CHAP 35: CHẤN NAM TƯỚNG QUÂN - A MỘC

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tự nhủ nhân vật nam nào được gọi là "xinh đ ẹp" nhất trong bộ truyện này, và câu trả lời là A Mộc, một Nam tướng mỹ miều sắc đẹp rạng ngời hơn ánh mặt trời, tất cả nữ nhân đều phải ganh tỵ."

Cuối cùng thì cũng đã thoát khỏi hố bẫy, Bạch mồ hôi nhễ nhại, trên vai là người đàn ông trung niên vẫn chưa cho cậu biết tên. Mẹ con Thực Nhân Điểu cũng đã hồi phục phần nào và có thể tự lo lắng cho bản thân. Bạch đã có thể yên tâm hơn để tìm kiếm mọi người.

- Ông tỉnh rồi!!!

- Hụ hụ hụ.... sao ngươi còn tốn sức cứu ta lên đây.

- Tất nhiên rồi! Ông ổn chưa, tôi có hái một ít quả Phổ Hoá, ông dùng tạm, tôi sẽ đi tìm thứ gì đỏ tẩm bổ cho.

- Khoan đã. Ta muốn nói chuyện này với cậu.

- Chút nữa cũng được mà. Tôi đi rồi về liền, ông yên tâm.

- Nhưng ta sợ không còn kịp nữa....hụ hụ hụ.....Ngươi ngồi xuống đây.

Khuôn mặt nghiêm nghị của ông ta, khiến cho Bạch không còn cách nào từ chối.

- Ta muốn kể cho cậu nghe câu chuyện cuộc đời của ta. Ta tên là Từ Huấn, xuất thân từ một gia đình nghèo của vương quốc Phồn Hoa. Cha ta vì yếu đuối đã bị mẹ ta hành hạ đến chết, còn ta thì bị coi như kẻ ăn người ở trong nhà, mỗi ngày sống là một ngày trong địa ngục....

Người đàn ông dừng lại,thở dài, dường như cái quá khứ khắc khổ đó vẫn hiện rõ mồn một trước mặt ông. Từ khi đất nước Phồn Hoa được mười hai nữ kỵ sĩ thống nhất, nữ quyền được đưa lên hàng đầu, những người đàn ông vốn bị cho là cội nguồn của tội ác, của chiến tranh bị đối xử như những phạm nhân hay nô lệ. Một thứ trật tự kỳ quặc và đầy sự bất công.

- Bốn năm trước, ta đã nhận được sự giúp đỡ của Chấn Nam tướng quân, tham gia vào đội quân khởi nghĩa. Nhờ đó mà ta tìm lại sự tự tôn, tìm lại sức mạnh của một đấng nam nhi chân chính.

- Chấn Nam tướng quân? Là người mà ông nhờ tôi chuyển lời đến à? Ông ta là một người như thế nào?

- Tướng quân à!! Một người tài giỏi và đào hoa, lý tưởng của ngài vô cùng vĩ đại, không chỉ văn võ song toàn, mà còn rất được lòng người....

- Có người hoàn mĩ đến thế sao?

- Tất nhiên!

- Ông tiếp tục đi...

- Ta đã được tướng quân dạy cho rất nhiều điều, và đã chiến đấu hết sức mình để tới được chức danh Phó tướng. Nhưng mà.......

Một cơn gió thổi ngang qua, đưa vầng mây đen từ phía đông tiến tới, không khí bắt đầu biến chuyển, báo hiệu cơn mưa sắp tới.

- Trong quân đội của Anh Hùng Quốc có gian tế...., hắn ly gián ta với tướng quân, rồi dụ ta vào bẫy,hụ hụ hụ....

- Hắn là ai?

- Hồng Kinh Vũ................. hụ hụ hụ............

- Ông có vẽ mệt mỏi lắm, hay là nằm nghĩ chút đi.

- Không kịp nữa rồi... Ngươi lại đây.

Bạch ngoan ngoãn nghe lời, không hiểu dụng ý của Từ Huấn là gì.

Vài giọt mưa đầu tiên bắt đầu nhiễu giọt, xong người đàn ông trung niên ấy cũng không để tâm. Ông tập trung hết toàn bộ tinh thần, nhắm mắt hít thở sâu, dần dần một luồng sáng nhẹ dịu bao quanh lấy cơ thể gầy còm đó.

- Ông đang làm gì...

- Yên lặng....

Từ Huấn nhẹ nhàng đặt hai bàn tay lên thái dương huyệt trên trán của Bạch. Những vầng sáng kỳ lạ màu sắc biến chuyển không ngừng từ đôi bàn tay ấy bắt đầu luân chuyển vào cơ thể Bạch.

Bạch cảm thấy một áp lực mạnh mẽ từ phần đầu truyền xuống, cơ thể nóng rang, cảm giác như bị một khối đá đè chặt, muốn thở cũng không được. Ngay sau đó, thân nhiệt giảm xuống cực nhanh, người cậu run rẩy, lạnh đến mức hai hàm răng đánh vào nhau lập cập.

- Ráng chịu đựng. Một chút nữa thôi!

Ngay sau luồng khí lạnh là những cảm giác đau đớn ập tới, những luồng khí như hàng trăm vạn mũi kim sắc nhọn đâm vào từng thớ thịt của Bạch. Đau đến mức nếu là một người bình thường sẽ cắn lưỡi ngay để tự kết thúc sinh mạng của mình.

Nhưng như vậy vẫn chưa phải là kết thúc. Lần thứ tư là một loại cảm giác buồn khổ, nảo lòng, mọi giác quan dường như bị tê liệt, tinh thần sụp đổ, tất cả những gì hiển hiện trong tâm trí là một màu đen úa và màu máu kinh hoàng.

Bạch rung lên từng hồi, tất cả những cảm giác ấy cậu đều trải qua cả rồi, thế nên sức chịu đựng của cậu mặc định tốt hơn người bình thường một ít. Nhưng quả thật, vô cùng khó chịu. Đầu óc cậu quay cuồng, rồi ngất đi lúc nào không rõ.

- Báo! Hầu Quân Phó tướng đã chiến thắng trở về. Mang theo mười tù binh và vô số vòng vàng báu vật. Người lính truyền tin khấp khởi trình báo, hy vọng được tưởng thưởng.

- Hồ đồ! Truyền Phó tướng vào đây.

Vị tướng quân uy dũng mặc đỏ bừng bừng, đập bàn một cái quát lớn.

- Chào tướng quân!

- Ngươi.... Ngươi..... nhiệm vụ lần này của ngươi là gì.... Sao lại tham chiến một cách bừa bãi như vậy! Chúng ta đến đây là để nhận quà của Thần rừng. Nếu cứ tiếp tục chiến tranh thì làm sao hoàn thành nhiệm vụ hả.

Hầu Quân mặt biến sắc, lời nói của Chấn Tây tướng quân không hề sai tí nào. Nhưng mà bọn nữ nhân ấy....

- Ti chức có lỗi! Nhưng bọn nữ binh xấc sượt ấy đã lăng mạ chúng tướng. Binh gia thà chết chứ không để mất danh dự. Mong Tướng quân minh xét.

- Được rồi! Dù gì mọi chuyện cũng không thể nào thay đổi được nữa. Lệnh cho ngươi chỉnh trang quân ngủ, luôn sẵn sàng trong tư thế nghênh chiến, hiểu chưa.

- Dạ, Ti chức hiểu rõ. Ti chức còn chuyện cần báo.

- Được, ngươi nói đi.

- Trên đường rút quân, ti chức phát hiện hai nam nhân. Không biết có phải là gian tế hay không? Xin tướng quân giải quyết giúp ti chức.

- Được! Ngươi đi chỉnh đốn binh sĩ đi, ta sẽ giải quyết chuyện đó.


Hầu Quân lui ra, thì bốn Nam binh kiệu hai người vào, cả hai đang mê man bất tỉnh.

- Người này là....

Chấn Tây thẩn người, đây chẳng phải là cánh tay trái của Chấn Nam sao, chẳng phải ba năm trước ông ta đã hy sinh trong chiến dịch Hậu Hạ sao. Không chần chừ thêm chút nào, cậu tiến lại, xem xét tình hình của ông ta rồi khẽ lắc đầu. Mạch vẫn còn, xong chắc cũng không thể sống được bao lâu nữa.

Tiếp đó, Chấn Tây tiến tới cạnh bên người còn lại. Cậu ta vẫn khoẻ mạnh, có lẽ sẽ tỉnh lại nhanh thôi. Cậu vén mái tóc loà xoà của người nam nhân đó để quan sát kỹ khuôn mặt.

- A.....

Bạch giật mình tỉnh lại, ngước đầu lên thì trúng ngay khuôn mặt của một ai đó, cậu ôm đầu nhìn xung quanh.

- Xin lỗi.... tôi không cố ý....

- Không sao? Cậu là ai? Sao lại đi chung với người này?

Bạch dừng lại một giây quan sát người đang đối thoại. Theo cách ăn mặc thì có lẽ là một người có quan chức khá cao, mày ngài mắt phượng, khuôn mặt vuông vắng nam tính, ánh mắt thì mạnh mẽ, nhưng cũng không kém phần thanh tú thoát tục. Có thể tin con người này, trực giác mách bảo như thế, nên cậu chậm rãi kể lại chuyện từ lúc bị rơi xuống hố bẫy của Mỹ Nhân quốc.


Phục Thánh thất thiểu trở về chỗ tập kích của nhóm người từ địa ngục. Cậu đã cố hết sức, nhưng tung tích của hai người đồng đội thì vẫn chưa tìm được.

- Sao rồi? Bạch..... B Kép dừng câu hỏi, vì nét mặt của Phục Thánh đã nói lên tất cả.

- Thôi đừng buồn nữa, chúng ta sẽ đi tìm cậu ấy mà cưng. Tường Thạch tiến lại ôm lấy B Kép rồi thủ thỉ.

- Tránh ra!

- Mai 2 chúng tôi sẽ đi tìm Bạch và Dũng, hai người ở lại đây nhé. B Kép quyết định.

- Đợi một chút! Tuyết Nương chú tâm vào cổ máy kì dị. Có tín hiệu của viên Lâm Luân Thạch ở gần đây. Lâm Luân Thạch là một trong những nguyên liệu cần thiết để luyện thành Ngũ Luân Thạch, viên đá có thể giúp cứu sống Tứ đại pháp sư ở Địa Ngục. Nó nằm ở phía Bắc, nhưng tín hiệu không rõ ràng lắm.

- Chúng ta sẽ sửa cho xong Kim Hoà Âm Mộc Hạp, rồi tiến về phía Bắc để thu thập Lâm Luân Thạch. Sau đó mới đi tìm Bạch và Vũ Dũng.

- Nhưng.... B kép ngập ngừng...

- Không nhưng nhị gì cả. Phục Thánh kiên quyết, hơn ai hết cậu là người muốn tìm kiếm hai người đồng đội kia, nhưng mà trong tình thế này, nhiệm vụ nào quan trọng hơn thì phải thực hiện trước.

- Cỗ máy không hư hại nặng, chỉ là thiếu nguyên liệu để sửa chữa mà thôi. Tuyết Nương lên tiếng.

- Cách đây vài dặm có một khu làng nhỏ. Chúng ta sẽ tới đó để tìm nguyên liệu sữa chữa. Phục Thánh nói xong thì gục ngã. Mấy ngày gần đây, cậu đã bỏ ra quá nhiều sức lực, Nhân thể không thể chịu đựng thêm nữa.
B Kép cũng nhận thấy điều đó, cậu không thể nói gì hơn ngoài việc chấp nhận.


Doanh trại của Anh Hùng Quốc.

- Như cậu nói thì cậu không hề biết gì về tình hình chiến sự giữa Anh Hùng Quốc và Mỹ Nhân quốc?

- Đúng vậy! Cho nên có thể thả tôi ra được không?

- Tạm thời thì chưa được. Từ Huấn ông ta còn chưa tỉnh dậy? Làm sao có thể để cậu đi thế này được. Giờ cậu tạm về lều nghỉ ngơi đi. Khi mọi việc sáng tỏ, cậu sẽ được tự do như cậu muốn.

- Thôi vậy cũng được!

Bạch thất thiểu đi theo hai hầu lính hầu. Càng ngày cậu càng cách xa những người bạn của mình. Phải làm sao để hội họp lại đây.

- Giống quá ! Thật sự giống quá! Chấn Tây không kiềm được cảm thán vài câu. Con người này có liên quan gì đến cậu ta, sao lại giống nhau đến thế.

Đêm nay là đêm trăng tròn nhất trong 2 năm trở lại đây, Thần rừng sẽ mang món quá của người đến cho cả 2 quốc gia, chuyện gì sẽ xảy ra vào ngày hôm đó. Bạch vô cùng tò mò, nhưng bị canh giữ thế này thì muốn ra khỏi lều cũng không được, đừng nói là đi xem.

Bạch nhân lúc lính canh thiếp đi, rón rén bước ra, nhưng chưa được vài bước thì đã bị chặn lại.

- Ngươi không được phép rời khỏi lều này. Tướng quân đã ra lệnh như thế.

- Ta muốn gặp tướng quân của ngươi.

- Không được!

- Ngươi nói gì. Ngươi cho rằng ngươi là ai mà dám cản ta. Ngươi còn chưa sử dụng được Du mà to gan thế à.
Tên lính canh chùn một bước, nhìn Bạch với ánh mắt kỳ dị.

- Sao ngươi biết?

- Tất nhiên ta biết rồi. Mau để ta đi gặp Tướng quân ta có chuyện cần nói. Về chuyện món quà tối nay.

Người lính canh vẫn tỏ ra hoài nghi. Nên chần chừ mãi không chịu đi.

- Nếu ngươi không tin, ta sẽ nói cho ngươi biết, trong 30 giây nữa ngươi không đi thì ngươi phải đau đớn đó.

Tên lính canh cười phì, đang khoẻ mạnh thế này, sao phải.... tự dưng tim của hắn quặn lên một cái. Sắc mặt trắng đi.

- Tôi đi! Tôi đi! Xin hãy dừng tay.

Bạch gật đầu, thì ngay lập tức cơn đau của tên lính canh tắt hẳn. Ngay lập tức hắn chạy trối chết về hướng lều của chủ tướng.

Chap : Mê cung

Có những thứ đồ vật rất hấp dẫn đối với con người dù là ở quốc gia nào, địa giới nào; cũng có những con người, chỉ cần nhìn qua một lần chắc chắn bạn không thể nào quên, càng nhìn vào người ấy, chúng ta sẽ càng lạc lối. A Mộc là một trong những người như thế. Vận trên người chiếc Văn bào màu xanh nhạt, đội mũ vãi đen, trên tay cần quyển " Địa lược chí", A Mộc đang giúp cho những binh sĩ của Anh Hùng quốc hiểu rõ hơn về lịch sử sơ lược của quốc gia này:

- Mông Lung địa quốc là một kết cấu đa tầng kết hợp bởi nhiều tiểu quốc nằm ở vùng không gian trung điểm của các không gian khác, vốn là nơi cai quản của yêu thánh thú Tử Ngọc Sát Lang. Dưới sự cai quản của loài yêu thánh thú này, Mông Lung địa quốc không hề xảy ra tình trạng mất cân bằng, cho đến ngày xảy ra xung đột của Mỹ Nhân quốc và Anh Hùng quốc. Toàn bộ nam nhân ly khai khỏi Mỹ Nhân quốc và thành lập một quốc gia riêng, song, hiện trạng này sẽ nảy sinh một vấn đề lớn, chính là sẽ không có thế hệ tiếp theo"

- Vậy thì chuyện gì xảy ra tiếp hả Thống Lĩnh? Một binh lính giơ tay bạo dạn hỏi.

- Để duy trì cân bằng, đã có một quái tượng xảy ra ở khu rừng thiêng. Cứ mỗi ba năm, trong mê cung của Thánh thú truyền thuyết sẽ phát sinh dị tượng, từ đó các sinh linh bé nhỏ sẽ ra đời. A Mộc mỉm cười, tia nắng xuyên qua khung cửa rọi vào khuôn mặt thanh tú, nước da trắng trẻo, mày tướng, mắt tinh anh, bờ môi hồng ửng làm cho dáng vẻ của cậu không khác mấy vị thiên tiên là bao. Đám binh sĩ chăm chú bên dưới, ắt sáu phần là chăm chú ngắm nhìn nét thanh tao của cậu chứ cũng không hứng thú học là mấy.

- Vậy binh đoàn của chúng ta sẽ vào được mê cung đó một cách thuận lợi chứ? Một phó tướng đứng lên hỏi.

- Sẽ ổn cả thôi, chúng ta sẽ trợ giúp họ từ xa. Tạm thời bữa học của chúng ta tới đây kết thúc. Mọi người về doanh quân của mình đi. A Mộc vừa lên tiếng thì rất nhiều binh lính hoang hô vang dội. –

- Thống lĩnh, Soái Tướng muốn gặp ngài. Một người truyền tin đến thông báo.

- Trả lời ta sẽ tới ngay!

A Mộc ngay lập tức vào trướng, thay đổi y phục, khoát lên người bộ giáp tinh chế, nhìn càng oai dũng hơn vài phần. Tuy nhiên vẫn có chút gì đó yếu đuối mong manh, mỗi lần nhìn vào con người này là vô cùng dễ nảy sinh cảm giác muốn bao bọc che chở. A Mộc xuất thân từ Đào Nguyên Cốc, vô tình bị cuốn vào cuộc chiến của Anh Hùng Quốc và Mỹ Nhân Quốc, từ một thanh niên yếu đuối, nhan sắc diễm lệ hấp dẫn cả nam lẫn nữ, cậu đã tự rèn luyện bản thân trở thành một trong tứ Lĩnh của Anh Hùng quốc. Cậu có một mục tiêu, và vì nó, cậu sẵn sàng làm mọi thứ.

- Chào Chấn Nam Thống Lĩnh. Tuấn Vĩ mỉm cười, ngừng câu chuyện với Chấn Bắc.

- Chào Soái tướng, chào Chấn Bắc Tướng quân!

- Cánh quân đến Mê cung có tiến triển gì không Chấn Nam?

- Thưa Soái tướng, người mà ngài đề cập đã gia nhập đoàn quân của Chấn Tây tướng quân.

- Tốt lắm! Chuẩn bị sẵn sàng tiệc mừng, hai ngày nữa họ sẽ trở về đây.

- Còn việc của mạc tướng? Có manh mối gì chưa ạ?

- Xin lỗi, nhưng tìm một người ở đất nước rộng lớn như Mỹ Nhân quốc thì một thời gian ngắn là không thể.

A Mộc thất vọng, cuối chào rồi rời khỏi trướng, cậu biết ngoài việc khó tìm, còn có nhiều nguyên nhân khác khiến Soái Tướng lo nghĩ, người cậu muốn tìm hiện nay ở Mỹ Nhân quốc, mà giao hảo của hai quốc gia thì vô cùng tệ hại, chứ với sức mạnh của Du Tiền Mộng thì việc thấy người ấy thật sự không phải là quá khó khăn.

A Mộc thở dài, cuộc chiến cuối cùng sắp đến, liệu mọi thứ có được như kỳ vọng của mọi người. Trường Bạch, cậu có thể giúp chúng tôi được hay không? A Mộc hướng mắt về phía xa, ánh hào quang tỏa ra chói lòa.

]p5.q

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro