Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Tôi là một cô gái không thích các quy luật của cuộc sống, không muốn cuộc sống của mình giống như những người xung quanh: đi học, đi làm, lấy chồng, sinh con và rồi chết đi. Đôi khi muốn bản thân một lần đương đầu với thử thách và khó khăn, nhưng trước giờ chưa có điều gì khiến tôi hài lòng khi trải qua. Bản thân tôi luôn tìm kiếm một điều khác lạ, một điều gì đó khiến cuộc sống của mình đặc biệt hơn mọi người. Đang ngồi thả hồn theo từng cơn gió bên bờ sông thì tôi bị một ánh sáng màu trắng lóe lên trước mắt mình thu hút sự chú ý. Ánh sáng càng ngày càng lan ra, chói mắt đến nỗi tôi phải dùng tay che mắt lại mới đỡ thấy khó chịu. Tôi nhìn xung quanh xem mọi người phản ứng thế nào nhưng dường như ngoài tôi ra, không ai thấy ánh sáng chói mắt kia cả. Tôi cảm thấy tò mò, nên thay vì bỏ đi, tôi vẫn ngồi yên tại chỗ để xem thực ra bên trong ánh sáng đó là gì. Thứ ánh sáng ấy rất lạ, càng lan ra càng ấm áp, nó dường như muốn bao trùm và ôm trọn lấy tôi. Ở giữa ánh sáng đó bắt đầu xuất hiện một vòng tròn nhỏ màu trắng, nhưng khác với màu trắng của ánh sáng xung quanh. Cảnh quan lạ lùng đó cứ cuốn hút tôi, dù muốn hay không, tôi cũng không thể thôi nhìn vào nó. Từ vòng tròn nhỏ đó, một ông lão chống gậy bước ra, râu tóc ông đều bạc phơ trông rất phúc hậu. Bộ đồ trên người ông cũng chỉ toàn là màu trắng, thế nhưng cây gậy ông dùng để chống đỡ mỗi bước chân lại là màu nâu, được chạm khắc tinh xảo, làm cây gậy nổi bật trên nền cảnh trắng tinh. Ông lão bước đi trên không trung, từng bước từng bước tiến về phía tôi. Khi tới đủ gần để tôi có thể nhìn rõ khuôn mặt ông, ông dùng gậy chống nhẹ xuống đất, lập tức tất cả ánh sáng xung quanh đều bị hút ngược lại về phía ông. Không còn ánh sáng. cũng không bị chói mắt nữa, tôi hạ tay mình xuống. Ông lão nhìn tôi, cười nói:

-         Chào con, sự xuất hiện của ta vừa rồi có làm cho con hốt hoảng không? - Giọng ông trầm ấm, vang lên bên tai tôi, và dường như ngoài tôi ra, không ai có thể thấy ông cả

-          Dạ...cũng có hơi...hốt hoảng - Cố gắng lắm tôi mới có thể nói hết câu

-         Chỉ hơi hốt hoảng thôi sao? Ta thấy nụ cười của con có vẻ như là thích thú chứ không giống hốt hoảng

Nghe ông nói, tôi mới biết bản thân mình đang cười

-         Ta đến theo đúng như ước nguyện của con. Chào mừng con đến với thế giới của ta.

-         Sao cơ? Ông nói gì con không hiểu, ước nguyện gì cơ?

-         Rồi từ từ con sẽ hiểu, còn đây là quà gặp mặt của ta dành cho con.

Ông đưa cho tôi một chiếc hộp hình chữ nhật rồi bảo tôi cầm lấy. Khi mở ra, bên trong hộp có một cuốn sách nhỏ, bìa màu trắng, kế bên là một cục đá trong suốt với hình thù kỳ quái. Tôi đưa tay vào hộp, cầm cục đá trong suốt lên và nhìn vào bên trong. Một luồng sáng lóe lên trước mắt tôi rồi vụt tắt, nhưng lần này không phải là ánh sáng màu trắng mà là màu tím nhạt. Cả cục đá trên tay tôi và bìa cuốn sách trong hộp đều chuyển thành màu tím ấy. Màu tím ấy thật sự rất đẹp!

-         Đó sẽ là màu của con, từ giờ trở đi, nó sẽ đại diện cho tên của con. Cuốn sách đó sẽ là tất cả những gì con cần. Chúc con may mắn!

Vừa dứt câu ông lão liền biến mất, tôi đứng dậy tìm kiếm xung quanh nhưng không thấy ông đâu cả. Chuyện gì đang xảy ra thế này, cái gì mà "đại diện cho tên của con", nghe thật khó hiểu. Tôi ngồi xuống, lấy lại bình tĩnh, đặt cục đá vào lại trong chiếc hộp và lấy cuốn sách ra. Trang đầu tiên của cuốn sách trống trơn, chỉ có hai dấu ngoặt kép cách nhau một đoạn khá xa, tôi đoán là để ghi tên của mình vào đó. Lật sang trang tiếp theo, các trang giấy vẫn trống trơn, ngay lúc này, cục đá đang nằm trong hộp bỗng nhiên bay lên, từ từ thu nhỏ lại tạo thành một viên đá nhỏ hình vuông, rồi lại từ từ di chuyển xuống ngón trỏ tay phải của tôi. Khi nó dừng lại, trên tay tôi đã xuất hiện sẵn một chiếc nhẫn màu trắng, viên đá giờ đã giống như được đính sẵn trên nhẫn từ lâu. Mọi chuyện bắt đầu khiến tôi kinh ngạc và bất ngờ. Lúc này, khi tôi nhìn lại cuốn sách trên tay, trên đó đã có rất nhiều chữ, dù trước đó nó chỉ là một tờ giấy trắng. Tôi đọc từng chữ trong cuốn sách: "Đây là sách hướng dẫn sử dụng chiếc nhẫn". Cái gì thế này, sách hướng dẫn sử dụng chiếc nhẫn ư? Tôi là phù thủy sao? Thầm nghĩ rồi tự thấy suy nghĩ của bản thân quá viễn vông nên tôi bật cười.

Trời đã bắt đầu sập tối, tôi cất cuốn sách vào lại chiếc hộp rồi bỏ chúng vào giỏ xách. Vừa đi bộ về kí túc xá, tôi vừa suy nghĩ về ông lão đó cũng như những câu nói của ông. Bỗng nhiên từ sau lưng, có một lực rất mạnh, giành lấy túi xách của tôi và bỏ chạy. Tôi ngã nhào trên đất, chân đau không thể đứng dậy nổi, định bụng coi như mình xui xẻo, gặp phải tên cướp đúng vào lúc này, thế nhưng ánh sáng màu tím từ chiếc nhẫn đập vào mắt tôi. Chiếc hộp có cuốn sách vẫn còn nằm trong túi xách, tôi dùng hết sức chống tay đứng dậy, chạy theo hướng tên cướp kia, bản thân chỉ mong có thể đuổi kịp hắn để xin lại chiếc hộp, còn tiền bạc thì tôi cho hắn luôn cũng được. Tôi cũng không hiểu vì sao mình lại coi trọng chiếc hộp như vậy, chỉ tiếc rằng lúc nãy không đọc nhiều hơn mà chỉ đọc đúng có một câu duy nhất. Bóng lưng tên cướp lấp ló phía trước nhưng dù cố gắng chạy nhanh đến đâu, tôi vẫn cách hắn rất xa, tôi cũng cố gắng hô to "Ăn cướp", nhưng những người đi đường chỉ đứng lại nhìn, không ai chạy ra ngăn cản hắn cả. Khi tôi gần như muốn bỏ cuộc thì hắn ta đột nhiên dừng lại, tôi ngỡ như mình nhìn lầm nhưng không, khoảng cách giữa tôi và hắn đang được thu hẹp lại. Hắn ta không còn chạy nữa, và đồng thời những người đi đường xung quanh cũng đều dừng lại, chính xác hơn là giống như bị đóng băng tại chỗ vậy. Mặc kệ những điều lạ lùng đang xảy ra trước mắt, điều quan trọng là tôi phải đuổi kịp tên cướp trước đã, chạy đến nơi, tên cướp cũng như giống như những người xung quanh, hắn bị đóng băng ở tư thế đang chạy, mắt không chớp, chân không chạm đất và dường như hắn cũng không thở. Tôi chống hai tay vào đầu gối thở dốc, chỉ hi vọng là hắn ở nguyên tư thế đó trước khi tôi kịp lấy lại túi xách. Trước mặt tên cướp là một thanh niên mặc áo vest đen đang đứng quay mặt về phía hắn, cũng may là mọi việc dừng lại kịp thời, nếu không có lẽ hắn ta đã tông thẳng vào người con trai đó rồi. Sau khi lấy lại được nhịp thở, tôi với tay lấy lại túi xách của mình, một giọng nói vang lên làm tôi giật mình, cứ như chính bản thân tôi mới là kẻ cướp vậy

-         Tím nhạt à?

      Tôi quay đầu về phía giọng nói ấy phát ra, là của người mặc đồ vest đen, anh ta không giống mọi người, anh ta có thể cử động được, thậm chí cũng nói được nữa, mà anh ta nói "tím nhạt" là sao, là màu của chiếc nhẫn sao? Nghĩ thế nên tôi nhìn xuống tay anh ta, dường như biết tôi đang nhìn, anh ta không hề muốn giấu mà quay bàn tay về phía tôi để tôi có thể thấy được màu của viên đá. Viên đá có màu đen, cùng màu với bộ đồ của anh ta, toàn thân anh ta toát lên vẻ lạnh lùng.

-         Tôi đâu có làm cô đứng yên đâu

-         À tôi xin lỗi, lần đầu tiên gặp người đeo nhẫn giống mình nên...tôi hơi tò mò

-         Lần đầu? Cô là người mới à? - Vừa nói anh vừa cho tay vào túi quần như muốn giấu chiếc nhẫn đi

-         Đúng rồi, tôi chỉ vừa mới có chiếc nhẫn cách đây vài tiếng thôi

      Nghe xong anh ta tiến lại gần tên cướp, giật lấy túi xách trên tay hắn rồi xô hắn ngã trong khi tư thế vẫn giữ nguyên, cả người hắn đổ ngang xuống đất. Anh ta đưa túi xách về phía tôi rồi bảo tôi cầm lấy và về nhà đi. Tôi đưa tay cầm lấy túi xách, lúc này mới phát hiện trên tay tôi toàn là máu

-         Á...máu - Tôi hốt hoảng khi thấy tay mình đầy máu

-         Đừng nói là cô không biết chân cô đang chảy máu nha

      Nghe anh ta nói tôi mới nhìn xuống chân mình, quả thật đầu gối tôi đang chảy máu, chắc là do té ngã lúc nãy. Thà không nhắc tới thì thôi, nhắc tới lại thấy đau nhói. Tôi như không còn chút sức lực nào, vừa đau vừa mệt nên tôi ngồi bệt xuống đất, không thèm để ý hình tượng gì trước mặt người con trai kia. Anh ta nhìn tôi, ngồi xổm xuống trước mặt tôi, chìa tay phải về phía tôi và nói:

-         Làm đệ tử của tôi không?

      Ánh sáng đen từ viên đá lấp lánh trước mặt như mời gọi, tôi như bị anh ta thu hút hoàn toàn, từ gương mặt lạnh lùng, đến cả viên đá màu đen ấy nữa. Tôi gật đầu mà không suy nghĩ gì sâu xa hơn

-         Vậy thì làm thôi

-         Làm? Làm gì cơ?

-         Làm hành động để chúng ta thành sư phụ và đệ tử

-         Um...thú thật thì tôi chưa đọc chữ nào trong cuốn sách đó cả

      Cứ tưởng anh ta sẽ mắng tôi té tát nhưng không, anh ta nở một nụ cười hiếm hoi trên gương mặt anh tuấn ấy khiến tim tôi lần đầu lỡ nhịp

-         Tôi biết rồi, nếu cô đọc thì đã không chạy thục mạng để rồi thảm hại thế này

      Dù biết là bản thân mình đang rất thảm, nhưng để người trước mặt nói ra như thế thì thật là mất mặt, chỉ cần có cái lỗ bên cạnh là tôi sẽ chui xuống liền

-         Không sao, tôi sẽ hướng dẫn, thực hành dễ nhớ hơn là lý thuyết. Đưa tay cô đây

-         Tay phải à?

-         Đúng rồi...tay đeo nhẫn, một người có thể nhận nhiều đệ tử, nhưng chỉ có thể nhận duy nhất một sư phụ. Tên gọi nghe có hơi củ chuối một tí, thời nào rồi còn gọi sư phụ với đệ tử, nhưng luật là luật, nếu thân thiết có thể gọi bằng tên.

      Vừa nói anh ta vừa cầm tay tôi giơ lên, rồi lật ngửa tay anh ta và đặt xuống. Khi hai viên đá chạm vào nhau, từ mỗi viên đá phát ra ánh sáng cùng màu với viên đá, ánh sáng yếu ớt hòa quyện vào nhau rồi biến mất

-         Xong rồi, tôi không thích bị kêu là sư phụ, nên cô cứ kêu tên đi. Tôi tên là Kevin

-         Kevin ... tên nghe giống như người nước ngoài vậy

-         Biệt danh thôi cô ngốc à, ở đó không ai dùng tên thật của mình cả

-         Ở đó? Sao lại không dùng tên thật?

-         Cô tính ngồi đây nói chuyện đến sáng luôn à?

      Câu nói của Kevin đưa tôi về hiện thực, đầu gối tôi đau rát, mọi người xung quanh vẫn bất động, Kevin đưa tay lướt qua vết thương trên đầu gối tôi, các vết trầy đều biến mất, cơn đau cũng tan dần. Tôi ngạc nhiên với phép thuật vừa rồi, sư phụ của tôi quả thật rất giỏi ^^. Anh ta đỡ tôi đứng dậy, rồi bảo tôi về nhà, mọi chuyện còn lại để anh ta lo. Tôi đồng ý rồi quay bước đi, vừa đi được vài bước thì xung quanh đã trở lại bình thường. Tên cướp sau khi lăn lộn trên đất vài vòng cũng đứng dậy bỏ chạy tiếp, còn anh ta - sư phụ của tôi cũng đã không còn ở đó nữa. Về đến kí túc xá, bạn bè tôi đều không có trong phòng, tôi thay đồ, nhìn mình trong gương, cứ tưởng cả ngày nay là mơ, tôi đã trở thành phù thủy, được tận mắt chứng kiến những điều kì lạ xảy ra. Nếu tôi kể cho bạn tôi nghe, chắc họ tưởng tôi bị điên mất thôi. Nhìn ngắm chiếc nhẫn trên tay, tôi tự hỏi liệu nó có phép thuật thật không, đầu óc tôi vẫn còn mơ hồ. Tôi lên giường nằm, lôi cuốn sách ra đọc, hi vọng nó có thể giải đáp các thắc mắc của tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro