SS1: C7: Trở về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi vẫn nhớ cái lúc cửa Mê Cung mở ra sau một đêm dài chờ đợi. Cho đến khi cửa mở hết ra, tôi vẫn chẳng thấy hình bóng ai xuất hiện.

"Thôi, quay trở lại làm việc đi."

Newt vỗ nhẹ lên vai tôi an ủi rồi xoay bước đi vào Trảng trước. Tôi thì đứng chôn chân tại chỗ, mắt nhìn đăm đăm vào cái lối rẽ bên trong Mê Cung.

Nếu bây giờ mình chạy vào thì sao?

Liệu mình có thể tìm được ba người không?

Chỉ có một cách để trả lời.

Tôi nhấc từng cái chân một như nặng trăm kí lên, cố thư giãn. Sau đó nhún cả người xuống, đếm đến ba và cả người tôi lao vào Mê Cung. Toàn bộ quá trình chỉ mất vài giây và không ai kịp ngăn tôi cả.

"Evia!!!"

"Các cậu còn không mau chạy theo ngăn cô ấy lại!"

Tôi vẫn còn nghe được tiếng Newt, vậy là chưa đủ nhanh rồi. Tôi càng tăng tốc thêm, lao hẳn vào Mê Cung và dựa theo trí nhớ rẽ phải tất cả các lối rẽ.

"Minho! Minho! Minho!"

"Cậu ở đâu hả Minho!"

Giọng tôi vang lên khắp những con đường, vọng ra xa rồi lại quay lại nhưng chẳng có ai đáp lại lời tôi.

"Minho! Tên Sư huynh chết dẫm nhà cậu đâu rồi?"

"Ra đây ngay Minho!"

Tôi không nhớ mình chạy được bao lâu trong này, chắc tầm vài phút nhưng có lẽ còn không vất vả bằng hồi trước.

Mình vẫn có thể chạy được thêm.

Tôi luôn tự nhủ mỗi khi hai chân bắt đầu rã rời và đau nhức. Tôi không quan tâm lắm nhưng vẫn chạy. Cho đến khi đâm đầu vào ngõ cụt và không còn lối nào để mà ra.

Cho đến lúc này tôi vẫn chưa bỏ hi vọng. Tôi không quan tâm có con Nhím Sầu nào sẽ nhảy ra chích chết tôi hay không, tôi mặc kệ. Tôi cần đi tìm Minho.

Tôi đi chậm đến chỗ ngõ cụt, hai tay sờ lên các bức tường. Lúc trước chúng tôi không hề tiến gần và chạm vào đây gần gũi như vậy. Đây là lần đầu và tôi phát hiện cái bức tường này giống như một cái cửa. Một cái cửa bị khoá chặt. Và để mở cái cửa này thì cần chìa khoá mà tôi không có nó.

Không còn manh mối nào nữa.

Và tôi ghét điều này, nó bắt tôi phải quay trở về Trảng khi đã hết hi vọng.

"Minho! Cậu khôn hồn thì ló mặt ra đây!"

Vẫn chẳng còn tiếng nào đáp lại tôi. Và tôi cảm nhận được điều gì đó trong mình, một chút đau đớn len lỏi, một chút co thắt ở trong tim mình. Đó là trải nghiệm mới của tôi, đau đớn và khó thở.

Mình bị bệnh rồi.

Tôi đã nghĩ thế, hoàn toàn trong sáng và không còn lý do hợp lí hơn để suy nghĩ thêm.

Cuối cùng tôi quyết định quay về, đi bằng một con đường khác thì cơ hội tìm được chút gì đó vẫn sẽ giúp tôi tiếp tục.

Tôi lại bắt đầu chạy mặc cho chân mình cảm thấy bắt đầu sưng lên. Tôi ghét cái giầy này vì nó không tiện lợi bằng mấy cái đôi mà mấy cậu Tầm Đạo Sinh hay dùng. Mấy đôi kia êm và chạy dễ dàng hơn nhiều. Cũng nhờ vậy mà chúng tôi có thể chạy nhanh để lòng vòng trong đây cả ngày.

Đến tất cả các lỗi rẽ, tôi đều rẽ phải. Và đến một chỗ khiến tôi phải dừng lại. Tôi thấy mấy cái càng kim loại sắc bén và to lớn. Nhưng người của nó lại nằm trong cái bức tường đang đóng. Nó đã bị kẹp chết.

Bọn Nhím Sầu không ngu đến mức tự bọn chúng lao vào một cái bức tường sắp đóng. Phải có nguyên do khác, nhưng tạm thời tôi vẫn chưa nghĩ được. Nhìn chằm chằm con vật này mãi cũng khiến tôi nổi da gà. Tôi bỏ mặc nó và tiếp tục đi.

Đi thêm một lúc nữa, tôi phát hiện đống dây leo ở trên cao bị đứt tùm lum rơi xuống đất. Chắc hẳn hôm qua đã có vài cuộc chiến nhỏ trên cao của con Nhím Sầu với người. Tôi cũng chú ý trên cao của những bức tường cũng có mấy vệt xước dài, vậy là của con Nhím Sầu bị chết đằng kia hoặc của con khác.

Nếu con Nhím Sầu kia chết do bị kẹp chết vậy cũng có thể do một là Minho hai là cậu Thomas kia gây ra. Và theo tôi, khả năng là Minho nhiều hơn.

Đến lúc tôi chạy trở về, tất cả đám con trai đã đứng trước cửa Mê Cung nháo nhào lên. Kẻ chạy đi gọi Newt, đám người thì vây quanh lấy tôi nói đủ thứ mà tôi không nghe được, tôi chỉ cảm thấy khó thở.

"Tránh ra!"

Tôi nghe thấy tiếng hét của ai lấn át hết tất cả tiếng nói. Đám người bắt đầu tản ra để lối đi giữa cho tôi. Tôi nhìn lên.

"Minho!!!"

Sự sung sướng và vui vẻ lan trong từng tế bào của tôi, trong sự xúc động, tôi lao đến ngay trước mặt cậu ấy. Trong vài giây, cả người tôi rơi thẳng vào lồng ngực Minho. Hai tay của anh chàng cũng đỡ cả cái người cho tôi.

"Cậu không biết tôi lo đến chết như nào đâu tên mặt dẹp."

"Đó là cách cậu chào đón người vừa sống sót sau Mê Cung một đêm à?"

"Im mồm đi."

Hai tay tôi choàng qua cổ cậu ấy siết chặt lại hơn. Không sợ bẩn thỉu mà vùi mặt vào hõm cổ cậu ấy tựa vào. Toàn mùi mồ hôi, nặng mùi chết đi được, nhưng mà thế cũng thích.

"Được rồi. Đến đây thôi."

Minho thả tôi xuống làm tôi hơi luyến tiếc mà phải buông tay rồi tự mình đứng vững trên đất.

"Bọn tớ cần cậu giúp đấy."

"Alby bị chích hôm qua vì thế mà ngất mãi. Vừa chuyển vào chỗ Y-tờ các cậu rồi. Bây giờ Jeff và Clint đang đợi cậu đấy. Cả Thomas nữa, cậu ta cứu Alby lên trên mấy sợi dây leo rồi còn giết một con Nhím Sầu nữa, bị thương hết ngoài tớ."

"Thấy rồi. Tớ đoán cậu đã chạy thục mạng như một đứa nhát cáy trong Mê Cung vì vậy mới không bị thương đúng chứ? Bây giờ cậu đi nghỉ ngơi đi."

"Mọi việc tôi sẽ lo từ bây giờ."

Minho cũng chẳng đáp lời tôi, cậu ta xoay lưng đi về phía chỗ thay đồ còn tôi thì đi về chòi của Y-tờ.
oOo
"Clint! Jeff! Mọi việc sao rồi?"

"Không ổn lắm, Alby ngất li bì mãi."

"Tớ lo Thomas các cậu lo Alby. Thế nhé."

Chẳng đợi hai người kia đồng ý, tôi đã ngồi trước mặt Thomas nói chuyện.

"Ổn chứ Đầu Xanh?"

"Tên tôi là Thomas và ừ, tôi ổn."

"Tôi cần cậu đưa những chỗ vết thương của cậu cho tôi và kể tôi nghe chuyện đêm qua, được không Thomas?"

Thomas làm theo lời tôi nói, chỉ một nửa thôi, cậu ta đưa hai tay cho tôi xem nhưng lại thắc mắc:

"Tại sao tôi phải kể vậy?"

"Thu nhập thông tin báo lại cho Newt thôi. Tôi đang là phó thủ lĩnh mà."

Tôi ngồi xuống cầm hai tay cậu ta lên xem xét, tôi cố nhìn nhanh nhất có thể để buông tay cậu ấy ra rồi bắt đầu lấy đồ nghề ra chữa trị.

Trong khi đó Thomas mở lời, kể lại cho tôi mọi thứ đêm hôm qua hai người trải qua. Đến khi nghe đến đoạn cậu ấy lừa con Nhím Sầu bị kẹp chết trong mấy bức tường mà tôi vẫn bất ngờ dù biết trước:

"Cậu là Đầu Xanh trong lịch sử Trảng lần đầu làm được đấy. Giỏi lắm Thomas."

Tôi động viên sau đó hoàn thành nhanh công việc của mình.

"Về Trang Ấp nghỉ ngơi, cậu đã giúp Alby và Minho lần này, tôi cũng sẽ giúp cậu."

"Tại sao?"

Thomas khó hiểu nhìn tôi.

"Chúng tôi sẽ mở một Trang nghị để quyết định hình phạt của cậu khi chạy ra ngoài Mê Cung khi không được phép."

"Cậu cũng vậy mà?"

"Tớ biết trước cả hình phạt của mình rồi."

Thomas chỉ im lặng nhìn tôi, nếu như biết bản thân phải đối mặt với nhiều vấn đề vậy thì liệu cậu ta còn chạy vào đó không?

"Đừng lo. Tôi sẽ giúp, dù sao tôi cũng phạm luật giống cậu mà chỉ là hình phạt của tôi đã được quyết định rồi thôi."

"Bây giờ nghỉ ngơi đi Thomas. Mọi chuyện để tôi và Newt lo."

"Tôi chỉ có vài phút cho cậu trước khi Alby biến đổi. Vậy nên đi đi."

Tôi kéo áo cậu ta ẩn ra ngoài rồi đóng chặt cửa vào. Bắt đầu công việc nặng nhọc nhất của Y-tờ.

Chăm sóc người bị chích.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro