2. Tân binh bị hành suýt thành thương binh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"THỜI ĐẠI CỦA TA ĐÃ KẾT THÚC." giọng nam khàn đặc xuất hiện trong màn đen u ám. "Bây giờ ta phải trở về nơi ta vốn thuộc về. Nhưng con thì không. Con sẽ trở thành người dẫn lối cho thời đại mới. Ta tin tưởng ở con. Con gái của ta."

Màn đêm tan biến và xuất hiện trước mắt cô bé là chiếc quạt trần.

"Cha..." cô thều thào.

"Tỉnh rồi hả, phù thủy?"

Cô bé nhìn sang bên phải. Như thường lệ thì cô sẽ nhìn thấy hai người đang cãi nhau. Nhưng bây giờ cô chỉ thấy một cô gái có mái tóc đen cột đuôi ngựa đang gọt táo. Cô trông khoảng bằng tuổi Quân và Huy và có con mắt màu đen và xanh da trời. Nước da vàng khỏe khoắn và ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cô bé pháp sư. Trên bàn có một chiếc địa đặt vài miếng táo và một cốc cà phê.

Với Linh, lũ phù thủy luôn là những kẻ đáng ghê tởm. Chính tại chúng mà cuộc sống của cô trở nên hỗn loạn. Cô đã muốn đâm con dao gọt hoa quả này vào cổ ả phù thủy đó nhưng không hiểu sao, cô không thể làm thế. Ả phù thủy mang thân hình nhỏ nhắn của một cô bé mười hai tuổi với mái tóc đen ngắn. Đôi mắt ả có hai màu đỏ và xanh dương. Con ả này khiến cô không thể xuống tay. Một phần có lẽ do cô không muốn bị bắt đi giặt tấm chăn đầy máu, và do ánh mắt của tên ở giường bên cạnh.

"Cô là..." cô bé cố ngồi dậy. "Quân và Huy đâu?"

"Đây." tấm rèm bên trái mở ra. Huy nằm đó bóc vỏ quýt.

"Anh Huy!" cô reo lên. "Anh Quân đâu?"

"Đang thẩm vấn. Em hôn mê nguyên một ngày rồi." Huy mỉm cười, chiếc răng nanh hé ra.

"Chỉ một ngày thôi sao?"

"Chỉ một ngày. Và tình trạng sốt cao cực độ cũng không xảy ra. Em chỉ đơn giản là ngủ."

"Nhưng đây là đâu vậy?"

"Sở chỉ huy của DST. Viết tắt của Dragons Search Treasures, Những Con Rồng Săn Kho Báu." cô gái tóc đuôi ngựa đáp trong khi vẫn gọt táo.

"Đây là phòng y tế." Huy nói thêm. "Ăn quýt đi." anh chìa nửa quả quýt cho cô bé.

"Cảm ơn."

"Mày làm việc cho phù thủy nhỉ."

"Thứ nhất, tôi không làm việc cho con bé. Thứ hai, con bé không phải phù thủy, mà là pháp sư." Huy nói trong khi nhai quýt.

"Khác gì nhau hả?" cô gái cau mày.

"Mày nên xem lại kiến thức phổ thông của mình đi. Bài 'Phân biệt 7749 loại pháp sư' ấy."

"Đừng có giỡn mặt với tao." cô đâm con dao xuống bàn hét lớn.

"Đừng làm ồn trong phòng y tế, cô bé." một nữ y tá đi ngang qua mắng.

"Em xin lỗi."

"Và cũng đừng phá hoại đồ đạc ở đây."

"Vâng!"

"Thế chị là ai, Ponytail?" Kim bất giác đặt biệt danh cho cô.

"Là Mạo Hiểm Giả." chị ta có vẻ không thích biệt danh này. "Bọn ta là những người khai phá hầm mộ và thu thập báu vật và bảo quản, để tránh có người sử dụng chúng để chuộc lợi cá nhân."

"Sao nghe giống em quá nhỉ." Huy liếc đểu cô bé.

"Giống em á?" cô bé lên tiếng.

"Em cũng sử dụng báu vật cho mục đích cá nhân mà."

"Quả đúng là phù thủy." cô gái kia lầm bầm.

"Xin lỗi nhé. Nhưng thả chúng tôi đi được chưa?" Huy đổi tư thế ngồi. "Chúng tôi cũng vô tội mà đúng không?"

"Vô tội?" cô gái nhướn mày.

"Tôi nào đã làm gì..."

"Lừa đảo chiếm đoạt đoạt tài sản, tàng trữ chất cấm, tổ chức trộm cướp quy mô lớn, trốn khỏi nơi giam giữ, bắt cóc tống tiền, chống người thi hành công vụ, cố ý gây thương tích và giết người."

"Em không ngờ anh lại..." cô bé nhỏ liếc qua Huy.

"Em là đồng phạm của anh trong hầu hết những việc đó đấy." Huy cắt lời cô bé rồi quay sang cô gái kia. "Mà thông tin của cô có chút sai sót nhé. Tổ chức trộm cướp quy mô lớn là Quân, không phải tôi. Khi bắt cóc thằng con của thủ tướng Hàn Quốc, tôi tống báu vật chứ không tống tiền. Cố ý gây thương tích là tự vệ thôi. Và tôi ít khi giết người lắm. Chỉ là, mỗi khi giết là, giết hàng loạt."

"Mà họ moi thông tin nhanh nhỉ." Kim đổi chủ đề.

"Thông tin cá nhân của anh nằm hết trên mạng mà." Huy nhăn mặt.

"Trần Minh Huy, Thợ Săn Kho Báu được biết đến với cái tên Quỷ Lang," cô cầm điện thoại và đọc. "bị truy nã với cái đầu trị giá 420 triệu đô. Bắt được mày là coi như ăn chơi cả một đời rồi."

"Kinh thật, thế đầu em trị giá bao nhiêu?" Kim hớn hở.

"Mày thích bị truy nã lắm hả con?" Huy nghĩ thầm nhưng nếu cậu nói ra, con bé sẽ biến cậu thành con sâu mất.

"Nguyễn Trần Liên Kim. Quân chỉ cho chúng ta biết tên mày, và từ tên mày thì bọn tao chẳng tìm được thông tin gì." cô nói và ăn miếng táo mới gọt.

"Lũ phù thủy luôn giỏi che giấu danh tính mà." cô y tá phía sau nhoài người tới quan sát màn hình điện thoại của cô gái trẻ.

"À vâng. Em chưa bao giờ..." rồi cô quay lại quan sát cô y tá. "mà chị là ai vậy?"

"Chị là y tá, mới chuyển công tác." chị y tá mỉm cười. "Tên chị là Quyên. Em tên gì?"

"Em là Lê Dương Thùy Linh. Mạo Hiểm Giả của tiểu đội Bão Tố."

"A, là đội đã tìm thấy chiếc Lông vũ Sự thật sao?" chị trầm trồ trồ. "Tuyệt thật đấy."

"À vâng."

"Thế hai bé này?"

"Em là Kim, pháp sư, không phải phù thủy."

"Em là Huy, Thợ Săn Kho Báu."

"Thế em hỏi lại hé, chị là ai?" Linh đứng dậy kề dao lên cổ Quyên.

"Chị là Quyên, y tá mới chuyển công tác."

"Thông tin về chiếc Lông vũ Sự thật hoàn toàn chưa được công bố. Cô là gián điệp của ai?"

"Đen thật." Quyên nắm lấy cổ tay Linh và hất con dao đi và đẩy cô vào tường. Linh định chống trả nhưng chị ta quá khỏe. Hay do cơ thể Linh đang yếu dần?

"Chờ chút đi." Quyên nói, nhưng là giọng của con trai. "Thuốc ngấm nhanh lắm."

Linh nhìn những miếng táo mới gọt trên bàn. Cô ta bỏ thuốc vào?

"Từ khi nào chứ?" Linh gầm gừ.

"Từ lúc mày lấy quả táo." Linh nhớ lại khi cô lấy quả táo từ cửa hàng tiện lợi ở tầng trệt, gã bán hàng đó trông rất lạ. Giờ nhìn lại... "Không chết được đâu."

Linh bất tỉnh.

Quyên lột tóc giả ra. Bên dưới là mái tóc bạc trắng.

"Thiệt cái tình." Quân thở dài.

"Thực sự tao vẫn luôn bất ngờ về khả năng đó của mày." Huy cố đứng dậy.

"Uống này đi." Quân ném cho một vài viên thuốc và một hộp sữa. "Giúp giảm đau đấy."

"Nhanh đi thôi." Kim leo lên vai Quân.

"Từ từ." Huy lên tiếng sau khi nuốt trôi mấy viên thuốc. "Mày tẩy trang được không?"

***

Quân đẩy chiếc thùng rác ra ngoài cửa. Bên trong là hai người đồng đội của cậu.

"Chật quá, Huy."

"Đừng có cử động." Quân mắng nhỏ.

Cánh cổng đã hiện ra trước mắt.

"Sắp thoát rồi." Quân thầm nghĩ.

"Anh ơi!" một giọng nói hơi quen cất lên. Là bà chị đeo kính hôm trước. "Cho em gửi nốt ạ."

"Vâng!" Quân quay lại cậu đang đội mũ lưỡi trai che mặt và đeo khẩu trang nên cô ta không nhận ra. "Chị để em cầm tay. Thùng này hết sức chứa rồi ạ."

"Vâng."

Và Quân cầm cái túi rác trên tay. Huy hắt xì.

"Tiếng gì vậy?" chị ta quay lại.

"À, là do em, em đá vào thùng."

"Sao nghe như tiếng ai hắt xì."

"Chắc là anh kia ạ." Quân chỉ bừa.

"À, vậy cảm ơn anh nhé." chị nói rồi chạy đi mất.

"May đấy." Quân thở phào. "Mày còn làm thế nữa tao sẽ cho mày ngậm cái túi này."

Quân bước ra khỏi cánh cổng. Hóa ra nơi này nằm trong một viện bảo tàng được xây trong một khoảng đất trống rộng tới hơn hai trăm mét về mỗi hướng. Xung quanh toàn bộ là thảm cỏ với những con đường lót đá và một số hiện vật trưng bày có kích thước lớn như một cây cột Hy Lạp hoặc một bộ xương khủng long.

"Một chút nữa là thoát rồi." Quân nói với hai người trong thùng rác.

"Thoát á, thoát cái đầu mày ấy."

Con ả cục súc cầm khẩu súng hỏa mai bước tới chỗ Quân. Mắt trái ả sáng lên màu xanh da trời. Quân nhớ tên cô ta. Lê Dương Thùy Linh.

"Giọng chị Linh phải không ta?" Kim hỏi.

"Im đi." Quân đá vào cái thùng. Cậu nhận ra phía sau cậu cũng có mai phục. Là bà chị đeo kính.

"Chẳng có nhân viên dọn rác nào đi ra theo lối chính diện cả. Luôn có lối riêng cho nhân viên vệ sinh. Lần sau để ý nhé, Quân."

"Tao biết ngay là chẳng trông mong được gì ở mày mà."

Huy chui ra khỏi cái thùng.

"Mày, thằng chó chết." Linh gầm gừ và chĩa súng về phía Quân. Xung qunah ả xuất hiện sáu bảy vòng tròn màu tím. Từ bên trong những vòng tròn đó, những khẩu súng hỏa mai xuất hiện.

"Thôi nào Linh, chị còn ở trong tầm bắn đấy." bà chị đeo kính lập tức chạy ra khỏi hướng những nòng súng.

"Tệ thật." Quân nhảy phốc lên phía trước, đứng giữa cái thùng rác và Linh.

"Okehazama!!!"

Những khẩu súng đồng loạt bắn về phía chàng trai tóc bạc.

Quân hít sâu và rút kiếm, chém tan từng viên đạn một.

Loạt đạn thứ hai, loạt thứ ba cũng bị cậu chém tan. Đến loạt thứ tư thì quân địch từ phía sau đã đổ tới và loạt thứ năm thì yếu hẳn.

"Ả yếu rồi, chạy!"

Huy bế Kim ra khỏi cái thùng và chạy về phía Quân.

"Đừng mơ." Linh rút kiếm ra, một thanh mã tấu dài hơn nửa mét với phần lưỡi thẳng.

Quân vung thanh Muramasa chém gãy thanh mã tấu của đối phương thì dính ngay vào bẫy. Linh túm lấy tay Quân và tung một đòn vật qua vai, sau đó bẻ cổ tay khiến cậu làm rơi kiếm. Tuy đau chết điếng người nhưng Quân vẫn cố vung chân đá ngược lên vào ngực ả nhưng không đủ lực.

"Tao giết mày, thằng khốn." Linh rút khẩu súng lục ra dí vào đầu Quân.

ĐÙNG!

Tiếng súng khiến Huy dừng lại. Viên đạn găm xuống đất, giữa hai chân Quân. Khẩu súng vẫn nằm trong tay Linh. Nhưng tay cô nằm trong tay một chiến binh màu đen. Một nữ chiến binh bọc thân thể mình trong bộ giáp ôm sát người màu đen trên đầu cô là chiếc mũ hải tặc đen, đôi mắt cô là hai hình bình hành màu đỏ nằm nghiêng.

"Bỏ ra chị ơi." Linh gầm gừ.

Nữ chiến binh im lặng không trả lời.

"Bỏ raa." Linh lắc cánh tay, nữ chiến binh vẫn im lặng nhìn cô.

"Bỏ ra!" Linh giật mạnh cánh tay ra khỏi tay của nữ chiến binh ấy.

Bộ giáp tan biến dần thành những hình đa giáp từ chân lên đến đầu. Mái tóc đỏ xõa xuống. My chỉnh lại chiếc mũ, nhìn lũ nhóc và cười.

"Đừng có đánh nhau như vậy chứ. Hai đứa là đồng đội mà." My nói với Linh.

"Đồng đội?" không chỉ họ, những người phía sau cũng rất bất ngờ.

"Sếp, đừng nói với em là chị đã," cậu bé đẩy kính. Quân nhớ cậu ta nhỏ hơn Quân một tuổi và tên là Thuận.

"Đúng rồi." My quay lại.. "Từ hôm nay, đội của chúng ta sẽ chào đón ba thành viên mới. Nguyễn Trần Liên Kim, Trần Minh Huy, và Luyện Hoàng Quân."

"Hả?" cả ba đứa ngơ ngác.

"Chào mừng các em đến với DST. Từ hôm nay, đây là gia đình của các em. Tiểu đội Mạo Hiểm Giả Bão Tố."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro