Chap 13: HỌC VIỆN CHIẾN BINH THẦN THÁNH - GOFS

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Đừng bao giờ từ bỏ hy vọng, vì chỉ khi chúng ta hy vọng thì chúng ta mới có thể chiến đấu bằng tất cả sức lực!"

Đã một tháng trôi qua kể từ ngày Phi vương ra đi, Bạch suốt ngày ngồi lì một chỗ, chẳng để ý đến ai, chẳng còn thiết tha làm gì! Trong đầu cậu bây giờ chỉ còn một khoảng trống không, buồn tênh, lạnh lẽo.

- Có lẽ ta nên đến động viên cậu ta một chút! Hắc thần do dự.

- Vô ích thôi! Chuyện này phải do chính cậu ta giải quyết, cho dù cậu có là một vị thần với quyền lực tối cao cũng không thể làm được gì đâu!

- Ta biết! Nhưng cậu ta cứ thế này thì.....

- Được rồi, tôi sẽ giúp cho cậu, nhưng cậu không nên nói với cậu ta về chuyện cá cược giữa cậu và Hồng thần, không thì suốt đời cậu ta sẽ hận cậu đấy!

- Ta hiểu mà Te, bà làm ơn giúp ta nhé!

- Thật là ! Tôi chưa bao giờ thấy cậu mềm yếu như thế này ! Chắc chắn là có chuyện gì đó rồi !

Hắc thần lặng thinh không nói gì, Te cũng hiểu ý, lẳng lặng rời bước.

Đôi mắt Bạch nhìn ra khoảng không xa thẳm, có đôi lúc cậu tự hỏi tại sao người tan biến không phải là mình mà lại là Phi Vương, rồi cậu tự trả lời một cách tuyệt vọng « Cậu phải sống để chịu đựng sự đau đớn » . Tại sao những thứ tốt đẹp đến với cậu chỉ trong thoáng chốc thế này.

- Cậu ngồi đó ủ rủ đủ chưa !

Một cú đấm cực mạnh vào bụng của Bạch làm cậu văng ra xa, cả người đau nhừ. Bạch đưa mắt nhìn lên, thì ra là Teluos

- Te, người đang làm gì vậy ?

- Ta đánh cho con tỉnh ra !

- Con...

- Chỉ vì một chuyện nhỏ mà ủ rủ, buồn rầu suốt một tháng trời! Hôm nay dù có phải giết con, ta cũng phải làm cho con trở lại như trước!

Bạch mỉm cười, đưa ánh mắt da diết nhìn về phía người sư phụ bất đắc dĩ của mình. Thời gian hai người gặp nhau chưa lâu, nhưng tình cảm của cậu dành cho bà thì cũng giống như người thân ruột thịt vậy.

- Con làm sao có thể vui nổi hả Te, con đã hại chết một người quan tâm đến con. Phải chi con nghe lời tiểu hồ, không cho cậu ta đi theo thì mọi chuyện đâu đến nổi!

Nước mắt từ đâu lại tuôn trào.

Te bước từng bước chậm rãi đến bên Bạch, đặt tay lên bờ vai cậu, vỗ mạnh một cái

- Con không có lỗi, tất cả là do tạo hóa mà ra cả! Nếu như suốt ngày ở đây mà tự trách mình, chi bằng con hãy đứng lên mà chống lại tạo hóa!

- Làm thế nào được hả Te, con chỉ là một con người yếu đuối mà thôi!

- Con làm được, con không yếu đuối! Con đã chứng minh cho mọi người thấy con là con, con là một thành viên của tộc Hắc thần, con có thể làm được mọi thứ!

Bất tri bất giác, câu nói của Te đã đánh thức đoạn ký ức sâu thẳm trong trái tim Bạch, thời khắc mà Bạch cảm thấy con tim của mình bắt đầu rung động. Vương cũng từng nói với cậu như thế.

- Hôm nay ta đến đây, là để báo cho con một tin tức, tin này có thể sẽ giúp con chống lại số phận.

- Tin tức?

- Đúng! Theo thông tin mà ta vừa điều tra được, vẫn có cách để hồi sinh một linh hồn đã tan biến, chỉ cần con còn lưu giữ một vật mà người đó sở hữu.

- Vật? Sở hữu? Đúng rồi Hồng Điểm Hỏa! Te, người mau nói cho con biết, cách đó là cách gì, mau nói đi Te?

- Điều đó...điều đó ta cũng không rõ, ta chỉ biết rằng, trong thế giới Mông Lung, có một quyển sách trong đó có ghi chép lại cách hồi sinh linh hồn.

- Vậy làm sao để đến được thế giới mông lung, làm sao tìm được quyển sách ấy!

- Con bình tĩnh lại đã!

Thấy sự phấn khởi quá mức của Bạch, Teluos vô cùng lo lắng, thậm chí cậu ta chưa biết thế giới Mông lung là thế giới như thế nào, ở nơi đó nguy hiểm thế nào nữa.

- Con bình tĩnh mà Te

- Nghe ta nói đây! Thế giới Mông Lung là một thế giới vô định liên kết giữa các cõi Thiên – Không – Địa – Ngục. Đó là một thế giới vô cùng nguy hiểm chỉ có những chiến binh tinh nhuệ nhất của Địa Ngục chúng ta mới có thể đặt chân tới được!

- Con mặc kệ, Te hãy cho con biết, làm thế nào để đến được đó!

Bốp! Một cái tát cực mạnh trúng vào mà Bạch, làm cậu choáng váng

- Con không nghe ta nói gì à!

- Con xin lỗi !

- Trong địa ngục này, chỉ có một nơi liên kết với Mông Lung địa quốc, đó chính là Học viện chiến binh Thần thánh !

Học viện chiến binh thần thánh là nơi đặc biệt nhất của Địa ngục, nơi đây là trường chuyên đào tạo những chiến binh thiện chiến cho cuộc chiến chống lại quái thú cũng như các thế lực đe dọa đến sự an nguy của lục địa này. Để vào được học viện này những linh hồn bắt buộc phải vượt qua những thử thách và có những tiêu chuẩn bắt buộc. Những người được các thần chấm điểm cao trong lễ hội trưởng thành, cũng như những người có tư chất đặc biệt hay được các những linh hồn kỳ cựu tiến cử sẽ được miễn vòng thi thử thách. Rất may cho Bạch là không chỉ cậu được các thần chú ý, mà còn được linh hồn chiến binh kỳ cựu là Hiểu Mỹ tiến cử, nên không quá khó khăn ở vòng xét duyệt. Ngày hôm nay cậu sẽ tham gia buổi thi phân lớp của God of Fighting shool.

Dinh thự của Hắc thần quả thật là một cung điện hùng vĩ, nhưng đem nó so sánh với GOFS thì quả thật không bằng. Học viện này trãi dài như vô tận, bao quanh là những bức tường cao bằng đá Phép thuật muôn màu muôn sắc. Kiến trúc bên trong cũng khá là đặc biệt với sự pha lẫn của nghệ thuật kiến trúc Tây – Đông, kim – cổ vô cùng đẹp đẽ và hoành tráng. Bạch chưa từng thấy nơi nào đẹp đẽ và hùng vĩ như thế. Cậu cứ ngẫn ngơ mà ngắm nhìn.

Bất chợt, có ai đó vỗ vào vai cậu

- Chào ! Lâu quá mới gặp, khỏe không chiến hữu!

- Cậu là?

- Tôi là Đỗ Nhu, người đã cùng cậu vượt qua lễ hội trưởng thành đấy!

- Trông anh hơi lạ!

Cũng đúng, so với linh hồn cao khều và gầy còm, kỳ dị trước đây, Đỗ Nhu bây giờ thật sự rất khác biệt. Vẫn cao, nhưng cơ bắp đều đặn, khuôn mặt rạng rỡ với chiếc mũ đặc biệt, bộ quần áo đồng phục trắng đen vô cùng thích hợp với dáng người của cậu. Trông chừng hệt như một hoàng tử!

- Ha ha! Cậu cũng vậy mà!

Đỗ Nhu xem ra cũng rất ngạc nhiên trước sự thay đổi của cựu chiến hữu của mình. So với Trường Bạch trước đây, con người đứng trước mặt dường như đã trải qua rất nhiều biến cố, ánh mắt buồn hút hồn người, dáng vẻ phong trần, thái độ điềm tĩnh. Quả thật rất .... Rất..... thu hút!

- Này! Này! Cậu sao vậy?

Bạch đưa tay qua lại trước mặt Nhu, đang nói chuyện bổng dưng cậu ngừng lại, cứ nhìn chằm chằm vào mặt Bạch.

- À, không có gì! Mà sao tới bây giờ cậu mới vào đây! Chúng tôi đã vào học được 1 tháng rồi!

- À, thật ra là xảy ra một số chuyện! Sau này tôi sẽ kể cho cậu nghe ! Bây giờ tôi phải đi gặp thầy hiệu trưởng đây !

- Để tôi dẫn cậu đi !

Bạch mỉm cười chấp nhận, dù gì thì Nhu cũng rành trường này hơn là cậu, vả lại Nhu nhiệt tình thế này, từ chối cũng không tiện. Suốt chặn đường đi, Nhu cứ luyên thuyên không ngừng, cậu kể tất tần tật những chuyện cậu biết về ngôi trường này, cũng như những gì cậu học được trong một tháng vừa qua ! Bạch chỉ mỉm cười, gật đầu lắng nghe, thỉnh thoảng liếc nhìn khung cảnh xung quanh, cố gắng ghi nhớ khu kiến trúc đồ sộ này lại. Mọi thứ hoàn toàn giống như lời Te nói, nơi đây cảnh vệ rất nghiêm ngặc, chỉ mới đi qua vài đoạn quanh mà cậu đã nhìn thấy hơn chục lính gác với giáp khí đầy đủ. Nếu như bất cứ ai có ý định muốn xâm nhập nơi này, quả thật không dễ dàng.

- Đây là phòng của hiệu trưởng ! Bây giờ tôi phải vào lớp, có gì, hãy đến lớp M – Kniser thượng tìm tôi nha !

- Ừm, cám ơn cậu !

Thoắt cái Đỗ Nhu đã biến đi mất, Bạch hít sâu một cái, đẩy cửa bước vào !

- Chuyện.... chuyện.... gì...thế... này ???? Bạch ngạc nhiên không nói nên lời !

Trước mắt Bạch là một cảnh tượng mà làm người khác phải đỏ mặt, một cô gái với thân hình nóng bỏng đang nằm trong vòng tay của một người đàn ông trung niên, môi của cô đang khóa chặt lấy môi ông, đôi tay mơn trớn đùa giởn khắp bờ ngực lộ ra khỏi chiếc áo sơ mi.

- Con vào học viện đó, mọi hành động tuyệt đối phải cẩn thận !

- Sao vậy Te ?

- Thật ra, chuyện ta tiến cử con cũng không hẳn là hoàn toàn tốt cho con, bởi lẽ kẻ thù của ta sẽ xem con như mục tiêu để công kích

- Kẻ thù của Te ?

- Ta cũng từng là một trong những thành viên của hội đồng giám hộ God of fighting school, và cũng đã từng bị nhiều người ghen ghét!

- Ra là vậy ?

- Con nhớ, luôn phải cẩn trọng với mọi người, nhất là tên hiệu trưởng đương nhiệm – Ngô Công. Hắn không chỉ là một con ma háo sắc mà còn có cặp mắt tinh tường, trí thông minh tuyệt đỉnh. Con hãy nhớ đứng trước mặt hắn, đừng cố giấu bất kỳ chuyện gì ! Nhớ đấy !

Nghe tiếng động, Ngô Công đẩy cô gái ra, chỉnh lại quần áo, hắn giọng hỏi

- Cậu là ai ? Chưa được phép của tôi sao lại vào đây ?

- Xin lỗi !

Bạch luống cuống quay người trở ra thì có một lực vô hình kéo cậu lại

- Tôi hỏi cậu là ai, chứ không có bắt cậu ra ngoài. Thúy, em ra ngoài đi !

Cô gái bị người tình đuổi, khuôn mặt nhăn lại, liếc xéo Bạch một cái rồi điệu đà bước ra ngoài.

- Dạ! Em là Trường Bạch, đến đây theo lời tiến cử của Teluos Phong Hiểu Mỹ!

- Hiểu Mỹ! Bà ta vẫn khỏe chứ?

- Dạ! Te vẫn khỏe, và Te cũng gửi lời chào ngài!

- Chào ta, hay là chửi ta! Ha ha ha !

Tiếng cười của Ngô Công làm cho Bạch rợn cả người, ánh mắt của ông từ lúc nghe cái tên Phong Hiểu Mỹ cũng bắt đầu biến đổi, không còn lã lơi đưa tình như lúc nãy nữa mà nghiêm nghị rắn rỏi, vô hình tạo ra một áp lực lớn cho người đứng đối diện

- Cậu đến đây để học đúng không ?

- Dạ !

- Tốt ! Tôi sẽ sắp xếp cho cậu lớp học và chỗ ở, nhưng hãy NHỚ, nếu cậu MƯU TÍNH chuyện gì khác, cậu sẽ KHÔNG YÊN với tôi đâu !

Sau khi trấn áp tinh thần của Bạch, Ngô Công dắt Bạch đi đến khu dành cho linh hồn chiến binh.

- Theo như dữ liệu trên tay ta, cậu thuộc Luos phải không ?

- Dạ phải !

- Vậy thì đi theo ta !

Dãy hành lang lát đá cẩm thạch trãi dài nối liền khu phòng của Hiệu trưởng tới khu học viện dành cho Luos, nơi đây đầy đủ các phương tiện, không khí thì trong lành mát mẽ, khoảng sân rộng đủ chỗ cho những trận Battle và những hoạt động thể thao khác.

Ngô Công dừng lại trước cửa một lớp học, dùng thuật truyền âm gọi giáo viên trong lớp ra ngoài.

Bạch len lén nhìn vào trong, lớp học này quả thật rất kỳ là, hầu hết những học viên đều khoác trên người những bộ trang phục kỳ dị chứ không hề mặc đồng phục như Đỗ Nhu. Lớp học ồn ào náo loạn, chẳng hề ra dáng một lớp học của học viện Chiến binh thần thánh!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro