FOUR

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chào anh, bác sĩ Park, buổi chiều tốt lành". Jungkook cười. Lần này cậu ta không hề kiềm chế dục vọng trong đáy mắt với Jimin. Không hề ngại ngùng dính chặt ánh nhìn lên khắp cả người Jimin, và cực kì hài lòng khi thấy Jimin đỏ mặt. "Có phải tôi là bệnh nhân cuối cùng hôm nay của anh không?", cậu thắc mắc. Thay vì ngồi xuống sô pha như được mời, Jungkook ngồi xuống bàn làm việc của Jimin và cầm lấy bìa hồ sơ, mặc kệ Jimin đang khó chịu phản đối. "Huh. Nhìn vào đây thì đúng thật, tôi là người cuối cùng hôm nay. Nên...điều đó cho chúng ta được nhiều thời gian hơn đúng không?"

Jimin nhíu mày và nhìn xuống đôi tay đang cuộn tròn trong lòng mình. "Jungkook, làm ơn đừng thể hiện quá thân thiết. Làm ơn..hãy giữ chuyện này chuyên nghiệp nhất có thể. Tôi là bác sĩ tâm lý. Tôi là-" lời nói của Jimin bị cắt ngang khi Jungkook đi vòng qua bàn và nắm chặt lấy tay vịn của chiếc ghế cậu ngồi. "Cậu đang làm gì vậy?" Jimin bất ngờ trước cái nắm thô bạo của Jungkook và gần như không thể nhìn Jungkook khi người nhỏ hơn đến gần "J-Jungkook-ah. Làm ơn, xin cậu đấy..hãy bắt đầu buổi điều trị của chúng ta được không?", Jimin lắp bắp nói.

"Rất sẵn lòng", Jungkook đứng thẳng dậy và bắt đầu mở khóa thắt lưng, "Hãy bắt đầu buổi trị liệu của chúng ta đi thôi, bác sĩ Park".

Jimin gần như không thể nói thành tiếng. "J-Jungkook! Tôi không phải là một con điếm! Cậu không thể chỉ đến đây và làm tình với tôi như thế được! Nếu cậu nghĩ tôi ở đây để phục vụ nhu cầu tình dục của cậu thì xin mời cậu hãy đến nhà chứa!" Jimin đứng dậy khỏi ghế và xoay người hướng về phía cửa sổ. Cậu muốn được là chính mình, cậu muốn dừng mọi thứ lại trước khi quá muộn nhưng Jungkook đã cương cứng dưới chiếc quần chặt căng và Jimin thật sự muốn giúp cậu giải phóng, cậu thấy thật mâu thuẫn. Jungkook chăm chú quan sát Jimin, dường như xem xét xem lời anh nói có mấy phần là nghiêm túc, và khi cậu thấy cách Jimin liếc đến chiếc lều nhỏ dựng lên dưới đũng quần mình, Jungkook biết vị bác sĩ tâm lý này của cậu cũng muốn cậu như chính cái cách cậu mong muốn anh.

"Anh nói đúng, anh không phải điếm. Nhưng tôi không thể để ý đến ai khác ngoài anh," Jungkook vừa nói vừa tiến đến gần Jimin, khiến Jimin phải lùi về phía sau. "Đó là lỗi của anh, bác sĩ Park. Anh xem..Tôi không thể cương với bất cứ ai nữa rồi. Ban đầu tôi còn nghĩ có lẽ chứng bệnh tâm lý chết tiệt này đã được chữa khỏi, rằng có lẽ tôi chỉ cảm thấy chán nản với việc làm tình thôi, nhưng anh có biết rằng tôi đã bắn bao nhiêu lần hôm nay chỉ với ý nghĩ là được gặp anh không?" Jungkook bước thêm một bước và thắt lưng của cậu cuối cùng cũng đã rơi xuống sàn với một tiếng "cạch" nhẹ nhàng.

"Chữa cho tôi".

Jungkook đẩy lùi Jimin vào góc phòng, Jimin cảm thấy sự e ngại đè nặng lồng ngực mình và sự hưng phấn đang từ từ dâng lên khi Jungkook bước đến gần với từng bước dài. "J-Jungkook, khoan đã..." Jimin gần như đang nài nỉ, cậu cảm thấy đầu gối mình như sắp nhũn ra thành nước. "Dừng-dừng việc này lại đi thôi, t-tôi chỉ nên ở đây để nói chuyện với cậu thôi", cậu gần như dính chặt vào bức tường sau lưng và cả hai mắt nhắm chặt khi dáng người to lớn của Jungkook gần như bao trùm cả người, khiến cậu muốn thoát ra cũng không được. "Dừng lại. Cậu không trả tiền cho tôi chỉ để làm những việc thế này thôi chứ. Cậu không muốn mau khỏi bệnh hơn sao? Cậu không muốn..."

"Tôi muốn," Jungkook nói, hơi thở nóng rực phả và má Jimin. "Anh đang chữa cho tôi rồi đấy thôi bác sĩ Park. Nhưng..thay vì muốn làm tình với bất cứ ai tôi thấy trong tầm mắt thì giờ đây..tôi..chỉ là..muốn làm tình với mỗi mình anh mà thôi", Jungkook thừa nhận, bàn tay to lớn trượt dài đến vòng eo nhỏ nhắn của Jimin. "Hm..nói đến đó, có lẽ tôi chưa hề được chữa khỏi. Tôi nghĩ tôi chỉ cần tiếp tục chu trình trị liệu của chúng ta thôi".

Jungkook ấn thân dưới của Jimin dán chặt vào tường và bắt đầu cọ xát thân hình hai người với nhau. Jimin đáp lại bằng một tiếng rên rỉ nhỏ, bàn tay nhỏ nhắn mau chóng che lấy miệng, che luôn cả gương mặt xấu hổ của cậu. "Tôi sẽ tiếp tục trở lại đây bao nhiêu lần tùy thích, và anh sẽ không thể từ chối được tôi. Tôi có đủ tiền để phủ kín toàn bộ lịch trình của anh, bác sĩ Park. Mặc dù..tôi thích phủ kín thứ khác của anh hơn", Jungkook gầm nhẹ vào tai Jimin, dương vật cương cứng của cậu chà xát vào đũng quần Jimin cho đến khi người lớn hơn gần như vô lực ngã vào vòng tay cậu. "Đừng tự dối mình nữa. Anh biết là anh muốn tôi cũng như tôi muốn anh. Tôi đã thấy cái cách anh nhìn vào tôi, hyung. Tôi biết anh nhìn gì ở tôi, tôi biết anh có đôi chút..quá yếu mềm để có thể trở nên sắt đá và chuyên nghiệp như anh vẫn luôn muốn. Và tôi mong anh sẽ chỉ nhìn một mình tôi thế thôi.."

Jimin lại gần như lắp bắp. "Cậu-cậu nghĩ tôi là ai chứ?! Dĩ nhiên là chỉ có mình cậu! Tôi không bao giờ làm thế với các bệnh nhân khác!" Jimin nói nhanh, và trong ánh mắt Jungkook thấy cậu đang tự trách mình. Tuy nhiên, ánh mắt ấy bị cuốn trôi sạch sẽ khi Jungkook đặt một nụ hôn lên cằm, kéo dài nụ hôn xuống cổ và xương quai xanh của Jimin. "J-Jungkook..đừng-đừng để lại dấu. Đừng để lại dấu hôn..chúng ta sẽ-sẽ gặp rắc rối mất", Jimin nắm lấy lưng áo vest của Jungkook như nắm lấy chiếc neo cuối cùng khi Jungkook cắn nhè nhẹ lên cổ, càng cố ý trêu chọc hơn. "Đừng-đừng mà..đừng cắn, đừng".

"Anh có chiếc áo cổ lọ nào không, bác sĩ Park?" Jungkook hỏi, đẩy eo Jimin đến gần hơn nữa để dương vật hai người cọ vào nhau qua lớp vải quần càng chậm và mạnh mẽ hơn nữa. "Tôi mua thời gian làm việc của anh đúng chứ? Chẳng phải anh nên suy nghĩ cho bệnh nhân của anh nhiều hơn sao?" Jungkook vùi cả mặt vào cổ Jimin lần nữa và tìm được vị trí yêu thích của mình.

Dùng răng cắn xuống cổ Jimin, Jungkook mút cho đến khi vệt đỏ chuyển sang tím sẫm "Mhm..anh thật là con mẹ nó quá đẹp. Mọi người sẽ nghĩ gì khi nhìn thấy vết hôn này đây nhỉ? Liệu anh có bị đuổi không? Đừng lo lắng, tôi biết anh sẽ không.. nhưng nếu anh bị đuổi thật, tôi sẽ chăm sóc cho anh." Jungkook mỉm cười, hôn nhẹ lên vết bầm khiến Jimin rùng mình. "Tôi sẽ nuôi anh, Jimin. Tôi sẽ cho anh bất cứ thứ gì anh muốn, tôi sẽ cho anh mọi thứ anh cần. Anh có thể tin tưởng ở tôi."

Jimin nhíu mày, lắc đầu phản đối. "K-không. Không," cậu nói một cách chắc chắn. "Tôi thích công việc này", Jimin nói và ngạc nhiên thay Jungkook không hề tỏ ý muốn phản đối hay cố tình muốn đẩy chuyện này đi xa hơn, Jungkook chấp nhận câu trả lời và tiếp tục. Nếu Jungkook không quá kiêu ngạo, Jimin có lẽ sẽ nghĩ cậu ta là người hoàn hảo. Hưm, kiêu ngạo và chứng nghiện sex này của cậu ta, căn bệnh khiến Jimin thật chẳng biết làm sao để chữa trị tiếp. Thật ta mà nói, khi biết Jungkook không thể cương với ai khác ngoài cậu Jimin cảm thấy thật kích động, nó cho cậu cảm giác mình có quyền kiểm soát Jungkook một cách mạnh mẽ bất ngờ.

"Jungkook ah..." Jimin gọi, bàn tay lướt trên mái tóc màu nâu khiến Jungkook dễ chịu hừm một tiếng trong cổ họng. "Chúng ta sẽ thỏa thuận nhé," Jimin gần như thì thầm, bàn tay lướt xuống giữ lấy cằm Jungkook, nâng cả gương mặt Jungkook lên để hai người có thể nhìn thẳng vào mắt nhau. "Tôi sẽ...làm tình với cậu, nhưng cậu phải hứa với tôi rằng cậu sẽ chịu hợp tác với tôi, cậu sẽ nói với tôi về căn bệnh của cậu, được chứ? Cậu sẽ phải nói với tôi về vấn đề đó một cách đàng hoàng, nói với tôi bất cứ thứ gì nảy ra trong đầu cậu, hãy mở lòng với tôi. Cậu-cậu có thể xem đó là thỏa thuận không? Cậu có thể làm điều đó cho tôi được không?" Tuy thật là mạo hiểm khi thỏa thuận với Jungkook thế này nhưng Jimin không còn cách tiếp cận nào khác với tình trạng tâm lý của Jungkook, và điều này xem ra khiến Jungkook hứng thú.

"Tôi có thể làm tình với anh bao nhiêu lần trong một cuộc hẹn?" Jungkook hỏi, bàn tay đã mất hút dưới áo sơ mi của Jimin, cảm nhận cơ bụng rắn chắc của người đối diện. Cậu muốn xé bỏ chiếc áo vướng víu này, nhưng Jimin sẽ không còn gì để mặc khi về nhà mất. "Điều đó có lẽ là một thử thách đấy, bác sĩ." Jungkook cười mỉm.

"Một lần. Sau đó cậu hãy ngồi xuống và nói chuyện với tôi. Được chứ?" Jimin cho Jungkook một ánh nhìn kiên định. Jimin nhảy lên và eo Jungkook giữa hai đùi mình, kéo cậu đến gần hơn nữa. Vòng tay của Jimin phủ kín bờ vai rộng của Jungkook và cậu hôn lên khoé môi của người đối diện.

  "Được thôi." Jungkook đồng ý, và Jimin gần như choáng với mọi thứ đang diễn ra. Bằng một tốc độ đáng kinh ngạc Jungkook cởi phăng tất cả quần áo của Jimin khiến Jimin thật sự sợ rằng cậu sẽ không còn gì để mặc về nhà. Lần này, Jimin đã nhớ mua bôi trơn và bao cao su. Tuy rằng thật xấu hổ để tự mình đi mua những thứ này nhưng vì đã hiểu quá rõ Jungkook nên Jimin biết rằng cậu phải tự chuẩn bị, không thể biết được Jungkook sẽ làm gì cậu.

Hai người quay trở lại bàn làm việc, Jungkook đặt Jimin nằm trên bàn và đưa ngón tay vào chiếc lỗ nhỏ của Jimin thật chậm và điêu luyện. Jimin phải dùng tay che miệng để không rên lên thành tiếng. Thật là kì diệu vì chỉ với vài ngón tay Jungkook đã có thể đốt cháy mọi thứ trong người Jimin thành tro bụi. Ngón tay Jungkook dài và cậu biết chính xác nơi để ấn vào, chính xác nơi để nới rộng ra khiến Jimin phải cong người vì khoái cảm.

Jimin chỉ làm lòng kiêu ngạo của Jungkook như được tiếp thêm nhiên liệu, càng ngày càng lớn hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro