Chương 1 - Phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quentin cưỡi một con ngựa xám với bộ móng trắng, tên nó là Dauntless. Anh ta đi một đôi bốt da đen đến đầu gối của mình, với vớ màu khác nhau, và một chiếc áo choàng màu xanh nước biển được đính ngọc trai  và chỉ bạc. Đầu đội một vòng hoa bạch kim. Một con dao nhỏ lấp lánh được gài bên chân cậu, đây không phải là con dao trang trí cho đẹp, đây là hàng thật, cái loại mà thực sự sẽ đem lại tác dụng trong một cuộc chiến. Bây giờ là 10:00 sáng của một ngày u ám, ấm áp cuối tháng Tám. Anh ấy đã hội tủ đủ tất cả yếu tố của một vị vua của Fillory. Anh ta đang đi săn một con thỏ ma thuật.

Cưỡi ngựa bên cạnh vua Quentin là Nữ hoàng Julia. Phía trước họ là một nữ hoàng và một vị vua khác, Janet và Eliot - 4 người họ trị vì vùng đất Fillory. Họ đi dọc theo một con đường rừng cao ngoằn ngoèo, rải rác lá vàng, với lượng nước hoa vừa đủ, họ trông giống như họ đã được cắt và chăm sóc bởi một người bán hoa. Họ di chuyển trong im lặng, chậm rãi, cùng nhau nhưng chìm đắm trong suy nghĩ riêng của họ, nhìn chăm chăm vào màu xanh sâu thẳm của rừng cây mùa hè.

"Dừng lại!" Eliot nói từ phía trước.

Họ dừng lại. Ngựa của Quentin đã không ngừng như của những người khác - Dauntless đã bị chệch một chút ra khỏi đường và phân nửa đường mòn trước khi cậu kịp khống chế nó và khiến tất cả lãng phí một phút cuộc đời. Cậu đã làm vua của Fillory được 2 năm và vẫn cưỡi ngựa như shit.

"Cái gì thế?" Quentin hỏi.

Tất cả họ đều ngồi trên ngựa thêm một phút nữa. Không có gì phải vội vàng. Dauntless hí lên một tiếng  trong sự im lặng: nó dường như đang bày tỏ sự không quan tâm đến những gì mà đám người này đang theo đuổi.

"Tôi nghĩ là tôi đã thấy một cái gì đó."

"Tôi bắt đầu tự hỏi," Quentin nói, "Liệu việc lần theo 1 con thỏ có khả thi hay không??"

"Nó là 1 con thỏ rừng", Eliot nói.

"Tôi chả thấy sự khác biệt."

"Khác chứ, thực sự khác. Thỏ rừng lớn hơn. Và chúng không sống trong hang, chúng làm tổ trên mặt đất. "

"Hai người lại bắt đầu rồi đấy" Julia và Janet đồng thanh.

"Đây là câu hỏi nghiêm túc," Quentin nói. "Nếu con thỏ này thực sự có thể nhìn thấy tương lai, liệu nó có biết chúng ta đang cố gắng bắt nó?"

"Nó có thể nhìn thấy tương lai," Julia nói nhẹ nhàng, bên cạnh anh. "Nhưng nó không thể thay đổi điều ấy. 3 người các bạn phải biết điều này từ khi các bạn còn đang ở Brakebills chứ? "

Julia mặc một chiếc váy màu đen tang tóc và một chiếc áo mũ trùm, cũng màu đen. Cô ấy luôn luôn mặc đồ đen, giống như cô ấy đang để tang vậy, mặc dù Quentin không thể nghĩ ra cô đang để tang ai. Như thường lệ, giống như việc gọi một người hầu, Julia triệu hồi một con chim sơn ca nhỏ từ cổ tay của cô và con chim bay lên bên tai cô. Nó nhẹ nhàng, chiếp chiếp một cái gì đó, rồi cô gật đầu trở lại sau đó con chim bay đi mất.

Không một ai để ý, ngoại trừ Quentin. Julia vẫn luôn trao đổi những tin nhắn bí mật với các loài động vật biết nói chuyện. Nó giống như cô đang sử dụng một mạng kết nối không dây khác biệt với những người còn lại trong nhóm vậy.

"Chúng ta đúng ra phải kéo theo Jollyby đi cùng," Janet nói. Cô ngáp dài, lấy mu bàn tay che miệng. Jollyby là bậc thầy săn bắn tại Lâu đài Whitespire, nơi họ sống. Ông thường là người giám sát những cuôck săn bắn như thế này.

"Jollyby rất tuyệt," Quentin nói, "nhưng anh ta không thể theo dấu một con thỏ trong rừng. Nếu không có chó, không có tuyết. "

"Nhưng Jollyby có một thân hình với cơ bắp rất phát triển. Tôi thích nhìn chúng. Đặc biệt khi anh ấy mặc đồ bó "

"Tôi cũng đang mặc quần bó này," Quentin nói, giả vờ là mình bị sỉ nhục. Eliot khịt mũi.

"Tôi cảm thấy anh ta ở xung quanh, đây đâu đó." Eliot vẫn đảo mắt vào rừng cây. "Theo dõi chúng ta từ một khoảng cách kín đáo. Không thể nào giữ người đàn ông ấy khỏi một cuộc đi săn hoàng gia. "

"Hãy cẩn thận những gì bạn săn," Julia nói, "cho đến khi bạn bắt được nó."

Janet và Eliot nhìn nhau: lại thêm một câu nói khó hiểu từ Julia. Quentin cau mày.

Quentin chưa từng làm vua trướcc đây, vua của Fillory hay bất cứ nơi nào khác. Không ai trong số họ từng làm. Quentin lớn lên ở Brooklynnhư một người bình thường, không có pháp thuật, cũng không mang dòng máu hoàng gia. Anh nghĩ Fillory chỉ là một tiểu thuyết, một vùng đất huyền diệu chỉ tồn tại trong tiểu thuyết giả tưởng cho trẻ em. Nhưng sau đó anh ấy đã được học cách sử dụng học phép thuật, tại một trường đại học bí mật có tên gọi là Brakebills, anh và bạn bè của anh đã phát hiện ra rằng Fillory có thật.

Không giống với những gì họ mong đợi. Fillory là một nơi tối tăm và nguy hiểm nó giống với thế giới thực hơn là những gì diễn ra trong cuốn sách. Nhiều điều xấu xảy ra ở nơi đây, những điều khủng khiếp. Người bị thương và bị chết hoặc tồi tệ hơn thế. Quentin trở về Thế giới thật trong ê chề và thất vọng. Tóc cậu đã chuyển thành màu trắng.

Nhưng sau đó anh và mọi người đã tập hợp lại một lần nữa để trở lại với Fillory. Họ phải đối mặt với nỗi sợ hãi và sự mất mát để giành được vị trí trên bốn ngai vàng của Lâu đài Whitespire rồi trở thành vua và hoàng hậu. Điều đó thật tuyệt vời. Đôi khi Quentin không thể tin rằng cậu đã sống sót qua tất cả khi Alice, cô gái anh yêu, đã chết. Thật khó có thể chấp nhận tất cả những điều tốt đẹp cậu có bây giờ, khi Alice đã không còn  sống để nhìn thấy chúng.

Nhưng anh ấy phải chấp nhận điều đó. Hơn nữa cô ấy đã chết vì điều gì? Anh ấy giương cây cung của mình, đứng trên hai bàn đạp ở yên ngựa và nhìn xung quanh. Chỉ còn tiếng đất đá vỡ vụn dưới chân. Không còn gì khác ngoài âm thanh của tiếng lá rơi trượt qua lá khác.

Một vệt màu xám-nâu băng qua con đường, khoảng một trăm feet phía trước và biến mất vào bụi rậm. Với một thao tác nhanh nhạy, điều mà cậu đã mất rất lâu để thành thục, Quentin rút một mũi tên ra và giương cung lên . Cậu đã có thể sử dụng một mũi tên ma thuật, nhưng nó không có vẻ giống săn bắn cho lắm. Cậu nhắm một lúc lâu, căng thẳng, gồng mình chống lại sức mạnh của cây cung, và bắn nó.

Các mũi tên bay thằng vào đất cắm ngập đến phần lông nơi cuối mũi tên, bên phải, ngay nơi bàn chân của con thỏ rừng đã  lấp ló khoảng năm giây trước.

"Suýt trúng," Janet nói một cách ngây ngô.

Sẽ chẳng có cách nào để chúng ta có thể bắt được nó.

"Mày đang đùa tao, phải k?" Eliot hét lên. "Yah!"

Cậu nhét con dao găm vào túi của mình, sau đó  hí ngựa và lao vào khoảng không trước mặt, rời bỏ con đường mòn và theo dấu con thỏ. Tiếng gãy nát của cành cây khi Eliot tiến vào khu rừng xa dần rồi biết mất. Để lại phía sau những bụi cây. Eliot cưỡi ngựa không hề tệ.

Janet nhìn anh ấy tiến vào khu rừng.

"Hi ho, Silve," cô nói. "Chúng ta đang làm gì ở đây vậy?"

Đó là một câu hỏi hợp lý. Mục đích thật sự không phải là để bắt thỏ. Mục đích thật sự là gì? Họ đang tìm kiếm điều gì? Trở lại lâu đài, nơi cuộc sống của họ tràn đầy niềm vui. Có một đội ngũ người hầu đảm bảo rằng mỗi ngày trong cuộc sống của họ luôn luôn hoàn hảo. Nó giống như việc là vị khách duy nhất tại một khách sạn hai mươi sao mà bạn không bao giờ phải rời khỏi. Eliot đã ở trên thiên đường. Bao gồm tất cả những gì anh luôn yêu thích: rượu-Brakebills, thực phẩm, các nghi thức hoàng gia và không phải làm gì cả. Eliot thích làm vua.

Quentin cũng rất thích việc được làm vua, nhưng anh đang rất hồi hộp. Anh đang tìm kiếm một cái gì đó khác. Anh không biết nó là cái gì. Nhưng khi The Seeing Hare (con thỏ có thể thấy trước tương lại) được phát hiện tại thành phố Whitespire, anh biết anh muốn một ngày thoát khỏi cảnh nhàn rỗi. Cậu ấy muốn bắt nó.

The Seeing Hare là một trong số những con thú cực độc đáo của vùng đất Fillory. Có 12 con như thế- 12 Questing Beast( tạm hiểu là thần thú), một trong số chúng đã từng tặng cho Quentin ba điều ước, đó là The Great Bird of Peace, một loài chim trông giống một con đà điểu biết bay và  nó có khả năng ngăn chặn một cuộc chiến bằng cách xuất hiện giữa hai đội quân thù địch nhau. Mỗi con thú là độc nhất vô nhị, chúng đều có tên riêng, và mỗi con đều có một sức mạnh đặc biệt. The Unseen Monitor là một con thằn lằn khổng lồ nó có thể khiến bạn trở nên tàng hình trong vòng một năm, nếu đó là điều bạn muốn.

Nhìn thấy chúng còn khó, chứ còn nói gì đến việc bắt chúng, vì vậy rất nhiều tin đồn, câu chuyện về chúng. Không ai biết chúng đến từ đâu, hoặc chúng xuất hiện từ khi nào, hay bất kì điều gì về chúng. Chúng vẫn luôn ở nơi đây, ẩn mình trong phong cảnh mê hoặc của Fillory. Chúng dường như bất tử. Sức mạnh của The Seeing Hare là có khả năng dự đoán tương lai của bất kỳ người nào bắt được nó, chí ít là theo những truyền thuyết thì sức mạnh của nó là như thế. Đã không có ai bắt được con vật ấy trong nhiều thế kỷ.

Tương lai không hẳn là một là một câu hỏi cấp bách ngay bây giờ. Quentin đã định hình và cậu đã có ý định khá hợp lý về tương lai của mình, và nó không khác nhiều so với hiện tại của. Một cuộc sống bình yên.

Họ đã nhanh chóng lên đường đi tìm bắt con thỏ, khi trời tờ mờ sáng và vẫn còn phủ sương, Họ vừa đi vừa hát đoạn điệp khúc "Kill the Wabbit" theo giai điệu của bài "Ride of the Valkyries" nhái theo giọng Elmer Fudd giống nhất có thể. Từ lúc ấy con thỏ dường như đang dẫn họ đi zíc zắc trong rừng cả dặm, nó dừng lại rồi lại đi tiếp, đi vòng tròn và lại đi thêm một vòng nữa, nó trốn trong bụi cây rồi sau đó đột nhiên vụt qua trước mặt họ, cứ như thế điều ấy cứ lặp đi lặp lại.

"Tôi không nghĩ anh ấy sẽ trở lại," Julia nói.

Cô ấy không nói nhiều những ngày này. Và vì một số lý do nào đó cô ấy gần như đã từ bỏ việc bắt con thỏ.

"Vâng, nếu chúng ta không thể theo dấu con thỏ thì chí ý chúng ta cũng vẫn có thể theo dấu Eliot." Janet nhẹ nhàng thúc con ngựa của cô rời khỏi đường mòn và lao vào rừng. Cô mặc một chiếc áo cánh màu xanh lá cổ áo trễ và một chiếc quần nam. Her penchant for mild cross-dressing had been the scandal of the season at court this year. ( thật sự k hiểu câu này).

Julia không cưỡi ngựa mà là cưỡi một con vật bốn chân lông lá, to lớn mà cô ấy nói rằng nó là một con cầy, nó trông giống như một con cầy bình thường, lông dài và màu nâu, với một vệt lông chảy uốn cong, ngoại trừ việc nó mang kích thước của một con ngựa. Quentin nghi ngờ rằng nó có thể nói chuyện, đôi mắt nó ánh lên sự nhạy cảm hơn một chút so với một con cầy, và nó dường như luôn luôn theo dõi cuộc hội thoại của họ một cách hứng thú.

Dauntless không muốn đi theo con cầy ấy , từ nó toát ra một mùi xạ hương, mùi mà loài ngựa ghét, nhưng nó vẫn làm theo sự ra lệnh của Quentin, mặc dù làm theo một cách hằn học.

"Tôi vẫn chưa bắt gặp bất kỳ một nữ thần cây nào," Janet nói. "Tôi nghĩ rằng ở trong rừng thì phải có nữ thần cây chứ."

"Tôi cũng không," Quentin nói. "Cấu sẽ không bao giờ được nhìn thấy họ trong rừng Queenswood nữa."

Đó quả thật rất đáng tiếc. Cậu rất thích các nữ thần cây, các nữ thần bí ẩn, họ theo dõi mọi người từ trên cây sồi. Bạn sẽ thực sự biết rằng bạn đang ở trong một thế giới kỳ diệu khi mà có một người phụ nữ xinh đẹp mặc một chiếc váy thiếu vải được làm từ lá đột nhiên nhảy ra khỏi một cái cây ngay trước mắt bạn.

"Tôi nghĩ có lẽ những nữ thần cây có thể giúp chúng ta bắt con thỏ. cậu có thể gọi hay triệu hồi họ hay bất kì thứ gì không, Julia? "

"Cậu muốn gọi họ bao lâu tùy cậu nhưng họ sẽ không xuất hiện. "

"Tôi dành đủ thời gian để nghe họ sủa về mấy cái vụ đất đai rồi," Janet nói. "Và họ có thể ở đâu ngoài chỗ này? Một khu rừng khác ngầu hơn, nhiều ma thuật hơn nơi mà họ đều thò ra ngoài và đi ám người khác? "

"Họ không phải là ma," Julia nói. "Họ là thần rừng."

Những con ngựa bước đi một cách cẩn thận trên một gờ đất, nơi quá bằng phẳng để có thể cho rằng do tự nhiên mà nó phẳng như vậy. Một công trình từ thời cổ đại, chả biết có từ bao giờ.

"Có lẽ chúng ta có thể thuyết phục các thân rừng ở lại," Janet nói. "Cấp cho họ một vài ưu tiên và quyền lợi, hoặc đơn giản là bắt họ ở bìa rừng. Thật sự là nhảm nhí khi mà trong  rừng Queenswood lại chả có một thần rừng nào cả. "

"Chúc may mắn," Julia nói. "Thần rừng biết chiến đấu, da của họ cứng như gỗ vậy. Và họ biết xài gậy. "

"Tôi chưa bao giờ thấy một cuộc chiến của các thần rừng cả," Quentin nói.

"Đó là bởi vì éo có thằng nào đủ ngu để mà đi chiến đấu với một thần rừng cả."

Ngay khi nhận thấy được có một lối tắt băng qua con đường, con cầy hương ngay lập tức chạy về phía trước. Hai cây sồi to lớn đã thực sự nghiêng người sang một bên để cho Julia vượt qua giữa. Sau đó, chúng lại dựa lưng lại với nhau, để lại Janet và Quentin tiếp tục đi đường vòng.

"Nghe cô ấy nói kìa," Janet nói. "Cô ta biến mất như thật! Tội đã quá mệt mỏi với kiểu Fillorian vớ vẩn này rồi. Anh có thấy cô ấy nói chuyện với con chim chết tiệt đó không? "

"Oh, cứ để kệ cô ấy đi," Quentin nói. "Cô ấy bình thường mà."

Nhưng thật lòng mà nói, Quentin khá chắc rằng Hoàng hậu Julia chả ổn tý nào.

Julia đã không học được phép thuật của theo cách mà họ đã được học, thông qua các hệ thống an toàn, trật tự của Brakebills. Cô và Quentin đã đi đến trường  với nhau, nhưng cô đã không được nhận vào Brakebills, vì vậy cô sẽ trở thành một hedge witch: cô đã tự học được phép thuật, ở bên thế giới ngoài. Đó không phải là phép thuật chính thức, mà là phép thuật được tự tạo ra. Cô không được học phần lớn lý thuyết, kỹ thuật của cô quá cẩu thả và điên rồ mà đôi khi cậu cũng không thể tin rằng cô có thể thi triển được pháp thuật.

Nhưng cô cũng biết những điều mà Quentin và những người khác không biết. Cô ấy không có giảng viên Brakebills đứng bên cô trong bốn năm để đảm bảo rằng cô thực hiện đúng pháp thuật. Cô phải nói chuyện với những người mà Quentin sẽ không bao giờ phải nói chuyện với, chạm vào những thứ mà giáo sư của cậu sẽ không bao giờ để cho cậu chạm vào. Phép thuật của cô sắc nét, đầy những răng cưa và góc cạnh.

Nhờ vào hình thức học tập khác biệt, nó làm cho phép thuật của cô khác biệt. Cách nói chuyện của cô cũng khác biệt. Brakebills đã dạy họ cẩn thận và coi chừng phép thuật, nhưng Julia lại coi phép thuật là một điều hoàn toàn nghiêm túc. Cô mặc một set quần áo theo phong cách goth, trong một chiếc váy cưới đen và kẻ mắt đen. Janet và Eliot nghĩ nó khá là buồn cười, nhưng Quentin thích nó. Anh cảm thấy cô ấy lôi cuốn. Cô áy có vẻ kỳ lạ và u ám, và Fillory đã khiến những người còn lại trong nhóm mất đi sự u buồn áy, bao gồm cả Quentin. Cậu thích việc cô vẫn là con người cũ và cô không quan tâm người khác nghĩ gì.

Các Fillorians (người dân của vùng đất fillory) cũng rất quý cô ấy. Julia đã đã thiết lập được một mối quan hệ đặc biệt với người dân, và hơn thế là với những nhân vật kỳ lạ ở vùng đất này, các linh hồn,các nguyên tố, thần đèn và thậm chí là những sinh vật lạ lùng cực hiếm, gianh giới mờ ảo giữa sinh học và phép thuật. Cô ấy là hoàng hậu-phù thủy của họ, và họ yêu mến cô.

Nhưng Julia cũng đã phải trả một cái giá nhất định khi học ma thuật theo phương pháp của cô, rất khó để có thể chạm được đến phép thuật nhưng một khi đã chạm tới thì nó sẽ để lại dấu ấn trên người cô. Cô dường như không muốn hay không cần đến những người khác nữa. Cho dù có ờ giữa một bữa ăn tối hoặc một buổi dạ hội hoàng gia hay thậm chí là một cuộc nói chuyện cô sẽ mất đi sự tập trung và hứng thú. Việc ấy càng ngày càng xảy ra thường xuyên. Đôi khi Quentin thắc mắc việc tự học phép thuật của cô ấy đã ngốn của cô bao nhiêu tiền, và làm thế nào mà cô ấy có thể trả tiền cho việc học, nhưng bất cứ khi nào anh hỏi cô, cô đều lảng tránh câu trả lời. Đôi khi anh tự hỏi nếu anh yêu cô ấy. Lần nữa.

Một tiếng kèn từ xa vang lên phá vỡ sự im lặng nặng nề của khu rừng. Eliot phát ra một tín hiệu, một cuộc gọi đi săn.

Anh ta không phải là Jollyby, nhưng đó là một tín hiệu hoàn toàn đáng tin cậy. Anh ấy không phải là người giỏi trong việc đặt ra các điều luật, nhưng Eliot lại rất tỉ mỉ về nghi thức hoàng gia, nhớ đó mà anh ta nắm rõ một cách chính xác từng giao thức trong việc đi săn của người Fillorian. (Tuy nhiên anh ấy cx đã tìm thấy một vài nghi thức giết chóc khá kinh tởm, và thường cố gắng tránh chúng) Tiếng kèn của Eliot đem lại ảnh hưởng tốt cho Dauntless. Cô nàng ngựa run rẩy, chỉ chờ chực hiệu lệnh vọt lên. Quentin cười toe toét với Janet, và cô cũng mỉm cười lại với anh. cậu hét lên như một cao bồi, thúc ngựa và lao thằng vào rừng.

Việc lao thằng vào rừng rõ là điên rồ và nguy hiểm, giống như một cuộc rượt đuổi tốc độ trên đường cao tốc, với những con mương bỗng dưng xuất hiện trước mặt bạn mà không báo trước, và cành cây đủ thấp xà xuống như đang cố gắng để chặt bay đầu của bạn đi vậy (tất niên là không phải theo nghĩa đen, mặc dù bạn không bao giờ có thể chắc chắn việc ấy với một số những cây già, nhiều cành). Nhưng kệ mẹ nó, ma pháp chữa trị để làm cảnh chắc. Dauntless là một con ngựa thuần chủng. Họ đã phải rình mò và đào bới cả buổi sáng rồi, và cô ngựa này đang sắp chết vì chán.

Và đâu phải lúc nào anh ấy cũng có cơ hội để mạo hiểm cái mạng hoàng gia này? Lần gần đây nhất anh ấy dùng phép thuật là khi nào? Cuộc sống của cuộc sống của cậu chẳng có tý gì là phiêu lưu mạo hiểm cả. Họ nằm trên đệm cả ngày và ăn uống suốt đêm. Gần đây mỗi khi anh ngồi xuống một hiện tượng lạ đã hiện ra giữa bụng và thắt lưng. Anh đã tăng dễ phải đến 15 pound kể từ khi lên ngôi vua. Chả phải tự nhiên mà ông vua nào trông cũng béo trong những bức ảnh của họ. Một phút bạn là Hoàng tử Valiant, phút tiếp theo bạn thành Henry  đệ VIII.

Janet đang mở đường rừng để đi, đi theo hướng của tiếng kèn ngày càng rõ nét hơn. Vó ngựa tạo nên một nhịp điệu trên đất mùn của rừng. Tất cả mọi thứ họ muốn trong cuộc sống, tất cả sự an toàn và tiện nghi, dường như đã biến mất trong khoảnh khắc. Những thân cây mục và những bụi cỏ, mương và những bức tường đá cũ bên đường mờ nhạt đi. Họ né cái nóng của mặt trời và đi dưới bóng râm mát. Tốc độ của họ khiến cho có cảm giác lá cây rụng như đứng im trong không trung. Quentin chờ đúng thời điểm, và khi họ đến đồng cỏ anh vòng rộng sang bên phải, trong một phút dài họ cưỡi ngựa cạnh nhau, song song.

Sau đó đột nhiên Janet kìm ngựa dừng lại. Nhanh nhất có thể, Quentin chậm lại, để  Dauntless đi dạo xung quanh, thở dốc. Ông hy vọng cú phanh gấp không làm cho con ngựa bị gãy chân. Cậu phải mất một phút để đuổi kịp Janet.

Cô vẫn ngồi yên và thẳng trên yên ngựa, nheo mắt nhìn vào giữa khu rừng u ám. không còn tiếng kèn hiệu nào nữa.

"Có chuyện gì thế?"

"Tôi nghĩ là tôi đã thấy một cái gì đó," cô nói.

Quentin nheo mắt. Có cái gì đó. Không rõ đó là cái gì.

"Có phải đó là Eliot?"

"Họ đang làm cái méo gì vậy?" Janet nói.

Quentin tụt xuống khỏi yên ngựa, giương cung của mình lên và lắp vào một mũi tên khác. Janet dắt những con ngựa theo trong khi cậu đi bộ ở phía trước. Cậu có thể nghe cô đang niệm chú một vài phép thuật phòng thủ, một cọc và khiên ánh sáng, chỉ để đề phòng. Anh có thể nghe thấy tiếng buzz quen thuộc của phép thuật ấy.

"Đệt," cậu nói lẫn trong hơi thở.

Cậu vứt bỏ cây cung và chạy về phía họ. Julia đang quỵ một đầu gối chân xuống, bàn tay cô áp vào ngực, đang thở hổn hển hay nức nở, cậu cũng không rõ nữa. Eliot cúi xuống trấn an cô ấy. Cái áo khoác chỉ vàng của cậu đã rách mất nửa vai.

"Cô ấy ổn," cậu nói, nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của Quentin. "Đó cái con cầy hương chết tiệt, nó  đột nhiên bỏ chạy về phía trước và đánh ngã cô ấy khỏi lưng nó. Tôi đã cố gắng để giữ nó lại, nhưng không kịp. Cô ấy không sao, cô ấy chỉ bị choáng một chút. "

"Cô ấy ổn". Cậu nhắc lại thêm lần nữa. Quentin tiến đến gần Julia, cô ấy thở một cách nặng nhọc. "Mọi thứ đã ổn rồi. Tôi vẫn luôn nói rằng cậu nên cưỡi một con ngựa thường. Tôi chưa bao giờ thích con cầy hương đó cả. "

"Cứ việc nói những gì cậu muốn," cô phản pháo.

"Nhìn kìa." Eliot chỉ vào hoàng hôn. "Đó là điều đã làm cho nó bỏ chạy. The Hare ở trong đó. "

Còn Tiếp...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro