Truy Đuổi (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đột nhiên,  bóng tối bao trùm lên cô, ai đó tức tối hét lên:

- Này, Leon! Mày làm tắt đuốc hả?

-Xin lỗi, đuốc bị rơi đấy chứ...

-Thằng ngốc này!

Nguồn sáng duy nhất của cả bọn tắt ngóm và cuộc truy tìm phải tiếp tục trong đêm tối.

-Không phải vì thế mà chúng ta bỏ dở. Sẽ tìm ra nó thôi.

Một tên khác vào hùa với tên lúc nãy và thẳng tay sục sạo các khe rãnh trong hốc cây. Elisha cảm thấy cả không khí cũng bị khuấy động đảo theo cử động của mấy bàn tay đang rất gần cô. Gã đàn ông thứ hai này chắc chắn đã nốc nhiều rượu, phần vì người hắn nồng nặc mùi, phần thì các động tác của hắn vừa hung tợn vừa loạn xạ.

-Tự tao sẽ bắt nó. Chính tao sẽ băm nó ra thành trăm mảnh. Và nói cho bọn kia tin là chúng ta không tìm thấy nó.

Một tên khác vừa cười vừa nói với thằng bạn săn của hắn:

-Cái thằng cha này, chẳng thay đổi gì cả. Hắn đã giết rất nhiều, nghe đâu hơn hai chục người đã bị giết vào mùa đông năm ngoái đấy!

Phải rồi, đối với bọn chúng, Elisha chẳng đáng bằng một con bọ, và chắc chắn chúng sẽ cho cô nếm mùi gậy gộc và lửa đuốc. Tệ hơn cô có thể bị xâm hại tình dục và bị bán thành nô lệ.

Hai cái bóng ngay ở phía trên cô. Không có gì có thể cứu  cô nữa rồi. Thiếu chút nữa thì Elisha rời mắt khỏi bầu trời đã không ngừng giúp cô đứng vững nãy giờ. Thấy cây gậy hạ xuống gần mình, cô liền né người sang bên cạnh và tên săn người chẳng cảm thấy gì dưới vũ khí của hắn, ngoài lớp vỏ cứng của cây.

Nhưng tên còn lại thì đã nhanh chóng thọc tay vào hốc.

Elisha giàn giụa nước mắt. Cô thấy gã đang quờ quạng bàn tay to tướng gần sát người cô, rồi dừng lại, dịch bàn tay lên cao một chút, sát mặt cô.

Kì lạ thay, Elisha cảm thấy nỗi sợ tan biến. Một cảm giác nhẹ nhõm dâng lên khắp người cô. Thậm chí môi cô còn nở một nụ cười tái nhợt khi nghe thấy giọng nói kinh khủng cất lên tiếng thì thào hớn hở:

-Tao tìm thấy nó rồi. Tao túm được nó rồi!

Im lặng bao trùm khắp xung quanh.

Những kẻ săn người khác sán lại gần. Ngay cả Leon cũng cũng không nói gì nữa, sợ biết đâu phải đối diện với ánh mắt của cô bạn chí cốt của mình.

Bọn chúng dồn cả lại, tám chín người vây quanh một đứa trẻ bị thương. Thế nhưng Elisha đâu còn sợ gì nữa. Cô cũng không rùng mình khi gã đàn ông luồn cánh tay vào trong hốc, giật một cái gì đó rồi gào lên sung sướng và khoe thứ đó với lũ kia.

Im lặng lại bao trùm, lần này lại kéo dài hơn lần trước.

Elisha đinh ninh là đã cảm thấy người ta vừa xé một mảnh quần áo của cô. Lát sau, một vài giọng nói ré lên trong im lặng đầy băng giá:

-Cành cây, đây chính xác là một nhánh cây

Đúng vậy, gã đàn ông chìa ra cho cả bọn xem một mẩu cành cây

- KHHAHAHAHAHHHA

Hắn cười phá lên rồi trả lời:

-Chúng mày bị tao lừa cho mà không biết! Rõ ràng là nó không còn ở đây nữa. Chắc chắn là đã chạy về phía vương quốc Aurea mất rồi. Ngày mai chúng ta sẽ tiếp tục truy tìm.

Đội quân buông ra những tiếng cằn nhằn thất vọng. Chúng thật sự chả muốn kéo dài cuộc truy đuổi sang ngày khác, vì tung tích của cô rất là mập mờ. Việc tìm kiếm này chẳng khác gì mò kim đáy bể. Có đứa còn văng vài câu văn tục với kẻ giả bộ bắt được Elisha. Những cái bóng đen tản đi rất nhanh như một đám mây ảm đạm. Tiếng vọng của giọng nói tan dần trong không khí.

Và im lặng lại bao trùm xung quanh cô. 

Mất hồi lâu Elisha mới nghe thấy tiếng thở của chính mình. Cảm thấy trọng lượng của cơ thể đè lên vách cây.

-Chuyện gì đã xảy ra vậy? Những ý nghĩ từ từ trở lại trong tâm trí cô.

Cô hồi tưởng lại lại từng khoảng khắc một cái hành động bí ẩn kia. Gã đàn ông đã chạm vào người cô mà cứ ngỡ là gỗ? Gã đã giật một mất một cái cúc áo của cô mà cứ đinh ninh là cành cây? Và cả lũ còn công nhận là cành cây. Sự kiện trên làm cô cảm thấy bản thân mình nhập vào thớ gỗ. Có vẻ đại Thụ đã che chở cô dưới lớp áo khoác của vỏ cây.

Chợt Elisha nằm đờ ra bất động.

Liệu đó có phải bẫy không nhỉ?

Phải rồi. Gã đàn ông đã cảm thấy đứa nhỏ dưới tay mình, và đang rình cô trong bóng tối cách đó vài mét. El tin chắc là như vậy. Gã săn người này đã bảo muốn tự tay bắt cô và nghiền nát cô như cám mà! Chắc hắn vẫn còn nấp trong bóng tối, rình khi cô chui ra thì sẽ nhảy bổ vào đâm cô bằng gậy nhọn .Nỗi khiếp đảm lại ứ nghẹn trong cổ họng. 

Elisha không nhúc nhích. Cô lắng nghe từng âm thanh nhỏ nhất.

Không có động tĩnh.

Thế rồi, từ từ, cô ngước lên nhìn bầu trời. Những ánh sao lóe lên như đang nhìn xuống cô bằng muôn vàn con mắt.

Và, ở bên dưới mình, cô cảm nhận được hơi ấm từ đất mẹ, hơi ấm của Đại Thụ. Lúc này đang là cuối hè. Cành cây đã hấp thụ hơi ấm dịu dàng. Elisha thả mình theo mùi hương của khu rừng cảm giác ấm áp đang bao bọc lấy cô.

Mắt khép lại.Cô quên đi sợ hãi, quên cả cơn điên của Leon. Cô quên bản thân đã trở thành con mồi cho lũ săn người và có hơn hàng nghìn tên chống lại cô. Cô buông mình theo làn hơi dịu dàng, màn sương êm ả mà người ta vẫn gọi là giấc ngủ. Cô quên hết mọi sự. sự run sợ, nỗi cô đơn, sự bất công và một câu hỏi lớn TẠI SAO đã dằn vặt cô từ nhiều tuần qua.

cô quên hết thảy mọi thứ. Thế nhưng màn đêm màn dần khép lại qua khóe mắt ngấn nước vì khóc. Sự mệt mỏi đã hoàn toàn chiếm lấy cô. Giấc mơ duy nhất cô để mặc cho đến nô giỡn trong giấc ngủ của mình.

Giấc mơ ấy có một khuôn mặt. Jack


===============================================

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro