Chapter 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm 2120. Tại một phòng thí nghiệm nhỏ đặt tại một nơi nào đó trên Trái Đất:

Nhà khoa học 1: "Ôi chúa ơi .... chúng ta ... chúng ta thành công rồi! Anh ấy ... các khối ung thư bên trong anh ấy đang dần bị các vi sinh vật trong huyết thanh tiêu hóa"

Nhà khoa học 2: "Nhưng ... tôi thấy anh ta có gì đó không ổn"

Nhà khoa học 1: "Anh cứ lo xa là giỏi, chúng ta đã thành công rồi đấy! Việc chế tạo huyết thanh chống ung thư đã thành công mĩ mãn rồi, giờ thì hãy thông báo cho các cơ sở y tế của từng quốc gia về huyết thanh này, chúng ta sẽ kiếm được bộn tiền đấy bạntôi ơi!"

Nhà khoa học 2: "Này, anh cảm thấy thế nào ?"

Bệnh nhân: "Tôi thấy ổn hơn bao giờ hết, tôi đã từng rất chật vật với căn bệnh nhưng giờ thì tôi cảm thấy mình còn khỏe hơn cả, tôi cảm thấy như mình có thể hoạt động không ngừng nghỉ cả tháng"

Nhà khoa học 1: "Vậy là tốt rồi, đấy tôi đã bảo rồi mà bạn tôi, đừng lo xa quá"

Nhà khoa học 2: "Uhm! Chắc tôi hơi quá lo rồi, nhưng tôi vẫn không ngờ rằng chúng ta lại thành công chỉ với một lần thử nghiệm duy nhất"

Nhà khoa học 1: "Vậy mới đáng mừng chứ! Anh ấy không sao cả và đã được chữa khỏi căn bệnh quái ác đó với huyết thanh của chúng ta, chúng ta không cần thiết phải tìm một vật thí nghiệm khác và quan trọng hơn cả là chúng ta không hề giết người. Không hề có mặt tiêu cực nào trong thí nghiệm nàybạn tôi ạ."

................................................................................................................................................................

Hiện tại, năm 2122 ...

Tiếng thở mạnh của Alicia đang hòa lẫn cùng tiếng khóc, tay cô ấy ôm chặt lấy tôi:

- "Tại sao chứ, tại sao anh lại bỏ em ? Chẳng phải anh đã hứa là cả haichúng ta sẽ vượt qua chuyện này sao ?"

Tôi chỉ biết im lặng, tôi đã bị nhiễm, chẳng còn gì có thể cứu được tôi nữa, cả haichúng tôi đều tuyệt vọng ôm chầm lấy nhau,tôi quay sang nói với mọi người:

- "Mọi người ... kết liễu tôi lại đây đi ... đã quá trễ đối với tôi rồi."

- "Không thể nào ... sao chuyện này có thể xảy ra chứ!" – Alicia ôm chặt lấy tôi mà nói

Trong cái ôm mà Alicia trao cho, tôi chợt nhớ lại quá khứ, vào cái ngày định mệnh đó ...

................................................................................................................................................................

Một khoảng thời gian về trước, năm 2120 sau Công Nguyên ...

Năm học mới lại bắt đầu tại ngôi trường không thân yêu cho lắm của tôi vốn từ hè đã vắng tanh mà giờ thì đã đông nghẹt. Sở dĩ tôi biết điều đó vì tôi bị mẹ mình - một giáo viên của trường tình cờ lại dạy đúng lớp của tôi bắt đi tham gia các hoạt động hè tại trường, nghĩ lại thật phiền phức. Bọn học sinh năm hai và ba quay trở lại trường cùng với gương mặt không mấy phấn khởi cho lắm, còn đâu đó nổi lên lóc nhóc vài đứa năm nhất mới vào trường thì đứa nào đứa nấy mặt mày hớn hở. "Haiz, rồi chúng nó sẽ sớm thay đổi thái độ nhanh thôi" – tôi đánh một tiếng thở dài rồi tự nhủ. Các CLB thì chắc đang mừng ra mặt, cũng đúng thôi vì đang là năm học mới với nhiềuhọc sinh mới bao gồm cả năm nhất và những học sinh chuyển đến nữa vậy nên những CLB đó sẽ có thêm thành viên. Mà tôi cũng chẳng tham gia một câu lạc bộ nào dù đã lên năm hai, cũng phải thôi vì tôi không thấy hứng thú với bất kỳ thứ gì trong trường này hết, vốn ngay từ đầu tôi đã không có ý định học trường này, nhưng cì đây là ngôi trường truyền thống mà cả gia tộc, dòng họ tôi đều học và cộng thêm việc tôi bị mẹ ép buộc nên đành vậy thôi. Tôiđi một vòng quanh trường với hy vọng thứ gì đó sẽ làm tôi hứng thú năm nay, nhưng rốt cuộc cũng chẳng có gì cả. Cho đến khi tôi đi ngang qua một cô gái với mái tóc trắng, làn da...ờm... cũng trắng, nhưng trông không giống với người trong nước, "Chắc là người nước ngoài" – tôi tự nhủ. Năm nay trường còn nhận thêm học sinh ngoại quốc nữa à?", khuôn mặt của cô gái ấy toát lên vẻ vô cảm giống như là chán ghét thứ gì đó vậy, thật là giống tôi. Ngôi trường quanh đi quẩn lại cũng chỉ có chừng đó, tôi đã biết hết mọi vị trí và mọi ngõ ngách của ngôi trường này, thân quen quá mà!Vẫn như mọi năm, tôi lại, trốn lễ khai giảng và lên tầng thượng của trường để hóng mát và thư giãn. Tôi thấy trước cổng trường một người đàn ông rất kỳ lạ, mặc dù tôi nhìn ko được rõ từ tầng thượng cho lắm nhưng mà chắc chắn rằng người đàn ông đó rất lạ. Khuôn mặt thì đờ đẩn như một con nghiện, hai cánh tay như hai sợi dây lơ lửngvắt trên vai của ông ta, ông ta cứ đập đầu vào cổng trường mà không vì lý do gì. Khi tôi vừa thấy các thầy cô đến để giải quyết vấn đề thì sau lưng tôi có tiếng chân bước đến:

- "Con lại dám trốn lễ khai giảng nữa hả! Chắc mẹ phải cho con ăn đòn nữa mất!"

- "Con ...con xin lỗi nhưng ... tại nó chán quá mẹ à" – Với khuôn mặt vô cùng lo lắng và sợ hãi, tôi nuốt nướcbọt

-"Lễ khai giảng là một buổi lễ quan trọng mở đầu cho một năm học mới. Nếu con không đi thì sau này sẽ có lúc hối hận đấy" – Mẹ thở dài rồi nhìn xa xăm

- "Chắc chắn rằng con sẽ không hối hận đâu mà mẹ" – Tôi trả lời một cách vô tư

-"Hẳn là con vẫn chưa quên đượcchuyện đó nhỉ Mason ?"-"Mẹ đừng có nhắc đến chuyện đó mà!" – Tôi khó chịu khi nghe mẹ nhắc lại chuyện trước đây

- "Mẹ biết con buồn, nhưng chuyện gìqua rồi hãy để nó qua đi"

- "Con đã cố rồi mà mẹ" – Tôi bĩu môi

-"Ừ mẹ biết, thôi lễ bế giảng cũng đã kết thúc rồi, hai mẹ con mình vào lớp thôi"

-"Dạ !"

Sau cuộc trò chuyện, tôi và mẹ đi đến lớp học, vẫn là lớp học tại tầng 3 năm trước, chỉ khác là năm nay mẹ sẽ là GVCN của tôi-"Năm nay mẹ sẽ là GVCN của con đấy" – Mẹ quay sang nói với tôi

-"Con xem trên bảng thông báo rồi ạ. Mà mẹ dạy môn gì vậy ?"

-"Cái thằng này, con xem gì trên bảng thông báo vậy ? Mẹ dạy môn toán"

-"Chậc, một môn học khá thú vị" – Tôi nhún vai

-"Vậy mới phải chứ! Mà hôm nay có hai bất ngờ cho lớp con đấy"

-"Chắc là mẹ sẽ để đến khi vào lớp chứ gì ?"

-"Tất nhiên rồi! Đúng là con của mẹ" – Mẹ cười cười vỗ vai tôi

Tôi vào lớp trước mẹ vì mẹ còn phải về phòng giáo viên lấy cặp sách, tôi thấy chẳng có gì bất ngờ trong lớp, tôi có thân với ai trong lớp đâu, có khi tất cả học sinh trong cái lớp này còn chẳng biết đến sự tồn tại của tôi. Đến khi mẹ tôi bước vào lớp thì cái lớp đang náo loạn trở nên trật tự ngay lập tức, ai ngồi chỗ người ấy ... khoan đã tôi nhầm ... GVCN năm ngoái cũng chẳng xếp chỗ ngồi nên là ... Nhưng có duy nhất một chỗ ngồi không ai đụng đến, đó là chỗ ngồi của tôi, một cái bàn nhỏ tại cuối lớp trong góc cửa sổ – nơi mà mấy thằng main bá của anime và manga hay ngồi... ờ .... chậc tôi lại xem phim với đọc truyện nhiều quá rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#zombie