Chương 2 - Phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Có một căn phòng đặc biệt trong Lâu đài Whitespire nơi các vị vua và hoàng hậu gặp mặt bàn luận. Đó là một điều thú vị khi bạn trở thành một vị vua: tất cả mọi thứ mà bạn sở hữu đều được làm riêng cho bạn.

Đó là một căn phòng tuyệt vời. Nó hình vuông, trên đỉnh của tòa tháp hình vuông này là bốn cửa sổ hướng về bốn hướng. Các tòa tháp có thể tự xoay, rất chậm, giống như những tòa tháp khác của Lâu đài Whitespire, chúng được xây dựng phía trên nền của một chiếc đồng hồ bằng đồng rất lớn, được người lùn thiết kế khéo léo đặt ở dưới lâu đài, họ là những thiên tài tuyệt đối ở việc này. Chu kì 1 vòng quay của tòa tháp là một ngày. Chúng ta gần như không thể nhận ra tòa tháp chuyển động bắng mắt thường.

Ở trung tâm của căn phòng là một cái bàn vuông đặc biệt với bốn chiếc ghế-mà thật ra là ngai vàng của họ, hoặc là gần giống ngai vàng, chúng được làm bời những người thợ lành nghề, theo như kinh nghiệm của Quentin thì có khá ít thợ có thể làm như vậy, làm một chiếc ghế trông như ngai vàng nhưng chúng vẫn hợp lý và thoải mái để ngồi. Mặt bàn được vẽ bản đồ của Fillory, hàn kín dưới nhiều lớp sơn mài, và tại mỗi bốn chỗ ngồi, khắc vào gỗ, là tên của các vị vua, những người sẽ ngồi đó nắm trong tay quyền cai trị. Vị trí của Quentin có hình một con hươu trắng, kẻ bại trận Martin Chatwin, và một bộ bài. Chỗ ngồi của Eliot được làm công phu nhất để có thể xứng đáng với vua tối cao. Đó là một cái bàn hình vuông, nhưng nhưng cũng không có ai thắng mắc rằng đâu mới là đầu bàn.

Ngày hôm nay, việc ngồi lên những chiếc ghế lại chằng có gì là thoải mái cả. Quang cảnh cái chết của Jollyby vẫn còn rất rõ ràng và hiện diện trước mắt, trong tâm trí của Quentin; trong tâm trí anh, nó tái hiện rồi lặp lại, cứ mỗi ba mươi giây hoặc lâu hơn. Lúc Jollyby ngã xuống  Quentin đã lao về phía trước, đỡ anh ta và nhẹ nhàng đặt anh xuống đất. Bàn tay cậu dò dẫm một cách bất lực trên vòm ngực lớn của Jollyby, như thể anh ấy giấu sự sống của mình ở đâu trên người, trong một cái túi bị mật nào đó, và nếu Quentin có thể tìm thấy nó, cậu có thể trả lại sự sống cho anh ta. Janet hét lên: "Aaaa", một tiếng hết to hết cỡ, tiếng hét chỉ có trong phim kinh dị, kéo dài trong mười lăm giây, cho đến khi Eliot nắm lấy vai cô ấy và xoay người cô khỏi thi thể của Jollyby.

Cùng lúc đó khoảng đất trống xuất hiện những bóng ma phát ra ánh sáng xanh lá ảm đạm-một bùa phép kì lạ của Julia mà Quentin cũng không biết rõ các đặc điểm của loại bùa phép này, có lẽ thứ bùa phép này có thể trải rộng ra, dùng để phát hiện kẻ xấu đã gây ra chuyện này. Việc sử dụng câu thần chú này khiến cho đôi mắt của cô chuyển hoàn toàn thành màu đen, không còn lòng trắng hay đồng tử nữa, chỉ còn một màu đen tuyền. Cô ấy là người duy nhất trong nhóm nghĩ đến việc phản công lại. Nhưng ở đây ngoài họ ra không còn ai khác.

"Được rồi," Eliot nói. "Chúng ta hãy bàn luận về việc ấy. Mọi người nghĩ rằng chuyện gì đã xảy ra? "

Họ nhìn nhau, cảm thấy bồn chồn và bị sốc. Quentin muốn làm một điều gì đó, hoặc nói điều gì đó, nhưng cậu lại chẳng biết phải nói gì cả. Sự thật là, cậu không biết rõ về Jollyby.

"Anh ấy đã rất tự hào," cuối cùng Quentin cũng nói. "Anh ấy nghĩ rằng anh ta đã cứu được ngày hôm nay của chúng ta."

"Hẳn là do con thỏ ấy," Janet nói. Đôi mắt cô đỏ hoe vì khóc."Phải không? Hoặc thỏ rừng, gì cũng được. Đó là thứ đã giết anh ấy. Còn có thể là gì nữa chứ? "

"Chúng ta không thể khẳng định được việc ấy. The Hare đã tiên đoán cái chết của anh ấy, nhưng không có nghĩa kà nó khiến anh ấy chết. Post hoc ergo propter hoc ( tiếng latin ). Đó là một sự suy luận sai lầm. "

Dù anh có đợi thêm vài giây nữa thì Janet cũng chẳng quan tâm đến từ "suy luận sai lầm" bằng tiếng Latin của anh.

"Xin lỗi," Anh nói. "Hội chứng Asperger (google để biết thêm chi tiết) của tớ lại tái phát rồi."

"Vậy nó chỉ là một trùng hợp ngẫu nhiên?" Cô ngắt lời. "Rằng anh ấy chết ngay sau khi nghe con thỏ nói từ "cái chết"? Có lẽ chúng ta đã sai. Có lẽ The Hare không dự đoán tương lai, nó có thể nó kiểm soát tương lai. "

"Hoặc là nó không thích bị bắt," Julia nói.

"Quả là khó khăn khi phải tin rằng lịch sử của vũ trụ được tạo nên bởi một con thỏ biết nói...," Eliot nói. "Mặc dù điều đó sẽ giải thích được rất nhiều thứ."

Năm giờ chiều, thời gian họp thường nhật của họ. Trong vài tháng đầu tiên sau khi họ đến Castle Whitespire, Eliot đã để cho mỗi người có thể làm những việc riêng, với mục đích là họ sẽ tự tìm những kinh nghiệm riêng để có thể trở thành người cai trị, và chịu trách nhiệm về những điều mà họ được giao phó . Điều này đã dẫn đến một sự hỗn loạn hoàn toàn, chẳng có việc nào được hoàn thành, và những việc hoàn thành thì lại được hoàn thành tận hai lần bời hai người khác nhau và bằng hai cách khác nhau. Vì vậy, Eliot lập một cuộc họp hàng ngày nơi mà họ sắp xếp công việc và tốt nhất là cả bốn người họ cùng làm. Cuộc họp lúc 05:00pm được đi kèm với truyền thống phục vụ rượu whiskey hoành tráng nhất từng thấy trên bất kỳ thế giới hay vũ trụ nào.

"Mình đã thông báo vơi gia đình anh ấy và nhận việc tổ chức đám tang" Quentin nói. "Anh ấy là con một"

"Tớ nên nói điều gì đó," Eliot nói. "Anh ấy đã dạy tớ thổi kèn hiệu."

"Bạn có biết anh ấy là một người sử tử? ( tương tự như người sói )" Janet cười một cách buồn bã. "True story. Anh ấy biến đổi theo lịch mặt trời, vào các điểm chí và điểm phân ( tức là vào các ngày đông chí hạ chí,...). Anh ấy nói rằng điều này giúp anh có thể hiểu tiếng động vật. Và anh ấy có lông ở khắp mọi nơi. "

"Làm ơn," Eliot nói. "Anh sẽ đánh đổi bất cứ điều gì để không biết làm thế nào em biết điều đó."

"Mình có một giả thuyết," Quentin nói nhanh. "Có lẽ các Fenwicks đã làm điều đó. Họ vẫn luôn giận dữ kể từ khi chúng ta đến đây ".

Các Fenwicks là những người đứng đầu một gia tộc, họ là người điều hành mọi thứ ở thời điểm những học sinh Brakebills trở lại Fillory. Rõ ràng là họ không hề vui về việc bị đuổi ra khỏi lâu đài Whitespire, nhưng họ cũng chẳng có nhiều công việc chính trị phải giải quyết. Vì vậy, họ tự hài lòng với bản thân, lòng vòng xung quanh tòa án bày đặt tội ác.

"Vụ ám sát sẽ là một bước tiến lớn cho các Fenwicks," Eliot nói. "Họ đang họ đang có một khoảng thời gian khó khăn."

"Và tại sao họ lại giết Jollyby?" Janet nói. "Mọi người đều quý anh ấy!"

"Có thể họ đã cố gắng giết một người trong số chúng ta, không phải anh ấy," Quentin nói. "Đúng ra một người trong chúng ta mới là người bắt được con thỏ."

"Nhưng họ làm điều đó như thế nào?" Eliot nói. "Ý của cậu là họ đã gửi đến một con thỏ sát thủ?"

"Họ không thể lợi dụng The Seeing Hare," Julia nói. "Các Thần Thú không can thiệp vào công việc của con người."

"Có lẽ con thỏ đó không phải là The Seeing Hare, có thể đó là một người mang hình dạng của một con thỏ. Một were-hare ( đoạn này chơi chữ, were-wolf là người sói nên were-hare là gì thì tự biết nhé). Biết đâu được! "

Quentin xoa hai thái dương. Giá như họ đi săn con thằn lằn ngu ngốc thay vì con thỏ. Cậu quên mất Fillory là một nơi như thế nào. Anh đã để bản thân mình tin rằng mọi thứ đã trở nên tốt đẹp hơn sau khi Alice giết Martin Chatwin, không còn cái chết, sự tuyệt vọng và hay bất cứ điều gì khác mà con thỏ đã nhắc tới. Nhưng chúng vẫn còn hiện hữu ở nơi đây. Nơi đây không giống như trong những cuốn sách. Et in Arcadia ego.

Và mặc dù anh biết nó khá là điên rồ, nhưng anh không thể thoát khỏi cảm giác tội lỗi rằng cái chết của Jollyby là lỗi của anh, rằng nó sẽ không xảy ra nếu như cậu không bị cám dỗ bởi cuộc phiêu lưu đó. Hoặc có lẽ do cậu chưa dấn thân đủ sâu vào cuộc phiêu lưu? Có lẽ anh nên đi vào khoảng đất trống ấy. Có lẽ cái chết của Jollyby là dành cho anh. Cậu đúng ra đã đi vào bãi cỏ và chết ở đó, nhưng anh đã không làm, vì vậy Jollyby đã phải chết thay.

"Có lẽ không có một lời giải thích có thể thỏa đáng cho cái chết của anh ấy," cậu nói lớn. "Có lẽ nó là một bí ẩn. Lại thêm một điểm dừng điên rồ trên tour du lịch bí ẩn huyền diệu nơi vùng đất Fillory. Không có lý do của nó, nó chỉ xảy ra mà thôi. Và bạn không thể lí giải nó. "

Điều này đã không thể làm cho Eliot cảm thấy thỏa mãn. Anh vẫn là Eliot, tươi tốt mà uể oải của Brakebills, nhưng trở thành Vị vua tối cao đã tạo ra một sự nghiêm túc trong anh.

"Chúng ta không thể nào để một trường hợp tử vong không rõ nguyên nhân diễn trong vương quốc," Anh nói. "Nó không được phép xảy ra." Anh hắng giọng. "Đây là những gì sẽ xảy ra. Tớ sẽ chuyển nỗi sợ hãi của Ember vào  những Fenwicks, chỉ moi thông tin từ họ. Nó sẽ không tốn nhiều đâu. Họ chỉ là một lũ quý tộc hèn hạ mà thôi. Và mình nói dưới tư cách bản thân cũng là một tên quý tộc hèn hạ ".

"Và nếu điều đó vẫn không có tác dụng?" Janet nói.

"Thì sau đó, Janet, em sẽ đi nhờ sự trợ giúp của nhà Lorians." Đó là đó là quốc gia hàng xóm giáp với phía bắc của Fillory. Janet đã được lãnh trách nhiệm quan hệ với nước ngoài - Quentin gọi  cô ấy là Fillory Clinton. "Chúng luôn là kẻ đứng đằng sau tất cả những sự kiện xấu xa diễn ra trong sách. Có lẽ họ đã cố gắng để chiếm quyền lãnh đạo. Lũ Viking dởm chết tiệt. Bây giờ vì Chúa hãy chuyển chủ đề sang thứ gì khác đi. "

Nhưng họ không còn gì khác để thảo luận, và họ rơi vào tình trạng im lặng. Không có ai đặc biệt hài lòng với kế hoạch của Eliot, ngay cả Eliot cũng thế, nhưng họ chẳng thể nghĩ ra được một kế hoạch khác tốt hơn, hoặc chí ít là một kế hoạch tệ hơn. Mặc dù đã sáu giờ trôi qua kể từ khi cô thi triển thứ bùa phép đó trong rừng nhưng, sự thật là mắt của Julia vẫn tràn ngập màu đen. Một hệ quả ngoài ý muốn. Cô không còn có đồng tử trong mắt nữa. Anh tự hỏi liệu cô ấy có thể thấy những thứ mà họ không thấy hay không.

Eliot đọc lại những ghi chép của mình, tìm kiếm một công việc nào đó để làm, nhưng những ngày này rõ là không có việc gì cả.

"Đến giờ rồi," Julia nói. "Chúng ta phải ra cửa sổ."

Hằng ngày sau mỗi cuộc họp vào buổi chiều họ đều đi ra ngoài ban công và vẫy tay với người dân.

"Chết tiệt," Eliot nói. "Đi nào."

"Có lẽ chúng ta không nên làm điều đó vào ngày hôm nay," Janet nói. "Nó không được ổn lắm."

Quentin hiểu ý của Janet. Họ vẫn chưa quen với việc đứng trên ban công hẹp, nở một nụ cười lạnh lẽo trên khuôn mặt của họ, rồi vẫy tay theo kiểu nữ hoàng ngồi xe hơi vỡi những người Fillorians.

"Chúng ta cần phải làm điều đó," ông nói. "Hôm nay và cả những ngày khác."

"Chúng ta đang chấp nhận được người dân tung hô cho việc ăn không ngồi rồi."

"Chúng ta cần phải cho người dân thấy khả năng đối mặt với bi kịch."

Họ di chuyển ra ngoài ban công. Trong sân trước của tòa lâu đài, phía xa nơi đài phun nước, vài trăm Fillorians đã tụ tập lại. Từ độ cao này, họ nhìn như những con búp bê vậy. Quentin  bắt đầu vẫy tay.

"Mình muốn chúng ta có thể làm được nhiều hơn cho họ," cậu nói.

"Cậu muốn  chúng ta phải làm gì đây?" Eliot nói. "Chúng ta là vua và hoàng hậu của một xứ xở phép thuật."

Tiếng hò reo vang lên từ bên dưới, yếu ớt. Những âm thanh nhỏ vọng lại từ xa, giống như chất lượng âm thanh của một tấm thiệp nhạc.

"Một vài cải cách tiến bộ thì sao? Tớ muốn giúp được chút gì đó cho người dân. Nếu tớ là một người dân Fillorian tôi sẽ hạ bệ chúng ta như một lũ ký sinh quý tộc ".

Khi Quentin và những người khác giành được ngai vàng, họ không biết chính xác những đang đợi họ phía trước. Chi tiết về việc mà họ phải xử lí sau này khá là mơ hồ, có lẽ là vài lễ đăng quang, Quentin đoán vậy, chỉ đạo việc hoạch định chính sách, chịu trách nhiệm cho hạnh phúc của người dân mà họ cai trị. Nhưng sự thật là họ không có nhiều việc để làm.

Anh đã tưởng rằng ​​Fillory là một nơi giống như thời trung cổ nước Anh, bởi vì nó trông giống như thời trung cổ nước Anh, ít nhất là về việc diễu binh. Anh đã nhận ra rằng anh đã học lịch sử châu Âu, nhiều đến mức mà anh nhớ nó, như có những tờ giấy nhớ trong đầu anh vậy. Anh nhớ cả những chủ trương nhân đạo, những sự kiện bình thường, những thay đổi lớn.

Nhưng Fillory không phải là nước Anh. Thứ nhất dân số ít ỏi, có lẽ không có quá mười ngàn người trong cả nước, cộng với đó là nhiều loài động vật biết nói, người lùn, tinh linh, người khổng lồ. Vì vậy, anh và các thành chủ, hoặc quan, bất cứ thứ gì giống như thị trưởng của một thị trấn nhỏ. Thứ hai, trong khi phép thuật là điều gì đó hiện hữu trên trái đất,  thì Fillory chính là phép thuật. Có một sự khác biệt. Phép thuật là một phần của hệ sinh thái. Nó nằm trong thời tiết, các đại dương và đất,nó là một thứ đất đai cực kỳ màu mỡ.

Fillory là một vùng đất của sự đa dạng. Bất cứ những vật dụng cần thiết đều có thể kiếm được từ những người lùn, vấn đề chỉ là sớm hay muộn mà thôi, và họ không phải là một giai cấp vô sản bị áp bức, họ thực sự rất thích làm việc ấy. Trừ khi bạn là một tên một bạo chúa đê hèn,  giống cách Martin Chatwin dùng để đạt được, có quá nhiều tài nguyên và quá ít người để tạo nên bất kì thứ gì. Sự thiếu hụt duy nhất mà nền kinh tế Fillorian cần là nguồn nhân lực trẻ.

"Được rồi," Quentinn nói. "Tiếp theo là gì đây?"

"Well" Eliot nói khi họ di chuyển vào bên trong. "Có vài chuyện đang diễn ra trên đảo Outer."

"Đó là nơi nào cơ?"

"Đảo Outer." Anh nhặt một số tài liệu hoàng gia lên và tìm kiếm. "Theo sách thì tên nơi đó là thế. Chúng ta là vua của nơi đó, và thậm chí mình còn chả biết nó nằm ở đâu. "

Janet khịt mũi. "Đảo Outer nằm ngoài khơi bờ biển phía đông. Cách chúng ta một vài ngày đi biển. Chúa ơi, éo thể tin được là hai người các anh được tôn lên làm vua. Nơi đó là điểm cực đông của đế quốc Fillorian. Mình nghĩ vậy."

Eliot nhìn chăm chú vào bản đồ vẽ trên bàn. "Mình không tìm thấy nó trên bản đồ."

Quentin đã nghiên cứu bản đồ của Fillory quá lâu trong cuộc đời cậu rồi. Trong chuyến viếng thăm đầu tiên của mình để Fillory cậu đã muốn đi thuyền sâu vào Biển Tây, ở phía bên kia của lục địa Fillorian, nhưng kiến ​​thức của cậu về phía đông của vùng đất này là khá sơ sài.

"Cái bàn này không đủ lớn để vẽ hết bản đồ." Cô chỉ vào đùi của Julia. "Đó là vị trí của hòn đảo nếu chúng ta có một cái bàn lớn hơn."

Quentin cố tưởng tượng về nơi ấy: một chút cát nhiệt đới trắng,  một cây cọ trang trí, nằm giữa một đại dương êm ả màu xanh.

"Trong số chúng ta có ai đã từng đi đến đó chưa?" Eliot nói.

"Không ai đâu. Nó chỉ là một dấu chấm trên bản đồ. Ai đó đã mở một thành trạm đánh cá ở đó sau khi tàu của ông ta đâm vào bờ hòn đảo, cỡ một triệu năm trước đây. Tại sao chúng ta lại đang nói về đảo Outer? "

Eliot trở lại với tờ tờ giấy của anh ta. "Có vẻ như họ đã không trả tiền thuế vài năm rồi."

"Thì sao?" Janet nói. "Có lẽ là bởi vì họ không có tiền."

"Hãy gửi cho họ một bức điện tín," Quentin nói.

Cuộc họp dần trở thành một cuộc thi giữa Eliot và Janet trong việc cố gắng để sáng tác các bức điện tín vô dụng nhất có thể để  gửi đến người dân trên đảo Outer.

"Được rồi," Eliot nói. Tòa tháp đã xoay đến nơi hoàng hôn thắp sáng bầu trời. Những đám mây hồng được xếp chồng lên nhau, lơ lừng trên bầu trời. "Tôi sẽ dựa theo các Fenwicks để tìm hiểu thêm về cái chết của Jollyby. Còn Janet sẽ nói chuyện với các Lorians. "  Anh vẫy tay một cách mơ hồ. "Và có ai đó sẽ phải xử lý vụ đảo Outer. Ai muốn lãnh vụ này nào? "

"Tớ sẽ làm," Quentin nói.

"Vậy thì cậu sẽ xử lý nó."

"Không, ý mình là mình sẽ đến đảo Outer. Mình sẽ đến đó. Tớ sẽ kiểm tra việc thuế má ở đó. "

"Cái gì?" Eliot có vẻ khó chịu vì ý kiến này. "Tại sao? Nơi đó là cái chỗ khỉ ho cò gáy quái quỷ nào đó. Và dù sao, nó cũng chỉ là vấn đề về tiền bạc. Chúng ta sẽ gửi một sứ giả di. Họ sinh ra là để làm việc này. "

"Hay để mình đi thay họ."

Quentin không thể nói chính xác rằng điều gì thúc đẩy anh làm việc ấy, anh chỉ biết rằng anh phải làm một cái gì đó. Anh nghĩ về khoảng đất trống, việc Cây Đồng hồ bị phá vỡ và hình ảnh cái chết của Jollyby lại bắt đầu trở lại trong đầu anh.

"Cậu biết đấy," Janet nói, "chúng ta đâu có đi xâm lược nó. Chúng ta không cần phải gửi một vị vua đến đảo Outer. Chỉ là họ đã không trả tiền thuế, mà cỡ tiền thuế của họ có lẽ là tầm tám con cá. Họ đâu phải là điều quan trọng trong toàn bộ nền kinh tế này. "

"Tớ sẽ trở lại trước khi mọi người kịp nhận ra." Anh ấy đã có thể nói rằng anh đồng ý với họ. Sự căng thẳng tràn ngập bên trong anh ngay sau khi anh nói câu ấy. "Ai biết được, có lẽ mình sẽ học được điều gì đó từ chuyến đi."

Đây sẽ là nhiệm vụ của anh: thu thuế từ một nhúm người quê mùa. Anh đã bỏ qua cuộc phiêu lưu của cái cây Đồng hồ hỏng, và điều ấy rõ ràng là tốt. Anh sẽ dùng việc này để thay thế.

"Đừng quá tự dằn vặt bản thân về vụ của Jollyby." Eliot chống tay lên chiếc cằm hoàng gia của mình. "Cậu sẽ tự đâm đầu vào rắc rối mà thôi."

"Tôi là một vị vua. Cứ làm như là năm sau người dân sẽ không bỏ phiếu cho tôi nữa ấy. "

"Chờ đã," Janet nói. "Cậu không phải là người đã giết Jollyby, phải không? Cậu làm việc này là vì cái chết của Jollyby? "

"Janet!" Eliot nói.

"Không, thật đấy. Tất cả những việc này là vì vụ ấy "

"Mình không giết Jollyby," Quentin nói.

"Được rồi. Tuyệt vời. "Eliot tích thêm vào một mục trong biên bản chương trình nghị sự của anh. "Đảo Outer, xong. Thế là hết rồi. "

"Well, mình hy vọng rằng cậu sẽ không đi một mình," Janet nói. "Chúa mới biết được những người dân ở đó như thế nào. Họ có thể là thuyền trưởng Cook. "

"Mình sẽ ổn thôi," Quentin nói. "Julia sẽ đi với tớ. Phải chứ, Julia? "

Eliot và Janet, cả hai nhìn chằm chằm vào anh. Đã bao lâu rồi kể từ khi anh có thể khiến cho cả hai người họ ngạc nhiên? Hoặc bất kể ai đó có thể?  Anh mỉm cười với Julia, và cô nhìn lại anh, qua đôi mắt đen tuyền của cô, phản ứng của cô khó có thể đoán trước được.

"Tất nhiên rồi,"  cô nói.

Đêm đó Eliot đáp trả Quentin bằng một chuyến viếng thăm tới phòng ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro