Vụ án giết người tại dinh thự ma ám ( Phần 1 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh nắng ban mai xuyên qua cửa sổ khiến một đôi mắt xanh nhắm chặt lại, cố gắng cản bớt ánh sáng. Ngay sau đó, Conan chịu thua và mở một mắt, nhìn quanh căn phòng một cách ảm đạm.

"Vậy là mình quay lại phòng rồi..."

Cậu nằm đó một lúc, vắt óc nhớ lại cách cậu quay lại đây, khi anh nhớ mình đã đọc sách ở thư viện ở tầng dưới. Ngay sau đó, những sự kiện đêm qua tràn ngập tâm trí cậu, và cậu không thể không đỏ mặt một chút, không nghi ngờ gì nữa khi hành động như một đứa trẻ... Mặc dù bản thân cậu là một đứa trẻ.

Ngồi dậy, cậu nhóc ngáp dài.

"Anh ấy hẳn đã bế mình quay lại đây sau khi mình ngủ gật đêm qua."

Cậu trầm ngâm, vươn mình.

Mặc dù cậu sẽ không bao giờ nói ra, nhưng có một điều cậu phải thừa nhận ─ cậu cảm thấy mình được nghỉ ngơi nhiều hơn cả tuần đó. Cậu không để ý đến nụ cười nhỏ trên khuôn mặt khi cậu bước xuống giường, đi xuống cầu thang để ăn sáng.

Đôi mắt cậu bắt gặp thứ gì đó ngay khi cậu tới ngưỡng cửa, khiến cậu đứng hình tại chỗ, há hốc mồm nhìn thứ đó.

"Chiếc vali màu xanh là của anh Shinichi... và chiếc màu hồng là của chị Ran, phải không ?"

"...Phải không ?"

"Chào buổi sáng, Conan !"

Cậu thậm chí còn không phản ứng khi Shinichi vò tóc mình.

"Em ngủ ngon-"

"Em hỏi nhanh nè..."

"À...Ừ, sao vậy ?"

"Ran-neechan với anh, có ai mang nhiều hơn một cái vali không ?"

"Đương nhiên là không rồi ! Tụi anh có tính ở lại lâu đâu."

"V-Vậy..."

Một ngón tay run run chỉ vào chiếc vali màu đỏ ở góc phòng.

"Cái đó là của ai ?"

"Là của con đấy, Co-chan !"

Cậu cảm thấy đôi tay đang đặt trên vai mình và giọng nói vui vẻ của mẹ cậu phát ra từ trên đầu cậu.

"Bố con và mẹ đã có một cuộc nói chuyện rất dài sáng nay và quyết định tốt nhất là nên để con nên bắt đầu học tiểu học ở Nhật Bản !"

Conan chỉ có một ý nghĩ lướt qua đầu cậu vào lúc này.

"....CÁI GÌ ?!"

Trước sự bối rối rõ ràng mà người con út của cô đang trải qua, Yukiko mỉm cười, quỳ xuống trước mặt cậu.

"Mẹ biết năm nay là một năm rất khó nhằn với con."

Bà ấy nói, với một giọng điệu nhẹ nhàng lạ thường.

"Một khởi đầu mới có lẽ sẽ tốt cho con đó !"

Cậu nhận ra mình không biết trả lời như thế nào, biết rằng mẹ mình đã đúng. Sống ở Mỹ không hề dễ dàng, đặc biệt là khi cậu là một thằng nhóc bốn mắt người Nhật với một cái tên kỳ quặc ...

Và nhiều lúc...trẻ con nó ác lắm.

"Mẹ !"

Shinichi lại phản ứng:

"Con mới có 15 tuổi. Mẹ không thể tin tưởng con chăm sóc một đứa nhóc một mình được !"

Conan khịt mũi vì điều đó.

"Em chắc là em tự lo liệu cho bản thân tốt hơn là anh lo liệu cho em đấy !"

"Anh lo được-"

"Em cá là anh còn không biết nấu ăn !"

"T-Thì-"

"À còn một chuyện nữa !"

Mẹ hai người cắt ngang hai anh em.

"Vì Co-chan có thể khó sống một cuộc sống bình thường vì cùng tên với một tiểu thuyết gia nổi tiếng và một nữ diễn viên như mẹ, nên bọn mẹ quyết định rằng, từ giờ, họ của Conan sẽ là Edogawa....Conan Edogawa."

...

"CÁI GÌ ?!"

Shinichi đã khá nặng lời suốt cả ngày hôm đó, phản đối quyết định vô lý của bố mẹ cậu. Conan, mặt khác, không nghĩ nhiều về nó. Ngay cả đối với tiêu chuẩn của bố mẹ cậu, việc thay đổi tên của cậu và đăng ký cho cậu vào một trường học ở một quốc gia hoàn toàn khác là cũng hơi quá. Cậu thực sự nghĩ rằng họ chỉ chơi khăm mình.

Ngoại trừ việc bố mẹ cậu thực sự nghiêm túc.

Đó thực sự là một kỳ tích gần như không thể tin được. Một ngày nọ, cậu là Conan Kudo, một đứa trẻ sống ở Mỹ với cha mẹ giàu có và bây giờ cậu là Conan Edogawa, một đứa trẻ mới vào trường tiểu học Teitan ở Nhật Bản.

Thành thật mà nói, cậu không muốn biết bố cậu đã gọi cho những ai để thực hiện kế hoạch này.

"Nè, Conan-kun."

Chỉ một ngày sau khi cậu đến trường, một cô bé cùng lớp đã ở trên bàn của cậu, cố gắng thuyết phục xậu làm điều gì đó mà Conan khá chắc rằng cậu không muốn làm.

"Đi bắt ma với tụi tớ đi !"

Đương nhiên rồi...

"Bạn nữ này..."

Conan nhìn chằm chằm vào cô bé.

"Bạn ấy tên gì ấy nhỉ ?"

"Từ bỏ đi, Ayumi !"

Một cậu bé có thân hình lớn khoanh tay trước ngực.

"Nó cũng chẳng giúp ích gì cho tụi mình đâu !"

"Nhưng chỉ mỗi hai tụi mình thì không đủ người đâu, Genta-kun."

"À, phải rồi, Ayumi Yoshida và Genta Kojima..."

Bắt ma, thì ... cậu thực sự, thực sự, không muốn đi. Bị bỏ hoang hay không, đột nhập vào nhà của người khác vẫn là một tội và có thể khiến họ gặp rắc rối lớn.

Conan có thể không biết nhiều về hai đứa nhóc kia, cậu thậm chí còn không nhớ tên của chúng cho đến một giây trước ─ nhưng chỉ cần nhìn chúng là cậu có thể biết chúng sẽ mang lại rắc rối cho cậu.

Xem xét việc Ayumi hét rất to, sợ hãi khi nghĩ đến những linh hồn ma quỷ đang lang thang trong nhà, cậu có thể dễ dàng hình dung ra cô bé khả năng cao cũng sẽ như vậy làm bên trong ngôi nhà đó, làm hàng xóm về sự hiện diện của họ. Bản chất Genta dường như là người lớn tiếng, vì vậy dự kiến ​​sẽ có một kết quả tương tự.

"Đó là các cậu tưởng tượng ra thôi."

Một cậu bé khác nhận xét, khi cậu đóng một cuốn sách khoa học mà cậu đang đọc.

"Trong thời đại khoa học hiện đại này, ma quỷ chỉ có trong manga và trên TV thôi !"

Cậu bé đó là Mitsuhiko Tsuburaya, lần này Conan dễ dàng nhớ ra. Conan thực sự không ghét Mitsuhiko, vì cậu ta thông minh và khá logic, một sự thay đổi tốt so với bản chất đáng ghét và ồn ào của những đứa trẻ mà Conan đã quen ở xung quanh....Tuy cậu ta có hơi giống mọt sách.

"Vậy có giỏi thì đi theo bọn tớ đi ! Để chứng minh ma không có thật xem nào !"

Genta hét vào mặt Mitsuhiko.

"Hả ? Tớ cũng phải đi á ?"

Mitsuhiko thở dài mệt mỏi.

Conan sẽ nói dối nếu cậu nói rằng cậu ấy không đồng cảm với Mitsuhiko.

"Conan-kun, cậu tin tớ đúng không ?"

Ayumi cúi người lại gần, nhìn Conan đầy mong đợi.

"Khó nói lắm..."

Cậu ngắt lời khi thấy vẻ mặt chán nản của Ayumi, và sau đó ánh mắt hung dữ của Genta hướng về phía cậu. Ngay cả Mitsuhiko cũng nhìn cậu một cách thất vọng.

"....N-Nhưng tôi tin là cậu nói đúng sự thật rồi đó, Yoshida-san !"

"Đó là sự thật của bạn nữ đó thôi chứ mình thì...."

Mắt Ayumi sáng lên trước những lời đó, và Conan thầm thở phào nhẹ nhõm. Genta, cảm thấy hài lòng với câu trả lời đó, giơ nắm đấm lên.

"Được rồi !"

Cậu tuyên bố:

"Sau khi tan học, tụi mình sẽ chuẩn bị và đến căn nhà đó sớm nhất có thể !"

"Đúng rồi !"

Ayumi cổ vũ, giơ tay của Conan và Mitsuhiko lên trời, trái với mong muốn của hai đứa.

Conan chẳng nói gì.

"Không đời nào mình tham gia vào mấy cái hoạt động vớ vẩn này đâu !"

Cậu quyết định, tối nay sẽ đọc một cuốn sách, sau đó đi ngủ sớm và giả vờ như chuyện này chưa từng xảy ra. Rốt cuộc thì cậu cũng chưa hứa bất cứ điều gì.

Và, mọi chuyện theo đúng ý cậu, cho đến khi cậu bỗng thức vào nửa đêm, không biết cái gì đã đánh thức cậu.Cậu không gặp ác mộng và không hề có một vết thương nào cả.

Cậu đưa tay tìm kiếm chiếc kính của mình và khi đã đeo kính, cậu lấy chiếc điện thoại của mình. Màn hình không sáng lên, vì vậy cậu đoán rằng điện thoại đã hết pin.

"Chắc là mình quên sạc máy thôi."

Với một tiếng thở dài, cậu dậy khỏi giường và đi kiếm cái sạc mà cuối cùng cậu tìm thấy bên trong túi áo gió màu đen của mình ─ cậu không nhớ được sao nó lại ở đó.

Những bước chân đột ngột vang vọng xuống hành lang, đi ngang qua cửa phòng ngủ của cậu. Lúc đầu, cậu chẳng để tâm đến những tiếng động, nghĩ rằng anh trai mình đã dậy để đi vệ sinh hay gì đó, nhưng sau đó cậu nghe thấy một âm thanh khác, tiếng nói chuyện.

"Anh ấy đang nói chuyện với người khác à ?"

Tò mò quá ─ cậu áp tai vào cửa.

"Tôi hiểu rồi."

Conan chưa từng nghe Shinichi nói một cách nghiêm túc như vậy.

"Muộn thế này anh ấy còn đi đâu nữa ?!"

Không suy nghĩ nhiều, cậu nhóc vội vàng thay bộ đồ ngủ của mình. Lúc cậu vừa mặc lại chiếc áo khoác ban nãy, cậu có thể nghe thấy tiếng Shinichi mở cửa rồi. Cố gắng giữ im lặng nhất có thể, Conan vội vã đi xuống cầu thang và mở cửa.

Cậu thấy Shinichi đang đi trên phố, cậu giữ một khoảng cách an toàn.

"Anh ấy tính làm gì đêm khuya thế này nhỉ ?"

Cậu bắt đầu thản nhiên đi theo Shinichi.

"Trông mình có khác gì một tên stalker không trời ?....Không phải !:

Sau dường như là hàng giờ bám đuôi, cậu thiếu niên dừng bước.

"Một công viên ư ?"

Conan không khỏi bối rối, chớp mắt khi nhìn anh trai mình đang ngồi trên băng ghế, hai tay đặt ngay ngắn trên đùi như đang chờ đợi điều gì đó.

"Tay anh ấy đang run."

Conan gần như không muốn biết cái gì ─ hay ai đó ─ có thể khiến Shinichi run lên như vậy.

"Sao tay anh ấy run dữ vậy ?"

Tuy vậy, cậu bé vẫn tiếp tục quan sát từ chỗ ẩn nấp của mình sau một cái cây. Cậu tiếp tục quan sát cậu cả nhà Kudo, người không làm gì khác ngoài việc ngồi đó, yên lặng. Đó là, cho đến khi cậu ta đột nhiên ngẩng đầu lên, cảnh giác bởi một cái gì đó.

Có người ngồi bên cạnh anh. Trong bóng tối của màn đêm, Conan không thể nhìn thấy gì khác ngoài mái tóc bạch kim dài bất thường của hắn, hay hắn mặc đồ đen, như thể hắn bị ám ảnh bởi màu đó vậy.

Hay đôi mắt lạnh lùng đến đáng sợ của hắn.

"Sao anh ấy lại đi gặp...tên này nhỉ ?"

Cả hai không nói một cho khi người đàn ông tóc bạc rút ra một bức ảnh từ áo khoác của mình. Conan không thể nhìn thấy nó từ chỗ của mình.

"Mục tiêu là Satoshi Wanatabe. 32 tuổi."

Đôi mắt Shinichi hầu như không rời khỏi bức ảnh, chỉ hơi nheo lại. Không thấy được toàn bộ bức ảnh, cậu bé hơi nghiêng người về phía trước, căng tai để nghe rõ hơn, và nhìn anh trai mình đang mở miệng nói.

"Này nhóc !"

Máu cậu như đóng băng. Quay lại nhanh đến mức gần như khiến cậu choáng váng, cậu phát hiện ra một người đàn ông đang chạy về phía mình.

"Nhóc đang làm gì vậy ?"

Tên này to lớn, đeo kính râm ngay cả khi trời đã khuya, và cũng mặc quần áo đen ─ đó là tất cả những gì cậu quan sát được, vì cậu ngay lập tức lao đi khi nhìn thấy hắn ta. Những bước chân vội vàng vang lên bên tai cậu, cũng đủ để cậu biết rằng người đàn ông đó đang đuổi theo mình. Chỉ điều đó thôi là quá đủ để thuyết phục cậu tiến nhanh hơn nữa.

Mặc dù có đôi chân ngắn hơn nhiều, Conan tỏ ra nhanh nhẹn hơn nhiều so với người đàn ông đó và cuối cùng, cậu đã mất dấu anh ta. Nhưng điều đó không có nghĩa là cậu đã hoàn toàn an toàn.

Bóng tối bao trùm xung quanh cậu, che khuất tầm nhìn. Cậu tự cho rằng mình rất may mắn vì cậu mặc bộ quần áo màu đen, khiến cậu khó nhận ra, nhưng sau đó nhận ra rằng người đuổi theo cậu cũng mặc bộ quần áo màu đó. Cậu hy vọng có thể phát hiện ra hắn nếu hắn đến gần.

"Nhóc đâu rồi ?"

Tim cậu lỡ nhịp khi nghe giọng nói của hắn.

"Chú sẽ không làm gì nhóc đâu !"

"Ngươi nói như thể ta sẽ tin ngươi ý !"

Quá hoảng sợ, cậu bé lùi lại và lùi xa tên áo đen to cao đó, lưng cậu va vào một bề mặt khá cứng và chắc chắn. Một cái cây. Cậu chớp mắt nhìn cái cây lớn đứng ngay sau mình trong một giây cho đến khi một ý tưởng nảy ra trong đầu cậu.

Cậu không còn lựa chọn nào khác. Vì vậy, cậu nắm lấy cành cây thấp nhất và kéo mình lên, bản năng sinh tồn bùng phát và adrenaline bơm qua toàn bộ cơ thể để giúp anh ta leo lên nhanh hơn.

"Ra đi, nhóc !"

Chưa đầy một giây sau khi lên đến cành cao nhất, cậu đã nhận ra bóng dáng của người đàn ông, đang nhìn quanh tìm kiếm và đứng ngay bên cạnh cái cây mà cậu đã chọn làm nơi ẩn nấp ..

"Làm ơn đừng nhìn lên ! Làm ơn đừng nhìn lên ! Làm ơn đừng nhìn lên !"

"Chú chỉ muốn nói chuyện thôi."

Tuy nhiên, cách hắn nạp đạn và môi hắn ta cong lên thành một nụ cười nham hiểm, tuy nhiên, lại nói với cậu một câu ngọt xớt. Bất chấp nỗi sợ hãi không thể phủ nhận mà cậu đang cảm thấy lúc này, cậu vẫn hoàn toàn yên lặng và nín thở ─ trong sự tĩnh lặng của màn đêm.

Sau một khoảng thời gian mà Conan cảm giác như là đã nhiều ngày rồi, người đàn ông cau có bỏ đi, có lẽ là để tìm kiếm cậu ở một nơi khác ─ chỉ lúc đó Conan mới thở ra run rẩy. Dù vậy, vài phút sau, cậu mới dám trèo xuống.

Ngay khi chân vừa chạm đất, cậu bé đã bỏ chạy. Cậu không dừng lại, cũng không nhìn lại.

"Mình cần về nhà...Mình cần về nhà ngay !"

Trong thâm tâm, cậu tự nguyền rủa bản thân vì đã anh trai mình đến tận thị trấn. Cậu phải đi khỏi đây, trở về nhà ngay bây giờ. Tránh xa những con đường tối tăm, và tầm nhìn của những người đàn ông đáng sợ đó.

Cậu không biết tại sao, nhưng cậu khẳng định rằng những người đó cực kỳ nguy hiểm ..

"Vậy tại sao ?..."

Giống như đôi chân nhỏ của cậu đang di chuyển nhanh hết mức có thể, tâm trí của cậu cũng không ngừng hoạt động, tìm kiếm một câu trả lời mà cậu đoán, cậu sẽ không sớm tìm ra.

Anh trai của cậu rõ ràng có liên quan đến bọn chúng, theo một cách nào đó, và cậu không thể giải thích điều đó.

"Chẳng lẽ...Anh ấy...?"

"Không đời nào..."

Đôi mắt cậu nhắm chặt trong khi cậu lắc đầu từ bên này sang bên kia.

"Anh ấy sẽ không bao giờ-"

Nhưng tất cả những suy nghĩ của cậu đã bị gián đoạn khi cậu va vào một thứ gì đó, khiến cậu ngã ngửa. Cậu bé ngồi dậy xoa bóp cái đầu bị thương, mở miệng xin lỗi người cậu vừa đụng phải.

"Nè, nhìn đường đi-"

Bỗng nhiên người đó ngắt lời.

"Conan hả ?"

Đôi mắt Conan chớp mở ngay liên tục, và vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy Genta, đang ngồi trên mặt đất giống cậu. Mitsuhiko và Ayumi tiến lại gần hơn, trông gần như ngạc nhiên khi thấy cậu ở đó. Sau một hồi nhìn ba đứa nhóc kia ngây người, tự hỏi chúng đang làm gì ở một nơi như vậy, cậu mới nhớ ra kế hoạch của chúng đêm nay.

Cái kế hoạch mà cậu đã cố trốn tránh.

Trớ trêu thay, cậu đang ở đây. Ngồi ngay trước chính ngôi nhà ma ám àm cậu chắc chắn không muốn đột nhập.

"Mình thật "may mắn" quá đi..."

Cậu thở dài, đứng dậy và đang định nói rằng cậu đang trên đường về nhà.

Cho đến khi cậu nhận ra rằng, vì phải chạy trốn tên áo đen cao to kia, cậu đang ở phía bên kia của Tokyo. Cậu sẽ cần phải đi bộ một quãng đường dài để về đến nhà.

"Nếu mà bọn chúng mà vẫn còn ở quanh đây thì..."

Conan nhăn mặt.

"Ở ngoài đường sẽ rất dễ bị phát hiện..."

Có lẽ, một cuộc bắt ma là tất cả những gì cậu cần để tránh xa tầm mắt bọn chúng.

"Conan-kun !"

Khi Ayumi cười, Conan vẫn không nói gì cả.

"Tớ biết là cậu sẽ đến mà !"

"Lúc đầu tôi có định đến đâu..."

Conan cười một cách ngượng nghịu, và phớt lờ cái cách mà trái tim cậu đang đập một cách đau đớn vào lồng ngực.

"Giờ mọi người đã ở đây rồi, cho tớ xem các cậu đem gì nào."

Genta tuyên bố, vẫy chiếc gậy mà cậu mang theo ─ Conan lùi lại một bước, sợ rằng Genta sẽ đập vào đầu mình, một lần nữa.

"Tớ đem một cái gậy kim loại để đánh chết mấy con ma đó."

"Cậu ta thực sự tin rằng...Một cái gậy sắt...đánh được ma hả...?"

"Tớ mang theo kẹo, lỡ mà tụi mình có đói để còn ăn."

Ayumi mỉm cười khi cô bé giơ chiếc túi của mình lên, chứa đầy đồ ngọt và mọi món ăn vặt gây sâu răng.

"Tớ mang cho mỗi người một cái đèn pin và một cái la bàn để bọn mình không bị lạc."

Mitsuhiko cho 3 đứa nhóc còn lại xem những thứ cậu mang theo.

"Ôi...Lạc sao nổi trời ?"

"Cậu thì sao, Conan ?"

Conan bối rối.

"Tôi..Ờ..."

Cậu lục tung túi quần trong chốc lát, cho đến khi tìm thấy thứ gì đó. Mỉm cười một chút, cậu lôi điện thoại của mình ra.

"Tôi mang theo điện thoại."

Ayumi chớp mắt, nhìn chằm chằm vào điện thoại của cậu.

"Nhưng, Conan-kun..."

Cô bé nghiêng đầu, sự bối rối hiện rõ trong từng nét mặt của cô.

Mitsuhiko nhìn Conan một cách vô hồn.

"Nó hết pin rồi."

"Ờ thì..."

Conan quên mất chuyện đó.

"Tôi đi trên đường thì mới nhớ ra."

Genta khoanh tay trước ngực, chế giễu cậu.

"Vậy đừng đổ lỗi cho bọn tớ nếu cậu bị giết nha."

"Ôi ! Làm ơn đi !"

Lông mày anh khẽ giật.

"Thế mấy thứ kia diệt được ma chắc ?!"

"Phải đó ! Lỡ may cậu bị ăn thịt thì sao ?"

"Ma mà cũng cần ăn hả ?"

Conan giữ tất cả những suy nghĩ đó trong đầu, rồi cậu đi theo Genta, người tuyên bố đã tìm thấy một lối vào bí mật ─ điều mà thật sự rất kỳ lạ.

"Ai lại đi xây một lối vào bí mật cho cơn nhà của chính mình trời ?!"

Cậu thoáng thắc mắc, nhưng rồi nhận ra rằng mọi người có thể có những sở thích kỳ quặc, và bố mẹ cậu cũng không phải ngoại lệ.

Sau khi nhìn thoáng qua vai lần cuối, cậu bé đi theo cả nhóm vào trong.

Việc vào bên trong căn nhà dễ dàng một cách kỳ lạ. Tất cả những gì họ phải làm là bò qua lối vào ─ và...phớt lờ Ayumi phàn nàn về việc tay cô bé bị bẩn ─ và họ đã vào trong. Cánh cửa cũng không khóa, chúng nhận ra khi Genta đặt một tay lên tay cầm, mở nó ra mà không gặp khó khăn gì.

Nhìn lén vào bên trong không có kết quả, vì nó tối đen như mực, khiến bọn trẻ không thể nhìn thấy gì.

"N-Nè."

Ayumi đang rất sợ, đánh giá theo giọng cô bé. Cô cũng đã lùi lại một bước.

"Hay là tụi mình về nhà đi ?"

"Cậu bị ngốc hả ? Tụi mình đã tiến xa thế này rồi !"

Genta hét vào mặt Ayumi.

"Cậu muốn về nhà thì về một mình đi !"

Lúc đó, một cái cau mày xuất hiện trên khuôn mặt của Conan.

"Cậu vô duyên quá đấy !"

Cậu đã mắng bạn cùng lớp của cậu không cần suy nghĩ kỹ.

"Nếu Yoshida-san cảm thấy không thoải mái, cậu không có quyền ép cậu ấy làm điều gì đó mà cậu ấy không muốn làm."

"Conan-kun nói đúng đó !"

Mitsuhiko nhìn Genta một cách nghiêm khắc, khiến cậu ta nhăn mặt.

"Cậu nên xin lỗi Ayumi đi !"

Vài giây sau, Genta chỉ liếc nhìn hai cậu bé kia, miệng cố nói ra một từ nhưng rồi thôi, trước khi cúi đầu xuống, xấu hổ vì hành động của mình. Cậu nhìn Ayumi với ánh mắt hối lỗi.

"Tớ xin lỗi, Ayumi !"

Cậu thở dài, biết mình đã sai.

"Cậu có muốn tớ dẫn về nhà không ?"

"Không sao đâu, Genta-kun !" Cô bé khua tay trước đầu, luống cuống. "Lúc đầu tớ hơi sợ nhưng giờ tớ thấy ổn hơn rồi."

"Cậu chắc chưa ?"

"Ừ !"

Và rồi cô bé cười.

"Bởi vì có các cậu rồi, tớ việc gì phải sợ nữa. Các cậu sẽ bảo vệ tớ đúng không ?"

Cả Genta và Mitsuhiko ngay lập tức gật đầu, mặt đỏ như trái cà chua. Conan chỉ đảo mắt và vào trong.

"Đáng lẽ mình nên im lặng..."

"Đợi bọn tớ với, Conan-kun !"

Mitsuhiko kêu lên.

Những đứa trẻ khác sớm đi sau Conan. Khi chúng tiến sâu hơn vào bên trong, cả ba nhận ra rằng ngôi biệt thự trông thậm chí còn đáng sợ hơn từ bên trong, và điên cuồng vẫy đèn pin của họ, hy vọng không nhìn thấy thứ gì đó không nên có ở đó.

Không giống như ba đứa nhóc, Conan cảm thấy bình tĩnh hơn nhiều khi cậu ở trong đó. Có ma ám hay không, nơi này chắc chắn an toàn hơn nhiều so với bên ngoài lúc nãy.

"Có chỗ rửa mặt này !"

Đột nhiên Ayumi ríu rít khi cô thấy phòng tắm.

"May quá !"

Conan quay sang cô bé, định nói với cô bằng một giọng buồn tẻ nhạt nhẽo rằng chỉ là không đời nào sẽ có nước, nhưng khi cô bật vòi, nước thực sự chảy ra. Đôi mắt cậu mở to, và tiến lại gần hơn để nhận ra rằng, đúng vậy, cô bé thực sự đang rửa tay.

Conan mở miệng. Tụi nhóc phải ra khỏi đây ngay, và ngôi nhà này chắc chắn không bị bỏ hoang. Ai đó ... Ai đó đang sống ở đó, và ...

"Conan-kun ?"

Ayumi thấy cậu đang đứng đó. Mặt cậu tái đi sau vài giây.

"Có chuyện gì hả ?"

Nhưng rồi cậu nhớ ra. Người đàn ông tóc bạch kim... Ánh mắt lạnh lùng, đầy uy hiếp... Khẩu súng trên tay đồng bọn của hắn ta...

Bọn chúng vẫn đang ở ngoài đó, trong một công viên cách đây vài dãy nhà ...

"Đừng bảo tớ là..."

Đôi mắt cô bé mở to đầy sợ hãi.

"Cậu thấy con ma nào rồi hả ?"

"À-À, không có gì đâu, Yoshida-san."

Cậu phản ứng khá yếu ớt.

"Đừng có lo."

Và vì vậy, cậu quyết định lặng lẽ không nói gì, mong rằng cậu chỉ đang phản ứng thái quá và có một sai sót nào đó khi xét đến nguồn nước máy. Cậu gật đầu với chính mình ─ và sẵn sàng loại bỏ suy nghĩ đó khỏi đầu cậu.

Thay vào đó, cậu buộc mình phải tập trung vào bọn nhóc, đang trò chuyện vui vẻ về việc trở thành một phần của trò chơi nhập vai, vui vẻ không biết gì về tình huống hiện tại.

"Đương nhiên, tớ sẽ làm Hiệp Sĩ !"

Genta tuyên bố hùng hồn.

"Còn tớ sẽ làm nữ chiến binh dễ thương !"

Ayumi cười toe toét.

"Còn tớ sẽ làm pháp sư thông thái !"

Mitsuhiko tuyên bố.

Conan chỉ quan sát chúng bằng khóe mắt, cũng thấy thú vị cho dù cậu không quá thích trò chơi điện tử như những đứa trẻ đó.

"Chẳng lẽ mình làm tên trộm ? Nghe kì quá ! Có lẽ mình sẽ làm-"

"Còn Conan sẽ làm dân làng !"

Genta chỉ vào cậu.

"...Hả ?"

"Thế tôi có khác gì NPC đâu !"

Cậu nhướng mày.

"Nhưng cậu cũng là nhân vật ngoan trọng mà. Cậu cung cấp cho bọn tớ thông tin đúng không ?"

Cậu chỉ thở dài và tiếp tục đi qua hành lang, và sau đó Genta đã đi trước. Tuy nhiên, một lúc sau, Genta nhanh chóng nấp sau lưng Conan khi một cánh cửa bất ngờ mở ra.

"Nè, kiểm tra cánh cửa đó nhanh lên, dân làng !"

Genta ra lệnh cho cậu.

"Ủa, tôi chỉ là NPC thôi mà ! Đây là việc của mấy anh hùng tụi cậu hay làm chứ !"

Conan khoanh tay và nhếch mép một chút.

Cậu cố nhịn cười khi ba đứa trẻ nuốt nước bọt và nhìn nhau, ngập ngừng. Genta là người đầu tiên gom đủ can đảm để xem chuyện gì đang xảy ra, hai người còn lại thì cổ vũ từ phía sau. Cậu ta nhảy ngay vào trong phòng, giơ gậy sẵn sàng đập vào đầu con ma.

Anh dừng lại, chớp mắt một chút và thông báo:

"Đó chỉ là một cái cửa sổ thôi !"

Mitsuhiko sau đó giải thích với những người khác rằng có lẽ gió đã làm cánh cửa mở ra, khiến Ayumi khen ngợi cậu ta, nói rằng cậu ta giống như một thám tử. Conan chỉ nhìn chằm chằm vào chúng, ngây người.

"Không...KHÔNG HỀ !"

Cậu nhìn Mitsuhiko vào phòng tắm, trước khi mắt cậu nhìn về phía cửa sổ , và nó đã đập vào mắt cậu.

Một giây sau, cậu đang cúi người xuống, như thể đang tìm kiếm thứ gì đó trên sàn.

"Sàn nhà hoàn toàn khô...."

Mắt cậu mở to ra.

"Trời đang mưa mà...Cửa sổ còn mở nữa...Tại sao sàn nhà lại không ướt chứ ?"

Rồi cậu mới nhận ra:

"Chúng ta cần rời khỏi đây, NGAY !"

Cậu đột ngột đứng dậy, khiến hai nhóc kia giật mình.

"Tại sao, Conan-kun ?"

"Căn nhà này không hề bị bỏ hoang !"

Cậu nói trước khi chạy:

"Hai cậu ra khỏi đây đi, để tôi đi tìm Tsuburaya."

Trước khi hai nhóc kịp trả lời, cậu đã biến mất. Ayumi và Genta nhìn nhau đầy lo lắng, điều này nhanh chóng trở nên hoàn toàn kinh hoàng khi họ nghe thấy tiếng hét của Mitsuhiko.

"Genta-kun, cậu đi đâu vậy ?"

Và thế là chỉ còn một mình Ayumi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro