Chương 1 - Phần 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Một khoảng đất trống rộng vài yard xuất hiện, đó là một thảm cỏ mượt mà ẩn sâu giữa rừng. Các cây lớn chỉ mọc đến sát rìa của thảm cỏ, giống như có ai đó đã dọn dẹp đám cây, tạo nên biên giới của thảm cỏ một cách chính xác. Giống như là được kẻ bằng compa vậy. Quentin tiến vào và bước lên thảm cỏ. Tươi tốt, cỏ mang màu xanh như ngọc lục bảo trên đất đen sần sùi. Ở trung tâm của khoảng đất trống có duy nhất một cây sồi với một chiếc đồng hồ tròn,to nằm trong thân cây.

Cây Đồng hồ (The Clock-trees) chính là di sản của Bà Đồng hồ (Watcherwoman), một phù thủy huyền thoại-nhưng có thật của xứ Fillory, với khả du hành thời gian. Cây Đồng hồ là một loại phép thuật điên rồ, hiền lành hơn bất kì từ ngữ nào có thể diễn tả, đẹp một cách kì lạ. Không có lý do gì để làm hại nó, đấy là nếu bạn có thể làm được điêu ấy. Còn không, nó sẽ luôn giữ được sự chính xác hoàn hảo của thời gian.

Nhưng Quentin chưa bao giờ thấy một Cây Đồng hồ như thế này trước đây. Cậu phải ngả người về sau mới có thể thấy được ngọn cây. Nó phải cao đến một trăm feet, vỏ cực dày, ít nhất là mười lăm yard chu vi thân cây. Còn cái đồng hồ của nó thì thật kỳ diệu. Thân cây mọc cỏ xanh và tua tủa những cành cây uốn lượn, trông như một bức điêu khắc Kraken.

Và nó đang chuyển động. Màu đen, những cành cây trơ trụi của nó quằn quại, quẫy đạp trên nền trời xám. Cứ như đang thấy một cái cây bị bão tấn công vậy, nhưng Quentin không hề cảm thấy hay nghe thấy tý gió nào. Ngày hôm nay, cậu có thể cảm nhận được bằng năm giác quan của mình, là một ngày bình thường. Đó là một cơn bão vô hình, một cơn bão bí mật. Trong cơn hấp hối, Cây Đồng hồ đã bóp vỡ đồng hồ của nó, từng thớ gỗ quấn chặt nó chặt đến nỗi mặt kính đồng hồ nứt ra, và tan vỡ. Những bánh răng bắn ra ngoài qua mặt kính vỡ của đồng hồ và rơi xuống cỏ.

"Jesus Christ," Quentin nói. "Thật là một thứ đáng sợ." ( Nguyên văn: "What a monster!!")

"Đây hẳn là Big Ben trong số Cây Đồng hồ ," Janet nói từ phía sau.

"Tôi chưa bao giờ thấy thứ gì như thế," Eliot nói. "Mọi người có nghĩ rằng đây là Cây Đồng hồ đầu tiên được Bà Đồng hồ tạo ra?"

Cho dù nó có là thứ gì đi chăng nữa, đó cũng là một kỳ quan Fillorian, một thứ có thật, hoang dã, hùng vĩ và kỳ lạ. Đã rất lâu kể từ khi anh nhìn thấy một thứ gì như thế. Cậu cảm thấy bứt rứt điều gì đó như hồi ở trong ngồi đền của Ember: sợ hãi, và một cái gì đó hơn thế. Kinh sợ. Bí ẩn họ tìm kiếm đang ở ngay trước mặt. Một thứ thô sơ, lâu đời, một loại phép thuật cổ xưa.

Họ đứng cạnh nhau, dọc theo rìa đồng cỏ. Kim phút của đồng hồ lòi ra ở góc bên phải của thân cây trông như một ngón tay bị gãy. Cách cái cây khoảng một yard một vật gì đó giống như mảnh vỡ của chiếc đồng hồ đang mắc trên một bụi cây nhỏ, trông nó giống như quả lắc vậy, lắc lư qua lại trong cơn lốc im lặng. Một chiếc đồng hồ bỏ túi bằng bạc. Một món đồ dễ thương của một Fillorian.

Việc này sẽ có vẻ là một dấu hiệu tốt.

"Để tôi đi trước."

Quentin bắt đầu tiến về phía trước, nhưng Eliot đặt một bàn tay lên cánh tay của cậu.

"Nếu là tôi, tôi sẽ không làm điều đó."

"Còn tôi thì sẽ làm. Tại sao lại không?"

"Bởi vì Cây Đồng hồ không bao giờ chuyển động như thế. Và tôi cũng chưa bao giờ nhìn thấy một Cây Đồng hồ nào bị hỏng cả. Tôi không nghĩ rằng chúng có thể hỏng. Nơi này không bình thường chút nào. Con thỏ hẳn là đã dụ chúng ta tới đây. "

"Tôi biết, phải không? Đó một cái bẫy là cổ điển! "

Julia lắc đầu. Cô nhìn xanh xao, và đã có một chiếc lá rụng nằm trong tóc của cô, nhưng cô đã bình thường trở lại và có thể tự đứng trên đôi chân của mình.

"Hãy để ý những đặc điểm của khoảng đất này đi," cô nói. "Một vòng tròn hoàn hảo. Hoặc ít nhất là một hình elip. Có một sức mạnh phép thuật đang tỏa ra từ khu vực trung tâm. Hoặc từ các tâm đối xứng, "cô nói thêm lặng lẽ," trong trường hợp nó là một hình elip. "

"Cậu đi vào đó, chẳng thể nói trước kết cục của cậu sẽ như thế nào đâu," Eliot nói.

"Sẽ chẳng có gì xảy ra đâu. Chính vì thế nên tôi sẽ tiến vào. "

Đây, đây là những gì anh muốn. Đây là điều mà anh vẫn luôn chờ đợi. Chúa ơi, anh chờ nó lâu lắm rồi. Một cuộc phiêu lưu. Anh không thể tin rằng những người khác trong nhóm lại ngần ngại đón nhận cuộc phiêu lưu ấy. Đằng sau anh Dauntless đứng im  dõi theo trong sự yên lặng.

Lúc này câu hỏi đặt ra không phải là về sự dũng cảm. Dường như họ đã quên họ là ai, và họ đang ở đâu, và tại sao. Quentin thu cây cung của mình về và rút ra mũi tên khác từ ống tên của mình. Bằng kinh nghiệm, cậu giữ nguyên tư thế, nhắm, và bắn vào thân cây. Tuy nhiên mũi tên đã bị làm chậm lại mặc dù nó chưa chậm đến mục tiêu, giống như nó bắn đi dưới nước thay vì trong không trung vậy. Họ đứng nhìn mũi tên trôi chầm chậm trong không trung. Cuối cùng nó có vẻ như nó đã hết lực và dừng lại, lơ lửng trên không cách mặt đất 5 feet.

Sau đó, nó vỡ vụn, không phát ra bất kì tiếng động nào, tạo ra những tia lửa điện trắng.

"Wow". Quentin cười. Anh chẳng có thể làm gì để cứu được mũi tên của mình.

Cậu quay sang những người khác.

"Mọi người nghĩ sao? Đây có vẻ là một cuộc phiêu lưu đấy. Các cậu nhớ những cuộc phiêu lưu chứ? Giống như trong những cuốn sách ấy? "

"Ừ, nhớ chúng ư?" Janet nói. Cô thực sự giận dữ. "Nhớ Penny chứ? Chúng ta đã không nhìn thấy anh ta trong khoảng thời gian gần đây? Tôi không muốn dành phần còn lại của quãng thời gian làm hoàng hậu của tôi để bón thức ăn cho cậu đâu. " (Ám chỉ việc Penny bị mất 2 bàn tay)

Nếu Alice ở đây có lẽ cô ấy cũng nói như vậy. Anh nhớ Alice. Cô đã chết, còn họ thì sống, và cuộc sống vẫn luôn bất công như vậy? Cậu vừa đi vừa nhảy tưng tưng trên đầu ngón chân của mình. Cỏ đâm và chọc thằng vào đế giày của cậu, thảm cỏ đẹp dẽ đã bỗng mọc đầy một lớ cỏ sắc nhọn, dài 6 inch.

Cậu bắt đầu nhận ra rằng những người khác đã đúng, nơi này thật sự tràn ngập những luồng pháp thuật kì lạ. Đó là một cái bẫy, thảm cỏ bỗng cuộn lên chỉ chực đề lên anh và ghim anh xuống đất. Dù biết điều ấy nhưng anh vẫn muốn vượt qua nó. Cậu muốn thử chạm ngón tay của mình vào thảm cỏ và xem điều gì sẽ xảy ra. Một vài câu chuyện, một vài nhiệm vụ, sẽ được bắt đầu tại nơi này, và cậu muốn thực hiện chúng. Thảm cỏ đem lại một cảm giác tươi mới, sạch sẽ và mạo hiểm.

"Các cậu thật thực sự không tiến vào sao?" Anh nói.

Julia chỉ nhìn anh. CÒn Eliot thì lắc đầu.

"Tôi sẽ chọn phương án an toàn. Nhưng tôi sẽ cố gắng hỗ trợ cậu từ đây. "

Rồi cậu bắt đầu thi triển một phép thuật nhỏ giúp dò tìm và phát hiện ra bất kỳ mối đe dọa ma thuật gần đó. Phép thuật tạo ra một tiếng rắc và phóng ra từ cổ tay của cậu. Quentin rút gươm ra. Những người khác đã cười nhạo cậu khi cậu đem theo nó để đi săn thỏ, nhưng anh ấy thích cảm giác cầm kiếm trên tay. Nó khiến anh cảm thấy giống như một vị anh hùng. Hoặc ít nhất nó làm cho anh trông như một vị anh hùng.

Julia là người duy nhất không trêu anh về việc mang theo gươm. Mặc dù cô không còn cười về bất cứ điều gì nữa. Dù sao, anh ấy chỉ buông gươm nếu cần phải thi triển ma thuật.

"Cậu sẽ làm gì tiếp theo?" Janet nói, tay chống nạnh. "Thật đó, làm gì? Leo lên cái cây đó ư? "

"Khi đến đúng thời điểm, tôi sẽ biết phải làm gì." Anh nhún vai.

"Tớ không thích điều này, Quentin," Julia nói. "Nơi này. Cái cây này. Nếu chúng ta cố gắng lao vào cuộc phiêu lưu này nó sẽ có thể tạo ra một số thay đổi lớn cho tương lai của chúng ta. "

"Có thể là một sự thay đổi tốt."

"Tự đi mà nói với bản thân câu đấy," Janet nói.

Eliot đã niệm xong câu thần chú của mình và phóng ra một hình vuông khỏi ngón cái và ngón trỏ. Anh nhắm một mắt và nhìn qua nó, di chuyển xung quanh khoảng đất trống.

"Tôi không thấy bất cứ điều gì. . ".

Một tiếng "Boong" ngân dài phát ra từ cái caay. Gần ngọn cây đã mọc lên một cái chuông nhà thờ bằng đồng lủng lẳng trên đó. Tại sao không? Mười một giờ đúng: cái cây vẫn giữ thời gian, một cách chính xác, mặc dù cái đồng hồ của nó đã vỡ. Sau đó, sự im lặng trở lại, như mặt nước gợn sóng rồi lại tĩnh lặng.

Mọi người đều nhìn Quentin. Các cành của Cây Đồng hồ kêu cọt kẹt trong gió. Cậu đã không di chuyển thêm bước nào. Cậu nghĩ về cảnh báo của Julia: một vài sự thay đổi lớn cho vận may của chúng tôi. Hiện nay vận may của họ đang ở đỉnh điểm, anh phải thừa nhận. Cậu đã có một lâu đài chết tiệt, 1 khoảng sân yên tĩnh và thoáng mát, ngọn tháp và ánh sáng mặt trời Fillorian đổ như mật ong nóng. Đột nhiên cậu nhận ra rằng cậu không muốn đánh đổi những điều ấy. Cậu có thể chết trong đó. Alice đã chết.

Và bây giờ cậu còn là một vị vua. Anh ấy phi ngựa đuổi theo con thỏ ma thuật mà chúng cứ vẫy cái đuôi bông của mình vào anh ta? Đó không phải là công việc của cậu nữa. Lúc này anh chỉ còn cảm thấy sự ích kỷ. Cây Đồng hồ đang ở ngay trước mặt anh, vùng vẫy trong sức mạnh và sự hứa hẹn của một cuộc phiêu lưu. Nhưng sự phấn khích từ lúc bắt đầu của cậu đã biến mất. Nó đã bị pha tạp với sự nghi ngờ. Có lẽ mọi người đã đúng về nơi này. Có lẽ đây không phải là một ý tưởng hay.

Sự ham muốn tiến vào bãi của dần biến mất, giống như một liều thuốc, đã khiến anh ta tỉnh táo trờ lại. Cậu đang đùa giỡn với điều gì chứ? Trờ thành vua không phải là mở đầu của một câu chuyện, nó là sự kết thúc. Anh không cần một con thỏ ma thuật để nói cho anh biết về tương lai của chính mình, cậu biết tương lai của mình vì đó chính là lúc này. Chính là sự hạnh phúc mãi mãi về sau. Đóng cuốn sách của sự phiêu lưu lại, đặt nó xuống, và bỏ đi.

Quentin lùi lại một bước và tra thanh gươm của mình vào vỏ bằng một thao tác trơn tru. Đó là điều đầu tiên mà thầy dạy kiếm thuật đã dạy anh: hai tuần chỉ ngồi rút kiếm ra và tra kiếm vào bao trước khi anh được phép chém vào không khí. Bây giờ anh thấy vui vì mình đã làm được. Không có gì làm cho bạn trông giống như một thằng ngu hơn việc cứ đứng đó mò mẫm, dùng mũi kiếm dò dò để nhét kiếm vào bao.

Anh cảm thấy một bàn tay đặt lên vai anh. Julia.

"Ổn rồi, Quentin," cô nói. "Đây không phải là cuộc phiêu lưu của cậu. Cậu không cần phải theo đuổi nó nữa. "

Cậu muốn nghiêng đầu, cúi xuống và lấy bàn tay cô vuốt má mình như một con mèo.

"Tôi biết," Cậu nói. Cậu sẽ không tiến vào nữa. "Tôi hiểu rồi."

"Bạn thực sự không đi vào đó ư?" Janet tỏ vẻ ​​hơi thất vọng. Có lẽ cô ấy muốn xem anh ta bị thổi tung một cách hoành tráng.

"Thực sự không."

Họ đã đúng. Hãy để người khác là anh hùng. Cậu đã có kết thúc hạnh phúc của mình rồi. Chẳng có điều gì đáng để bỏ mạng vì nó cả.

"Thôi nào, sắp đến giờ ăn trưa, rồi" Eliot nói. "Hãy tìm một đồng cỏ ít thú vị hơn nơi đây để ăn thôi."

"Chắc chắn rồi," Quentin nói.

Có rượu sâm banh trong giỏ đựng đồ ăn, được ướp lạnh một cách kì diệu, hoặc đó là một thứ đồ uống gì đó giống như rượu sâm banh họ vẫn đang cố gắng tìm các thứ tương đồng của Fillorian và thế giới thật. Và những giỏ đồ ăn của họ, với các vòng da đặc biệt được dán trên các chai và ly-đó điều mà anh nhớ nhìn là chỉ nhìn thấy chúng trong danh mục sản phẩm đắt tiền, những thứ vô dụng anh không thể có khả năng mua trong thế giới thực. Và bây giờ nhìn xem! Cậu đã có tất cả những những thứ cậu hẳng mong muốn trong giỏ đồ ăn. Thức uống đó không phải là rượu sâm banh, nhưng nó vẫn có những bong bóng nhỏ ở trong, và nó khiến cho bạn say. Quentin đã có một cơ hội tốt để có thể say rượu trong bữa ăn trưa.

Eliot đã leo trở lại lên yên ngựa và để Julia ngồi phía sau. Có vẻ như là con cầy hương của cô đã bỏ đi mất rồi. Vẫn có một vết đất đen ẩm ướt bám trên mông Julia từ cú ngã ấy. Quentin đã cho một chân vào bàn đạp yên ngựa của Dauntless thì họ nghe thấy một tiếng gọi lớn.

"Hiiiiiii!"

Tất cả đều nhìn xung quanh.

"Hi!" Đó là những gì người Fillorians nói, thay vì "hey".

Người Fillorian đã gọi họ là một người mạnh khỏe, một người đàn ông mạnh mẽ ở tuổi đầu ba mươi. Ông đang sải bước về phía họ, băng qua khoảng đất trống, tỏa ra một tâm trạng phấn khởi. Ông vẫy tay để họ có thể nhìn thấy. Ông ấy hoàn toàn bỏ qua việc những cành của cái Cây Đồng hồ bị hỏng kia đang vùng vẫy dữ dội trên đầu của mình. Anh ta chẳng hề quan tâm chút nào. Với anh ta đây chỉ là một ngày bình thường trong rừng ma thuật mà thôi. Anh ta có một bờm tóc vàng lớn và một bờ ngực lớn, và anh ta đã nuôi một bộ râu vàng lớn đủ để che hết cái cằm nhọn của mình.

Đó là Jollyby, Bậc thầy săn bắn. Anh ta mặc quần sọc tím và vàng. Bắp chân của anh ta thực sự là khá ấn tượng, đặc biệt khi chúng ta xem xét đến việc trong cái vũ trụ nơi anh ta sống không hề có loại máy thể hình tập chân hay một cái máy chạy bộ hoặc bất cứ điều gì tương tự. Eliot đã đúng, anh ta đã theo chân chúng tôi trong cả chuyến đi này.

"Hi!" Janet hét một cách hạnh phúc. "Bây giờ mới là bữa tiệc thật sự"

Bàn tay đeo găng da của Jollyby giơ lên ​​một thứ gì đó lớn, một con thỏ bị nắm tai đang điên cuồng đá vào không khí.

"Son of the bitch!!" Dauntless nói. "Anh bắt được nó."

Dauntless là một con ngựa biết nói. Cô nàng chỉ không nói chuyện nhiều.

"Hẳn là anh ta đã làm được" Quentin nói.

"Cũng nhờ may mắn thôi," Jollyby nói. "Tôi tìm thấy nó đang ngồi trên một tảng đá, vui vẻ nhìn các bạn vật lộn với cái cây, cách đây một trăm thước. Nó khá là bận rộn giữ một mắt theo dõi các bạn, và tôi đã lừa nó chạy vào bẫy. Và tôi bắt được nó bằng tay không. Liệu mọi người có tin không? "

Quentin tin điều đó. Mặc dù ông vẫn không nghĩ điều này là hợp lý. Làm thế nào để bạn đánh lén một loài động vật có thể nhìn thấy tương lai? Có lẽ là nó đã nhìn thấy tương lai của người khác, chứ không phải của riêng của nó. Đôi mắt của thỏ trở nên hoang dại.

"Tội nghiệp," Eliot nói. "Nhìn xem nó tức như thế nào kìa."

"Oh, Jolly," Janet nói. Cô khoanh tay giả vờ tức giận. "Anh đúng ra phải để chúng tôi bắt nó! Bây giờ nó sẽ chỉ cho chúng biết tương lai của anh. "

Giọng của cô chả có vẻ gì là thất vọng về điều ấy cả, nhưng Jollyby-một thợ săn tuyệt vời mặc dù không có bằng tốt nghiệp National Merit Scholar (hình như đây là một chương trình huấn luyện về săn bắn, google để biết thêm chi tiết) tỏvẻ bực mình. Lông mày anh nhíu lại.

"Có lẽ chúng ta có thể lần lượt chuyền tay nhau con thỏ" Quentin nói. "Nó có thể nhìn tương lai của từng người một."

"Nó không phải là một cái điếu, Quentin" Janet nói. ( cái điếu ở đây là loại dùng để hút cần hoặc cỏ, nguyên văn là "a bong" google để biết mặt mũi nó) 


"Không," Julia nói. "Đừng có làm thế."

Còn thì Jollyby đang thưởng thức khoảnh khắc của mình trở thành trung tâm sự chú ý của hoàng gia.

"Đó có phải là thật không, con thú vô dụng này?", Anh nói. Anh ta lật ngừa The Seeing Hare lại, để nó lơ lừng mặt đối mặt với anh ta.

Nó đã ngừng việc đá loạn xạ và tỏ ra ủ rũ, đôi mắt của nó trống rỗng, hoảng loạn. Đó là một con thú ấn tượng, dài ba feet tính từ cái mũi co giật của nó đến đuôi, với một lông màu xám-nâu mịn, màu sắc của cỏ khô trong mùa đông. Nó trông không được dễ thương cho lắm. Đây không phải là một con thỏ hiền lành, một con thỏ ma thuật. Đó là một động vật hoang dã.

"Mày thấy được gì thế??, eh?" Jollyby lắc nó, như thể đây là tất cả là do lỗi của con thỏ vậy. "Bạn nhìn thấy gì?"

Đôi mắt của The Seeing Hare tập trung. Nó nhìn thẳng vào Quentin. Nó nhe ra cặp răng cửa màu cam khổng lồ của nó.

"Cái chết", nó gầm gừ.

Tất cả họ đều chết lặng trong một giây. Cảm giác sợ hãi có lẽ không phù hợp vào lúc này, nó giống như việc ai đó vừa nói ra một câu đùa chết chóc tại bữa tiệc sinh nhật của một đứa trẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro