CHAP 36: LỐI VÀO MÊ CUNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Truyền thuyết kể rằng, cách đây hơn 400 năm, một loài linh thú to lớn đã đến cư ngụ ở khu rừng này, nó sử dụng sức mạnh kỳ lạ của mình, thay đổi mọi thứ, biến khu rừng hoang vu trở thành một mê cung kỳ dị, mà ai vượt qua được, sẽ có một phần thưởng về lòng gan dạ.

Ở doanh trại thì một việc vô cùng bất ngờ đang xảy ra, Bạch bị bắt trói và sau khi thống nhất Chấn Tây đã quyết định xử tử cậu. Dù cậu có thanh minh thế nào thì bây giờ dường như không ai có thể giúp được cậu.

- Thời gian đã tới. Lôi hắn ra xử trảm. Chấn Tây lạnh lùng buông lời.

Bạch bị lôi lên một giáo trường bày biện sẵn một chiếc máy chém kiểu cổ, óng ánh sắc bạc với một lưỡi đao lớn sắc lẻm được treo lơ lửng bởi hai sợi xích sắt. Nghe nói chiếc máy chém cũ kỹ này đã từng lấy mạng một trong những nữ tướng kiêu dũng nhất của Mỹ Nhân quốc. Và hôm nay, người chuẩn bị phải đối mặt với nó là Bạch.

- Ngươi có muốn nói lời sau cuối không? Viên tướng giám trảm hỏi.

- Tôi có lời muốn nói! Tôi là người vô tội, tôi không phải là gián điệp, tôi chỉ muốn tìm lại những người bạn của mình mà thôi. Còn việc lúc nãy xảy ra, là do một người rất đẹp nói cho tôi. Tôi cũng không rõ anh ta là ai.....

- Được rồi! Đã nói hết phải không. Tới giờ rồi. Thi hành đi.

Bạch bị đè xuống tấm gỗ dưới sàn, hai tay bị trói lại, không thể nào chống cự được, nếu như bây giờ có một phép màu nào đó giúp cậu lấy lại phép thuật thì có lẽ còn chút hy vọng.

Tiếng rỗn roảng của mớ dây xích báo hiệu lưỡi dao sắc lẽm đang từ từ rơi xuống.

Bạch nhắm mắt, không biết nhân thể này đứt lìa thì cậu còn có thể sống được hay không. Cảm giác vô cùng kỳ lạ.

Lại một lần nữa, không gian như thắt lại, hàng trăm hàng ngàn ánh mắt chăm chú tập trung về cuộc hành quyết phải tạm ngừng và nhìn lên phía bầu trời, mây đen vờn vũ, gió giật rát người. Trong khoảnh khắc chiếc lưỡi dao bạc rắn chắc rơi xuống, một tia sét đánh thẳng vào nó làm nó bị xé toạt thành bốn mảnh.

Toàn bộ doanh quân bàng hoàng trước cảnh tượng đó, chỉ có một người vẫn giữ được nét mặt tươi cười, người đó chính là Chấn Tây.

- Tốt lắm! Quả đúng như lời của Từ Huấn, loại du Hoàng kim này quả thật bá đạo.

Chấn Tây tiến lại, đỡ Bạch lên, càng bất ngờ hơn, ở gần tâm tia sét như thế mà cậu ta chẳng hề hấn gì cả, không một vết trầy, chỉ là ngất đi vì chấn động mà thôi..... Liệu con người này có gây nguy hiểm cho Anh Hùng Quốc hay không? Chấn Tây chần chừ một chút, tay rút thanh gươm kề lên cổ cậu.....

- Tướng quân, có truyền tin từ Chấn Nam Thống Lĩnh. Một lính hầu cận của Ngạo Bâng báo cáo.

- Được ngươi nói đi.

- Thống Lĩnh nói: " Trường Bạch sẽ là người giúp chúng ta mang những đứa trẻ về, phải giúp cậu ấy!"

Lại nói về Vũ Dũng bị một nhóm nữ binh bắt giữ, và bất ngờ thay, người bắt giữ cậu lại đưa ra một đề nghị vô cùng bất ngờ - Kết hôn. Không thể nào trốn chạy được, song Dũng cũng không dễ dàng chịu khuất phục, cậu đã từ chối lời đề nghị đó, đổi lại là phải sự trừng phạt của nàng mỹ nhân kỳ lạ Ưng Nhạn.

Vũ Dũng tay bị trói lên cao, áo bị roi đánh rách bươm, máu túa ra từ những vết thương trên người.

- Ngươi thấy ta không đẹp sao! Ưng Nhạn tròn mắt, nhẹ nhàng hỏi người bị trói.

- Cô tất nhiên đẹp,rất đẹp.

- Vậy sao lại từ chối tình cảm của ta.

- Tôi đã nói với cô rồi, tôi đã có người thương.

- Láo! Gã đàn ông tồi tệ! Chê ta à! Chết đi! Mỗi lời nói là một roi vào người, vô cùng đau đớn.

- Dù cô đánh chết tôi đi nữa, tôi cũng không thể một dạ hai lòng, tôi không muốn lừa dối cô vì cô đáng có cho mình một tình cảm của riêng cô.

- Nhưng ta thích ngươi! Ưng Nhạn bắt đầu sử dụng lợi thế từ những đường cong của cơ thể, cô dùng đôi bàn tay, nhẹ nhàng lướt trên khuôn mặt nam tính mạnh mẽ của Dũng.

- Nhưng tôi thì chưa!

- Sao anh cứng đầu quá vậy. Anh chấp nhận thì sẽ không phải chịu đau đớn về thể xác, và anh sẽ trở thành chồng của một phó tướng, nói cho anh biết, nếu lần nhiệm vụ này thuận lợi tôi sẽ được phong Nữ tướng tương lai vô cùng sáng lạng.

- Cô rất đẹp, và rất tài giỏi.... nhưng mà người ấy không hề thua kém cô đâu.

Vũ Dũng vô thức nói ra rồi giật mình mỉm cười. Trong lòng cậu người đó đã trở nên quan trọng như thế tự lúc nào cậu cũng không rõ nữa rồi.

Ưng Nhạn nhìn thẳng vào đôi mắt của người đàn ông này. Cô đã gặp qua nhiều loại đàn ông, nhưng không ai có thể làm tim cô loạn nhịp, càng không như hắn, không bị cả tiền bạc, quyền lực lẫn sắc đẹp quyến rủ. Hắn rốt cuộc đến từ hành tinh nào....

- Thôi được rồi, tôi tha cho anh, nhưng với điều kiện, anh phải giả gái và sống trong doanh quân của tôi. Được chứ?

- Sao? Dũng bất ngờ trước lời đề nghị của cô gái kỳ quái này. Cậu phải đắn đo một hồi, nhưng cuối cùng cũng gật đầu chấp nhận. Không còn cách nào khác, chỉ có thế này mới có thể tìm được nhóm Bạch và Tuyết Nương.

Ba năm trước, tại địa giới khu rừng thiên của Mỹ Nhân quốc, có một quái tượng xuất hiện, từ trên trời cao nhiều tia chớp tím giáng xuống, một quãng rừng bị cháy sạch. Nhưng điều kỳ lạ là những vệt cháy đó tạo thành một mê cung kỳ ảo, quanh co vô cùng. Từ ngày đó, rất nhiều người đã thám hiểm mê cung này, nhưng số người thoát ra được thì chỉ có hạn. Chính họ là người phát hiện mê cung này có là một món quà, mang đến cho họ thế hệ tiếp theo. Tuy nhiên, để vào được mê cung này cần có duyên, và để thoát ra khỏi nó, cần có cả vận lẫn tài, bởi lẽ trong mê cung ấy ẩn chứa muôn vàng nguy hiểm.

Tỉnh lại, Bạch đã thấy mình ở gần một cánh cửa lớn, bên cạnh cậu là Chấn Tây và Từ Huấn.

- Đây là đâu?

- Đồ đệ tỉnh rồi à? Đây là cổng vào mê cung. Từ Huấn lên tiếng, ông đã đỡ hơn, nhưng xem ra sắc mặt cũng chưa có nhiều biến chuyển.

- Cổng vào mê cung?

- Đúng vậy! Nếu muốn bảo toàn mạng của mình, cậu phải giúp chúng tôi. Chấn Tây nhìn Bạch, nghiêm nghị nói.

- Tôi hiểu rồi. Tôi đã gặp được Chấn Nam, tôi biết mình phải làm gì... Nhưng tại sao mọi người không tiến vào mà phải cắm trại ở nơi này.

Từ Huấn và Chấn Tây đều thở dài, họ cũng muốn nhanh chóng xâm nhập mê cung này, nhưng lực bất tòng tâm, cánh cổng kỳ lạ ấy, chỉ cần đi vào thì ngay nữa giây sau, họ sẽ bước ngược ra trở lại, hệt như một tấm gương.

- Chúng tôi đã thử hết mọi cách, nhưng vẫn không có cách nào vào được. Haiz....

- Vậy để tôi thử xem.....

Nơi đây quả thật vô cùng thú vị, một cánh cửa bằng lá cây, được đan kết vô cùng chặt chẽ, dùng dao chém không đứt, dùng lửa đốt không cháy... Bạch đưa bàn tay, sợ vào cánh cửa lá cây ấy, một cảm giác mát lạnh lan khắp cơ thể khiến cậu phải giật tay lại.
- Băng Lục Diệp.... Loại cây này chả phải đã bị tuyệt chủng từ lâu rồi sao? Bạch đã đọc được về loại cây này. Nó sinh trưởng ở vùng đất Băng Địa Phía cực Bắc của Thế giới, vốn là nơi lạnh lẽo vô cùng, làm sao có thể mọc tại chốn này. Bạch ngồi xuống, tọa thiền theo cách mà Từ Huấn dạy. Lần này một luồng khí hoàng kim từ ngực cậu bắt đầu lan ra nhè nhẹ, cậu đặt tay lên cánh cửa rồi từ từ bước qua.

Trên thế giới bao la này, vẫn tồn tại những thực thể đồng dạng, những thực thể đó được sinh ra cùng lúc với cùng nguồn gốc và rất nhiều điểm tương đồng. Tuy chúng song song tồn tại ở hai nơi khác nhau, nhưng bằng cách nào đó, thực thể này vẫn có thể cảm nhận được thực thể kia. Đó chính là điều đang xảy ra với Trường Bạch và Chấn Nam. Hay nói chính xác hơn đó là Nhân thể mà Bạch đang sở hữu là một thực thể đồng dạng với A Mộc. Cùng một vẻ đẹp mê hoặc người khác, cùng một khả năng không thể dự đoán được, hơn cả điều đó, họ còn có thể trao đổi suy nghĩ với nhau mà không phải ai cũng làm được.

Bạch quay đầu lại, định giúp thêm vài người vào đây, nhưng kỳ lạ thay, không thể nào bước ra khỏi cánh cửa này được. Cảm giác như có một lớp rào chắn giống như phép kết giới ở địa ngục vậy. Điều này làm Bạch phải đắn đo suy nghĩ. Tuy nói rằng thế giới này không thể tồn tại phép thuật, nhưng ẩn chứa đâu đó vẫn có những chuyện kỳ lạ không thể lý giải được, phải chăng từ xưa nơi này cũng là một phần của mảnh đất ma pháp, chỉ là bị một thế lực nào đó che lấp đi sức mạnh phép thuật..... Càng nghĩ càng rối, Bạch quay người cố gắng tìm cách nói chuyện với Chấn Nam, nhưng không được. Đành phải tự lực cánh sinh mà thôi. Bạch bắt đầu tìm đường, A Mộc đã từng nói sơ cho cậu về cái mê cung này. Theo như những thông tin thu thập được thì nơi này có một địa hình luôn biến đổi do lớp địa tầng bị Yêu Thánh Thú thao túng. Số người vào được mê cung này vô cùng ít, và người có thể ra khỏi nó thì càng ít hơn.

Không gian nơi đây yên tĩnh đến mức một cơn gió nhẹ thổi qua cũng đủ làm người ta sởn gai ốc. Bạch bước chậm rãi, từ tốn tìm kiếm con đường nhỏ mà Chấn Nam đã kể với cậu.

Bất chợt một thứ tiếng động lạ vang lên từ dưới lòng đất, đồng thời mặt dây chuyền trên cổ Bạch cũng chớp sáng liên tục.

- Đây là phần quà của tôi, cậu hãy giữ lấy nó, nó sẽ có ích rất nhiều trong chuyến đi này. Bạch Băng Hồ từ tốn, vẻ ngoài của nó lúc nào cũng lạnh lùng, nhưng bên trong thì lại vô cùng lo lắng cho vị chủ nhân ngốc nghếch này.

- Đây là....

- Đây là Hồ Lam Thạch.

Bạch trợn to mắt nhìn về phía linh thú của mình. Hơn ai hết cậu hiểu rõ, viên đá này có giá trị thế nào. Hồ Lam Thạch là loại đá sinh ra từ linh hồn của Hồ Linh thú, nó chứa đựng loại linh lực thuần khiết nhất và được đánh giá là loại đá quý hiếm nhất thế gian. Ngoài công năng giúp cho chủ nhân tăng một lượng linh lực đáng kể, nó còn cảnh báo cho chủ nhân các mối nguy hiểm nữa.

Bạch chạy lại ôm chầm lấy Băng Hồ, nhẹ nhàng nói

- Cậu cho tôi viên đá này, lỡ cậu gặp chuyện thì phải làm sao?

- Yên tâm đi, là là Băng hồ Linh thú, không dễ chết như ngươi đâu. Nhớ cẩn thận, mỗi lần nó phát sáng.

- Tôi biết rồi! Yêu cậu quá cơ. Bạch hôn vào má của Băng Hồ coi như một lời đáp lễ.

Ầm!..... Một con vật to lớn trồi lên khỏi mặt đất, vóc dáng nó đồ sộ, hàm răng sắc nhọn nhe ra, vô cùng khủng khiếp.

- Địa Tạng Thú. Không phải chúng đã tuyệt chủng rồi sao, sao nơi này lại có. Bạch ngạc nhiên, nhanh chóng di chuyển tránh né những cú trồi lên của Địa Tạng Thú.

Bạch đã từng đọc về loài vật này trong Lâm Thú Toàn Thư, chúng được biết đã tuyệt diệt cách đây 300 năm, loài vật này sinh sống dưới lòng đất, thức ăn là các loài thú sinh sống trên mặt đất, với hàm răng sắc nhọn và cảm giác tuyệt vời, chúng không cần đến đôi mắt để săn mồi, là loài vật nguy hiểm hạng A cần phải cẩn thận.

Viên Hồ Lam Thạch lại chớp sáng liên hồi khiến Bạch vô cùng lo lắng, có lẽ tránh né thế này không phải là biện pháp tốt, vì Địa Tạng thú tấn công từ lòng đất, sẽ có lúc cậu không thể tránh được. Bạch tiện tay nhặt vài cành cây, ném đi, tạo nên những chấn động đánh lừa cảm giác nhạy bén của loài sinh vật khổng lồ đó. Đúng như dự đoán, những cành cây đó nhanh chóng bị Địa Tạng thú nuốt mất không để lại chút dấu vết. Bạch bậc người, bay lên một thân đại thụ gần đó, tiếp tục quan sát động tĩnh

sp;&n5cG

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro