Chap 12 : THẬP TOẢ ẤN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


« Khi mà chìa khóa của sự đau đớn và thống khổ tra vào ổ, không ai có thể nói trước chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo ! »

- Ngài vẫn quyết định bàng quang ngồi nhìn một thành viên trong gia tộc mình lâm vào nghịch cảnh à, Hắc Thần !

- Chuyện của chúng tôi, chúng tôi có thể tự lo được, Hồng thần không phải lo lắng quá như vậy !

Hồng thần vẫn phong thái ung dung, mỉm cười đắc thắng, ánh mắt lóe lên cái nhìn khinh miệt. Trò cá cược này cô chắc chắn mình nắm phần thắng ! Cô sẽ khiến cho lũ rác rưởi đáng ghê tởm ấy phải cuối đầu mà nhận thua !

Hắc thần bắt đầu cảm thấy lo lắng, cậu đã biết được sự vất vả của chuyến đi này nên đã nhờ sự trợ giúp của Phi Vương, nhưng thật sự không ngờ tình thế lại thành ra thế này. Bây giờ nếu cậu ra tay giúp đỡ thì chuyện giải quyết Tri Lâm Thù và chữa độc cho Bạch quả là dễ dàng, nhưng còn lời ràng buộc. Cậu không muốn vì chút tình cảm riêng tư mà phá bỏ việc tốt của cả cộng đồng địa ngục. Hắc Thần chăm chú nhìn về phía Thấu Vọng kính, hy vọng Bạch sẽ một lần nữa làm nên kỳ tích.

Tận mắt nhìn thấy Phi Vương ngày càng trở nên trong suốt, lòng dạ Bạch đau đớn như hàng trăm lưỡi dao cùng lúc cắt vào.

Rầm ! Hồng Điểm Hỏa không thể gượng thêm chút nào nữa, nó đưa ánh mắt thống thiết nhìn về phía chủ nhân cũ và chủ nhân mới. Phải! Lý do duy nhất Hồng Điểm Hỏa chưa tan biến đó chính là bởi vì lúc Vương triệu hồi nó, đã chuyển sở hữu sang cho Bạch. Bây giờ Bạch mới chính thức là chủ nhân của nó.

- Tiểu Hỏa !

Đau đớn cộng thêm đau đớn, có cái gì đó trong cơ thể vốn đã không bình thường càng trở nên bất thường ! Một đoạn ký ức mơ hồ hiện về trong chớp nhoáng !

Tiếng nổ rung trời làm cả một khoảng không chấn động mạnh mẽ.

- Con giỏi lắm !

- Cám ơn sư phụ, nhưng con vẫn chưa thể kiểm soát được hoàn toàn sức mạnh tâm linh của mình !

- Ta biết ! Nhưng chúng ta đã đến lúc chia tay ! Ta sẽ giúp con phong ấn toàn bộ sức mạnh của mình lại ! Đến lúc cần thiết thì con sẽ nhận lại nó !

Vị thần tóc trắng nâng thân người lên cao, chắp cánh tay trắng lại, đôi mắt mở trừng to, từ trong đôi cánh trắng lần lượt mười chiếc lông vũ bay ra. Thần đưa một bàn tay lên không trung, tiếp tục vẽ nên những thứ ký tự đặc biệt. Mười chiếc lông vũ trắng lần lượt biến thành 10 chiếc khóa màu sắc khác nhau lần lượt bay về phía Bạch.

Mười chiếc khóa phong ấn toàn bộ sức mạnh của Bạch, phép thuật này được gọi là Thập tỏa ấn, muốn giải tỏa phong ấn phải có chiếc chìa khóa thích hợp bằng không cả đời Bạch cũng khó mà sử dụng được sức mạnh của mình. Chiếc khóa ngoài cùng có sắc đỏ rực rỡ, là tượng trưng của sự đau khổ, chỉ có đau khổ tột bậc mới có thể tạo nên chiếc chìa khóa mở ra lớp phong ấn này.

Toàn thân Bạch ánh lên một một luồng sáng kỳ lạ, luồng ánh sáng đó tập trung lại và biến thành hình dạng của một chiếc chìa khóa, chiếc chìa khóa vừa chạm vào người, ngay lập tức Bạch cảm thấy có một luồng linh lực mạnh mẽ luân chuyển trong cơ thể. luồng linh lực ngay lập tức kết nối với Khiên mai rùa, và bao bọc lấy nó, nhấc bổng nó bay về phía tay của Bạch.

- Chuyện gì đang xảy ra thế? Hắc thần, ngài đang giở trò gì vậy?

- Hồng thần cứ đùa thế này, chẳng vui chút nào đâu. Mọi người tại nơi này đều có thể chứng minh tôi không hề sử dụng phép thuật!

- Nhưng!

- Hồng Thần, chúng ta hãy tiếp tục theo dõi đi!

- Dạ, Hoàng thần!

Chiếc khiên trong suốt được luồng linh lực đỏ tràn vào, bắt đầu quá trình biến đổi. Hai phần nhô ra ở hai bên được kéo dài ra, những ô vuông trên mai rùa cũng dần dần tách ra rồi định hình trở lại. Một chiếc cung tên với mười mũi tên trong suốt!

- Không thể nào! Vô Vi cung, làm sao cậu ta có thể! Bạch thần thốt lên kinh ngạc.

Bạch thần là một trong những vị thần có kiến thức uyên bác nhất về phương diện vũ khí, ông cai quản toàn bộ kho vũ khí triệu hồi của các Luoser trên toàn bộ địa ngục. Nhưng ông cũng không thể ngờ tới cậu nhóc đó có thể triệu tập được thứ vũ khí cực kỳ quý hiếm này, theo như những gì ông biết, Vô Vi cung là một thứ vũ khí vô cùng đặc biệt, không chỉ về sức mạnh mà là về sự quý hiếm của nó. Đó là thứ vũ khí có một không hai do Thần Sáng tạo tạo ra. Làm sao mà cậu ta có thể?

- Chuyện gì vậy Bạch thần! Hồng thần thấy sự ngạc nhiên trong mắt của Bạch thần, không kiềm được hỏi

- Cậu ta! Không phải là một linh hồn tầm thường đâu!

Bạch thần đáp lời, trong ánh mắt lộ vẻ cảm phục lẫn yêu thích.

- Này! Không lẽ ngài cũng dần dần trở nên giống Hắc thần rồi hay sao Bạch Thần!

Bạch thần không thèm trả lời câu hỏi đanh đá đó, mỉm cười, tiếp tục hướng mắt về Thấu Vọng kính.

luồng linh lực đỏ mạnh mẽ không chỉ kết nối với Khiên mai rùa, mà nó còn đang giúp chữa vết thương cho Hồng Điểm hỏa. Chỉ trong chốc lát, Tiểu Hỏa lại tràn đầy sinh lực, tung cánh bay lên bầu trời!

Như đã được ấn định sẵn trong đầu óc. Bạch bắt đầu đọc thần chú, một mũi tên theo đó rời ra và bay vào tay cậu.

Tri Lâm Thù cảnh giác thấy nguy hiểm, bắt đầu lùi lại, ánh mắt đỏ ngầu của nó pha lẫn chút sợ hãi, ngay lập tức tìm đường rút chạy.

Bạch lắp mũi tên trong suốt vào, vận dụng tất cả sức lực và bắn. luồng linh lực đỏ được kết nối với Vô Vi tên, bay vô định quấn chặt lấy cơ thể Tri Lâm Thù, rồi mũi tên cắp phặp vào người nó.

- Tiểu Hỏa, đến phiên cậu đó!

Tiểu hỏa gầm lên một tiếng, một luồng lửa cực mạnh bao trùm lấy nó, dường như luồng linh lực mới đã làm cho sức mạnh của nó tăng lên ít nhiều. Tiểu Hỏa dồn hết sức lực, lao vào kẻ thù.

Greooooo!

Tri Lâm thù hét lên trong đau đớn, luồng lửa mạnh mẽ thiêu đốt từng thớ thịt của nó, chỉ trong phút chốc, sinh lực của nó đã cạn kiệt, nó đổ sụp xuống, không còn động tĩnh.

Vô Vi cung đòi hỏi sử dụng một lượng linh lực lớn, đồng thời người sử dụng nó cũng phải có một lượng sinh lực nhất định. Với sức khỏe hiện thời của Bạch, không thể duy trì nó quá lâu, Vô vi cung trở lại nguyên hình là Khiên mai rùa.

Bạch mỉm cười, rốt cuộc đã hạ gục được Tri Lâm thù, cậu dùng chút sức cuối cùng còn lại, lê đến phía Phi Vương

- Phi Vương, cố lên, tôi đã hạ được Tri Lâm thù, chỉ cần lấy quả tim nó cho cậu ăn thì cậu sẽ khỏe lại ngay thôi!

Lửa đỏ thiêu cháy thân xác Tri thù, một khối cầu đen đúa tỏa ra hắc quang le lói. Bạch cầm lấy quả tim kỳ dị ấy, ánh mắt tràn đầy hy vọng, chuẩn bị cho Vương dùng.

Bất chợt, người Bạch run lên, độc của Tri thù bắt đầu tái phát, cậu không thể nào cử động được, rồi từ từ bất tỉnh.

- Thật đáng tiếc! Vậy là cả hai đều bỏ mạng rồi! Hồng thần cười mỉa mai.

- Làm gì đến mức ấy! Hắc thần vẫn mỉm cười tự tin!

- Cứ thế này thì cuộc cá cược xem như tôi đã thắng đấy nhé!

- Vẫn chưa đến giờ phút cuối mà, sao Hồng thần lo lắng thế!

Hai người chủ nhân nằm đấy, hy vọng cuối cùng còn lại là Hồng Điểm hỏa, lượng linh lực lúc nãy Bạch truyền sang cho nó giúp nó duy trì thời gian hiện hữu thêm vài phút. Tiểu hỏa ngậm lấy quả tim Tri thù, tiến về phía hai người đang nằm sát bên nhau.

- Hồng Điểm Hỏa, ta giao Bạch lại cho ngươi, bất kể tình huống nào xảy ra, ngươi cũng phải bảo vệ cậu ấy! Nhớ đấy! Đây là mệnh lệnh của ta!

Hồng Điểm Hỏa từ lúc mới sinh ra đã gắng kết với Phi Vương, dù nó không phải là luos cao cấp, sức mạnh không bằng những vị thần khác mà Phi Vương triệu hồi được, nhưng lúc nào chủ nhân cũng đối đãi với nó rất tốt. Đối với nó, Vương như một người cha lúc nào cũng ân cần dịu dàng, lo lắng săn sóc. Hai dòng nước mắt từ từ trào ra. Thế nhưng nó phải quyết định ngay lập tức, bằng không cả chủ cũ và chủ mới của nó sẽ tan biến.

Hồng Điểm hỏa tiến về phía Phi Vương, chuẩn bị nhả quả tim tri thù xuống, thì hình ảnh nghiêm nghị của chủ nhân lại hiện đến, hình ảnh tươi vui của cậu khi đi cùng với Bạch, hình ảnh cậu xả thân cứu Bạch. Nếu như lần này người Tiểu hỏa cứu là Vương, thì chắc chắn sau khi khỏe lại cậu cũng sẽ chẳng hạnh phúc gì, thậm chí sẽ tự mình hành hạ bản thân mình.

Trường Bạch tuy là một người cậu vừa mới quen, nhưng tình cảm của cậu ta dành cho nó là thật, nó cảm nhận được điều đó. Nó cũng cảm nhận được tình cảm và sự cố gắng của Bạch dành cho Phi Vương. Nó cảm phục cậu, và cũng mong muốn cậu không tan biến. Thế nhưng tim tri thù chỉ có một, người nó có thể cứu cũng chỉ có một mà thôi.

- Tôi đã thắng! Hắc thần mỉm cười

- Không đúng, ước định của chúng ta là cậu ta phải tự mình giải được chất độc và chứng minh trong thế giới thứ ba ấy có tình cảm chân thật! Thế này mà ngài đòi thắng tôi sao hả Hắc thần!

- Chẳng phải chất độc trong người cậu ta đã được giải đấy sao, còn về tình cảm chân thật...ha ha chẳng lẽ ngài cũng vô tâm đến mức không thấy được tình cảm của bọn họ hay sao.

- Một người dám xả thân bảo vệ người khác, một người chuyển hóa tình cảm thành linh lực đánh gục kẻ thù tưởng chừng không thể đánh bại. Tình cảm đó được công nhận. Hoàng thần lên tiếng.

- Nhưng thứ tình cảm đó, không thể gọi là chân thật!

- Hồng thần, ngài đã có biết bao nhiêu người tình, nhưng trong số họ có ai sẵn sàng bỏ cả tánh mạng mình ra vì ngài mà không hề suy nghĩ đắn đo chưa? Tình cảm đó không thật, thì thứ gì mới gọi là chân thật! Hắc thần trừng mắt lên nhìn Hồng thần!

- Cứ cho đó là tình cảm đi, nhưng cậu ta đâu phải tự mình giải độc! Không tính!

- Cậu ta đã triệu hồi được Vô Vi cung, kết hợp với linh thú của đồng đội để lại hạ gục Tri Lâm thù. Lấy được trái tim của nó, như vậy đã được tính là hoàn thành nhiệm vụ rồi! Bạch thần cũng lên tiếng bênh vực.

Ngay từ đầu trong cuộc cá cược này, Hắc thần luôn đứng về thế yếu bởi lẽ trong tám vị thần ở đây, sáu người đã không đồng tình với cậu. Nhưng sau khi chứng kiến cuộc đấu tranh sinh tồn và tình cảm của hai linh hồn, những vị thần còn lại cũng đã ít nhiều bị lay động và không đứng ra bên vực Hồng thần nữa. Cô đành nghiến răng chấp nhận thua cuộc.

Chiếc chìa khóa đỏ từ từ bay ra khỏi cơ thể bạch, hóa thành một mảnh ngọc màu đó, gắn kết lên chỗ lõm của khiên mai rùa. Chiếc khiên chớp sáng ánh sáng trắng rồi trở lại trong suốt như lúc đầu.

Ở một nơi rất xa, rất cao, phía trên cả nhân gian và địa ngục, nơi ấy gọi là thiên đàng. Tòa lâu đài nguy nga tráng lệ bằng những chất liệu vô định chiếu sáng lấp lánh. Người ngồi đấy nở nụ cười như ánh nắng mặt trời

- Cậu ta đã sử dụng được linh lực của mình! Vị nữ thần xinh đẹp vô ngần hướng về phía thần sáng tạo nói.

- Đúng, ta cũng không ngờ thập tỏa ấn lại được mở sớm thế, xem ra, ngày ấy cũng sắp đến rồi!

- Dạ! Những linh thú của cậu ta cũng dần tụ hội đông đủ, nhưng sức mạnh của chúng còn quá kém.

- Ngươi đừng lo, mọi thứ rồi sẽ trở lại như nó vốn có thôi mà!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro