The Heaven (Thiên đường) - Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dương nằm bất động trên giường. Cả cơ thể run rẩy, anh cảm nhận được đau đớn truyền đến da và sự khủng khiếp khiến da đầu của Dương FG tê rần lên, từng mạch máu trong cơ thể nứt toạc ra, cơ thể rệu rã đi, sống lưng nhức nhói như có giòi bọ lúc nhúc trong xương tủy. Cả cơ thể đau đớn đến mức muốn ngây dại đi.

Một lần nữa, Dương FG lại nằm chết trân tại chỗ.

Lại một lần nữa, anh mất đi cảm giác đau đớn của mình.

Dương hít một hơi khó khăn, hướng mắt về phía ngoài xa tự hỏi vì sao bản thân cứ phải sống dở chết dở như vậy?

Anh thật sự hối hận về việc mình đã đặt bút ký vào bản hợp đồng con game The Heaven này. 

Một con game chỉ toàn nỗi kinh hoàng và sự chết chóc.

Anh dần hối hận vì đã chơi thử bản demo con game gớm ghiếc, ghê tởm này.

Thậm chí, đến cả GVM cũng bị cuốn theo mớ bòng bong này với anh chẳng có một lý do nào cả.

- ...ương! Dương! DƯƠNG! - GVM hét tên của Dương đến khản cả giọng.

Thời gian trôi qua cứ nhích từng li từng li khiến cho cả người bên ngoài lẫn bên trong màn hình đều căng thẳng tột độ.

- GVM...

Cuối cùng, trận đau đớn toàn thân cũng đã giảm bớt nhưng mỗi khi cử động đều như cực hình với Dương FG vậy, trực tiếp đánh tan dần đi chút kiên định còn sót lại của anh.

- Dương! Ổn chứ?

- Trông tôi có giống người ổn tí nào không? - Dương đã ngồi dậy, từng bước khập khiễng đi về phía cửa phòng safe room.

- Ông đang di chuyển sao? - GVM nhíu mày, nghi ngoặc hỏi.

Dương FG không đáp lời, anh dồn toàn bộ tâm trí vào việc di chuyển, không thèm nếm xỉa đến tiếng lải nhải của kẻ bên ngoài bên ngoài.

- Mật mã tầng này là gì? 

- Mật mã tầng này là Heaven. H - E - A - V - E -N.

- Ờ! Đã rõ.

- Này, Dương! - GVM gọi, cậu cảm thấy có điềm chẳng lành. Và đáng nguyền rủa thay, mỗi lần như thế thì linh cảm của cậu đều trúng phóc cả. 

Dương không đáp lời cậu, cứ thẳng một mạch đi ra khỏi phòng an toàn, chẳng thèm nghe cái ra đa lắm lời ở phía sau đang gọi mình nữa.

GVM biết Dương FG đang vội, cậu cũng biết rõ thời gian không đợi cả hai nữa. Nếu Dương và cậu còn nhởn nhơ không nghiêm túc thì cái chết của Dương FG là việc mà cả hai có thể dự đoán được.

GVM vuốt mặt, cậu không đợi người bên trong phản hồi nữa, trực tiếp nói:

- Ông vẫn còn một viên giải độc và giảm đau. Nếu có chuyện gì thì đừng ngại dùng nó. 

Lời còn chưa dứt thì tiếng tịch tà lại một lần nữa vang lên trong tai nghe của GVM, nó như một giai điệu nguyền rủa ghê tởm và đầy chết chóc.

...

Dương FG khập khiễng bước ra bên ngoài, những âm thanh chói tai khó nghe dội thẳng vào tai của anh, không đợi đến giây thứ mười, hai bên tai đã hoàn toàn chẳng còn nghe thấy gì, cũng chẳng còn nghe thấy tiếng lải nhải của người bên ngoài nữa.

Dương cứ đi thẳng, đến đường cụt thì rẽ, sau vài vòng lê lết với bộ dạng nhếch nhác của mình,  anh đã nhìn thấy cầu thang của tầng 7.

Anh xoay ổ khóa mật mã dọc, tận hưởng chút khoảng thời gian yên tĩnh và an toàn đầy ngắn ngủi này trước khi đến với những thứ khủng khiếp ở tầng kế tiếp. 

Cạch...

Ổ khóa bật mở, Dương FG lê những bước ngắn lên cầu thang, kết thúc tầng 7 với sự yên lặng nhưng cũng đầy khó chịu. 

- Cuối cùng cũng kết thúc tầng này rồi... - Dương bỗng cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn. 

Nhưng mà người ta thường hay nói 'phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí'. 

Câu nói này lại ứng nghiệm với Dương một cách kỳ lạ. 

Vừa bước lên tầng 8, safe room mà anh vừa đặt chân vào đã hoàn toàn bốc hơi. Dương ngạc nhiên đến mức không thể nói được gì. 

Safe room ở tầng này có chân chạy đi rồi? Hay là do tầng này được lập trình sẵn như vậy? Hoặc có khi quá trình xóa dữ liệu đang dần dần loại bỏ đám dữ liệu nhị phân trong máy?

Dương hít một hơi thật sâu, muốn ngồi cũng chẳng còn chỗ để ngồi. Bỗng nhiên anh nhớ cái giường với cái chăn bông khủng khiếp, cả cái mô-đun cũng mất tiêu luôn rồi. 

- Giá mà mình biết trân quý cái phòng an toàn một chút thì hay biết mấy! - Dương FG tiếc nuối lẩm bẩm. 

Anh cũng chẳng thèm nghĩ ngợi nữa, cố nén cơn đau vẫn âm ỉ mà lần mò từng bước dọc theo bức tường nhị phân lạnh lẽo. Cảm giác hệt như khi anh còn ở tầng 4 vậy, một mình anh độc hành, chẳng có tiếng động gì xung quanh cả.

Và Dương biết rất rõ, điều này chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì cho cam.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro