Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi cúp máy, nhanh chóng tắm rửa, thay quần áo và sốc lại tinh thần. Mở hộc bàn ra, chiếc nhẫn và cuốn sổ đang nằm ở một góc. Tôi quyết định không mang chúng theo vì Kevin cũng có một chiếc nhẫn giống vậy, tôi không muốn gây thêm hiểu lầm. Tôi ra đến bờ sông, bờ sông hôm nay vắng quá, không có lấy một bóng người. Từ xa tôi thấy một cô gái mặc váy đỏ, ôm sát cơ thể, để lộ ra những đường cong trên cơ thể tuyệt đẹp. Cô ấy vừa nhìn thấy tôi, một luồng sáng đỏ bay nhanh về phía tôi, bất ngờ nên tôi không thể làm gì được. Luồng sáng bay xuyên qua người tôi, toàn thân tôi cứng đờ, không thể nhúc nhích hoặc nói chuyện được. Cô ấy tiến về phía tôi, viên đá màu đỏ sáng lấp lánh trên tay, cô ấy cũng giống tôi sao. Tôi muốn nói với cô ấy là tôi cũng có một chiếc nhẫn như thế nhưng cổ họng cứng lại, không thốt nên lời. Thêm một luồng sáng đỏ bay về phía tôi, cơ thể tôi bay ngược ra phía sau, toàn thân đau như chết đi sống lại. Sau khi nằm sõng soài trên nền đất, cơ thể tôi vẫn không nhúc nhích được. Chuyện gì đang xảy ra vậy, não tôi hoạt động tối đa nhưng vẫn không lí giải được. Cô ta đang đánh tôi trong khi không có một bảng khiêu chiến nào hiện lên, không đúng, tôi không mang nhẫn mà cô ta vẫn đánh tôi. Cô ta đang dùng sức mạnh đó để đánh một người bình thường sao. Thật là quá đáng! Một luồng sáng nữa lại bay về phía tôi, vẫn không thể làm được gì, tôi chỉ có thể hứng chịu đợt sức mạnh đó. Cơ thể tôi đau nhức, tay chân như muốn rời ra, khóe miệng bắt đầu rỉ máu. Nếu như là đang khiêu chiến, tôi chỉ sẽ chịu đựng trong ba phút, nhưng đây không phải là khiêu chiến, chứng tỏ tôi sẽ phải chịu đựng tới khi nào cô ta chán thì thôi. Một luồng sáng đỏ lại tiếp tục bay đến, tôi nhắm mắt chịu đựng, lần này luồng sáng không xuyên qua người tôi mà bao lấy tôi. Thứ ánh sáng đó làm tôi khó chịu, bên trong như có hàng ngàn mũi kim đâm vào da thịt tôi, đau đớn nhưng không thể hét lên, cũng không thể vùng vẫy được, tôi không biết bản thân có thể chịu đựng được bao lâu nữa. Trong lúc bản thân sắp từ bỏ, tôi nghe tiếng Kevin bên tai, những câu nói, những kỉ niệm tôi cố quên lại ùa về

- Làm đệ tử tôi không?

- Tôi tên Kevin

- Tôi với cô là sư phụ và đệ tử mà

- Này ngốc, làm tốt lắm

- Dù cô ở đâu hoặc làm gì, phải cảnh giác xung quanh

- Không ai đáng tin cả

- Mặt cô lúc quê rất là dễ thương

- Này ngốc, cô bị ngốc thật à?

Thêm một luồng sáng bay đến tôi, mắt tôi không thể mở nổi nữa rồi, tôi đã cố gắng lắm rồi. Tôi từ bỏ thôi. Luồng sáng ấy bay đến trước mặt tôi thì dừng lại, Kevin đang chạy như bay tới trước mặt tôi, là anh sao, anh thật luôn biết cách xuất hiện đúng lúc. Nhưng tôi xin lỗi, tôi mệt quá rồi, hình ảnh anh mờ dần, xung quanh tôi chỉ còn là màu đen

Kevin không thể liên lạc với Moon từ lúc anh đưa cô về ký túc xá. Lòng anh nóng như lửa, nhưng màu nhẫn của cô vẫn sáng chứng tỏ cô không sao, chỉ là tháo nhẫn ra thôi. Anh cũng không thấy Jenny lẽo đẽo theo mình nên càng lo lắng cho cô hơn. Hàng ngày hàng giờ anh đều thử liên lạc với cô qua nhẫn nhưng kết quả vẫn chỉ là sự im lặng. Đến hôm nay anh không thể nào ngồi yên được nữa, nên anh quyết định đến kí túc xá để gặp cô. Đang trên đường đi, thì anh phát hiện màu nhẫn của cô càng ngày càng yếu, thậm chí có những lúc không còn sáng nữa. Tim anh đau nhói từng cơn, khi xe anh đi ngang qua công viên X, nơi có bờ sông anh và cô thường gặp nhau. Anh phát hiện nơi đó có một vòng sáng màu đỏ. Trực giác báo với anh rằng ánh sáng đó là của Jenny. Anh bước xuống xe, chạy nhanh vào trong vòng sáng ấy. Trước mắt anh hiện lên hình ảnh cô đệ tử của mình nằm rũ rượi trên nền đất, bê bết máu, cách đó không xa là Jenny, đang chuẩn bị bắn một luồng sáng về phía cô. Anh búng tay, dừng tất cả mọi thứ lại, kể cả luồng sáng đỏ kia. Anh chạy đến chỗ cô, bế cô lên và đi về phía xe của anh. Tài xế nhìn hình ảnh này đã quen nên tự giác cho xe chạy về nhà Kevin nhanh nhất có thể. Trên xe anh ôm cô vào lòng, chữa trị những vết thương ngoài da cho cô, dùng dao rạch ngón tay để máu chảy vào miệng cô. Nhưng do cô không đeo nhẫn nên lượng máu hấp thu không thể chữa lành các vết thương bên trong. Khi xe anh đã đi xa khỏi công viên X, Jenny mới có thể cử động lại được, nhìn đối thủ trước mặt không còn nữa, cô biết người đã cứu cô gái đó là ai. Cô leo lên xe, lao nhanh về hướng nhà Kevin. Kevin về đến nhà, bế Moon lên phòng anh, ra lệnh cho Matt chữa trị cho cô. Lúc đó Jenny cũng đã đến, anh bước xuống nhà, dự định là sẽ làm rõ mọi chuyện

- Jenny, tại sao em lại làm vậy?

- Ô, em xin lỗi vì đã đối xử với cô bồ nhí của anh nhẹ nhàng như vậy - Jenny không hề cảm thấy hối lỗi về những gì đã làm

- Như vậy mà nhẹ nhàng sao? - Kevin dần trở nên mất bình tĩnh với sự thờ ơ của Jenny

- Như vậy vẫn còn rất nhẹ. Những việc em muốn làm vẫn còn chưa thực hiện mà

- Em còn muốn làm gì nữa?

- Anh thật sự muốn biết sao? Vậy để em nói cho anh nghe. Em sẽ cho cô bồ nhí của anh biến mất khỏi thế giới tươi đẹp này. Còn cả những người bạn cùng phòng trong kí túc xá, cả những người hàng xóm của cô ấy nữa. À, đương nhiên là không thể thiếu ba mẹ của cô ấy rồi

- Jenny! -  Kevin không thể tin những lời đó lại được thốt ra từ miệng Jenny

- Sao vậy anh? Anh còn chưa nghe hết mà. Dĩ nhiên là em không giết cô ấy đơn giản vậy rồi, việc nhìn cô ấy đau đớn vật vã trước khi chết sẽ vui hơn

- Jenny, sao em lại trở thành như vậy? Cô ấy có làm gì sai đâu

- Đúng, cô ấy không sai, người sai là anh. Em không quan tâm anh quan hệ với ai, điều anh làm sai là đưa cô ta về đây và xuất hiện trước mặt em

Kevin biết rằng, với sức lực hiện tại của Jenny, điều cô nói là hoàn toàn có thể xảy ra. Điều anh cần làm bây giờ là phải bảo đảm sự an toàn cho Moon

- Nói đi Jen, em muốn anh làm gì thì em mới tha cho cô ấy

- Giết cô ấy đi! - Jenny nói nhẹ nhàng, nửa đùa nửa thật

- Anh ... không thể

- Vậy để em làm -Jenny đứng dậy, mắt hướng lên lầu, nơi có phòng của Kevin

- Đừng! - Kevin nằm tay Jenny kéo lại

- Thôi được. Đây là lần đầu tiên nên em tạm tha cho anh, đuổi cô ấy đi và đừng bao giờ gặp lại cô ấy nữa. Nếu em còn thấy cô ấy và anh gặp nhau, đừng hỏi vì sao em lại ác, anh yêu nhé! - Jenny vuốt nhẹ má Kevin rồi ra về

Kevin như bị hóa đá, bản thân anh chưa bao giờ nghĩ rằng Jenny lại có thể tàn nhẫn đến mức này. Để bảo vệ mạng sống cho cô và gia đình cô, anh buộc phải làm tổn thương cô, chuyện mà có mơ anh cũng không nghĩ mình sẽ làm. Kevin lên phòng, nhìn cô gái bé nhỏ trên giường, các vết thương của cô đang được Matt chữa trị. Sau khi Matt báo lại tình hình và rời khỏi phòng, Kevin ngồi xuống cạnh giường, nhìn ngắm cô, như để lưu giữ hết các đường nét trên gương mặt cô vào trong tim 

***

Khi tôi mở mắt ra, trần nhà vẫn là màu trắng, đồ đạc xung quanh mang màu đen quen thuộc. Kevin đang ngồi cạnh tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt lo lắng. Tôi ngồi dậy, lòng ngực vẫn còn nóng và khó chịu. Anh đỡ tôi dựa lưng vào thành giường, cầm tay tôi ân cần hỏi

- Nhẫn cô đâu?

- Tôi...không đem theo

- Cô còn đau không?

- Đỡ đau hơn rồi - dù tôi vẫn còn rất đau nhưng cố gắng không để Kevin lo lắng thêm

- Nếu đỡ đau hơn rồi thì cô về đi. Tôi sẽ kêu tài xế đưa cô về

- Sao cơ? - Dường như không tin vào những gì mình vừa nghe nên tôi hỏi lại

- Tôi sẽ kêu tài xế đưa cô về. Cô ở đây lâu hơn sẽ khiến vợ tôi hiểu lầm

- Vợ? Là cô gái lúc nãy sao?

- Đúng vậy

"Hóa ra là anh có vợ rồi"

- Lúc đó cô ấy hẹn tôi ra, tôi cũng muốn giải thích là giữa chúng ta không có gì cả, nhưng cô ấy không cho tôi nói

- Tôi không muốn vợ tôi hiểu lầm thêm nên chúng ta đừng gặp nhau nữa

Mỗi một cụm từ "vợ tôi" được anh nói ra, tim tôi như bị một nhát dao đâm vào

- Vậy chúng ta...có còn là bạn không?

- Cô hãy xem như chưa gặp tôi, nếu có vô tình gặp nhau cũng đừng chào nhau. Tôi cũng sẽ không nhảy vào đầu cô nữa

- Có nghĩa là...anh sẽ không làm sư phụ của tôi nữa sao?

Kevin đứng dậy, mở cửa phòng, không quay đầu lại và nói

- Có một người đệ tử như cô, thật sự rất mất mặt!

Nói xong anh đóng cửa thật mạnh, chỉ còn mình tôi tại đây. Mất mặt ư? Cũng đúng nhỉ, tôi bị đánh tơi tả thế này, dù có đeo nhẫn cũng không thể đánh trả được. Khi tôi bước ra khỏi cửa nhà Kevin, tài xế của anh đã chờ sẵn tôi, tôi quay đầu lại nhìn, hi vọng có thể nhìn thấy anh lần cuối nhưng ngoài cánh cửa màu đen thì không hề có ai cả. Tôi lên xe, suy nghĩ về mọi chuyện đã xảy ra, từ lúc tôi gặp anh, từ lúc tôi có được chiếc nhẫn, cuộc sống của tôi không còn êm đềm nữa. Tôi cười nhạt khi nhớ lại bản thân mình lúc trước, chẳng phải tôi mong gặp những khó khăn và thử thách sao, chẳng phải tôi tìm kiếm thứ gì đặc biệt hơn mọi người sao, tới khi bản thân trải qua rồi, thì lại không muốn nữa, tôi có tham lam quá không? Đưa tôi về tới KTX, tài xế mở cửa xe cho tôi xuống xe, tôi lê từng bước chân vào phòng. Tôi mở hộc bàn, nhìn chiếc nhẫn đang nằm trên cuốn sổ, tôi lại nhớ anh thêm, nhưng bản thân anh lại không cần tôi. Nếu như từ đầu không có nó, tôi đã không đau khổ như thế này. Một dòng suy nghĩ chạy ngang qua đầu tôi. Tôi cầm chiếc nhẫn lên, quay mặt viên đá hướng xuống đất và đập thật mạnh xuống bàn. Không có anh, tôi cũng không còn hứng thú với cái Vương Quốc hoặc phép thuật gì nữa. Nếu không có nó, tôi sẽ có thể quên anh dễ dàng hơn. Khi viên đá đập vào mặt bàn, nó vỡ vụn ra thành từng mảnh. Ngay lúc đó, cổ tôi như bị một bàn tay vô hình bóp chặt lại, không thể thở nổi, cơ thể tôi nóng bừng lên như bị thiêu đốt. Tôi ngã nhào xuống đất, cố gắng với tay lên không để tìm sự giúp đỡ nhưng không có ai ở cạnh tôi cả. Tôi sắp chết, tôi biết mình sắp chết, não không có không khí, đang cố gắng tái hiện lại tất cả những hình ảnh trong quá khứ. Tay chân tôi tê cứng lại, nó đang chết dần, cơ thể tôi đang chết dần, chỉ còn não bộ là đang le lói vài phần hi vọng. Một mảng quá khứ hiện lên, những dòng chữ trong sách hướng dẫn một lần nữa hiện lên rõ mồn một

"Khi đã đeo nhẫn, sinh mạnh của người đeo nhẫn phụ thuộc vào chiếc nhẫn"

Là do viên đá sao? Không, tôi không muốn chết, mục đích của tôi không phải như vậy. Một tia hi vọng lóe lên, tôi dùng hết sức lực còn lại, cố leo lên bàn, nhặt những mảnh vụn của viên đá và ghép lại với hi vọng nó sẽ trở lại hình dạng ban đầu, nhưng tôi không còn thời gian nữa rồi. Trước mắt tôi tối sầm, tay tôi nắm chặt các mảnh vụn còn sót lại, ngã xuống đất. Tôi đã chết!

Kevin đang ngồi trong phòng khách, một cơn đau nhói ở tim ập tới. Anh đưa tay ôm lấy ngực mình, cố gắng điều hòa hơi thở. Cơn đau này là sao? Anh nhìn nhẫn của mình, màu nhẫn tím nhạt của Moon đã tắt, không còn phát sáng nữa. Điều đó chứng tỏ người sở hữu màu đó đã không còn nữa

- Moon, sao em lại ngốc như vậy, sao lại kết thúc cuộc đời mình như thế chứ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro