Sau khi xóa hết 172 chương thì đây là những gì còn lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1

Mạo Hiểm Giả.

NHỮNG ĐỨA NHÓC ĐU DÂY XUỐNG ĐÁY VỰC SÂU THẲM.

"Cứ như tìm kiếm trong vô vọng ấy nhỉ." cô bé nói với người chị đi bên cạnh mình. Chị đang cầm đèn pin soi rọi con đường. Mà đây cũng chẳng phải con đường. Chỉ là một cái hang đá sâu thăm thẳm và dài hun hút.

"AAAA."

"EM ĐIÊN HẢ NHI?" hai người phía sau cốc đầu cô bé. Một chàng trai tóc ngắn và một cô gái đeo kính.

"Bình tĩnh. Cái hang này không sập được đâu." cô gái tóc đỏ phía trước nhún vai nói.

"Nhưng lỡ như có ai đó?" cô gái đeo kính nói.

"Ai mò xuống đây?" chàng trai to lớn đi phía trước quay lại nói.

"Như là... những Tổ chức khác."

"Chúng ta ở đây ngay khi nó xuất hiện. Chẳng có tổ chức nào đến trước chúng ta đâu."

"Cũng phải đề phòng chứ Vương." cô gái đeo kính chống hông nói với người bạn chí cốt của mình.

"Cậu không tin tưởng đội trưởng hả?" Vương quay lại lườm cô.

"Không!" cô và anh chàng bên cạnh đáp.

"Cả anh nữa sao anh Danh?"

"Đừng lo." Danh đập tay lên vai Vương. "Anh tin em mà."

"Thật ạ?"

"Anh tin em là thằng ngốc." và anh bước qua. "Đi từ từ thôi, đội trưởng."

Các hầm mộ cổ xưa và kỳ quái xuất hiện khắp nơi trên thế giới, mang theo những sinh vật kỳ quái tàn phá thế giới và cả các báu vật cổ đại có những sức mạnh thần kỳ nằm sâu trong các hầm mộ. Trong khoảng một trăm năm trở lại đây, số lượng những hầm ngục xuất hiện ngày một nhiều khiến cho công việc chinh phục các hầm ngục trở thành công việc "hot" nhất hiện nay. Những người chinh phạt hầm ngục và sử dụng sức mạnh của báu vật được gọi là các Mạo Hiểm Giả.

Nhóm Mạo Hiểm Giả này là Bão Tố. Và đội trưởng của nhóm Mạo Hiểm Giả này là Hải Tiểu My, một cô gái hai mươi ba tuổi có mái tóc đỏ rực, đôi mắt màu nâu nhạt long lanh trên khuôn mặt xinh đẹp của một người lai Việt – Nhật và một thân hình siêu mẫu với làn da màu đồng.

Hầm ngục này xuất hiện trước mặt My và đồng đội cách đây hơn nửa giờ. Tự nhiên từ dưới đất, ngay dưới chân họ, chui lên một hầm ngục trông như một kim từ tháp Ai Cập. Những xác ướp biết đi xông ra tấn công họ. Nhóm của My thành công trong việc đánh bại chúng, giải nguy cho thường dân. Sau khi thông báo cho Tổ chức về vị trí và yêu cầu những thành viên còn lại nhanh chóng có mặt, họ đã tiến hành xâm nhập.

Họ quyết định tạm dừng khi đi bộ được hơn một giờ.

"Thế, có ai biết trong này cất giữ thứ gì không?" Danh hỏi. Anh mặc chiếc áo phông xanh, chiếc quần tây và đi bốt cao cổ. Anh có mái tóc cắt sát màu muối tiêu dù chỉ mới hai mươi lăm tuổi. Bên hông là một thanh kiếm dài gần một mét. Anh là kiếm sĩ của nhóm với kỹ năng đứng thứ hai, sau một thành viên hiện tại không có mặt.

"Một báu vật liên quan đến Địa Ngục." Uyên nói. Cô có một mái tóc nâu vàng dài ngang vai hơi cong ở ngọn. Đeo chéo vai là một cái cặp táp màu nâu nhạt. Trên mắt cô là chiếc kính Thông Ngôn Ngữ của Trương Vĩnh Ký, một chiếc kính cho cô khả năng đọc hiểu mọi ngôn ngữ trên thế giới. Cô được xem là bộ não của nhóm, một cô gái tinh thông đủ thứ trên đời dù tuổi đời chỉ mới hai mươi ba.

"Bà đọc ở đâu vậy?" My hỏi. Cô mặc chiếc áo phông trắng bên trong áo khoác màu đỏ và mặc quần jeans. Cô đội chiếc mũ hải tặc màu đen với biểu tượng một cái đầu lâu và hai thanh gươm bắt chéo.

"Trên cánh cổng hầm ngục. Có dòng chữ tượng hình: Chào mừng đến với Địa Ngục."

"Ông thần Địa Ngục này mặn thật đấy." Nhi lên tiếng. Cô là cô gái nhỏ nhất trong số những người ở đây. Mười chín tuổi. Cô mang mái tóc đen nâu cắt ngắn cũn như con trai, để lộ cả gáy. Đôi mắt một mí trông vô cùng sắc sảo. Trên tay phải cô có một vết sẹo rất lớn dài từ cổ tay tới khủy tay. Đeo sau đầu là chiếc mũ cao bồi rộng vành màu nâu cũ sờn. Cô mặc chiếc áo khoác bò bên ngoài áo phông trắng và mặc váy ngắn ngang đầu đùi. Cô là xạ thủ giỏi thứ hai của nhóm, cũng sau một người không có mặt ở đây.

"Vậy chúng ta đi đúng hướng chứ?" Vương hỏi. Anh là đội phó của cái nhóm ngổ ngáo này. Vương bằng tuổi My và Uyên và có thân hình lớn nhất nhóm. Anh có mái tóc dài tới cổ màu đen và khuôn mặt rắn chắc. Trên vai, khoác bên ngoài chiếc áo phông đen, là một chiếc áo choàng lông sói. Sau lưng cậu có một chiếc rìu một lưỡi lớn như cái bánh xe tải nhưng do đang ngồi nên nó được đặt dựa vào tường.

"Dựa trên tiếng vang từ tiếng hét của Nhi, chúng ta đang đi đúng hướng." My nói. Cô có thính giác cực kỳ khác người.

"Thấy chưa, em cũng có lúc làm nên chuyện mà." Cô huých vai Uyên.

"Anh mừng là con bé chỉ hét lên. Anh không tưởng tượng được chuyện gì xảy ra nếu nó rút súng ra bắn đâu." Danh thở dài.

"Ok. Vậy thì tạm nghỉ nửa giờ, rồi đi thẳng đến nơi cất giữ báu vật. Lấy nó rồi về nhà thôi." My ra lệnh.

"Tuân lệnh!"

Quả nhiên sau ba giờ đi bộ, vượt qua hàng đống cạm bẫy nào là lửa từ dưới đất, nào là hầm chông và còn có cả đám xác ướp canh ngục, họ đến được nơi cất giấu báu vật.

"Kia đúng không?" Nhi chỉ lên cao. Nằm giữa không trung, một chiếc lông vũ trắng nho nhỏ đang lơ lửng.

"Đợi chút, chị sẽ kiểm tra." Uyên lấy ra một quyển sách.

"Vật được sử dụng để kiểm tra độ trong sạch của linh hồn trong thần thoại Ai Cập. Chiếc lông được thần chết Anubis sử dụng để quyết định linh hồn sẽ đầu thai hay bị đày đọa." Uyên kiểm tra thông tin về báu vật bằng một quyển sách toàn thư về báu vật. Nó có bìa dày màu đỏ và khổ sách khá lớn. Khi lật ra và hướng về phía báu vật mình cần kiểm tra, những trang sách sẽ hiện lên những thông tin của báu vật ấy. Quyển sách mang cái tên Sử Thư Herodotus. "Chiếc Lông vũ Sự thật!" Uyên thốt lên. Có thể do My tưởng tượng nhưng hình như có ai đó cũng vừa la lên.

"Được, lấy nó!"

"Ai nói vậy?" Vương quay lại hỏi.

Một cái bóng bay từ trên vách đá phía sau họ bay ngang qua chiếc lông và đoạt lấy nó về. Và ngã xuống đất.

"Quân, ổn chứ?" một người khác ở trên vách hỏi vọng xuống.

Đứa nhóc đứng dậy phủi bụi trên quần áo. Nhìn nó còn trẻ hơn Nhi với mái tóc bạc trắng như tuyết và có đôi mắt xanh lục đang nhìn nhóm họ.

"Nó là người Việt hả?"

"Tên Quân, chắc là người Việt."

"Chẳng giống gì cả."

"Làm sao?" Quân bước về phía họ. "Các người đã nhìn thấy người Việt có mắt xanh bao giờ chưa?"

"Chưa." cả năm người đồng thanh đáp.

"Bây giờ thấy rồi nhé." thằng bé bước qua họ và leo lên lại mỏm đá bằng một sợi dây do đồng đội nó thả xuống. "Chào nhé."

"Ừ, chào em." My vẫy tay.

"Chúng ta có quên gì không?" Uyên hỏi.

Đứng hình mất năm giây.

"CHIẾC LÔNG VŨ!" cả đám hét.

"Chạy thôi." Quân bỏ chạy cùng với người đồng đội.

Hầm ngục biến mất. Xung quanh nơi từng là cái hầm ngục bây giờ là hàng đống của cải châu báu. Cả một gia tài đủ để xa hoa cả phần đời còn lại.

Hai đưa nhóc vẫn chạy.

"Đuổi theo chúng!"

Cả lũ kích hoạt giày tăng lực và nhanh chóng đuổi kịp hai đứa nhóc. Chúng chạy cũng không nhanh. Danh và Vương nhanh chóng chặn mặt chúng. Nhi, My và Uyên đứng bao vây phía sau và hai bên.

Quân có mái tóc bạc và đôi mắt xanh lục, thằng bé mặc chiếc áo phông trắng và quần thể thao xanh đen và chiếc áo khoác đen có mũ. Bên cạnh là một đứa nhóc cao hơn một chút với tóc đen mắt đen rối loạn và chiếc áo sơ mi trắng cùng quần tây đen.

"Chết chưa?" thằng bé lầm bầm.

"Ngạc nhiên chưa?" Nhi xoay khẩu súng lục trong tay.

"Các người thích sợi lông chim này đến vậy à?" thằng bé cao hơn hỏi.

"Ừ, để đề phòng nó rơi vào tay người có ý đồ xấu, hãy giao nó cho bọn chị." Uyên nói.

"Không đời nào." cả hai đứa đồng thanh.

"Tụi bay giữ thứ nguy hiểm như vậy làm gì chứ?" Nhi hỏi.

"Bí mật." chúng lại đồng thanh.

"Các em là ai?" Danh hỏi.

"Chúng tôi là," bên cạnh hai đứa nhóc xuất hiện hai vòng tròn. Một đen một trắng. Trong vòng tròn đen, đứa nhóc tóc đen rút hẳn ra một cây thương yari Nhật Bản. Khâu thương có bốn thanh kim loại chĩa ra. Một thanh katana có lưỡi kiếm màu đen trong tay Quân sau khi rút ra từ vòng tròn trắng. "Thợ Săn."

Thợ Săn, cách gọi tắt của Thợ Săn Kho Báu. Khác với các Mạo Hiểm Giả, làm việc cho một cơ quan cố định và chịu sự quản lý của nhà nước và Hiệp hội Mạo Hiểm Giả Toàn cầu WAA (Worldwide Adventurers Association), những Thợ Săn thường là những người làm tự do hoặc làm thuê vì tiền. Họ có thể khai quật, trộm cướp, hoặc thậm chí là giết người để đoạt được báu vật hay tiền. Chính vì thế, không ít Thợ Săn bị truy nã trên toàn cầu vì những hành động tàn bạo hoặc phi pháp của mình.

"Tổ chức nào thuê bọn em vậy?" My hỏi.

"Tổ chức?" hai đứa nhóc nghiêng đầu.

"Là tổ chức đã trả tiền để tụi em đi lấy bảo vật này ấy."

"Con bé đó ư?"

"Nhưng tổ chức là phải có nhiều người chứ."

"Và con bé cũng đâu trả tiền cho chúng ta."

Hai đứa nhóc tán phét với nhau và bơ hoàn toàn những người khác.

"Tao nóng máu rồi đấy." Nhi và bắn thẳng vào Quân.

"Nhi!" Uyên cản nhưng không kịp. Viên đạn đã được bắn ra.

Quân vung kiếm và chém viên đạn ra làm đôi.

"Cái..."

"Ảo vãi!"

"Danh, Vương. Bắt hai đứa nó." My ra lệnh.

Vương lôi rìu ra. Nó nặng đến nỗi chỉ mình cậu có thẻ nâng nổi nó. Danh cũng rút kiếm, lưỡi kiếm mảnh, thẳng và ánh thép xanh sáng lên cùng với cái chuôi kiếm vàng. Đó là San Sơn Phủ của Thạch Sanh trong cổ tích Việt Nam và thanh kiếm Halteclere của Olivier trong Trường ca Roland của Pháp.

"Báu vật đánh với báu vật à?" Nhi xoa cằm.

"Vũ khí của chúng..." Uyên kiểm tra danh tính báu vật của chúng bằng Sử Thư. "cây thương đó, thanh kiếm đó, là Tonbokiri của Honda Tadakatsu và Tà Kiếm Muramasa huyền thoại của Nhật Bản!"

"Thứ đó tiện lợi đấy." Quân nói. "Đừng tranh của tao đấy Huy."

"Đừng có tham. Đánh nhanh rồi rút thôi." Huy nhắc bạn.

"Đừng có xem thường người lớn như vậy chứ." Vương và Danh tấn công hai đứa nhóc.

Vương vung rìu tấn công Quân. Thằng bé né được và dùng chân giữ chặt lưỡi rìu ở đó. Thằng bé vung kiếm ngang cổ Vương như muốn đoạt mạng cậu. Vương né ở khắc cuối cùng và giật lưỡi rìu lên. Quân suýt ngã ra sau nhưng nhanh chóng lấy lại thăng bằng và thủ thế.

Vương tiếp tục tấn công những đòn đánh phá tan cả mặt đất. Quan xoay người rồi nhảy lên đạp vào ngực Vương và chạy lên một tảng đá lớn. Cây rìu của Vương nổ tung. Khói bụi bay mịt.

"Vương!" Danh hét lên và trong chính khoảnh khắc đó anh bị Huy thọc thương vào bụng và vung báng thương đánh ngã.

"Em không sao." Vương vung mạnh cây rìu thổi bay khói bụi. Cậu biết thằng nhóc ác ôn đó đã dán một thứ gì đó lên lưỡi rìu của cậu.

Quân từ trên trời rơi xuống, và ngồi lên vai Vương. Cậu bé gập các đốt ngón tay lại và thọc mạnh vào thái dương Vương. Chàng trai to lớn khụy xuống đất.

"Vương!" Nhi và Uyên chạy tới trong khi My chạy tới chỗ Danh.

Huy kề thương lên cổ Danh và lôi anh đi. Hai đứa nhóc từ từ lùi lại với Danh trên tay. Sau khi lùi đủ xa, Huy thả Danh ra và hai đứa bỏ chạy.

Một quả pháo sáng rơi xuống chân trước mặt hai đứa nhóc.

"Nhắm mắt lại." nhóm My ngay lập tức che mắt. Hai đứa nhóc vẫn tiếp tục chạy mặc cho quả pháo sáng. Chúng dừng lại khi bị chặn lại bởi hai người khác.

"Tới trễ quá đấy." My phàn nàn.

"Xin lỗi, sếp." cô gái trẻ tóc đen cột đuôi ngựa cầm khẩu súng trường tanegashima của Nhật xuất hiện sau lưng My. Cô mang cơ thể nhỏ nhắn nhưng đang phát triển của một thiếu nữ mười sáu tuổi. Cô mặc chiếc áo đồng phục Mạo Hiểm Giả của tổ chức cùng quần jeans ngắn. Nếu nói mắt của Quân lạ thì mắt của con bé này còn lạ hơn. Một con mắt màu đen và một con mắt màu xanh da trời. Con mắt xanh đang sáng lên một ánh sáng màu xanh nhạt.

"Nhưng nếu hai đứa nó ở đây thì dễ thở rồi." Nhi nói.

Hai người chặn đầu Quân và Huy là hai người có kỹ năng cận chiến mạnh nhất nhóm. Cậu bé đeo kính với mái tóc đen mượt đang cầm trong tay ngọn giáo dài gần mét tám với lưỡi giáo sắc lẹm và sáng loáng, tay trái là tấm khiên đồng tròn có khuôn mặt của một nữ quỷ tóc rắn. Cậu mặc chiếc áo sơ mi đen với quần tây đen dài và đang mỉm cười ngạo nghễ.

Chàng trai bên cạnh mặc bộ đồng phục bóng đá nhẹ và cầm trong tay thanh katana có chuôi màu vàng đất. Mái tóc cậu bé đen vuốt ngang lượn sóng và có nụ cười tỏa nắng.

Hai đứa trẻ mười lăm tuổi trẻ nhất với kỹ năng chiến đấu mạnh nhất nhóm.

"Đánh bại được anh Danh và anh Vương cơ à?" cậu bé mang katana huýt gió. "Đừng lo, em và Thuận sẽ rửa hận cho các anh."

"Đừng khinh địch, An." Thuận, cậu bé đeo kính nhắc.

"Rồi," An thủ thế. "tao xí tên cầm kiếm."

"Xin lỗi, nhưng có người đang đợi chúng ta." Quân tặc lưỡi rồi lao lên.

Bất ngờ còn lớn hơn cả việc chúng đột nhập vào hầm ngục trước hội của My, Quân dễ dàng đánh bại cả Thuận và An chỉ sau vài đòn dạo.

Thằng nhóc tóc trắng chạy tới vung kiếm chém An, cậu bé đỡ đòn thì Quân chui vào lỗ hổng giữa hai người. Thuận và An quay lại thì Quân vung chân đá mạnh vào eo An khiến thằng bé ngã ra và chém mạnh vào ngọn giáo của Thuận. Thuận đỡ được nhưng đó chỉ là đòn nhử, Quân túm lấy giáo của Thuận, lật kiếm và đập mạnh chuôi kiếm vào đầu thằng bé sau đó ném cơ thể Thuận đè lên người An.

Huy chạy theo Quân và không quên gửi thêm cho hai đứa nhóc của My hai cú đá.

"Đủ rồi đấy." Linh cằn nhằn rồi chửi thề. Cô nhanh chóng chĩa súng vào Quân, người đang giữ sợi lông và bắn.

"Coi chừng!" Huy đẩy Quân ra và nhận ngay viên đạn vào đùi.

"ARGH!" Huy ngã xuống đất.

"Huy!" Quân chạy lại đỡ bạn. "Con khốn, sao mày dám giết nó?"

"Tao chưa chết, thằng khốn!" Huy gầm gừ.

"Còn gào được là còn khỏe." Quân đỡ Huy đứng dậy. "Rời khỏi đây thôi."

"Mày không thoát được đâu con trai." một cô gái khác tới chặn trước mặt hai đứa. Cô cao ngang chúng với mái tóc đen, mái bằng và thả xuông dài. Cô mặc một chiếc áo sơ mi với chiếc váy dài xếp ly màu đen. Trong tay cô là một cây cung và đeo bên hông là hai thanh kiếm.

"Phương!" Nhi hét lên.

"Xin lỗi, em tới trễ." Phương nói và đạp chân xuống đất. Mặt đất xung quanh xuất hiện một biểu tượng ba hình tam giác đều lồng vào nhau, sáng lên ánh sáng màu xanh lá cây. Những rễ cây mọc lên từ dưới đất quấn lấy hai đứa.

Nhưng một lớp từ trường xuất hiện và đốt cháy chúng.

"Kim, đừng!" Quân hét lên.

Một vầng hào quang xuất hiện trên đầu họ. Một cô gái nhỏ bé với mái tóc đen cột hai bên xuất hiện từ trong đó. Cô ngân lên một âm thanh. Những quả cầu lửa giáng xuống đầu My và đồng đội.

"Cái quái gì thế?" My hỏi. "Một dạng báu vật sống à?"

"Không." Uyên đáp. "Là một phù thủy."

Phù thủy là những kẻ có quyền năng ma thuật bị khai trừ khỏi thế giới này bởi những tội ác mà chúng gây ra. Khi những hầm ngục xuất hiện trở lại, những pháp sư cũng quay trở lại thế giới để khai phá các hầm ngục. Đây không phải lần đầu My đối mặt với một phù thủy. Cô đã có kinh nghiệm trong việc này rồi. Cô từng gặp nhiều pháp sư và phù thủy. Cũng có những người tốt và các pháp sư cũng hoạt động dưới sự kiểm soát của Hiệp hội Pháp sư. Nhưng cũng có rất nhiều pháp sư sử dụng sức mạnh vì lòng tham cá nhân. Kẻ trước mặt cô là một ví dụ.

"Bão Tố nhận lệnh." My hét. "Giết ả!"

"Không!" Quân hét lên.

Ngay khi họ áp sát và chuẩn bị tấn công, ả pháp sư rơi xuống và Quân ngay lập tức lao tới đỡ ả.

"Đầu hàng đi." Thuận bước lên. "Đồng đội mày đang bị thương, một mình mày chẳng thể thoát khỏi vòng vây của chín người bọn tao đâu."

"Mau chóng giao chiếc Lông vũ Sự thật ra đây." Uyên khuyên. "Bọn chị sẽ chữa thương cho bạn em."

"Tôi đầu hàng." Quân miễn cưỡng nói. "Nhưng các người phải hứa chữa trị cho bạn tôi," thằng bé nhìn xuống ả phù thủy trên tay. "và chăm sóc cho cô bé."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro