Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cơn đau như bị thiêu đốt bởi ngọn lửa cứ hành hạ tôi. Không biết thời gian trôi qua bao lâu rồi, tôi chỉ biết tôi bị nhốt ở một nơi xung quanh chỉ toàn màu trắng, toàn thân đau nhức như bị hàng ngàn mũi kim đâm. Không có ngày đêm, không có khái niệm thời gian, tôi chỉ có thể ngồi một chỗ cố chịu đựng những nỗi đau mà không có từ ngữ nào diễn tả nổi. Một âm thanh nhỏ vang lên, thu hút sự chú ý của tôi, là giọng nói đã từ lâu rồi tôi không được nghe.

- Chào con, chúng ta lại gặp nhau.

- Thì ra là ông sao?

- Có vẻ như con không còn hào hứng như lần đầu gặp ta nhỉ?

- Con có thể hỏi ông một câu được không?

- Được, con cứ hỏi!

- Tại sao lại là con? Tại sao ông lại chọn con mà không phải là người khác? Nếu như không có ngày đó, con đã không ra nông nỗi này!

- Ồ, vậy bây giờ con đang trách ta sao?

- Con không có ý đó, con chưa bao giờ hối hận về những chuyện đã xảy ra, con chỉ muốn biết lí do vì sao hôm đó ông lại xuất hiện ở đó, vì sao người thấy được ông lại là con mà không phải là người khác?

- Ta sẽ không trả lời câu hỏi này của con, mà sẽ để con tự tìm hiểu!

"Tự tìm hiểu sao? Bị chôn chân ở đây thì tìm hiểu làm sao được." - Tôi thầm nghĩ và chán nản với hoàn cảnh của bản thân.

- Từ trước đến nay, chưa từng có người nào từ bỏ món quà ta ban, đây cũng là lần đầu ta đến nơi đây.

- Là một người bình thường, ai lại từ bỏ những điều kỳ diệu mà chiếc nhẫn mang lại chứ?

- Đúng, vì thế ta hi vọng con đón nhận món quà này thêm một lần nữa.

- Thêm một lần nữa sao?

Sau câu hỏi của tôi là một bầu không khí yên lặng bao trùm, giống như lúc tôi mới đến đây. Dần dần tôi không còn cảm thấy đau nữa, cũng không cảm thấy nóng như bị thiêu đốt nữa. Ánh sáng xung quanh bắt đầu sáng lên, càng lúc càng khiến tôi chói mắt, tôi giơ tay lên che mắt mình. Khi tôi mở mắt ra, trước mặt tôi là màu xanh của nền gạch KTX, và tôi đang nằm sõng soài dưới đất, trong tay là viên đá nhỏ màu tím đậm. Nó nhỏ hơn viên đá cũ, và hình dáng cũng không giống xưa. Tôi đặt viên đá xuống và nhìn xung quanh. Mọi thứ vẫn y như lúc tôi phá hủy viên đá, đồ đạc, quần áo, đầu tóc, tất cả đều giống như tôi vừa mới ngất đi một chút vậy. Nở một nụ cười nhạt, tôi đứng dậy, lấy đồ và đi tắm, nhìn bản thân mình trong gương, có cảm giác như tôi là người khác vậy. Giống như được tái sinh thêm một lần nữa, cảm giác khi chạm vào đường nét trên gương mặt, mắt mũi đều không giống như xưa. Tôi tự nhéo má mình xem đây là thật hay mơ, cảm giác đau giúp tôi biết rằng đây không phải là mơ. Tôi bước ra khỏi nhà tắm, nhìn về phía bàn học của mình. Trên bàn là cuốn sách và viên đá màu tím đậm.

"Dù sao cũng cám ơn ông đã cho con hi vọng, con sẽ tìm hiểu xem vì sao ông lại chọn con."

Tôi mở cuốn sách hướng dẫn ra, trên đó trống trốn, không có tên cũng không có chữ nào cả. Nhắm mắt lại, tôi nghe tiếng cuốn sách vang lên bên tai:

"Chủ nhân, chào mừng người quay lại."

"Cám ơn ngươi, ta có vài chuyện muốn biết, ngươi có thể trả lời được không?"

"Những gì chủ nhân muốn biết, là mệnh lệnh đối với tôi."

"Tốt, thế tại sao màu nhẫn của ta lại thay đổi?"

"Vì chủ nhân không giống như xưa nữa, chủ nhân của màu nhẫn tím nhạt đã chết, bây giờ chủ nhân giống như mới nhận nhẫn lần đầu."

"Vậy tại sao Cấp và Bậc của ta không giống như lúc mới nhận nhẫn?"

"Cấp và Bậc của người vẫn giữ nguyên như trước khi người chết."

"Trước khi chết ta đang ở Cấp 7 - Bậc 2 sao?"

"Đúng vậy thưa chủ nhân."

"Ta lên cấp nhanh vậy sao?"

"Chủ nhân, có điều người chưa biết. Khi người còn ở phe Nhạt, người là người duy nhất có khả năng dùng máu của đối phương để chữa trị vết thương cũng như để tăng cấp, khả năng đó chỉ có ở phe Đậm thôi."

"Vậy có lẽ bây giờ ta đã về đúng phe rồi nhỉ?"

"Đúng vậy thưa chủ nhân!"

"Ngươi nói, dùng máu của đối phương là sao?"

"Nếu chủ nhân hút máu trực tiếp từ đối phương thì người sẽ được tăng 5 cấp, nếu truyền máu gián tiếp qua nhẫn thì chỉ tăng 3 cấp, cả hai cách đều có điều kiện là phải được sự tự nguyện của đối phương."

"Thay vì đọc từng trang sách, xem ra nói chuyện với ngươi có vẻ dễ hiểu hơn."

"Tôi rất vui khi được nói chuyện với người như thế này thưa chủ nhân."

"Đừng gọi ta như thế, ta không quen. Cứ gọi tên là được rồi."

"Chủ nhân quyết định chọn tên đó sao?"

"Đúng, ta muốn mọi người biết tên ta. Ta sẽ không bỏ qua cho những kẻ đã làm ta đau đớn và khổ sở đâu."

"Kim Ngân, chào mừng người tới Vương Quốc!"

"Giờ thì nói cho ta biết, ta phải làm sao để sử dụng viên đá mà không có nhẫn?"

"Chưa có tiền lệ nào về việc ai đó đập nhẫn và viên đá nên tôi thật sự không biết, nhưng tôi biết một điều là người có thể sử dụng viên đá dù không ở gần nó, vì viên đá gần như đã nằm trong máu của người rồi."

"Thật sao?"

"Chỉ cần suy nghĩ, người sẽ làm được những gì viên đá có thể làm mà không cần cầm nó trong tay."

Bán tín bán nghi, tôi nhìn về phía bình hoa đặt trên bàn, một tia sáng màu tím đậm bay nhanh về phía chiếc bình, chiếc bình hoa vỡ tan, nước văng ra khắp bàn học, các cánh hoa rơi xuống đất. Mọi thao tác đều dễ dàng, không giống như khi tôi còn ở phe Nhạt. Bạn tôi lao vào phòng khi nghe tiếng rơi vỡ, họ nhìn tôi rồi lại nhìn chiếc bình hoa đã vỡ, rồi lại quay sang nhìn tôi. Tôi quay sang nhìn họ, tôi cảm thấy nhớ họ, cả bốn chúng tôi cứ thế đứng nhìn nhau, cho tới khi tôi lên tiếng xua tan bầu không khí yên lặng đó.

- Tụi mình, đi coi phim đi!

Tôi biết họ đã lo lắng cho tôi rất nhiều trong thời gian vừa qua, tôi muốn đền bù cho họ, muốn cùng họ tận hưởng nhiều hơn, cảm nhận nhiều điều nhỏ nhặt mà tôi đã bỏ lỡ khi còn là một con ngốc luôn tìm kiếm những điều mới lạ. Ngồi trong rạp xem phim, từng hình ảnh, từng câu thoại đi vào đầu tôi, tôi cảm thấy bản thân mình như đang ở trong bộ phim, tôi thật sự mong kết thúc sẽ tốt đẹp, và đương nhiên là nhà làm phim không làm mọi người thất vọng.

- Phim hay thật! - Tôi nói sau khi chúng tôi ra khỏi rạp.

- Này Ngân, mày có bị đập đầu vô đâu không vậy? - Mai Hương kéo tôi lại rồi hỏi.

- Tao bình thường mà, có bị gì đâu.

- Không, tụi tao thấy hôm nay mày lạ lắm. Hay mày nằm bữa giờ trong phòng nên phát bệnh rồi?

Tôi liếc nhìn Mai Hương, cười nhạt một cái rồi quay đi, không quên để lại câu nói:

- Tụi bây nghĩ sao cũng được, tao về đây!

Tôi biết bản thân mình thay đổi, nhưng tôi không phải thay đổi theo kiểu tiêu cực. Nếu như nếm trải cảm giác chết đi sống lại, có lẽ mọi người cũng sẽ giống như tôi.

Về đến ký túc xá, tôi leo lên giường nằm, cầm cuốn sách trên tay và đắm chìm vào thế giới đó.

"Này Sách, ở Vương Quốc có gì vậy?"

"Kim Ngân, người có thể đến Vương Quốc bất cứ khi nào người muốn. Khi người đến đó, người có thể gặp được những người sở hữu nhẫn khác."

"Được, đưa ta đến đó."

Xung quanh tôi tối sầm, ánh sáng màu tím đậm len lỏi rồi chiếm trọn chỗ của màu đen. Khi tất cả màu sắc biến mất, tôi xuất hiện trên một con đường đông đúc, dọc hai bên đường là các gian hàng bán rất nhiều đồ, từ quần áo đến nhà cửa, những người mua hàng xếp thành hàng ngay ngắn nhưng không ai nói chuyện với ai cả. Tôi đi dọc con đường, ở đây họ mua bán rất lạ, không trả bằng tiền mà bằng cách khiêu chiến. Người mua chỉ cần chọn món đồ mình muốn và khiêu chiến, khi thắng sẽ được tăng cấp và món đồ ấy, khi thua thì sẽ bị giảm một cấp, có thể khiêu chiến nhiều lần nếu như mua nhiều món, tùy vào sự thương lượng của người bán. Tôi dừng chân tại một quầy bán các đồ điện tử vì khá thích thú với một chiếc máy nghe nhạc màu đen, nhìn nó nhỏ gọn nhưng lại rất bắt mắt.

- Cô gái, muốn có nó không? - Một ông già bước từ trong cửa ra, nhìn tôi và hỏi.

- Muốn, nhưng nó có thể chạy được trong bao lâu?

- Cô gái, chỉ việc cầm nó lên và bảo nó phải phát bài gì hoặc ghi âm những gì thôi.

- Được, tôi sẽ lấy nó!

Một bảng khiêu chiến hiện lên, tôi chạm nhẹ vào ô "Đồng ý". Khi đồng hồ bắt đầu đếm ngược, một luồng sáng từ phía ông lão bay đến tôi với tốc độ khá nhanh, nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy được hướng đi của nó, thậm chí tôi còn có thể nhìn được nó sẽ nhắm trúng vai phải của tôi, tôi chỉ đứng đó, tập trung nhìn vào luồng sáng đó, khi nó gần đến tôi, tôi bước sang trái một bước, luồng sáng bay ngang qua tôi và mất hút sau vòng sáng trắng bao quanh chúng tôi. Tôi quay sang nhìn ông lão, mặt ông méo sẹo, cứ như tưởng rằng luồng sáng ấy sẽ bắn trúng tôi. Tôi cử động nhẹ ngón tay phải, một luồng sáng bay về phía ông, tôi thấy ánh mắt ông nhìn về phía luồng sáng và nở một nụ cười. Tôi khá chắc rằng ông sẽ dùng đúng cách của tôi vừa rồi để né tráng luồng sáng ấy. Thế nên khi ông tập trung vào luồng sáng sắp bay tới mình, tôi bắn thêm một luồng sáng vào ngay chỗ ông sẽ bước chân vào. Mọi việc diễn ra đúng như những gì tôi nghĩ, sau khi ông lão bước qua một bên để né tránh luồng sáng đầu tiên thì luồng sáng thứ hai cũng vừa bay đến. Do bất ngờ nên ông không thể tránh được, âm thanh của vòng sáng trắng vang lên "Hai trăm". Tôi không nghĩ mình lại lấy của ông nhiều máu như vậy, đường bay của luồng sáng cũng đã nhanh hơn trước, tôi cũng không cần phải dồn nén nội lực để làm sáng nhẫn như trước, tất cả việc tôi làm là nhìn vào nơi luồng sáng sẽ bay đến và cử động nhẹ ngón tay phải. Ông lão sau khi bị trúng luồng sáng ấy, nhìn tôi gật đầu và nói "Khiêu chiến kết thúc". 

Vòng sáng trắng thông báo tôi là người chiến thắng, và tôi được nhận chiếc máy nghe nhạc đó cùng nụ cười rạng rỡ của ông. Nhìn ông cười tôi mới biết hình như tôi đã quên đi cách cười rồi thì phải, đã bao lâu rồi tôi không nở một nụ cười trên môi? Hình như là từ rất lâu rồi, tôi gật đầu cảm ơn ông rồi quay đi. Tôi bất giác sờ tay lên mặt mình, hình như không có điều gì làm tôi vui để có thể cười được. Lang thang mãi cũng chán, tôi quyết định đi về, ngay khi vừa quyết định, trước mặt tôi xuất hiện một tên nhóc, tên nhóc ấy đang cố gồng tay để làm chiếc nhẫn sáng lên. Trong khi đối thủ của cậu ta đang cười nham hiểm và bắn một luồng sáng vào đầu cậu ta. Cậu ta bật ngửa ra phía sau, nhưng vẫn cố gắng đứng lên và tiếp tục gồng nội lực. Hết thời gian khiêu chiến, cậu ta lại tiếp tục chỉ vào món đồ ấy và lại tiếp tục khiêu chiến. Sự cố gắng của cậu ta rất đáng nể, thế nhưng những người xung quanh lại trêu ghẹo và cười nhạo cậu ta, còn ông chủ thì cứ như vớ được con mồi ngon béo bở để ông ta tăng cấp vậy. Khiêu chiến kết thúc, tôi bước vô quầy bán để xem thứ cậu ta muốn là gì. Thì ra là một con gấu bông màu nâu, không đến nỗi cầu kì nhưng nó phù hợp với một đứa con gái hơn là cậu ta. Từ khi tôi nhìn thấy cậu ta đến giờ, đã năm lần cậu ta khiêu chiến lại và kết quả đều thua. Tôi không phải anh hùng hay cố tỏ ra vẻ mình mạnh mẽ gì, chỉ là tôi không muốn thấy cảnh mọi người trêu chọc một cậu nhóc và đem cậu ta ra làm trò đùa thôi.

- Ông chủ, tôi muốn lấy con này! – Tôi bước đến gần, chỉ tay vào con gấu mà cậu ta đang chọn.

- Cô gái, chỉ còn một con duy nhất, và cậu ta đang cố dành lấy rồi.

- Ý ông là ông không bán cho tôi? – Tôi cau mày gằn giọng với ông ta.

- Bán, tôi bán! – Ông ta giật con gấu bông từ tay cậu nhóc.

Bảng khiêu chiến hiện lên, ngay khi đồng hồ bắt đầu đếm ngược, ông ta bắn hai luồng sáng cùng lúc về phía tôi, tôi đứng yên tại chỗ, lãnh trọn hai luồng sáng vào người. Âm thanh vang lên "Sáu trăm". Thanh máu của tôi nhấp nháy trước mặt, chỉ còn khoảng 70 máu, thanh máu màu xanh lá giờ đã chuyển hẳn thành màu đỏ. Sắc mặt của cậu nhóc đã bớt căng thẳng hơn lúc tôi nói sẽ mua con gấu bông. Mọi người xung quanh, kể cả ông chủ đều cười tôi, xem tôi giống như cậu nhóc kia. Khi ông ta thấy tôi gần hết máu, ông ta không tiếp tục tấn công mà vờn tôi như mèo vờn chuột. Một luồng sáng bay rất chậm về phía tôi, và như lần khiêu chiến trước, tôi bước nhẹ qua một bên để né luồng sáng ấy. Khi đồng hồ đếm ngược chỉ còn 20 giây, tôi bắn một luồng sáng khá chậm về phía ông ta, ông ta tạo ra một vòng sáng bao quanh lấy bản thân để đỡ luồng sáng ấy. Vòng sáng ấy chỉ tồn tại được 5 giây, và dù ông ta có nhanh như thế nào cũng không thể tạo được một vòng sáng khác vào giây tiếp theo cả. Lợi dụng điều đó, tôi thử bắn một luồng sáng vào người ông ta ngay sau đó. Quả thật ông ta không kịp đỡ, âm thanh "Hai trăm" vang lên bên tai. Khá bất ngờ với hành động vừa rồi của tôi, thế nhưng ông ta bỉu môi tạm hài lòng vì máu của tôi vẫn thấp hơn ông ta. Đồng hồ chỉ còn 10 giây, ông ta bắn một luồng sáng mạnh mẽ như để kết thúc cuộc khiêu chiến về phía tôi, tôi tạo một vòng sáng xung quanh mình, nhưng trước đó, tôi đã kịp bắn một luồng sáng về phía ông ta. Hai luồng sáng giao nhau, nổ tung trong không trung, các luồng sáng đảo chiều, bắn ra nhiều hướng khác nhau, bắn cả về phía tôi và ông ta. Thời gian khiêu chiến kết thúc, vòng sáng trắng thông báo tôi là người chiến thắng trước sự ngỡ ngàng của mọi người, và cả cậu nhóc kia nữa. Ông chủ thua một cách không cam tâm, nhưng luật là luật, con gấu bông đã thuộc về tôi trước sự chứng kiến của tất cả mọi người. Tôi bỏ mặc tất cả, cầm con gấu bông trên tay và bước đi. Thoáng thấy trước mặt có một con hẻm nhỏ, tôi rẽ vào đó, đứng dựa lưng vào tường, nâng con gấu bông lên và nhìn vào nó rồi lẩm bẩm: "Nhờ mày mà tao biết được nhiều điều đấy gấu ạ!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro