Phần III The Fall Of Da Nang - Chương 5, 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5.

Hai thằng chúng tôi chả hiểu vật vờ thế nào mà sau khi nói tào lao với tay Hòa kia thì lăn xuống đất ngủ luôn một giấc đến sẩm tối mới dậy, mà cũng lạ là chẳng ai vào gọi cứ như chúng tôi không hề tồn tại vậy.

Đẩy cửa bước ra thấy trời đã về chiều, không khí đầy sương mờ càng làm mọi thứ ảm đạm hơn nữa. Hai thằng Linh, Tiến hình như đã được giao nhiệm vụ nên đi đâu không rõ, tôi lò dò đến chỗ nhà ăn khi trưa lấy bát nước để uống thì thấy thằng cha Long chỉ huy phó cũng đang ngồi uống trà ở ngay đấy.

- Hai thằng con giời đánh nhau đã sướng chưa?

Hắn xóc xỉa.

Tôi cũng chẳng buồn mà trả lời, cứ thế mà lại lấy bát hứng nước trong bình để uống, nốc cạn xong thì hắn gõ cóc cóc lên bàn ngụ ý bảo lại ngồi.

- Tôi nói thẳng với hai cậu thế này, hai cậu là lính ở đâu, ở bao lâu tôi mặc xác các cậu nhưng đã vào đây thì nên hợp tác một chút, chuyện gây gổ tôi không lạ gì nhưng cái lệ này ai cũng biết, nhắm mắt làm ngơ không chết ai cả.

Tôi nghe đến đây thở dài một cái rồi quay đi hướng khác chẳng thèm nhìn, ấy vậy mà hắn vẫn tiếp tục:

- Các cậu ở nhà chỉ huy nên giữ cho sạch sẽ vào, ở đây ngoài gác ra thì chỉ có các việc linh tinh như trồng rau, dọn dẹp, lấy nước. Thằng Hòa nó bảo lãnh các cậu nên cứ theo nó mà làm. Còn xảy ra chuyện thì tôi không can thiệp vào nữa đâu.

Tôi thấy thằng cha này cứ dở dơ ương ương thế nào, hình như được làm chỉ huy trưởng tạm thời lại gặp lính mới nên cà kê dê ngỗng để ra oai thì phải, phát chán với kiểu này nên tôi chẳng thèm nghe, đợt hắn dứt lời tôi đứng dậy đi luôn một mạch, ngẫm lại cái vụ hồi trưa mà tức anh ách, thằng chả làm như ko có chả thì hai thằng tôi chết đến nơi không bằng.

Chúng tôi trở về phòng cũng là lúc hai cậu lính trẻ kia về, trên người ngoài súng còn có bao xe (bao đựng đạn) và lựu đạn dắt lưng chắc là mới gác xong:

- Này, đi đâu về đấy?

- Bọn em đi tuần tra về, mấy thằng khốn nạn, lạnh thế kia mà bắt đi mấy vòng mới cho về.

- Thế đi tuần ở đâu?

- Vòng ngoài và khu khách sạn anh ạ, còn hai anh đi đâu cả buổi trưa thế?

- Ngủ trong này chứ đâu.

Tôi cười.

- Giời, sướng thế. Mà thôi tắm rửa thay đồ còn đi ăn anh ơi, em đói lắm rồi.

Tôi cũng chẳng phiền mấy đứa nó nữa, để chúng đi đâu thì đi, phần mình thì lại chỗ cái bàn của tay chỉ huy cũ xem xét coi có gì hay ho không. Thằng cha này cũng chả phải người tỉ mẩn gì lắm, giấy tờ, địa đồ rồi mật lệnh bóc ra chồng thành một đống nhăn nheo trên bàn, tôi rút một tờ kéo theo cả đống hổ lốn khiến cho chồng giấy muốn đổ sập theo.

Xem qua thì cũng không có gì đặc biệt lắm, lệnh điều động, lệnh canh gác, yếm trợ, báo cáo quân số, quân nhu. Ngày tháng đều gần đây cả, mỗi tuần một lần phải báo cáo về khu an toàn, cũng chẳng có gì hay ho cho lắm, tôi đang định gom vào cất thì thấy một tờ báo cáo có điểm lạ.

"Ngày 23 tháng 10, mất tích hai đồng chí là Nguyễn Xuân Nam và Trần Quốc Hải trên đường làm nhiệm vụ, đại đội đã tổ chức tìm kiếm nhưng không thu được thi hài, khả năng đã bị nhiễm bệnh"

Ngày 23 tháng 10? Làm nhiệm vụ gì mà lại mất tích nhỉ? Vì tò mò nên tôi giở cuốn sổ nghi nhật kí trực ban bao gồm các công việc trong chốt ra.

"Ngày 23 tháng 10

- 8 giờ 30: Trung đội pháo binh bố trí chờ lệnh bắn bảo vệ vành đai.

- 10 giờ: Tiểu đội 2 và 3 tổ chức vệ sinh doanh trại.

- 13 giờ: Tiểu đội trinh sát số 1 tổ chức tuần tra suối nước đảm bảo vệ sinh.

- 22 giờ: Báo cáo bàn giao thông tin về sở chỉ huy"

Vậy là ngày 23 chỉ có một tiểu đội đi xuống suối nước là ra khỏi doanh trại, hai người lính bị mất tích chắc hẳn là thuộc tiểu đội này. Việc bị rab tấn công cũng không có gì lạ nhưng cớ sao họ lại đặt tên suối nước là khe Quỷ Nữ? Tại sao cả tiểu đội mà chỉ có hai người bị tấn công, và cuối cùng là tại sao không thu được thi thể?

Đang suy nghĩ mông lung toan tìm thêm manh mối thì thằng Hoàng đi tắm đã về, chắc là lạnh lắm nên hai hàm răng vẫn còn va lập cập vào nhau, nó quăng đống đồ cũ vào một góc rồi rủ tôi ra nhà ăn, tôi cũng đói nên bỏ ngang đó mà đi với nó.

Chắc tay Hòa đã bố trí sẵn nên lần này chúng tôi được ngồi chung một bàn với bát đũa đàng hoàng, dày bàn bên kia là mấy thằng khốn nạn khi sáng, thằng thì bầm mắt, thằng thì vêu mồm, thỉnh thoảng chúng liếc nhìn chúng tôi nhưng tôi cũng chẳng bận tâm mấy, chỉ sợ đang ngủ chúng dở trò bẩn thỉu gì thì không hay.

Cơm nước xong xuôi chắc mẩm lại bị đi rửa bát ai ngờ mấy thằng lỏi gây sự lúc sáng cũng bị phạt, chúng tôi ăn chưa xong đã bị chúng nó lại hối ăn nhanh còn dọn. Tôi với thằng Hoàng tí tửng chùi mồm đứng dậy bỏ đi thì gặp ngay tay Hòa:

- Này! Bọn kia nó rửa bát thì hai thằng ông phải ra gác cho chúng nó.

- Thì gác! Gác ở đâu?

Tôi vênh mặt lên.

- Tháp phía đông, đến 10 giờ thì nghỉ.

Nói xong hắn chắp tay sau đít bỏ đi.

...

- Ah mà này, sáng mai tập trung qua bên trinh sát xuống suối đấy.

Hắn quay lại nhắn.

- Rõ lắm chuyện.

Thằng Hoàng lầm bầm.

Hai đứa chúng tôi từ biệt hai thằng kia rồi đeo súng với bao xe nhắm tòa tháp canh mà đi, sương đêm đã xuống khiến không khí ẩm ướt và lạnh lẽo vô cùng. Hai chúng tôi đi vào trong tòa tháp xong leo thang bộ lên trên. Như đã mô tả đây là tòa tháp xây theo kiểu trung cổ, nóc hình chóp nhọn, xung quanh có tường đá và lỗ châu mai, vì xây theo kiểu cho đẹp nên cũng không rộng lắm, vành đai bên ngoài chỉ vừa mấy người đứng.

Tháp hướng đông nên từ đây có thể nhìn về phía Đà Nẵng tuy nhiên sương đêm dày đặc, họa hoằn lắm có cơn gió mạnh thổi qua cuốn chúng đi mới thấy mờ mờ ở phía xa là dải bờ biển. Vì tránh rab nên cả khu an toàn tối mù như một thành phố chết, xa tít tắp ngoài biển có vài ngọn đèn chớp đỏ có lẽ là của tàu chiến.

Trên tháp có kê một khẩu trung liên, hai ngọn đèn cao áp và mấy hộp đạn, vì sương đêm ẩm ướt nên tất cả đều được bọc nilông cẩn thận, ngoài ra còn có một cái ghế để ngồi cho khỏi mỏi chân. Tường thành cũng không cao lắm nên ngồi cũng đủ nhìn ra ngoài, tôi cũng chẳng hiểu gác cái gì ở đây vì tầm nhìn hạn chế, từ trên tháp nhìn xuống đất đã không thấy gì chứ đừng nói là ở phía xa xa.

Tôi với thằng Hoàng thay phiên nhau lúc đứng lúc ngồi, mới một lúc mà đã thấy lạnh buốt da buốt thịt, sương đêm bắt đầu bám dính lên quần áo thấm vào trong ướt hết cả, coi đồng hồ thì mới được non một tiếng, còn lâu mới hết ca.

- Má lạnh quá!

Nó lầm bầm rồi co người lên ghế.

- Ráng chịu tý nữa, lạnh thế này muốn tranh thủ ngủ cũng không được.

- Thế mà anh bảo lên đây nghỉ dưỡng, có mà hành xác thì có.

- Gác có tý mà em đã la nhặng xị cả lên, ngày trước ăn lông ở lỗ, đến nước cũng không có mà uống, ngủ cũng không dám ngủ..

- Hức.. ức....

- Này, mày khóc cái gì đấy?

Tôi quay lưng lại nhìn nó, nó cũng trợn mắt nhìn tôi.

- Em có khóc đâu?

- Suỵt!

- Hức.. ức.... hức....

Tôi căng tai ra nghe, thì ra là tiếng khóc của ai đó đang vang vọng trong không trung, chúng tôi ban đầu thì giật mình nhưng cũng định thần lại lắng nghe tiếng khóc đó từ đâu ra, càng lúc tiếng khóc càng rõ rồi dai dẳng như một người phụ nữ đang đau khổ vì điều gì đó.

- Mẹ! Ma ah!

Thằng Hoàng nuốt nước bọt cái ực rồi đứng lên áp lưng vào tường tay khư khư ôm lấy súng.

- Anh không biết nữa!

Một lần tôi đã gặp ma trong rừng, lúc đó nửa tỉnh nửa mê không biết là thật hay ảo, bây giờ tiếng khóc đã rõ mồn một như thế này không phải là mê nữa rồi.

- Hình như nó ở dưới chân núi vọng lên.

Nó thoảng thốt.

- Đúng rồi, mở đèn lên đi.

Hai thằng hyí hoáy mở bọc nilông bật đèn pha lên, đây là loại đèn pha gắn trên tàu tuần tra của hải quân chạy bằng ắc quy, thân to bằng cái xô, nếu mà pha thì xa cả trăm mét.

Hai đứa chúng tôi bật đèn lên rồi rọi về phía phát ra âm thanh nhưng xuyên qua lớp sương mờ cũng chỉ là cây rừng dày đặc trải dài, nơi đâu cũng giống nơi đâu, có tìm nữa e cũng chẳng thấy. Tiếng khóc vẫn cứ vang lên, lúc dài lúc ngắn, vì dưới khe núi nên nó văng vẳng từng hồi không chỉ rợn tóc gáy mà còn khiến chúng tôi cảm thấy căng thẳng cực độ.

- Hay là mình cứ bắn đại vài phát cho nó im đi.

- Không, bắn thì cả chốt báo động mất, tình hình chưa nguy thì chưa cần phải ra tay, có là thứ gì chăng nữa nó cũng không thể nhảy cái ào lên tòa tháp cao 20 mét này được đâu.

Tôi trấn tĩnh nó.

Nói đoạn tôi tắt đèn pha đi rồi nhắm mắt để quen với bóng đêm đề phòng nó tấn công còn kịp trở tay. Thằng Hoàng lúc này cũng tập trung cao độ, chĩa súng ra lỗ châu mai mà dò dẫm giữa bóng đêm. Tiếng khóc đang vang vọng rồi bất chợt im bặt, chúng tôi căng tai ra mà nghe nhưng chỉ còn những tiếng côn trùng kêu rả rích, hai thằng thở dài một cái tưởng chừng mọi chuyện đã qua thì lại có tiếng bước chân vang lên đâu đây.

"Két...."

Tiếng đẩy cửa lạnh lùng vang lên. Hai thằng phản xạ nhanh như cắt quay lưng về phía sau chỉ thấy một cái đầu đen thui với hai con mắt lò ra.

- Ê!

Thằng cha hét lên một tiếng.

- Tính hù người khác đến chết hả cha nội?

Tôi chửi tay Hòa.

- Hai ông làm cái gì mà móc súng ra chĩa linh tinh thế?

Hắn la lối.

- Mẹ! Trên này có mà ah?

- Ma cỏ gì ở đây?

- Nãy giờ có con quỷ nào ngoài kia cứ khóc hưng hức, sợ muốn đái ra quần đây này.

Thằng Hoàng đáp.

- Thế hai ông cũng nghe ah?

Hắn nhướn mày.

- Cái quái gì đấy, ông không kể bọn tôi nghe thì không được đâu.

- Chả có gì đâu! Con gì nó kêu ấy mà, mà cũng sắp hết ca rồi, để tôi gọi bọn khác lên thay. Hai ông về nghỉ đi mai còn đi sớm.

Thằng cha Hòa thoái thác rồi kéo cửa đi thẳng, cái bộ dạng khúm núm của hắn tránh chúng tôi cứ như tránh tà.

Cũng chẳng có thời gian mà điều tra, trên này vừa lạnh vừa ướt, thêm cái tiếng khóc dai dẳng kia thì muốn nán lại cũng không được. Hai thằng chúng tôi đùn đẩy nhau chạy một mạch về phòng.

Vào trong giũ áo giũ quần cho ráo nước tôi mới để ý hai thằng kia đã ngủ từ bao giờ. Lạ một điều là một thằng ngủ trên giường một thằng ngủ dưới đất, tôi cũng chẳng câu nệ gì chuyện ăn ngủ nên bảo thằng Hoàng lên giường ngủ với thằng Linh, còn tôi ngủ dưới đất nhưng chưa kịp mở miệng thì nó đã nằm xuống đất rồi.

Tôi leo lên giường, kéo chăn lên tới cổ, tay chân vẫn còn lạnh run chưa ngủ ngay được nên nằm vắt tay lên trán suy suy nghĩ.

Thằng Linh với Tiến là người Biên Hòa, dáng vẻ cũng cao ráo sáng sủa, thấy hai thằng nó cũng ngoan, một dạ hai vâng khá là hiền, nếu không bị đưa đẩy chắc cũng không phải vào quân đội làm gì, sau này có đợt tuyển quân cho U.N nhất định tôi phải kéo chúng nó về mới được.

Nằm trên giường một hồi mà tôi vẫn còn ám ảnh bới tiếng khóc văng vẳng khi nãy, cứ dỏng tai lên nghe ngóng mãi nhưng cũng chẳng thấy gì, cứ thể mà thiếp đi lúc nào không hay.

Chúng tôi đang thiu thiu ngủ, nói đúng hơn thì ngủ say như chết, cũng chẳng biết là mấy giờ bỗng nhiên có tiếng pháo nổ sát bên tai dồn dập, cả bốn thằng chúng tôi giật mình, tung chăn tung nệm chân thấp chân cao vớ lấy súng đạp cửa xông ra ngoài.

Tôi tưởng trại bị tấn công nên đến dép cũng chẳng kịp xỏ vào, trên người mặc mỗi cái quần đùi và áo ba lỗ, mà nào có phải tôi mà ba thằng kia cũng vậy.

Cả bọn hùng hổ là thế, tưởng đánh nhau tới nơi ai ngờ nhào ra sân chỉ thấy mấy tay pháo binh trên bệ đang bình thản nạp đạn chuẩn bị bắn, tụi nó thấy chúng tôi xông ra thì quay lại nhìn không khỏi cười hô hố, lúc này chúng tôi mới ngờ người ra vì bị hớ một phen, hóa ra là bắn cầm canh mà chúng tôi nào có biết.

Bốn thằng lại chui vào phòng lầm bà lầm bầm vì quê độ, tôi đang định nằm xuống ngủ thấy thì thấy nhói một cái ở sau gáy, tưởng bị muỗi cắn nên giơ tay lên đập cái bốp nhưng xem lại chẳng thấy gì. Nằm xuống xong lại thấy nhói lên một cái nữa như kiến cắn trên đầu, tôi thò tay lên gãi thì chạm phải con gì bé tý như đầu tăm cắn tôi đến chảy cả máu.

Không lẽ là chấy (chí-rận), trước giờ tôi đâu có chấy vì đâu phải hạn dơ bẩn gì, chắc là do cái giường này rồi. Tôi bảo thằng Linh bước xuống, dở gối dở mền lên thì đúng là có chấy thật, mấy con quỷ này trốn trong nệm, đợi tôi ngủ thấy hơi ấm thì mò ra cắn.

Phủi giường phủi chiếu xong tôi lại nằm xuống ai ngờ thằng Linh cũng bị, nó thò tay lên đầu gãi mấy bận mà chưa hết. Nhưng mà nó cũng kệ, buồn ngủ quá rồi nên sột soạt vài cái nữa xong thiếp đi khi nào không hay.

Khoảng 6h kém tiếng kẻng báo thức đã vang vọng khắp pháo đài, tiếng pháo đì đùng là thế mà tiếng kẻng nghe còn khó chịu hơn, leng ka leng keng vang đi dội lại trong mấy bức tường thành khiến cho ai đang ngủ mà nghe chỉ muốn bật dậy đấm cho cái thằng đang gõ ngoài kia một phát.

Chúng tôi bật dậy xỏ áo xỏ quần, vớ lấy tư trang rồi chạy ra ngoài. Dù đến từ hôm qua nhưng hôm nay chúng tôi mới được bố trí về tiểu đội chiến đấu, tay Hòa sắp xếp thế nào mà cả bốn thằng đều về tiểu đội liên lạc và trinh sát. Sau khi xếp hàng, điểm danh rồi thể dục buổi sáng chúng tôi được đi ăn sáng.

Thường ngày mỗi tiểu đội hoặc trung đội sẽ đều có nhiệm vụ riêng, ngoài tuần tra, canh gác và trinh sát vành đai các đơn vị cũng phải làm các việc linh tinh ngoài công tác chiến đấu như vệ sinh doanh trại, trồng cây trái, tăng gia sản xuất, bảo trì súng ống, kiểm kê đạn dược và thỉnh thoảng là báo động giả tuy nhiên cái trại này pháo súng đì đùng cả ngày nên chắc không cần luyện tập làm gì.

Tiểu đội trinh sát này có 9 người thêm chúng tôi nữa là 13, hơi quá biên chế một chút nhưng cũng không sao. Vì hôm nay chúng tôi có nhiệm vụ nên ăn xong chỉ chuẩn bị tư trang chờ đến giờ để hành quân ra ngoài mà không cần làm gì khác, cả thảy mười mấy thằng tập trung ở cái lán chứa đạn pháo trong sân, thằng nằm thằng ngồi chẳng có vẻ xông xáo gì mấy.

Tôi đảo mắt một lượt không thấy có khuôn mặt nào quen, tự nhủ cũng may chứ không gặp mấy thằng hôm qua lại đập nhau thêm một trận. Mấy tay trinh sát này mặt mũi lầm lì lại đằng đằng sát khí, chẳng ai nói với ai câu nào. Vì là trinh sát vốn yêu cầu di chuyển nhiều, lanh lẹ nên không có mấy ai to con chủ yếu là dàng vóc vừa phải, tôi đứng trong hàng tuy có 1m78 mà lại cao nhất mới tài.

- Bốn thằng kia lại bảo.

Thằng tiểu đội trưởng tên Phong mang hàm thượng sĩ giơ tay lên vẩy vẩy, cũng chẳng muốn rắc rồi gì nên tôi nhướn mắt bảo mấy thằng kia lại tập trung.

- Hôm qua thằng nào đánh ba thằng cảnh vệ vêu mồm.

- Tôi.

Thằng Hoàng đáp.

- Còn thằng nào giơ súng đòi bắn thằng Hòa pháo binh?

- Tao!

Tôi đáp. Thằng tiểu đội trưởng nghe chữ "tao" nên nhướng mày rồi phì cười.

- Mày lên giọng với ai vậy?

Hắn hất hàm, giọng khá căng thẳng làm cho cả đội nhìn vào tôi dò xét tình hình.

- Chứ mày hỏi chi vậy?

Tôi biết lỡ mồm nên lấn lướt luôn.

- Tao hỏi cho biết! Mẹ mày đừng có mà thái độ!

- Tao chán cái kiểu gây sự của tụi mày rồi, có muốn gì thì nói đi.

Tôi đằng hắn.

- Hừ! Tao đã làm gì mấy thằng mày đâu! Chúng mày ngồi hết xuống đi rồi nghe cho rõ. Tụi mày ở lại đây bao lâu không biết nhưng vào tiểu đội này thì tao nói gì phải nghe nấy, tao bảo đi thì đi mà ở thì ở, tao bảo đứng thì đứng mà ngồi thì ngồi. Tao không đẩy chúng mày vào chỗ chết thì cũng đừng đẩy bọn tao vào chỗ chết. Chúng mày rõ chưa?

- Rồi.

Tôi đáp.

- Nghỉ ngơi thêm chút nữa đúng 8 giờ xuất phát.

Hắn nói xong phẩy tay ý bảo chúng tôi đi đi.

Vừa quay lưng thằng Hoàng đã thỏ thẻ hỏi việc gì mà tôi phải căng thế nhưng thực ra tôi cũng chẳng có ý gì, chả qua quên mất việc đang mang quân hàm thấp nên lỡ mồm, ai ngờ lại đón đầu khiến cho thằng Phong kia tắt điện mà thôi cái màn bắt nạt.

Bốn chúng tôi lại một góc tự kiểm tra quân trang cho nhau, lạ một điều là hai thằng Linh - Tiến lại không đem theo dao phòng thân vì chỉ tưởng lên đây canh gác là cùng nhưng chắc cũng không sao. Chúng tôi đứng ngồi một lúc thì bắt đầu tập trung ra cáp treo để xuống khe núi.

Cáp treo chạy bằng máy nổ nên vào cabin một hồi vẫn chưa thấy nó chạy. Lúc này sương sớm phía trên núi đã tan đi ít nhiều nên tôi có cơ hội nhìn rõ được khe núi phía dưới nơi mình sắp đến.

Chúng tôi đang ở trên đỉnh núi Bà Nà vốn là điểm tận cùng của các nhánh nhô ra của dãy Trường Sơn, Bà Nà là một nhánh còn nhánh kia chính là đèo Hải Vân chạy thẳng ra biển. Dãy Trường Sơn vốn bị chia cắt mạnh mẽ nên quanh các đỉnh núi luôn có các khe hẹp như bộ rễ cây đại thụ đỡ đỉnh núi lên trên. Trên đỉnh Bà Nà là nơi đón gió biển mang nhiều hơi ẩm, khi gặp vật cản thì hơi nước ngưng tụ tạo thành sương mù khắp bốn mùa, lớp sương này tưởng chừng mong manh nhưng lại mang một khối lượng nước nhiều vô tận, đến đêm hoặc sáng sớm lớp sương này ngưng tụ lên cây lá rồi chảy xuống đất tạo thành mạch nước ngầm ở giữa khe núi rồi đổ ra thành một dòng suối.

Pháo đài trên cao nên việc đào giếng như dưới đồng bằng để cấp nước là điều không thể, nguồn nước chính phải lấy từ dòng suối này tuy nhiên bọn rab cũng thế, những con rab sống trong rừng thường xuyên mò ra đây uống nước. Vì lắp máy bơm nên ống hút nước của pháo đài phải luôn ngập nước, họ đã lắp đặt vòi hút dưới một bầu nước ở lưng chừng suối và bọn rab lại thường uống nước ở đây, nếu không bắn thì bọn chúng sẽ kéo đến mỗi lúc một đông mà bắn hạ thỉnh thoảng lại có con chết gần đó làm bẩn nguồn nước.

Sáng hôm qua khi chúng tôi tới thì xạ thủ trên tháp canh dùng súng bắn tỉa hạ hai con chết sát ngay mép nước nên phải ngưng bơm, cho nên đến nước rửa bát cũng không có là thế.

Chúng tôi ngồi trong cabin một lúc thì nó cũng chầm chậm di chuyển băng qua vạt rừng phía dưới, sau ít phút dòng suối đã từ từ hiện ra dưới lớp sương mờ như một vạch kẻ giữa vạch rừng xanh thăm thẳm. Cabin dừng hẳn, mấy người chúng tôi cạy cửa rồi chuẩn bị thả dây đu xuống.

Vì ở giữa khe núi nên sương mờ vẫn còn lẩn khuất ở dưới lúc tụ lúc tan, mới nãy tôi còn thấy khe suối nhưng bây giờ nhìn xuống chỉ thấy một lớp màn trắng đục lượn lờ bao phủ lấy mấy ngọn cây.

Từng người chúng tôi đu dây xuống rồi mất hút dưới lớp sương trắng kia, tới lượt chúng tôi thì tôi xuống trước tiên, dây thừng bị ẩm nên trơn trượt, mới bám vào đã tuột một mạch xuống không kịp phanh. Cáp treo khá cao nên phải tuột gần 20 mét tôi mới tiếp đất.

Vừa đáp xuống đất cậu trinh sát đội phói đã vẫy tôi lại bảo canh chừng xung quanh cho những người khác xuống, tôi chạy qua mé trái khụy gối giương súng quan sát cho tới khi cả bọn tập kết an toàn. Mỗi cabin cáp treo cách nhau tới 30-40 mét nên sau khi xuống tới nơi hai đội phải mất một lúc lần mò mới tìm thấy nhau.

Sau khi tập trung đầy đủ cả nhóm hướng về phía khe suối mà khe khẽ di chuyển, mười mấy người kẻ gác trái người gác phải, đứa mở đường kẻ bọc hậu chậm rãi vạch lá mà đi trên sườn núi ẩm ướt mịt mù. Ở phía trên ca bin trời sáng là thế nhưng dưới này ánh sáng bị tán cây che mất, lại thêm sương mờ nên cứ lù mù như sẩm tối, tầm nhìn cũng hạn hẹp đi ít nhiều khiến cho không khí u tịch ảm đạm vô cùng.

Khe nước cách chúng tôi hơn 200 mét nhưng vì là đường rừng nên di chuyển rất khó, càng đến gần khe suối lại càng có nhiều đá tảng khiến cho chúng tôi chậm đi rất nhiều vì không có chỗ bám víu lại còn trơn trượt.

Cả đoàn đi một hồi thì đã nghe tiếng suối chạy róc rách rất gần nhưng ai ngờ trước mặt lại có một tảng đá to như cái nhà chắn ngang. Như đã quen, hai tay trinh sát nhanh chóng chạy lại quỳ xuống đưa tay ra làm đòn bẩy, tay Phong đội trưởng nhanh như sóc chạy lại lấy đà rồi nhảy lên, hai đứa kia cũng phối hợp bẩy mạnh một cái, cứ như phim chưởng tay Phong phi một phát cao cả ba mét bám lên tảng đá rồi trèo mấy bước nữa lên đỉnh. Tôi với ba thằng kia há mồm kinh ngạc vì nếu không quen mà phi kiểu này lên chỉ cần bám hụt là té vỡ đầu như chơi.

Cũng may là chúng tôi lo xa, hóa ra trên tảng đá có sẵn một cái ngàm sắt, sau khi leo được lên trên tay Phong kia nhanh chóng cột dây thả xuống cho cả bọn bám vào.

Sau khi lên tới nơi tôi quay lại giúp mấy đứa em, thằng Linh loay hoay thế nào mà lên gần tới nơi lại đạp trúng một cục đá to bằng đầu người làm nó rớt ra lăng lông lốc xuống dưới, tảng đá cứ va bên này đập vào bên kia ầm ầm kéo theo vô số mảnh vỡ, tiếng động vang lên vọng trong khe núi làm cả bọn sững lại. Thế là công sức giữ bí mật nãy giờ đã thành công toi.

Biết có chuyện chẳng lành nên cả nhóm nhanh chóng di chuyển về phía mục tiêu, khi đến nơi thì phân công nhau ra làm hai tốp để mau chóng tìm xác mấy con rab kia, một nhóm xuôi xuống còn một nhóm ngược lên. Vì nước cũng không siết lắm nên chúng tôi tràn sang luôn sang bờ bên kia lùng sục cho nhanh, tôi với thằng Hoàng và Linh một bên còn bốn người kia kia bên, vì leo ngược lên thượng nguồn nên cũng hơi khó khăn, vả lại mép nước đầy đá và rong rêu, chúng tôi phải dạt vào sâu trong bờ vốn khá rậm rạp mới di chuyển được.

Leo trèo khoảng gần trăm mét thì thằng Linh đã phát hiện được gì đó, nó gọi khe khẽ cho cả bọn chạy tới. Đó là một vệt máu khô văng tung tóe trên tảng đá ở bờ suối, dấu máu còn mới chứng tỏ đây chính là nơi con rab bị bắn hôm qua, viên đạn xuyên qua người nó để lại một đống máu lầy nhầy trên tảng đá. Chưa biết là con rab còn sống hay là chết, cả bọn lên đạn lạch cạch dò theo dấu vết dẫn vào sâu trong bờ.

Đúng như dự đoán, bị trúng đạn nên con rab không đi xa được mà gục chết trong rừng. Viên đạn xuyên qua bả vai nên nó mới có sức lết tới đây. Thằng Hoàng chắc cũng muốn làm cho xong chuyện nên xông xáo chạy lại kiểm tra, nó giơ chân đạp để lật ngửa con rab lại, ai ngờ cái xác này lại làm cho cả bọn giật mình.

Con rab mới bị bắn chết hôm qua nhưng đã khô quắt queo như bị hút hết sinh khí, gò má hõm lại, mắt trợn trừng trắng đục như lòa, cổ có một vết cắn rõ to, máu từ đó chảy ra ướt đẫm cả ngực.

- Đây không phải là do phát đạn?

Tôi nói.

- Sao nhìn nó kinh thế.

Thằng Linh thỏ thẻ.

- Vết này rõ ràng là vết cắn, tôi lại gần rồi ngồi xuống xem xét kỹ lưỡng cổ con rab.

- Nhưng tại sao chỉ cắn vào cổ mà không ăn thịt.

Thằng Hoàng thắc mắc.

- Anh cũng thấy lạ, chưa bao giờ thấy cảnh này, dù rab hay thú rừng cũng không thể có chuyện cắn xong bỏ dở thế này được.... nhưng khoan, nhìn này..

Tôi rạch áo con rab ra.

Có thấy mấy vệt máu này không? Đây là vết liếm láp, vân lưỡi còn nguyên, con vật này uống máu chứ không ăn thịt, lạ thật!

Tôi kết luận xong quay lại thì thấy mấy thằng trinh sát trong tiểu đội mặt mày biến sắc lầm bầm:

- Là con quỷ nữ! Mau đi thôi.

- Quỷ?

Thằng Hoàng hỏi.

- Mấy người không biết được đâu, mau lôi xác nó vào trong kia rồi đi nhanh. Hai thằng kia hấp tấp xăng tay áo rồi chuẩn bị di chuyển con rab đi vì xác con rab đang nằm ở dốc núi, khi nó bị thối rữa lại gặp mưa thì dòng nước bẩn này sẽ chảy vào con suối.

Vì bả vai con rab bị bắn nát, tay gần rời ra nên một thằng nắm chân, thằng kia phải nắm đầu con rab mới khiêng đi được. Lạ là hai thằng này không bao tay bao chân gì xấc, cứ thế mà nắm vào thôi. Nhưng đang khiên thì thằng nắm đầu bỗng nhiên nhăn mặt la oái một cái rồi thả con rab xuống đất.

Tôi chạy lại xem sao thì nó bảo là do kiến ăn xác con rab cắn vào, tuy nhiên tôi lại có cảm giác gì không ổn nên móc đèn pin ra soi cho cẩn thận, hóa ra sau vành tai con rab có nguyên 1 ổ chấy rận đang còn bỏ lổm ngổm, thằng kia vô tình nắm vào nên bị đốt. Cũng không nấn ná lâu hơn vì sương mù mỗi lúc một dày đặc, cách vài ba mét đã không thấy nhau, chúng tôi quăng xác con rab xuống một hố trũng rồi quay lại dòng suối.

Đang đi thì thằng Hoàng quay qua một thằng trinh sát hỏi khe khẽ:

- Ê! Con quỷ nữ là con gì thế?

- Tôi cũng chẳng biết nữa, nghe bảo nó đã thành tinh, luôn rình mò dưới này rồi hút máu cả người lẫn thú.

- Có ai thấy hình dạng nó ra sao chưa?

- Chỉ có mấy thằng bắn tỉa từng thấy bóng nó, vì tóc nó rất dài, dài đến thắt lưng nên mới gọi nó là quỷ nữ. Tháng trước bọn tôi xuống đây bị mất tích hai người, trước đó còn có vài người nữa, ai cũng đinh ninh là do nó gây ra nên mỗi lần xuống đây đều phải di chuyển khe khẽ là vậy.

- Hai người kia mất tích như thế nào vậy?

Tôi vừa đi vừa quay qua hỏi.

- Thì cũng đang đi như thế này quay sang đã biến đi đâu mất, hôm đó huy động cả trung đội gần 30 người lùng xục nhưng đến cọng lông cũng không thấy, đến chiều tối khi thu quân lại điểm danh thì mất tích thêm một đứa nữa.

- Ghê vậy...!

Thằng Hoàng thốt lên.

Tôi vừa nghe kể vừa gật gù, đang đi thì phía sau có tiếng bước chân chạy vội đến, tôi quay lại chỉ thấy thằng Linh mặt cắt không còn hột máu lập bập:

- Anh ơi...! Thằng Tiến biến đi đâu mất rồi...

Chương 6.

Thằng Linh vừa chạy tới khụy gối thở hồng hộc không ra hơi, tôi quay lại thấy nó đang thất thần cũng chưa kịp hỏi chỉ kịp nghĩ là quái lạ, đoạn đường chưa được trăm mét, mỗi thằng cách nhau không xa, người đầu không thấy được người cuối nhưng người trước vấn thấy được người sau. Cớ sao lại mất tích?

- Tại sao lại mất tích, em kể lại cho anh nghe xem nào.

Tôi nắm lấy vai nó lay lay trong khi những người khác cũng đang kinh ngạc không kém.

- Nó đi sau em.... Em cũng không rõ, đến khi quay lại đã chẳng thấy đâu nữa..... Em khẽ.. khẽ... gọi mà không thấy trả lời. Lúc biết là nó mất tích thì hoảng quá liền đuổi theo anh.

- Chết thật! Tôi chỉ kịp thốt lên rồi quay qua tay tiểu đội phó cầu cứu, ai ngờ hắn cũng lúng ta lúng túng không biết phải làm thế nào.

- Gọi nhóm bên kia mau đi! Bây giờ quay lại tìm còn kịp!

Tôi hấp tấp.

Tay tiểu đội phó lấy bộ đàm ra gọi về báo cho tiểu đội trưởng và nhóm trinh sát kia, khổ nỗi chúng tôi đang còn giữa rừng và cách bờ suối khá xa, nhóm kia có ngược lên thượng nguồn cũng khó mà tìm được giữa lớp sương mù dày đặc này. Tôi biết nếu còn chậm trễ thằng Tiến sẽ chết chắc nên quyết định chia đôi lực lượng ra mà ứng biến.

- Hai người về đón nhóm kia đi, còn ba người chúng tôi quay lại tìm nó dù tìm được hay không 30 phút nữa cũng phải tập trung ở bờ suối!

- Nhưng mà...

Hắn định nói gì đó.

- Không nhưng nhị gì cả. Hoàng! Tiến! Đi!

Tôi nói rồi lên đạn cái xoạch bỏ đi luôn mặc kệ mấy người kia đang còn chưa biết phải làm gì.

Có lẽ họ cũng ái ngại chuyện con ma nữ nên lừng khừng một lúc cũng bỏ về hướng suối. Ba người chúng tôi quay đầu lại đường cũ tôi ban đầu tính phóng đi thật nhanh nhưng bỗng dưng nhận ra là không thể. Sương quá mù, cách 2-3 mét đã không thấy được gì phía trước, lúc đầu đi vào còn định hình được hướng rừng hướng suối nhưng bây giờ nhìn quanh đâu cũng như đâu, toàn là cây lá ẩn mờ khắp tứ phương tám hướng.

Thằng Hoàng thấy tôi chững lại liền sốt ruột mà thúc bán súng vào hông tôi một cái:

- Mẹ! Nhanh! Đứng đây làm gì.

- Có thấy gì đâu mà đi.

Tôi đáp trả

Cả ba thằng đứng giữa rừng mà thẩn thờ nhìn quanh, mới có 10 giờ sáng, mặt trời còn trên đỉnh mà trong cái hẻm núi này mọi thứ cứ tối sầm đi, phần do tán cây phần do ánh sáng không thể nào xuyên qua lớp mây mù trên kia, bốn bề lại mịt mùng thế này muốn tìm cũng không được.

- Anh tìm theo dấu chân xem sao.

Nó sốt ruột.

- Ừ từ từ.

Tôi ngồi xuống bật đèn pin soi vào đám lá ẩm mục bên dưới rồi bắt đầu tìm vết.

Cũng may chúng tôi chỉ có đi tới rồi đi lui nên dấu chân thành một hàng thẳng, lại thêm lớp lá đã gần hóa thành bùn nên dấu vết rõ mồm một thành ra lần theo không khó khăn gì mấy. Sau khi xác định xong thì chúng tôi lại chậm rãi cẩn thận mà tiến tới.

- Có nên gọi nó không anh?

Thằng Linh khẽ hỏi.

- Cứ từ từ, quay lại chỗ của nó mất tích đã, đừng vội.

Chúng tôi cứ thế mà mò mẫm bước đi, vừa đi vừa quan sát địa hình địa vật xem có gì khả nghi như dấu máu, dấu vết vật lộn nhưng không có gì cả đi một hồi đã quay lại chỗ bỏ xác con rab mà không chút manh mối, thằng Tiến cứ như độn thổ xuống đất vậy.

- Bỏ mẹ rồi! Giờ sao?

Thằng Hoàng nói.

- Gọi nó đi, con gì có tới thì anh em mình sống mái với nó luôn nó luôn.

Tôi quả quyết vì cũng hết cách rồi.

Có vẻ nãy giờ chờ cũng đã lâu, thằng Linh vừa nghe tôi nói xong đã bắt loa tay định gọi thật to nhưng đang còn lấy hơi thì một âm thanh ghê rợn quen thuộc đã vang lên.

- Hức... hức... ức... ức....

Lại là tiếng khóc oái ăm hồi tối hôm qua, không ngờ ở dưới đây nó lại càng ghê rợn và vang vọng hơn nữa vì khe núi vốn dĩ như cái phễu, âm thanh hết dội vào bên này lại đập qua bên kia khiến cho nó cứ trầm bổng. Thêm nữa vì tiếng vọng nên chúng tôi cũng không thể định hướng được là nó từ đâu tới.

Tôi lúc này dường như đã hết cách, tầm nhìn thì không có lại thêm con quái quỷ này đang ở gần đây, thôi thì thí cái mạng cùi đánh với nó một trận xem sao, một bầy thì tôi còn sợ chứ một con thì không thể đánh lại được ba người.

Chĩa súng lên trời tôi bắn một tràng AK ầm ầm như sấm động, thằng Linh biết thế cũng tiện mồm mà hét lên:

- TIẾN ƠIIIII! TIẾN....!

Tiếng gọi của nó lại một lần nữa vang vọng trong khe núi mà không chút hồi đáp nhưng bù lại tiếng khóc kia đã im bặt đi. Biết chắc con quỷ kia đang sắp động thủ mà bỏ qua màn tru tréo. Ba chúng tôi kẻ đừng thằng quỳ chỉa súng về tứ phương tám hướng mà thủ thế, mắt thằng nào thằng nấy mở trừng trừng, mồ hôi rịn trên trán giữa cái lạnh mười mấy độ.

Căng thẳng là thế, chuẩn bị là thể nhưng đáp lại chúng tôi chỉ có tiếng im lặng đáng sợ của cánh rừng u tịch.

- Giờ sao anh?

Thằng Hoàng hỏi.

- Mẹ! Cứ bổ ra mà tìm.

Tôi đáp rồi hét lên:

- TIẾN ƠIIII!!!

Hai chúng nó thấy tôi xốc nổi cùng đành giương súng bước theo rồi luôn mồm hét như điên như dại. Ba thằng cứ vừa la lối om sòm vừa lò dò trở lại tuyến đường cũ nhưng lần này tôi đã thấy một manh mối, chính là tảng đá nằm giữa lối mòn.

Thực ra giữa rừng thì làm gì có đường đi, người ta phải nhắm hướng rồi len lõi giữa những thân cây và bụi rậm, đang đi thì việc đâm sầm vào một chướng ngại vật xong phải đổi hướng rồi tìm cách quay về hướng cũ là chuyện thường tình. Ở giữa đường vốn có một tảng đá to như con bò nằm phủ phục, vì thân đầy rêu mốc và trơn lán nên chúng tôi phải lách sang một bên, lúc tôi đi tôi nhớ như in là lách sang trái rồi phải vòng lại qua phải nhưng lúc về nếu vô tình theo quán tính hay phản xạ mà cũng lách sang trái thì sẽ lạc đi hướng khác ngay lập tức.

Thấy tảng đá tôi chợt ngộ ra liền vòng sang xem dấu vết, quả nhiên thấy dấu chân lẻ loi của thằng Tiến, lúc trở về nó đã theo quán tính lúc đi mà cua sang trái rồi lạc đường. May quá nó chỉ đi lạc, có khi té xỉu ở đâu cũng nên.

Tôi phát hiện thì kiên trì bám theo, dấu chân vài bước đầu còn đều đặn, chả mấy chốc đã vươn ra dài hơn, bước này xa hơn bước kia, trọng lực nhấn về mũi chân khiến cho phía trước thì sâu phía sau thì nông chứng tỏ lúc này nó đã hoảng loạn biết bị lạc mà tăng tốc chạy theo, ai ngờ sai hướng nên chạy mỗi lúc một xa. Nhưng lạ là có xa gì chăng nữa cũng không ra khỏi hẻm núi, cớ sao lại nghe tiếng gọi mà không hồi đáp. Không bỏ qua trường hợp gặp phải con quỷ đang than khóc kia, chúng tôi cứ cẩn trọng mà lần theo.

Nó chạy một đoạn khá xa, luồn lách qua nhiều cây bụi rồi dấu chân bắt đầu hỗn loạn không theo một hướng, cứ quẹo trái rồi sang phải trong khi tốc độ không đổi, chắc chắn là do bị con gì đuổi bắt nên hoảng loạn tìm đường trốn chạy. Tôi lần theo dấu vết trong khi hai thằng kia vừa dò dẫm bước đi vừa phải quan sát xung quanh, được một lúc thì thằng Linh e dè:

- Có khi nào mình cũng lạc luôn không anh?

- Lạc là lạc thế nào, thằng cha này đánh hơi như chó ấy.

Thằng Hoàng thủng thẳng chĩa mũi súng về phía tôi.

- Không lạc được đâu nhưng mất dấu nó rồi.

Tôi ngao ngán đứng dậy phủi hai đầu gối bám đầy bùn đất.

- Giờ sao? Cũng sắp quá 30 phút rồi.

Hoàng hỏi.

- Trở về, rồi gọi thêm anh em, có chết cũng phải thấy xác.

Tôi thở dài lắc đầu tỏ vẻ thất vọng rồi xua chúng nó quay về, cả ba đang thất thểu bước đi thì ở phía sau bỗng nghe tiếng cành cây gãy rắc một cái rồi tiếng lá cây lào xào vang lên, không ai bảo ai, cả đám xách súng chạy bổ tới.

Trong đám sương mờ chúng tôi thấy một cành cây hương lớn như cánh tay rơi gãy giữa bụi cây, trong đám lùng bùng đó là bóng một người tỏ vẻ đau đớn chống hai tay ra sau, quay lưng về phía chúng tôi.

Thằng Linh chắc mẩm đó là Tiến nên đeo súng ra sau lưng toan chạy lại đỡ nó dậy nhưng tôi thấy có quá nhiều nghi vấn, cớ sau nó ngồi trên cây thấy chúng tôi đi qua lại không mở miệng kêu lên, hay là đã thành rab rồi? Dòng suy nghĩ chợt vụt qua trong chớp mắt, tôi chỉ kịp nắm lấy dây đeo súng mà lôi ngược thằng Linh trở lại khiến cho nó chút nữa thì bổ ngửa ra sau.

Thằng Hoàng với tôi chinh chiến đã lâu, đánh đấm hai thằng không bằng ai nhưng phối hợp thì không ai bằng, tôi quay qua đã thấy nó giương súng lên chuẩn bị ngắm bắn rồi ra hiệu cho tôi biết nó đã sẵn sàng, tôi cũng không chần chứ gì nữa rút con dao găm ra thủ sẵn trên tay, vừa bước tới vừa gọi khẽ:

- Này! Tiến ...!

Cái bóng lờ mờ của nó cứ quay quắc tỏ vẻ đau đớn mà không nói tiếng nào, tôi lúc này cách đó khoản 5 mét nên vẫy tay bảo cả bọn theo tôi mà tiến lên, một bước rồi hai bước.

Đúng là thằng Tiến thật, vì ngã từ trên cao nên có lẽ nó đã gãy xương sườn, nó chỉ biết nằm vật ra đó ôm hông rồi đưa tay lên cao vẫy chúng tôi. Thằng Linh thấy rõ là đồng đội thì không ngần ngại gì nữa mà chạy lại khiến tôi cũng không kịp cản, lại gần thì thấy thằng Tiến vẫy tay bảo chúng tôi chạy đi chứ không phải là vẫy lại.

Thằng Hoàng nãy giờ vẫn giương súng đứng sau bất ngờ khạc một tràn đạn như thú gầm khiến cả tôi lẫn thằng Linh giật mình mà núp xuống chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ nghe tiếng đạn gõ phải thân cây đâu đó phầm phập như bửa củi, tôi đưa mắt nhìn theo hướng đạn găm thì đã thấy được mục tiêu của nó.

Ẩn mình bên gốc cây bụi một ánh mắt đen đau đáu dường như không có tròng trắng đang nhìn về phía chúng tôi, mái tóc đen dài lù xù che hết khuôn mặt, nó ngồi xổm, chân tay trắng phau và khẳn khiu nhưng đầy vuốt nhọn, tôi phút chốc cũng không nhận biết nó làm nam hay nữ nhưng chắc chắn chính là con quỷ mà người ta đồn thổi.

Sau loạt đạn con quỷ nữ liền nhăn mặt nhe nanh với cái mồm đỏ lòm toan lao lại mà ăn tươi nuốt sống thằng Linh nhưng thằng Hoàng không phải vừa, nó xả tiếp một tràng đạn vào con thú đang phi thân tới, không rõ là trúng hay không, con quỷ thấy bị phản công mạnh mẽ thì đáp mình xuống đất rồi quay đầu bỏ chạy.

Tôi trước giờ hành động nhất nhất như một, vạn bất đắc dĩ mới phải đối đầu hay là động thủ, thấy nó bỏ chạy tất nhiên tôi cũng chẳng buồn mà đuổi theo, việc trước hết là phải cấp cứu cho thằng Tiến cái đã. Ấy vậy mà chớp mắt một cái thằng Hoàng đã vụt lên trước đuổi theo con quỷ không nói với tôi một câu, cái bóng nó thoăn thoắt biến vào màn sương . Tôi lúc này hoàn toàn bất ngờ chỉ kịp gọi một tiếng: - Hoàng!

Nhưng đáp lại chỉ có tiếng bước chân nện thình thịch xuống đất chạy đi.

Biết chắc nó không bỏ con mồi tôi chỉ còn cách đành bám theo, vì thể lực hơn người lại đã quen đường rừng, chỉ chạy mấy bước tôi đã bám kịp nó trong khi nó vẫn bám đuổi theo con rab chạy xuống sâu dưới khe núi. Địa hình nơi đây càng vào sâu lại càng dốc, những cây lớn đã thưa thớt hơn nên cả hai cứ luồn lách mà bám theo cái bóng trắng mịt mờ kia, thằng Hoàng chạy đoạn chắc đã chớp được thời cơ liền đưa súng lên toan bắn nhưng thoát một cái nó đã biến đi nên đành phải đuổi tiếp.

Tôi cũng chẳng hiểu sao quên cái chuyện bảo nó quay về mà cũng say máu đuổi theo, phần vì tò mò muốn bắt được nó, phần thì cảm giác săn đuổi giữa rừng thế này dễ gì mà có được vì trước giờ tôi chỉ toàn bị chúng nó săn đuổi mà thôi, chạy một lúc tôi vượt lên thằng Hoàng khi nào không hay.

Chúng tôi mãi săn mồi nên chạy một hồi đã đến tận cùng của khe núi, con dốc đã hết nên địa hình thay bằng một rừng thông lưa thưa nhưng đầy cây bụi. Con quỷ kia cũng đã ẩn vào đây biết tăm biệt tích.

Biết đã mất dấu thằng Hoàng liền liếc mắt nhờ tôi, ngụ ý muốn tôi lần theo dấu vết nhưng tôi thấy cả hai chạy cũng đã xa nếu cả tiểu đội phải đi tìm có khi lại hao tổn thêm nhân lực nên tôi liền lắc đầu rồi khoát tay bảo nó đi về.

Chuyện đời khó đoán, khi cầu không thấy mà không cầu thì lại tới. Vừa trở mình thì cái con ôn dịch kia đã ngồi chóc ngóc sau lưng tôi từ bao giờ, con quỷ này khi nãy bị cả bọn rượt đuổi nên quáng quàng trốn chạy, sau khi thoát được đã bình tâm quan sát chỉ thấy mỗi có hai thằng tôi nên quyết định quay lại sống chết một phen.

Tôi vừa thấy con rab lập tức nâng súng lên chuẩn bị tuy không kịp liếc mắt qua thằng Hoàng nhưng biết chắc nó cũng đã sẵn sàng ứng chiến. Thông thường thì chúng tôi bắn ngay, bắn ào ào ,bắn cho nát bấy nó ra thì thôi nhưng con quỷ này không phải vừa, khi nãy dù nổ súng nó vẫn ngoan cố tấn công nên chi bằng cứ bình tĩnh quan sát rồi hãy động thủ, biết người biết ta trăm trận trăm thắng.

Con quỷ tóc tai xuề xòa, chống bốn chi xuống đất rồi đưa cặp mắt đau đáu lên mà nhìn, sau một hồi quan sát chúng tôi nó biết sắp phải đối đầu nên liền bò ngang rồi lắc lư cái đầu như mèo vờn chuột. Để sẵn sàng ứng chiến hai thằng tôi cũng kề vai vào nhau xoay mình theo hướng di chuyển của nó,cả đôi bên cứ thế lượn lờ như võ sĩ trên võ đài quan sát đối thủ để chuẩn bị ra tay.

Thông thường với bọn rab nhanh nhạy di chuyển bằng bốn chi, khi tấn công nó sẽ nhảy chồm lên, hai chân sau thì tạo lực bật tới, tay vươn ra vồ lấy con mồi con miệng cũng sẵn sàng để đớp nhưng tôi nhìn qua thấy con rab này không phải bình thường, dù cơ thể gầy còm nhưng thân thủ lại cực nhanh, bộ móng vuốt sắt nhọn tới nỗi năm đầu ngón tay như năm mũi giáo, dấu vết trên cổ con rab khi nãy chắc chắn cũng là do bộ móng này xé ra nên nhất định phải đề phòng mới được.

Con quỷ này sau một hồi đánh giá con mồi xong có lẽ cũng đã quyết định tấn công. Nó há miệng kêu lên 1 tràn "Hức... ức...". Ở cự ly gần nên tiếng kêu này rõ mồn một, thực ra đây là tiếng kêu đe dọa chứ không phải là tiếng khóc, vì âm thanh vang đi trong rừng trở nên kéo dài khiến cho chúng tôi nhầm lẫn.

Thằng Hoàng thấy thời điểm đã tới, nếu không lẹ tay mà tấn công trước e rằng khó bề xoay xở nên bóp cò. Tiếng súng của nó nổ ngay bên tai, nhưng tôi chưa vội bóp cò, để chắc thắng phải kẻ công người thủ, đợi nó phản ứng tôi mới ra tay sau.

Khác với suy đoán của tôi, con quỷ thấy bị tấn công không vội lao vào mà nhanh lẹ lao vào một bụi cây rồi trèo lên gốc cây thông ngay gần đó, thoắt một cái nó đã phi thân lên tán cây trên cao ẩn trong lớp sương mù.

Cú này thì chết chắc rồi, nó ở dưới đất bắn còn không trúng giờ đã trèo lên cao rồi chuyền cành, nó mà bổ xuống thì không biết đường nào mà đỡ, tôi thầm nghĩ. Thằng Hoàng cũng biết tình thể đang bất lợi nên nhanh chóng thay đạn rồi ngó nghiên dè chừng.

- Rút thôi.

- Đi!

Nó đáp rồi hai thằng mau chóng lội ngược lên dốc hy vọng sớm thoát khỏi lớp sương mù này nhưng với con quỷ kia đâu phải cứ muốn đi là được, chúng tôi leo lên tới đâu lập tức trên đầu cũng nghe tiếng cành cây xào xạc va chạm vào nhau, đúng là nó vẫn đang bám theo để lựa thời cơ tấn công. Tôi tức mình nên bắn một loạt chỉ thiên rồi tiếp tục leo lên nhưng đâu vẫn vào đấy, ở trên kia con quỷ vẫn kiên nhẫn chuyền từ cành này sang cành nọ bám theo.

Khi nãy đang còn ở thể chủ động bây giờ chúng tôi đã chuyển thành con mồi của nó khi nào không hay, nếu cứ tiếp tục như thế này thì không ổn vì từ đây men ngược lên địa điểm tập trung còn rất xa mà nó thì có thể tấn công bất cứ lúc nào nên nhất định phải tìm cách.

Hai thằng chúng tôi cứ vừa chạy ngước lên trên canh chừng may thay được một lúc thì thấy có một khoảng rừng trống trước mặt không có cây lớn, tôi thầm nhủ nếu con quỷ kia đuổi tới đây mà không nhảy xuống vồ thì chắc chắn chúng tôi sẽ thoát được nhưng nếu nó nhảy xuống thì sao?

Tôi vốn đã được miễn nhiễm, dẫu có bị tấn công cũng không lo nhưng nếu nó vồ thằng Hoàng thì cu cậu chỉ có nước chết. Con quỷ này lại tinh ranh không lường, không biết nó sẽ vồ người chạy trước hay chạy sau nên có lẽ phải cùng lao ra.

Suy tính nhiều là thế nhưng có mấy bước chân chúng tôi đã tới nơi, mạnh thằng nào thằng nấy chạy nên tôi cũng chẳng kịp báo nó kế hoạch, chỉ canh chừng mà lao ra cùng nó mà thôi. Nhưng mưu sự tại nhân, hành sự tại thiên, khoảng rừng trước mặt vốn dĩ không có cây lớn là do nơi đó có đầy đá sỏi, thằng Hoàng còn có một bước nữa là tới nơi lại vô ý vấp phải đá mà té cái bịch.

Tôi lúc này đã lỡ đà, phân nữa cả hai lại chạy song song thành ra có muốn phản ứng cũng không kịp nên đành lao đầu đại ra xem sao nhưng đúng như tôi dự đoán, vừa sải được hai bước tôi chỉ kịp nghe tiếng rắc một cái, vừa quay đầu lại thì một cái bóng đen đã lao từ trên xuống xô tôi ngã lăn quay ra đất khiến cho súng ống văng cả sang một bên.

Tôi biết đã bị tấn công nên nhanh chóng lật mình trở lại để phản công nhưng chưa đâu vào đâu thì bị một cánh tay đầy móng vuốt sắc nhọn cắm thẳng vào be sườn đau muốn thấu tim thấu gan. Đáng lẽ tôi phải dùng tay kẹp cánh tay đang tấn công của nó lại sau đó lấy thế mà vật nó xuống đất tuy nhiên chưa kịp làm gì thì nó đã vung cách tay còn lại nhắm thằng vào cổ họng khiến tôi chỉ kịp giơ tay ra đỡ mà không thể làm gì khác.

Lại thêm một đòn nữa giáng xuống, bình sinh tôi đã đánh tay đôi với bao nhiêu con rab nhưng con này quả thật đánh cú nào là trời long đất lở. Dù đã đỡ được đòn nhưng tay tôi cũng tê rần đi còn đầu óc thì cứ ong ong. Lúc này con quỷ đang chiếm chệ đè lên người tôi trong khi tôi thì nằm ngửa ra đất , tình thế vô cùng bất lợi vì nếu nó còn tấn công thêm vài đòn nữa e là tôi không thể chịu nổi.

Dù đã lực bất tòng tâm nhưng những lúc cận kề sinh tử thì tôi mới thấy sức sống mãnh liệt đến cỡ nào, không biết là do điên tiết hay sợ chết tôi bất chợt dùng đến chiêu thức chưa bao giờ nghĩ tới là vung chân lên thật cao rồi khóa đầu nó lại. Con quỷ đang chuẩn bị tấn công lại bị kẹp cổ thành ra giãy giũa dữ dội cào hai bàn tay vào người tôi níu lại, cái bàn tay của nó đầy móng vuốt nên cào đến đâu thì da thịt và cả áo của tôi rách đến đấy khiến tôi đau đớn khôn tả.

Tôi biết sắp khống chế được nó nên vận hết sức mà bẩy nó bật ngửa ra sau, hai tay thì gỡ hai bàn tay nó ra. Con quỷ hết chỗ bám víu lập tức bị vật ngã ngửa, tôi nhanh chóng trở đứng bật dậy rồi móc con dao nơi hông ra để tiếp tục chiến đấu không quên liếc mắt ra chỗ thằng Hoàng.

Nó lúc này sau cú ngã đã trở dậy và kịp móc súng giương lên nhưng con rab đứng giữa hai chúng tôi lại không ngừng lồng lộn, nó có là xạ thủ cũng khó lòng bắn chết con rab nếu không đục cho tôi vài lỗ nên tôi vẫy tay bảo hạ súng xuống đã, vì cái thằng ôn dịch này vốn dĩ này giờ bắn mấy lần đã không trúng rồi.

Con quỷ vẫn bộ dạng cũ, chống hai tay xuống đất rồi thở phì phì, qua cái màn tóc rối tôi chỉ kịp thấy ánh mắt hoang dại của nó trước khi nó lao đến lần nữa. Nó bật một cú thật mạnh rồi vung tay lên định tát vào mặt tôi một phát chí mạng nhưng khác với lần trước, lần này tôi đã chủ động được nên né tránh tiện thể vung dao lên toan đâm vào bụng nó nhưng nó nhanh hơn tôi tưởng, sau khi mất đà và vụt ra sau lưng tôi nó lập tức trở mình rồi bu lên lưng tôi. Hai tay nó bám cứng ngắc vào vai còn miệng có lẽ đang toan cắn vào cổ.

Thằng Hoàng lúc này đã xách dao chạy tới nhưng tôi và nó đang vần nhau chưa biết thắng thua, thằng Hoàng lao vào bị cắn cho một nhát thì lại không hay nên tôi trừng mắt rồi lắc đầu ý bảo còn lo liệu được rồi lập tức phản kháng. Tôi nắm lấy một tay của nó lôi mạnh về phía trước để nó mất thế thượng phong nhằm tranh phát cắn nhưng nó bám quá chặt dù chưa cắn được tôi nhưng tôi cũng không lôi nó xuống được.

Nhưng cái khó nó ló cái khôn, cánh tay bắng titan của tôi vốn dĩ có sức mạnh hơn bình thường nên một khi đã siết chặt thì con rab có muốn vùng vẫy cũng không thoát ra được, tôi lập tức một tay nắm chặt, một tay đưa dao mà cắt gân cổ tay của nó khiến máu đen túa ra rỉ ướt cả nền đá. Con rab nãy giờ tha hồ tấn công đến khi bị phản đòn lại bất ngờ mà rống lên dữ dội lập tức buông người tôi ra toan bỏ chạy, nhưng tôi không phải vừa, vẫn nắm lấy bàn tay gần đứt lìa của nó mà giật lại.

Con quỷ muốn bỏ chạy cũng không được nên biết đã đến đường cùng, nó trở mình quay lại toan ăn thua với tôi nhưng tôi chỉ đợi có thế, lập tức bẻ quặt tay nó ra sau lưng như bắt tội phạm rồi đè nghiến nó xuống đất, tất nhiên nó cũng giãy dụa một hồi nhưng tôi vận trọng lực của cả cơ thể đè nghiến lên cái thân hình mảnh khảnh của nó thì nó muốn thoát e là cũng không được.

Thằng Hoàng bấy giờ đã chạy lại kê súng vào đầu nó rồi toan nổ súng nhưng tôi can lại ngay tức khắc.

- Tháo thắt lưng ra a mượn cái!

Nó chưa hiểu gì nhưng cũng nhanh tay tháo dây nịt đưa cho tôi, tôi nhờ nó túm lấy chân con quái này rồi trói nghiến bốn chi của nó ra phía sau, nhìn cứ như cái há cảo.

- Để bố xem mày là cái con gì mà tác oai tác quái đến thế này.

Tôi lẩm bẩm rồi vén tóc nó lên mặc cho nó đang la hét giãy dụa.

Dưới đám tóc rối bù là một đôi mắt đỏ lè, vì mặt mày đã bị biến dạng nên tôi không rõ là nam hay nữ nhưng căn cứ vào ít mảnh quần áo rách còn vương lại có lẽ là nữ. Nó trừng con mắt rồi há miệng hét lên từ tràng một cái tiếng ức ức quen thuộc. Tôi thấy lạ một điều là trước giờ chưa nghe con rab nào kêu kiểu này nên dùng cán dao banh miệng nó ra.

Lại thêm một chuyện lạ là con rab này dường như đã bị bẻ mất gần hết răng của hàm trước, cả trên lẫn dưới, hèn gì mới nãy nó không cắn tôi mà toàn dùng móng vuốt để tấn công, thêm nữa vì không có răng để nhai - cắn nên nó phải uống máu con mồi thay thế cho thịt xương, vì máu vốn dĩ có lượng hồng cầu lớn, thứ mà virus vancourve luôn đói khát nên chuyện nó hung bạo tinh ranh hơn bình thường cũng dễ hiểu.

- Thôi xử nó nhanh đi còn về, ở đây lâu không ổn đâu.

Thằng Hoàng nhắc tôi.

Thấy cũng không còn gì khác tôi buông đầu nó ra rồi đứng lên nhét dao vào bọc, nó cũng nổ súng kết liễu đời con rab đã thành tinh. Hai thằng phủi tay phủi chân, đeo lại súng ống, bấy giờ tôi mới cảm thấy đau rát dữ dội vì cả người đầy vết cào xước, có những vết sâu hoắm lòi cả xương ra ngoài như vết bên be sườn. Thằng Hoàng cũng không muốn tôi gặp rắc rối khi về trại nên cởi cái áo lành của nó đưa cho tôi rồi lấy cái áo rách của tôi mặc vào.

Hai thằng thững thờ chân cao chân thấp leo ngược về hướng bờ suối thì chợt nghe sau lưng rào rào tiếng cây cỏ, rõ ràng là có con gì đó đang di chuyển.

Chúng tôi bất giác quay lại thấy xác con quỷ nữ kia vẫn còn đó vậy thì cái quái gì đang theo sau?

Chẳng phải chờ đợi lâu, ở giữa các gốc cây từng đôi mắt óng ánh hiện ra rồi những cái mồm đỏ lòm. Một đám rab gần hai chục con từ từ xuất hiện, có lẽ bọn nó nghe tiếng súng nên mò tới. Người ta nói là quá tam ba bận, ấy vậy mà tới bận thứ tứ rồi chúng tôi vẫn chưa yên. Hai thằng tôi không nói không rằng lên đạn xoạch một cái rồi bắn vào đám rab lúc nhúc ở dưới, nhưng bọn rab trong rừng vốn dĩ thân thủ cao cường nên nhanh chóng tản ra rồi leo qua cái dốc đá nơi con quỷ nằm chết mà lao về phía chúng tôi.

Phần vì sương mờ, phần vì tụi nó quá nhanh nên cả hai bắn hết băng đạn chỉ hạ được chục con, còn giờ có thay đạn cũng không kịp nên chúng tôi thả súng móc dao ra chuẩn bị ứng chiến.

4 mét rồi 3 mét, đám rab đã vượt qua dốc đá lao tới rõ mồn một, lúc này tôi mới thấy rõ số lượng của chúng nó nhiều hơn tôi tưởng, đằng sau cái tốp đầu đang lao lên vẫn còn hằng hà xa số lúc nhúc theo sau, tôi bấy giờ chỉ kịp hét lên một câu:

- CHẠY!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro