Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi ngồi vào bàn, ăn những món mà tôi ngấy đến tận cổ. Tuần này mẹ nấu món này lần thứ năm rồi, chỉ vì chị bảo rằng chị thích chúng.

- Mẹ.

Tôi cất giọng, mẹ dừng đũa nhìn tôi, chị cũng nhìn tôi.

- Con muốn ăn Udon...

- Được thôi, ngày mai mẹ sẽ nấu cho con.

Mẹ mỉm cười, nụ cười đẹp biết bao.

- Nhưng con không thích món ấy. — Chị phồng má, dậm đũa vào bát cơm, nghịch qua nghịch lại tỏ vẻ bất mãn ra mặt.

- Một ngày thôi, rồi ngày mốt mẹ sẽ nấu món con thích. — Mẹ đưa tay xoa xoa đầu chị, tôi cũng muốn được mẹ xoa đầu như thế.

- Không, nếu thế thì mai con sẽ không ăn cơm. — Chị bướng bĩnh buông đũa, phồng má, khoanh tay giận dỗi.

Tôi khó chịu trong lòng, đến mức muốn đập bàn mà hét lên rằng: Chị thôi đi, chị tưởng rằng em cũng thích mấy món này ư? Không, em ghét chúng, ăn đến mức sắp trào họng rồi.

Nhưng tôi vẫn quyết định giữ im lặng, vì mẹ từng dạy tôi rằng giận quá sẽ mất khôn, vì thế khi nóng giận hãy suy xét lại những điều mình sắp nói.

- Rồi ngoan ngoan, mai mẹ không làm Udon nữa, đừng quấy, mẹ thương mẹ thương.

- Con ăn xong rồi.

Rốt cuộc tôi cũng buông đũa, trèo xuống ghế, cảm giác lòng mình đau nhói.

Mẹ vẫn chiều ý chị hơn.

- Snow, con mới ăn một bát thôi mà...

- Con no rồi.

Và tôi lại trở về căn phòng lạnh lẽo của chính mình.

-------

Nói đến chuyện đi học, ừm thì không có gì đáng nói là bao. Tôi chỉ là một học sinh bình thường, nhưng đối với họ tôi bất thường.

- Nhìn nó kìa.

- Nó đến đấy, lạnh thật.

- Có đánh chết tao cũng không tin nó là em gái của Sun.

- Thật đáng sợ.

- Có khi nó là phù thủy đấy.

- Ghê quá!

Tôi im lặng, dù sao cũng đã quen với cảnh này rồi...

Ngày ngày, tôi chỉ có đi học, vào lớp học bài rồi lại ra về, về nhà ngoài việc ăn cơm tắm rửa ra thì tôi chỉ nhốt mình trong phòng. Thành tích học tập của tôi đương nhiên tốt hơn chị, nhưng mẹ vẫn yêu chị hơn. Mẹ bảo, tôi nhất quyết không được chạm vào chị dù chỉ là đầu ngón tay.

- Tại sao ạ?

- Vì như thế chị con sẽ tan biến.

- Tan biến?

- Nghĩa là biến mất mãi mãi khỏi thế giới này.

Nếu tôi đủ can đảm, có lẽ tôi đã thử chạm vào chị nhiều lần. Tôi muốn chị biến mất, mãi mãi biến mất để không còn ai giành hết tình yêu thương đối với tôi nữa.

Có lẽ, tôi đã sớm nhận ra chị là muốn được quan tâm nhiều hơn...

Mẹ gọi tôi, chị lập tức gây sự chú ý với mẹ. Tôi bị ngã, mẹ sắp đỡ tôi dậy, chị nắm áo kéo mẹ đi, thế là tôi phải tự mình đứng lên. Trên khoé mắt lúc đó có vài viên đá nhỏ lăng nhẹ xuống, rồi lại trong chớp mắt không còn nữa.

Tối đó, tôi cuộn tròn trong chăn ngồi một góc, ánh trăng bên ngoài rọi vào cửa sổ, chiếu sáng một mảng của căn phòng lạnh căm.

Tôi suy nghĩ, đời này tôi sinh ra, có khi nào sẽ mãi mãi không thể được yêu thương hay không? Tôi dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ tám tuổi, cũng muốn được mẹ yêu chiều quan tâm, nhưng vật cản lớn nhất lại là chị.

Tôi và chị có thể biết người khác nghĩ gì, nhưng suy nghĩ của mẹ thì chúng tôi không tài nào biết được. Ước gì tôi biết mẹ đang nghĩ gì, rằng mẹ yêu ai hơn.

.
.
.
.
.

Đến đây với ta, ta sẽ chăm sóc cho ngươi.

Nhóc con, ngươi dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, bị đối xử như thế có đáng hay không?

Ngươi nghĩ ngươi vượt qua được sao? Họ căm ghét ngươi, nguyền rủa ngươi.

- Không phải mà....

Tôi ôm đầu, đau đớn muốn hét lên.

- Đừng nói nữa, im đi. Ngươi là ai chứ?!

Haha, đứa trẻ đáng thương. Rồi sau này ngươi cũng sẽ tự tìm đến.

Tôi giật mình, nửa tỉnh nửa mê cũng không biết là mình đang ở đâu. Sau khi giọng nói ấy biến mất, tôi nhận ra mình là đang lang thang trên mặt hồ rộng lớn, nước hồ đóng băng, gió lạnh hiu hắt rít qua kẽ lẽ, len lỏi qua từng cành cây, thổi bay mọi thứ.

Tôi nhìn quanh, cảnh xung quanh lạ lẫm đến mức khiến tôi cảm thấy mờ mịt, lòng nặng trĩu.

Cả đời này sẽ không ai cần một đứa trẻ như ngươi.

.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.

Mãi đến nhiều năm sau đó, chị vẫn là người chiếm sự chú ý nhiều hơn tôi. Tổn thương không? Đương nhiên có. Đau không? Tất nhiên đau, rất đau. Lòng tôi lạnh dần, thiện cảm đối với chị gái một tí cũng chẳng còn.

Tôi ghét chị, căm ghét chị đến thấu xương. Càng lớn, tất nhiên là chị sẽ càng xinh hơn, năng động và nhiệt tình hơn.

Từ nhỏ đến lớn, tôi luôn ôm ấp hy vọng là sẽ có ngày, người nào đó sẽ chấp nhận tôi, yêu thương tôi. Nhưng đó chỉ là hy vọng mà thôi, tôi biết mãi mãi cũng chẳng thể thực hiện được nó.

Mái tóc dài xoã ngang hông, đôi mắt ấm áp luôn ánh lên ý cười, nụ hoa trên môi luôn luôn xinh đẹp như thế, khuôn mặt góc nào cũng là góc thần thánh, không có lấy một góc chết. Giọng nói ngọt ngào, nghịch ngợm mà tính cách lại còn cởi mở.

Phải, chị tôi đấy. Nhưng đó người khác đánh giá, còn tôi, chỉ có bốn từ: Cực kì xấu tính.

Không những xấu tính mà còn xấu xa, tôi vốn đã chẳng để tâm đến chị, vậy mà chị cứ thích gây chuyện với tôi, rồi kéo cả đám fan của chị uy hiếp tôi, ủa làm vậy chi? Chị tưởng làm thế là hay à?

May mà sức chịu đựng của tôi tốt, nếu không họ đã thành tảng băng vô tri vô giác từ lâu rồi chứ không phải còn đứng nghêu ngao ngạo nghễ trước mặt tôi như bây giờ đâu.

- Con ranh, tránh ra! Không thấy chị mày đang đi à?

- Hành lang này đâu phải của riêng chị ta?

Tôi bất mãn nói, làm như tôi sợ lắm chắc.

- Ăn nói hỗn xược!

Và tôi ăn trọn cái tát vào mặt, cảm giác đau rát lập tức tan nhanh vì nhiệt độ cơ thể. Tôi chỉnh lại khăn choàng cổ, phủi phủi váy.

*BỐP*

Tiếng động lớn đến mức tai tôi cảm thấy như ù đi, và tay tôi có cảm giác nóng lên, nhìn cái đứa vừa tát tôi ngã lăng xuống đất, phun ra một cây răng rồi trừng mắt nhìn tôi có chút rung rẫy.

- Tát là phải như thế.

Tôi phun ra một câu trước sự kinh ngạc của chị nữa, tôi bước ngang chị, tiện thể nói luôn.

- Nếu được phép chạm vào chị, em cũng đã làm điều tương tự.

Rồi rời đi.

Đúng là mạnh tay mà.

Con nhỏ đó là côn đồ hay sao mà tát mạnh thế?

Kinh tởm.

Còn ai muốn không?

Sun đúng là bất hạnh mới có đứa em gái như nó.

Chị không đáng để tôi xem là người nhà, nhưng dù sao cũng trên danh nghĩa chị em, tôi không muốn mẹ phải buồn lòng mặc dù từ bé đến lớn bà ấy không dành trọn vẹn tình yêu thương cho tôi.

Trời hôm nay là một ngày nắng ấm, nhưng đối với tôi hôm nào chả như nhau.

_________________________________________

Suýt quên mất bộ này Ụ v Ụ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#snowsun