng đi khắp mọi nơi, ngắm bầu trời, nhìn trăng sao và bỏ mặc cả thế giới ra sau lưng. Cho tới khi đôi chân anh mỏi mệt, không sao hết vì em sẽ dìu anh đi, như thế thật tuyệt phải không anh?

Sao anh không trả lời em? Có phải em đã đến quá muộn rồi không? Anh giận em rồi sao? Lâm Minh, nếu bây giờ em gọi tên anh anh sẽ hết giận chứ, em đã hối hận , thật sự hối hận rồi. Xin anh đừng rời bỏ em. Tại sao anh cũng muốn bỏ em mà đi. Em phải làm như thế nào đây, phải làm như thế nào anh mới chịu quay trở về bên em?

Thanh Dương quỳ bên cạnh nấm mộ của anh. Lâm Minh đang cười với cô, nụ cười rực rỡ nhất còn lưu lại trong tấm ảnh hai người chụp chung, những tấm ảnh lưu giữ tình yêu của bọn họ.

Em cất giữ tình yêu của chúng ta vào những tấm ảnh

Cất giữ những khoảnh khắc ngọt ngào cho riêng đôi ta thôi

Nơi mà đôi mắt không bao giờ khép chặt

Trái tim không bao giờ đau đến vỡ vụn

Và thời gian bên nhau là mãi mãi.

Thanh Dương khe khẽ lẩm bẩm, lòng vẫn còn đau nhưng nước mắt đã khô cạn. Cô ngẩng đầu lên nhìn bầu trời xanh.

Lâm Minh, anh nói đúng, thế giới này quả thật là một khối nhạt nhẽo nhiều màu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro