Chapter 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sienna đang mơ.

'Sienna.'

"Sienna, ta cực kỳ ghét ngươi."

Dừng lại đi chị. Tôi biết rất rõ rằng chị ước ao tôi chết như thế nào mà.

Tôi muốn nói điều đó, nhưng miệng tôi không thể mở ra.

"Sienna, trả lời đi."

'Em có vui khi thế chỗ của chị không?'

Điều đó nghĩa là gì?

Sienna, người chưa bao giờ cố gắng chiếm lấy vị trí của Loreina, đã bị đối xử bất công.

Tôi muốn khẳng định mình vô tội, nhưng giọng nói của tôi không cất lên được.

Trong giấc mơ của tôi, Loreina bắt đầu cười khúc khích như điên khi thấy Sienna với gương mặt tái nhợt và chẳng thể nói bất cứ điều gì.

"Heuk..."

Hít vào, Sienna cuối cùng cũng mở mắt trong bóng tối.

'Nó chỉ là một giấc mơ ...'

Trong bóng tối đen như mực, Sienna thoáng chớp mắt.

Đồng tử của cô nhanh chóng giãn ra để thích nghi với bóng tối. Từng chút một, khung cảnh mở ra và những cảnh vật quen thuộc bắt đầu hiện ra lọt vào mắt Sienna.

Đây là...

"......."

Sienna nuốt nước bọt. Nếu bây giờ cô không nhìn nhầm, nơi này là...

"Loreina, chị..."

Đó là phòng của Loreina.

Ngay khi tôi nhận ra điều đó, tôi đã nổi da gà từ đầu đến chân.

Khi mới vào Nacht, Sienna được cấp một căn phòng hết sức bình thường.

Tất nhiên, nó chỉ bình thường theo tiêu chuẩn của Nacht, nhưng đó là điều tuyệt vời nhất đối với Sienna, một người trước đây đã ở chung phòng với bảy đứa trẻ mồ côi nhỏ tuổi hơn cô trong Phòng 6 của Trại trẻ mồ côi Kendall.

Một chiếc bàn, gương và tủ quần áo với một chiếc giường sang trọng, sạch sẽ.

Tôi thích căn phòng đầu tiên dành cho mình đến nổi tôi thậm chí không nhận ra rằng căn phòng nằm ở một góc nhỏ tối tăm trong một tòa lâu đài rộng lớn.

Không giống như Sienna, Loreina nhận được 'Cái nôi của Mặt trăng'.

'Cái nôi của Mặt trăng' là căn phòng tốt nhất trong lâu đài, ngoại trừ các căn phòng của Đại công tước và Đại hoàng tử.'

Không giống như phòng của Siena, nơi giường và bàn được đặt trong cùng một phòng, phòng. 'Cái nôi của Mặt trăng' được trang bị một phòng làm việc, một phòng ngủ, một phòng khách, một phòng thay đồ và một phòng tắm, cũng như một phòng ngủ nhỏ cho một người hầu gái đáng tin cậy.

Khi Loreina lần đầu tiên đặt chân vào tòa lâu đài, Loreina đã cầu xin Đại công tước cho cô ta sử dụng nó bởi cô ta thích căn phòng đó nhất. Không giống như Sienna, người sẽ chấp nhận bất kỳ căn phòng nào được giao cho mình. Tuy nhiên, Đại công tước đã không từ chối yêu cầu đó.

Có lẽ từ đó mà tôi đã biết chắc chắn hoàn cảnh của mình hoàn toàn khác với của Loreina.

Nhưng tại sao tôi lại ở trong phòng này?

Không đời nào Nacht lại cho Sienna căn phòng này. Có lẽ...

"...Có phải tôi đã bò vào căn phòng này khi đang ngủ không?"

Sienna tin điều đó hơn, trong kiếp trước cô dành nhiều thời gian trong phòng của Loreina hơn là trong phòng của mình.

Chiếc giường có ga trải giường ấm áp rất thoải mái và ngọn lửa đang bốc lên từ lò sưởi, nhưng Sienna bắt đầu run rẩy như thể mình bị lạnh.

Giọng nói của Loreina trong giấc mơ dường như vang vọng bên tai cô.

'Em có vui khi thay thế vị trí của chị như vậy không?'

Căn phòng này không thuộc về tôi.

Đây đâu phải là nơi mà tôi dám chiếm giữ.

Sienna vào Nacht không phải để cướp chỗ của Loreina. Tôi không muốn đối đầu trực diện với chị gái mình, cũng không muốn trả thù.

"Tôi sẽ lặng lẽ chịu đựng trong vài năm và sau đó chạy trốn đến học viện quân sự.'

Tôi không thể tin rằng tôi đang ở trong căn phòng này...

Sienna nhanh chóng đẩy tấm chăn ra.

'Mình không nên gây ra những hiểu lầm không cần thiết.'

Nếu người ta thấy Sienna đang ngủ trong căn phòng này, mọi người có thể hiểu lầm rằng cô ấy đang có những ý nghĩ không đứng đắn và tự phụ.

Nếu nghĩ về nó một chút thì có thể nhận thấy rằng có một túi nước trên giường, và ngọn lửa trại được đốt lên rất thoải mái và giúp tôi ngủ.

Vừa tỉnh dậy sau một cơn ác mộng nên Sienna khá bối rối.

Sienna nhanh chóng ra khỏi giường trong bộ đồ ngủ, loay hoay dọn giường trước khi trở lại chiếc giường mà cô ấy đã ngủ trong kiếp trước.

Ngay khi Sienna dọn xong chiếc giường rộng bằng đôi tay yếu ớt của mình, cô chạy ra khỏi phòng mà không hề nghĩ đến việc cầm theo một chiếc đèn.

'Phòng của tôi... Căn phòng cũ của tôi.'

Đôi chân trần nhỏ bé bắt đầu chạy dọc hành lang lạnh lẽo. Sienna vội vã đi tìm căn phòng cũ của mình...

"...Uh!"

Tôi bị trượt chân và ngã xuống sàn nhà.

'Đau quá...."

Sienna rên rỉ và ôm lấy đầu gối đau nhức của mình.

Tôi không thể nhìn thấy nó, nhưng có vẻ như máu đang bắt đầu rỉ ra từ đầu gối tôi.

Nhưng tôi không có thời gian ngồi đây chăm sóc vết thương của mình. Sienna lại nhanh chóng đứng dậy và khập khiễng đi vào góc phòng, nơi có 'phòng của cô'.

'Tiếp theo, tiếp theo.... À, cái này.'

Có phải vì đó là ban đêm hay vì đó là cơ thể của một đứa trẻ 11 tuổi? Sau một hồi lang thang, Sienna mới tìm được phòng của mình.

Cánh cửa cót két mở ra. Một âm thanh khó chịu vì tôi không kiểm soát được điều đó, nhưng Sienna rất vui khi được trở về đúng căn phòng cũ của mình.

Cô đóng cửa lại bằng lưng và từ từ trượt xuống.

Góc phòng lạnh lẽo đã lâu không được dọn dẹp nên có cảm giác ớn lạnh. Thay vào đó, vải trắng phủ đầy đồ nội thất đầy bụi trông giống như một nơi chết chóc...

"...Đây là phòng của tôi."

Trái tim đang đập thình thịch của tôi dần lắng xuống.

Có thể là vì cô đã đến mình gắn bó hơn một thập kỷ, Sienna đã cảm thấy nhẹ nhõm rất nhiều. Ngay sau đó, cơn buồn ngủ vừa chạy trốn đã quay lại từng chút một.

"Um...."

Sienna dụi mắt. Và trèo lên chiếc giường quen thuộc.

Không có một tấm chăn ấm áp, nhưng tôi có thể ngủ ngon với một tấm vải phủ bụi gần đó.

"Haaaam..."

Ngay sau khi ngáp một chút, Sienna ngủ thiếp đi.

* * *

Sáng hôm sau.

Bà Deborah, hầu gái trưởng mới của Nacht, bắt đầu công việc thường ngày của mình từ sáng sớm.

Cách đây không lâu, bà đã nghe một câu chuyện vô cùng bất ngờ từ người quản gia.

"Deborah, chỉ em biết thôi, Đại hoàng tử đã mang vệ một người giám hộ."

"Thật sao?!"

Bà Deborah ngạc nhiên.

"Chà, điều đó có nghĩa là cuối cùng chúng ta cũng sẽ có một Nữ Công tước tương lai..."

"Không, không, Không phải thế. Lần này, người giám hộ đến từ trại trẻ mồ côi.

"Ahh. Được rồi. Một đứa trẻ. Từ trại trẻ mồ côi."

Bà vẫn thấy buồn.

'Đó là một cơ hội tuyệt vời để nhìn thấy nữ công tước tiềm năng trong tương lai khi cô ấy đến với tư cách là người bảo vệ.'

Bà Deborah đã có một kế hoạch.

Một kế hoạch nắm dự quyền lực với tư cách là một người hầu gái trung thành của ngôi nhà này cho đến khi mình chết.

Đáng tiếc, cơ hội đó dường như vẫn chưa đến.

Người quản gia nói,

"Dù sao thì, Đại Công tước Điện hạ đã thể hiện sự quan tâm sâu sắc đến cô bé, và đã ra lệnh chăm sóc cô bé ấy thật tốt."

"Cô bé có vẻ là một người rất tài năng. Đưa cho cô bé 'Cái nôi của Mặt trăng' luôn mà."

"Cái gì? Cái nôi của Mặt trăng?"

Bà Deborah cau mày. Chỉ vì cô bé có tài mà Đại công tước trao cho con bé một căn phòng đẹp như vậy?

'Tại sao một đứa trẻ mồ côi thường dân lại được cấp một căn phòng lẽ ra phải dành cho một tiểu thư quý tộc đoàng hoàng?'

Tuy hơi bất ngờ, nhưng khi mệnh lệnh được giáng xuống, bà không làm gì được.

Bà Deborah đã cho người chuẩn bị phòng. Và ngày hôm qua, đứa trẻ mồ côi thường dân đó cuối cùng đã nhận phòng.

'Chậc. Tôi đang tự hỏi liệu mình có được chăm sóc cho Nữ Công tước trong tương lai không..."

Ngoài việc không thoải mái, tôi còn tò mò về khuôn mặt của đứa trẻ mồ côi và điều mà nó có thể làm. Vì vậy, tôi đã dậy sớm, nhanh chóng hoàn thành thói quen buổi sáng và chạy vào phòng.

"Khụ khụ."

Bà Deborah hắng giọng và gõ cửa.

Nhưng căn phòng yên tĩnh.

'Hửm.'

Cô bé ấy đã ngủ kể từ tối hôm qua và vẫn vẫn đang ngủ cho đến bây giờ à?

Nó có vẻ lười biếng. Bà Deborah với gương mặt lạnh lùng mở cửa mà không thèm xin phép.

".....Ôi Chúa ơi?"

Tuy nhiên, thay vì một đứa trẻ mồ côi lười biếng ngủ như chết, một căn phòng trống gọn gàng chào đón bà.

Chiếc giường được sắp xếp gọn gàng như thể nó vừa được một người giúp việc khéo léo sắp xếp ngăn nắp, và túi nước lạnh được đặt ngay ngắn trên chiếc ghế bành.

"Gì?"

Bà Deborah vội nhìn quanh nhưng không có gì thay đổi, cô bé đã biến mất.

Cuối cùng, những người giúp việc khác được gọi đến để lục soát phòng của người hầu, phòng tiếp khách, phòng làm việc, phòng thay đồ, nhưng...

'Ở đây cũng không.' 'Không phải ở đây. Tôi thậm chí đã mở một chiếc hộp mà tôi không sử dụng.'

Đứa trẻ thực sự biến mất như làn khói.

"Ha..."

Bà không thể tin rằng cô gái bé nhỏ ấy đã gây rắc rối cho bà vào sáng sớm.

Nhưng cho dù tức giận, bà cũng không giấu được.

"Tôi cần phải đi gặp quản gia."

"Vâng? Nhưng Đại công tước sẽ..."

"Chúng tôi tìm thôi thì...."

"Các cô cậu."

Bà Deborah nhìn những người giúp việc đang nói những điều ngu ngốc.

"Các cô cậu mất trí rồi à? Cô bé đó đã được Đại công tước đưa đến đêm qua và được trao cho căn phòng 'Cái nôi của Mặt trăng'. Sẽ không kỳ lạ khi những người hầu không thể tìm thấy cô bé nếu việc cô bé ấy biến mất vào buổi sáng được che giấu?

Sự tự phán xét của Deeborah cũng to lớn như những tham vọng của bà.

"Ah...."

Mấy người hầu gái thậm chí không nghĩ tới điểm này đồng loạt ngậm miệng lại.

Bà Deborah tặc lưỡi.

"Tôi không thể tin rằng tất cả những điều này đang xảy ra cùng một lúc. Đặc biệt là trong thời gian tôi làm Hầu gái trưởng."

Bà cảm thấy mình có rất nhiều việc phải làm với tư cách là hầu gái trưởng mới.

'...Mình sẽ phải tìm cô ấy trước.'

Bà không biết cô gái nhỏ đang trốn ở đâu, nhưng xin hãy là một nơi an toàn.

Bà Deborah lo lắng gõ chân.

✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿

Trans: Sue ✿

Bạn gì ơi ~ Thấy cái nút sao nho nhỏ ở góc dưới này không ~ Nhấn vào nó nhé mình zui lắm :>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro