Chapter 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sienna sẽ không còn tin tưởng Loreina một cách mù quáng nữa.

Người em gái yêu thương chị gái hơn cả mạng sống của mình giờ đã chết và không còn nữa.

Sienna đánh mất cuộc đời mình vì yêu Loreina hơn cả mạng sống.

...Nếu không yêu thương nữa, cô sẽ không còn bị phản bội.

Khi nhận ra sự thật đó, tôi cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút.

'Khi tôi 15 tuổi, tôi có thể vào một học viện. Tôi chỉ phải chịu đựng nó cho đến lúc đó. '

May mắn thay, hành động lấy đi mana không bao giờ có thể được thực hiện nếu không có sự hợp tác và đồng ý của Sienna.

'Sau đó...'

Còn về việc đến với gia đình Đại công tước và sống trong một khoảng cách hợp lý với Loreina và gia đình Đại công tước, sau đó vào học viện và được bổ nhiệm làm sĩ quan rồi tự lập thì sao nhỉ?

Có lẽ bởi vì kiếp trước tôi đã nghĩ đến việc trở nên độc lập một lần. Tôi có thể lập kế hoạch mà không gặp khó khăn gì nhiều.

Nhưng vẫn có một điều gì đó khiến tôi bận tâm.

'Cô Lisa...'

Nếu tôi đến Nacht, tôi sẽ phải rời xa cô ấy.

Lisa mở miệng, nhận thấy sự do dự của Sienna.

"Sienna, em muốn đi theo Đại công tước chứ?"

"Cô ơi...."

"Cô xin lỗi vì không thể giữ an toàn cho Sienna. Ý cô là... cô muốn em nắm bắt cơ hội mà Đại công tước đã trao cho."

Rồi Ashiel buột miệng.

"Tại sao chúng ta không để cô Lisa Melanche làm viện trưởng trại trẻ mồ côi này nhỉ?"

"Vâng?"

Ngạc nhiên trước lời nhận xét đột ngột, Sienna và phụ tá của Đại công tước, Devon, nhanh chóng nhìn vào mắt Lisa.

"Tốt đấy! Ngoài ra, lâu đài cách trại trẻ mồ côi không xa. Thỉnh thoảng Sienna có thể đến và đi nếu em muốn.

Sienna vẫn chưa trở thành người bảo vệ của Nacht, nhưng anh ấy đã tỏ ra lịch sự. Tuy nhiên, thay vì cố gắng thông minh trong lời nói của mình, cô ấy chỉ gật đầu, "Hmm."

"..."

Được rồi, nếu Lisa trở thành viện trưởng, Sienna sẽ muốn ở lại trại trẻ mồ côi.

Nhưng thật không may, với điều kiện Sienna phải trở thành con của Nacht.

Có vẻ như số mệnh của cô là phải đi trên con đường giống như kiếp trước.

'Có phải đây là...?'

Sienna ngần ngại chấp nhận là do những điều kiện quá thuận lợi như vậy.

'Tôi tài năng như vậy sao?'

Chà, nếu tôi không tài năng thì Loreina sẽ không nghĩ đến việc đánh cắp nó như thế.

Dù sao, không còn lý do gì để do dự nữa. Sienna khẽ gật đầu.

"...Vậy chúng ta quay lại thôi ạ?"

Một đứa trẻ mồ côi không nơi nương tựa trở thành con của Nacht.

Bầu không khí không tốt mặc dù một sự kiện tốt lành chưa từng có như vậy đã diễn ra.

Đứa trẻ với sắc mặt u ám như thể đã mất hết hy vọng, và Đại công tước cũng đang do dự một cách kỳ lạ với khuôn mặt trắng bệch.

'Ôi trời.'

Devon chỉ biết tặc lưỡi trong lòng. Anh nghĩ bầu không khí thực sự rất kỳ lạ.

'Có vẻ như cô bé đã trải qua một khoảng thời gian khó khăn, và giờ thì cô bé mất bình tĩnh rồi. Thật tuyệt biết bao nếu Đại công tước có thể đưa cô bé đi một cách thân thiện hơn?'

'Sẽ thật tuyệt hơn nếu một trong hai người đưa tay ra trước và đưa cô ấy đi cùng?'

Trong khi Đại công tước và Đại hoàng tử đang do dự, Lisa ôm Sienna và đưa cô bé đến xe ngựa một cách tự nhiên.

Lisa ngọt ngào ôm Sienna lần cuối và thì thầm điều gì đó đầy trìu mến.

Devon đã làm việc chăm chỉ ở phía sau để cho Đại công tước một gợi ý.

Thì thầm, "Phía trước cỗ xe! Khi chúng tôi đến đó! Như thế này! Hãy cầm và ôm lấy cô ấy!"

Tôi không thể không chú ý đến tín hiệu được đưa ra bởi người phụ tá 30 tuổi.

Đại công tước thở dài. Tuy nhiên, tôi không ghét cái nhìn miễn cưỡng của Ngài.

Khi đến trước xe ngựa, anh ấy lúng túng quay lại, nói, "E-hèm" một cách lúng túng.

Sienna vẫn được Lisa ôm chặt.

May mắn thay, Lisa không bị mù nên cô ấy đã cố gắng giao Sienna cho Đại công tước một cách tự nhiên. Nhưng...

Lúc này, Sienna vòng tay qua cổ Lisa và ôm chặt như thể cô ấy sẽ không bao giờ buông tay.

"Sienna...."

Con bé ấy rất trưởng thành. Con bé ấy không phải là một đứa trẻ sẽ hành động như thế này.

Lisa nghĩ rằng em ấy sợ phải đến một môi trường xa lạ, rời xa một người quen thuộc.

'Mình không thể làm điều này, nhưng....'

"-Đại công tước, xin thứ lỗi,.."

Cuối cùng, Lisa mạnh dạn phớt lờ những người đàn ông quyền lực đang đứng đó và bước lên xe ngựa cùng Sienna.

"Cô ơi...."

"Sienna, chúng ta hãy thực hiện với nhau một lời hứa nhé."

Lisa hỏi, đặt một chiếc hộp nhỏ chứa ít đồ đạc của Siena trên đùi.

"Cô sẽ đến thăm Sienna thường xuyên, vì vậy em hãy khỏe mạnh. Được chứ?

"...."

"Hãy tử tế, dễ thương, vui vẻ và hạnh phúc...". Sienna mỉm cười nhẹ.

"...Cảm ơn vì đã quan tâm em ạ."

Không giống như lời nói của mình, tiếng cười khô khốc và giả dối của Sienna không ngây thơ như một đứa trẻ. Trái tim Lisa lúc này đập loạn nhịp khi nhìn Sienna với vẻ mặt trống rỗng xen lẫn sự cam chịu sâu sắc.

'Đứa trẻ này... Có ổn không khi tiễn em ấy đi như thế này?'

Cô do dự quá muộn màng, nhưng Lisa không thể làm gì hơn.

Tất cả những gì Lisa có thể làm là xoa đầu Sienna thêm vài lần nữa trước khi ra khỏi xe ngựa.

Chẳng mấy chốc, Đại công tước và Đại hoàng tử đã lên xe ngựa.

Siena ngồi im lặng, ôm chiếc hộp gỗ nhỏ mà Lisa đã đưa cho cô.

Chỉ có sự im lặng trong cỗ xe đang chuyển động.

Sienna, người đã sống khỏe mạnh trong hơn 20 năm, tự nghĩ: "Mình có nên nói lời cảm ơn với hai người này vì đã cứu mình không?"

'....Mình mệt quá.'

'Mọi thứ thật khó chịu.'

Tôi không muốn cố gắng hết sức sống ngoan ngoãn nữa. Không có lý do gì cho điều đó.

Sienna siết chặt chiếc hộp gỗ mà không nói một lời. Và chẳng mấy chốc, cô đã nhắm mắt và chìm vào giấc ngủ.

* * *

Đó là cách trại trẻ mồ côi Kendall trở thành trại trẻ mồ côi Melanche chỉ sau một đêm.

130 đứa trẻ mồ côi còn thơ dại, ngơ ngác chưa biết gì sẽ có thể bắt đầu một cuộc sống tốt đẹp hơn hôm nay bắt đầu từ ngày mai.

Sienna cũng trở thành con của Nacht chỉ sau một đêm.

Tốt hơn là tương lai tươi sáng của trại trẻ mồ côi.

Đó là một nơi hứa hẹn một tương lai tươi sáng hơn nhiều và sự thoải mái.

Tuy nhiên đứa trẻ mồ côi giành được vận may đó chỉ ôm một chiếc hộp cũ kỹ, bẩn thỉu...

"...con bé đang ngủ."

"Con biết."

'...vừa mới ngủ'

Vì lý do nào đó, Ashiel cảm thấy như thể miệng mình khô khốc.

Cuối cùng, xe ngựa đến nơi và dừng lại.

"Cha, con..."

"Không, không sao đâu."

Đại công tước từ từ đưa tay ra và nâng Sienna đang say ngủ lên. Đứa trẻ nhạy cảm phát ra tiếng rên "Ưm ưm..." làm cả hai căng thẳng, nhưng may mắn thay, lại chìm vào giấc ngủ.

"Còn phòng thế nào rồi?"

"Quản gia đã chuẩn bị trước mọi thứ rồi ạ. Không phải ông ấy có chút khía cạnh ma quái sao?

Ashiel siết chặt chuôi kiếm, vì lý do nào đó mà cảm thấy lo lắng, hồi hộp. Đại công tước nhìn con trai mình và hỏi,

"Ashiel, con không bận sao?"

Anh biết mình sẽ được hỏi.

Lúc này, anh có thể quay trở lại công việc kinh doanh của mình, nhưng kỳ lạ thay, bước chân của anh không chuyển hướng.

"...Con.. không sao ạ,"

"Hừm."

Đó là một câu trả lời không thành thật, nhưng may mắn thay, Đại công tước đang tập trung nhiều hơn vào việc ôm lấy đứa trẻ đang được bế trên tay thay vì chất vấn con trai cả của mình.

"Cha!"

Sau đó, một cậu bé xuất hiện chạy xuống cầu thang hét lên.

"Có phải là đứa trẻ đó không?"

Michael, người xuống cầu thang một cách vội vàng khác thường, tỏ ra thiếu kiên nhẫn.

"Con bé không giống con. Im lặng đi, Michael."

"......."

Để lại cậu con trai út ồn ào im lặng, Đại công tước đi đến căn phòng mà ông đã chuẩn bị cho Sienna trong vòng tay mình.

Phía sau Đại công tước, Michael nói với anh trai mình, "Nó bao nhiêu tuổi thế? Nó có ở nhà chúng ta từ bây giờ không?" Tôi nghe tiếng hỏi không ngớt.

Ashiel chỉ trả lời câu hỏi đầu tiên, "Lớn hơn em một tuổi."

Michael chớp đôi mắt đỏ hoe và gật đầu.

"Em cũng nghĩ như vậy. Dù sao đi nữa, bây giờ nó sẽ ở nhà của chúng ta đúng không?

Anh không thể bỏ qua câu hỏi hai lần. Ashiel thở dài một lúc và trả lời:

"Được rồi, em ấy sẽ."

"......"

Michael hoài nghi nhìn chằm chằm vào cảnh cha mình đặt Sienna trên giường một cách cẩn thận. Việc họ quan tâm đến một điều gì đó không phải là chuyện nhỏ.

Micheal không phải là người duy nhất nghĩ điều đó thật kỳ lạ. Mặc dù Ashiel được biết đến là người duy nhất thân thiện trong gia đình nổi tiếng này, nhưng anh ấy không bao giờ là kiểu người tọc mạch. Anh ấy không thường đặt quá nhiều sự chú ý của mình vào những thông tin vô dụng như vậy.

'...Không, tên đó không đáng bị như vậy.'

Ngay khi anh nhớ lại nó, cơn bực tức vừa mới nguôi ngoai lại bùng lên như một ngọn lửa trong lòng anh.

Tuy nhiên, nếu như mọi khi, tôi đã phớt lờ và không hành động như vậy.

...Phải chăng?

Tất cả những người đàn ông trong gia đình này, bao gồm cả anh, đều cư xử kỳ lạ. Điều kỳ lạ nhất là mặc dù tôi nhận thức được điều đó, nhưng tôi không thể kiểm soát nó.

'Tại sao?'

Mặc dù anh ta là một đứa trẻ rất tài năng nhưng điều đó vẫn không thể giải thích nổi hành động của ba người họ.

Tôi cố gắng làm bộ mặt vô cảm, nhưng sự kích động trong tôi vẫn không nguôi.

'Lần này... chắc chắn.'

Đưa ra một quyết định mà chính anh cũng cảm thấy khó hiểu, Ashiel rời phòng cùng với Đại công tước.

✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿

Trans: Sue ✿

Bạn gì ơi ~ Thấy cái nút sao nho nhỏ ở góc dưới này không ~ Nhấn vào nó nhé mình zui lắm :> 


Note: mình thích bộ truyện này lắm nên mình sẽ đi theo nó tới cùng ( hoặc là tới hết Volume 1 :> ) à btw bản dịch hiện tại chỉ có trên Wattpad.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro