Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đây là sách hướng dẫn sử dụng chiếc nhẫn. Mỗi người đều có một màu nhẫn khác nhau, tượng trưng cho tính cách cũng như sở thích của từng người. Tất cả màu sắc đều được chia thành hai loại: Đậm và Nhạt. Khi đã đeo nhẫn, sinh mạng của người đeo nhẫn phụ thuộc vào chiếc nhẫn, vì vậy phải giữ gìn nhẫn cẩn thận. Khi người sở hữu nhẫn tiếp nhận nhẫn lần đầu sẽ ở Cấp 1 - Bậc 1. Người sở hữu nhẫn có thể ra vào Vương Quốc khi đạt đến Bậc 2. Mỗi bậc có 10 cấp, chỉ có thể lên cấp bằng cách khiêu chiến những người sở hữu nhẫn khác. Khi lên đến các cấp bậc nhất định, sẽ mở khóa các kĩ năng để việc khiêu chiến đa dạng hơn. Kĩ năng dành cho người tiếp nhận nhẫn lần đầu là dùng ánh sáng phát ra từ nhẫn để đẩy lùi đối phương."

- Dùng ánh sáng phát ra từ nhẫn để đẩy lùi đối phương sao? Làm sao phát ra ánh sáng được nhỉ?

- Lẩm bẩm gì đó Ngân?

Bạn tôi bước vào phòng và hỏi khi thấy tôi đang đọc cuốn sách hướng dẫn. Tôi đóng vội cuốn sách lại

- Không có gì, chỉ đang suy nghĩ vài chuyện thôi, sao tụi bây về trễ vậy?

- Tụi tao đi xem phim, rủ mày mà mày chẳng bao giờ chịu đi

- Coi mấy bộ phim tình cảm đó chán lắm, đa số cuối phim đều như nhau, đều là nam chính và nữ chính đến với nhau, hoặc một trong hai người họ chờ đợi người còn lại tới cuối đời

- Xem phim mà mày cứ ngồi đoán hết đoạn kết thì coi làm gì

- Tao chỉ thích xem mấy bộ phim hành động, mang tính chất bất ngờ, độc và lạ thôi, chứ phim tình cảm không phải gu của tao.

Cuộc tranh luận về phim chắc sẽ lại kéo dài như mọi khi nếu như một trong những đứa bạn cùng phòng không phát hiện chiếc nhẫn trên tay tôi

- Trời ơi con Ngân đeo nhẫn tụi bây ơi

- Lạ nha, trước giờ không thấy mày đeo nó, mới mua hả mày?

- Tao nhớ mày không thích mấy loại trang sức như thế này mà

Cả bọn vây quanh tôi hỏi dồn dập, tôi nhất thời chưa nghĩ ra được lí do gì cho việc cái nhẫn đang nằm trên tay tôi. Bỗng nhiên có một đứa lên tiếng, làm cả bọn im bặt:

- Ngày mai kiểm tra một tiếng cả hai môn, tụi bây đã học bài chưa?

Câu nói ấy quả thật rất có hiệu quả, cả bọn tản ra đi ôn lại bài, tôi cũng quên béng mất việc kiểm tra vào ngày mai nêu như không có lời nhắc nhở từ Thanh Ngân. Thế là mỗi đứa ngồi một góc, chăm chú học bài rồi chìm vào giấc ngủ.

- Ngân...Ngân à, dậy đi

Tôi từ từ mở mắt ra, cả người rũ rượi như mới đi lao động công ích về vậy

- Sao hôm nay dậy trễ vậy mày? Sắp tới giờ học rồi kìa.

Tôi hoảng hồn nhìn đồng hồ trên điện thoại, đã là 6 giờ rưỡi rồi, tôi lật đật lao nhanh vào nhà vệ sinh, làm vệ sinh cá nhân rồi thay đồ. Tụi bạn cùng phòng đều đã đi trước, tôi chạy như bay đến trường, cũng may là giảng viên chưa bước vào lớp.

Trong giờ kiểm tra, tôi đang cắn bút suy nghĩ để làm bài thì một tiếng "Xoẹt" vang lên, tuy rất nhỏ nhưng vẫn lọt vào tai tôi

- Aloo...aloo...đầu dây bên kia nghe rõ trả lời

Nghe được giọng nói trầm ấm vang lên bên tai, mọi dây thần kinh trong não tôi hoạt động hết công suất và báo hiệu với tôi rằng giọng nói này là của người con trai tối hôm qua. Tôi bất giác hồi hộp, quay tới quay lui nhìn xung quanh để tìm xem giọng nói ấy phát ra từ đâu, không lẽ anh ta học cùng lớp với tôi sao.

- Đừng có ngạc nhiên như thế chứ cô ngốc

Giọng nói lại một lần nữa vang lên, rốt cuộc anh ta đang ở chỗ nào mà tôi không thể thấy được nhỉ, hay là anh ta đang tàng hình. Đầu tôi suy nghĩ đủ mọi trường hợp nhưng cuối cùng vẫn không biết anh ta đang ở đâu

- Là chiếc nhẫn ngốc ạ!

- Nhẫn sao? - Tôi nói thầm trong miệng

- Đúng, tôi gọi cho cô từ chiếc nhẫn, và chỉ có tôi và cô là có thể nói chuyện với nhau được thôi

"Công nhận chiếc nhẫn này thần kì thật"

- Chỉ mới gọi được cho nhau mà cô đã khen nó thần kì rồi sao?

- Cái gì cơ? Sao anh biết điều tôi vừa nghĩ? - tôi kinh ngạc, quên mất mình đang trong giờ kiểm tra

- Cô vẫn chưa đọc sách hướng dẫn?

- Tôi có đọc rồi, mà thật ra thì chỉ mới đọc được trang đầu

- Cô định tới khi nào mới đọc hả?

- Thì như anh nói, thực hành sẽ dễ nhớ hơn là lý thuyết mà.

- Sao tôi cứ nghe thấy tiếng nói chuyện trong lớp nhỉ? - Tiếng ông thầy vang lên như đang ám chỉ tôi

- Tôi đang làm kiểm tra, nói chuyện sau đi - Tôi cúi gằm mặt xuống bàn và lẩm bẩm

- Kiểm tra? Cô còn đi học à? Là học sinh cấp 3 hay là sinh viên? Lúc gặp cô tôi cứ tưởng cô đã có gia đình rồi chứ

- Gì cơ? Ý anh là nhìn tôi già như thế sao?

- Im lặng nào! -Tiếng ông thầy lại lọt vào tai tôi

- Tôi bị nhắc nhở rồi, không nói chuyện nữa

- Cô đúng là đại ngốc, chỉ cần suy nghĩ như cô vừa làm khi nãy thôi, đâu cần phải nói. Ngồi nói chuyện một mình người ta lại tưởng cô không bình thường đấy

"Ừ nhỉ, mình cũng ngốc thật"

- Ha ha ha, cô đúng là vừa ngốc vừa dễ bảo. Chừng nào cô học xong vậy?

"Khoảng 5h chiều"

- Vậy 6h chúng ta gặp nhau ở bờ sông X được không? Cô biết chỗ đó chứ?

"Bờ sông X, đó chẳng phải là nơi hẹn hò của các cặp đôi sao?"

- ...

- Này, anh đâu rồi - Tôi lên tiếng khi không nghe Kevin trả lời

- Cô bớt suy nghĩ lung tung đi, không lẽ cô muốn luyện tập sử dụng nhẫn trong quán nước?

"Luyện tập? Anh sẽ chỉ tôi sao?"

- Không luyện tập rồi để người khác cười tôi vì có tên đệ tử như cô à?

"Rồi rồi tôi biết rồi, anh đi ra khỏi đầu tôi đi, để tôi còn làm bài nữa"

- ...

"Anh ta tắt chưa nhỉ, này này, alo alo"

- ...

"May quá vậy là tắt rồi, nói chuyện với anh ta bực thật"

- Nói xấu sau lưng người khác là không tốt nhé

- Ôi trời ơi, giật bắn cả mình

- Ha ha ha, tưởng tượng khuôn mặt cô lúc này chắc vui lắm.

Tôi ngượng chín mặt, tay nắm lại thành nắm đấm, hình dung mặt bàn là khuôn mặt của anh ta rồi đập tay xuống. Tay vừa chạm mặt bàn thì tôi lại tiếp tục nghe tiếng "Xoẹt", có lẽ là âm thanh kết nối, vậy là bây giờ anh ta mới rời khỏi đầu tôi. Thật là nhẹ nhõm!

Hết tiết, tôi đi bộ ra bờ sông X, nơi chúng tôi hẹn gặp mặt. Khi đến nơi tôi đã thấy Kevin đứng đó, vẫn bộ vest đen, giày đen, 2 tay bỏ vào túi quần và đứng quay mặt về bờ sông. Đứng từ sau lưng anh nhìn thế này, anh ta trông rất bảnh trai, và người anh ta đang chờ lại là tôi. Tim tôi lại một lần nữa lỗi nhịp, liệu anh ta nghĩ về tôi như thế nào nhỉ, hay chỉ đơn giản là một con ngốc như anh ta nói. Lắc đầu xua tan đi những suy nghĩ đen tối, tôi bước tới gần anh, anh ta vẫn đứng yên không nhúc nhích. Bước tới bên cạnh Kevin, anh ta vẫn nhắm mắt, mặt hướng về phía dòng sông như đang tận hưởng những cơn gió buổi chiều

- Thật đẹp! - Tôi không kiềm nổi cảm xúc đang dâng trào nên buột miệng khen anh

Anh ta mở mắt ra khi nghe tôi nói, nhìn tôi mỉm cười, lại là nụ cười hiếm hoi trên gương mặt lạnh lùng ấy

- Tới lâu rồi mà sao không kêu tôi?

Tôi như bị nói trúng tim đen nên chỉ im lặng cúi đầu, không thể trả lời rằng tôi không kêu anh vì đang bận ngắm anh được

- Nói tôi nghe, cô đọc tới đâu rồi?

- À thì, tới lúc dùng ánh sáng tấn công người khác

- Chỉ mới tới đó thôi sao?

- ...

- Vậy thì làm thôi!

- Làm gì cơ?

- Dùng ánh sáng tấn công đối phương, chứ cô nghĩ là làm gì hả ngốc

- Này, tôi đâu đến nỗi ngốc như thế, chỉ là chưa hiểu lắm thôi mà

- Được rồi, bây giờ chúng ta khiêu chiến, cái này cô biết chứ?

- Tôi có biết, để lên cấp bậc gì đó

- Mỗi trận khiêu chiến sẽ kéo dài tối đa 3 phút. Trận đấu sẽ kết thúc khi một trong hai hết máu hoặc là hết thời gian

- Nghe như mấy trò chơi của tụi con nít nhỉ?

- Cũng khá giống nhưng không dễ chơi như vậy đâu. Bắt đầu thôi!

Một bảng hình vuông nhỏ xuất hiện trước mặt tôi với dòng chữ "Kevin mời bạn khiêu chiến?". Bên dưới là hai ô vuông, một bên là "Đồng ý" và bên còn lại là "Từ chối". Tôi giơ tay lên chạm nhẹ vào ô có chữ "Đồng ý". Một vòng tròn màu trắng nhạt bao quanh chúng tôi, dường như mọi người xung quanh không thể thấy vòng sáng này. Phía trên vòng sáng là một cái đồng hồ đang đếm ngược từ ba phút trở xuống. Kevin nhìn tôi rồi nói:

- Bắt đầu đi, xem cô biết được những gì

- Tôi...vẫn chưa biết cách sử dụng nhẫn

- Nhắm mắt lại, dồn nội lực xuống tay phải

- Nội lực là gì?

- ... - Kevin im lặng nhìn tôi

- Tôi xin lỗi, tôi vẫn còn xa lạ với mấy thứ này lắm

- Khiêu chiến kết thúc!

Sau câu nói ấy, vòng sáng xung quanh tôi nhấp nháy, dòng chữ "Hòa" hiện lên và biến mất cùng chiếc vòng. Kevin nhìn tôi chằm chằm như thể muốn nuốt trôi tôi. Tôi cũng sẵn sàng đón nhận những câu nói chê bai cũng như trêu chọc từ anh ta, nhưng không, anh ta ngồi xuống bãi cỏ, vỗ nhẹ tay lên chỗ ngồi kế bên rồi nói

- Không ngoài dự đoán, lại đây

Tôi bước tới gần Kevin một cách rụt rè, ngồi xuống ngay chỗ anh ta vừa đặt tay lên

- Tôi xin lỗi!

- Không sao, đưa tay phải cô lên, nhìn thẳng vào viên đá xem nó có hình gì?

- Hình chữ nhật! - Tôi giơ tay lên nhìn thật kĩ trước khi trả lời

- Lấy tay còn lại sờ lên viên đá thử xem

Tôi dùng tay trái sờ lên viên đá, nó trơn láng và...có nhiều cạnh. Viên đá nổi lên khỏi mặt nhẫn nên có thể sờ đến các cạnh bên hông của viên đá

- Giờ thì chạm nhẹ vào cạnh bên trái của viên đá đi

Tôi làm theo lời Kevin hướng dẫn, trước mặt hiện lên một hình chữ nhật màu xanh lá cây, bên trên là con số hiển thị 500.

- Đó là máu của cô khi tham gia khiêu chiến, khi thanh máu cạn, cô sẽ thua, đồng nghĩa với việc giảm một cấp. Ngược lại, nếu đối thủ thấp máu hơn cô, cô sẽ thắng và được tăng một cấp. Có gì không hiểu không?

- Khi lên bậc 2 tôi sẽ được ra vào Vương Quốc sao? Ở đó có gì vậy?

- Khi vào đó cô sẽ biết, nếu nói trước sẽ không thú vị

- Anh chỉ tôi cách sử dụng ánh sáng, nội lực gì đó đi

- Luyện tập cũng phải từ từ, chuyện đó không gấp được

- Nhưng tôi không thể làm phiền anh hoài như vậy được

- Tôi với cô là sư phụ và đệ tử, nếu cảm thấy phiền tôi đã không hướng dẫn cô

- Cám ơn anh!

- Này, cô vẫn chưa chọn được tên cho mình sao?

- Tôi có tên rồi, nhưng không biết làm sao để đặt

- Mở cuốn sách ra, đặt tay lên trang đầu tiên rồi đọc tên cô

Tôi gật đầu, lôi cuốn sách ra, đặt tay lên trang đầu tiên của cuốn sách rồi nhắm mắt lại và đọc tên mình. Thanh âm chưa kịp phát ra thì có một giọng nói nhảy vào đầu tôi

"Chủ nhân, người thích gì nhất?"

"Chủ nhân? Ngươi là cuốn sách sao? Ngươi biết nói chuyện à?"

"Vâng, thưa chủ nhân, nhưng tôi chỉ có thể nói chuyện với một mình người mà thôi"

"Thần kì thật đấy!"

"Chủ nhân, người thích mặt trăng sao?"

"Phải, tôi thích ngắm trăng"

Sau câu nói đó, trên trang giấy trắng tôi đang đặt tay lên xuất hiện dòng chữ "Moon" và đó cũng là tên tôi đã chọn

- Moon à, cô thích trăng à?

- Đúng vậy, tôi rất thích ngắm trăng

- Lãng mạn nhỉ, nhìn cô tôi không nghĩ cô lại có sở thích đó

- Thế anh nghĩ tôi thích gì?

- Thôi bỏ qua đi, cô bao nhiêu tuổi rồi?

- Tôi 20 tuổi, còn anh?

- Tôi lớn hơn cô, tôi 26 tuổi

- Già đến thế rồi à? Hahaha

- Cái gì? Ai già chứ - Kevin trợn mắt liếc tôi

Tôi ôm bụng cười lăn lộn, xem như bản thân đã lập được một thành tích lớn khi trả được mối thù hồi trưa

- Được rồi, chúng ta về thôi, tối nay tôi còn có việc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro